Sói Vương Bất Bại

Chương 228

"Chuyện này...”

Trong lòng Đế Nghiêu khẽ nhúc nhích, đương nhiên biết Tiêu Nhất Thiên nói đến nhà họ Lưu, là chỉ nhà họ Lưu nào, cũng mơ hồ đoán được Tiêu Nhất Thiên muốn làm gì, nhưng mà anh ta cũng không mở miệng hỏi nhiều, mà hủy tất cả thiết bị giám sát trên sân thượng đi, gật đầu nói: "Được!"

Sau đó, Để Nghiêu nói đại khái tình huống của nhà họ Lưu với Tiêu Nhất Thiên một lần!

Gia tộc họ Lưu có hơn trăm người!

Là tử trung của thái tử Đế Hạo!

Trong tộc chỉ có một lão già hám cảnh viên mãn trấn giữ, hơn nữa, sở đĩ lúc trước lão già kia có thể phá cảnh nhập viên mãn, thái tử Đế Hạo đã giúp sức rất lớn!

Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà nhà họ Lưu trung thành với thái tử Đế Hạo!

Có tất cả sáu cao thủ ám cảnh hậu kỳ! Về phần ám cảnh trung kỳ và ám cảnh sơ kỳ, có gần ba mươi người!

Thực lực tổng hợp này hoàn toàn không cùng đẳng cấp với nhà họ Tiêu, nhà họ Lâm ở thủ đô trước đó, đặt ở trong toàn bộ thủ đô, cùng lắm chỉ được coi như gia tộc hạng hai!

Một mình Tiêu Nhất Thiên cũng đủ để đối phó!

"Ngài Tiêu giết Lưu Trình còn ngại không đủ, hẳn là còn muốn ra tay với nhà họ Lưu nữa?”

Về mục đích của Tiêu Nhất Thiên, Đế Nghiêu biết rõ trong lòng, cho nên không hỏi, nhưng một người phụ nữ trẻ tuổi ngồi bên cạnh Đế Nghiêu lại không nhịn được mở miệng hỏi ra. . Truyện Đam Mỹ

Tiêu Nhất Thiên nhìn người phụ nữ trẻ tuổi kia một chút.

Xinh đẹp!

Người phụ nữ trẻ tuổi kia cực kì xinh đẹp, khuôn mặt xinh xắn tựa như được điều khắc tỉ mỉ, tỉ lệ vàng vừa đúng. Måt ngọc mày ngài, mắt hạnh mũi ngọc đẹp đẽ, làn da trắng nõn như mỡ đông, môi anh đào hồng nhuận như to son, chot nhìn qua, đã mang đến cho người ta

một loại cảm giác cực kì kinh ngạc.

Nhìn tuổi tác, han là chừng hai mươi lăm tuổi.

Nhìn quần áo, cũng là quý giá lộng lẫy.

Rõ ràng là tiểu thư khuê các.

Ánh mắt của Tiêu Nhất Thiên dừng trên người người phụ nữ trẻ tuổi kia khoảng ba giây, cũng không trả lời vấn đề của cô ta, mà quay đầu nhìn về phía Đế Nghiêu, hỏi: "Cửu hoàng tôn, cô gái này là?"

Tiêu Nhất Thiên không biết.

Trước kia chưa từng thấy ở thủ đô.

Đế Nghiêu cười giới thiệu nói: "Con gái của chú tư tôi, cũng chính là chị họ của tôi, Để Hinh.”

Tiêu Nhất Thiên sững sờ.

Con gái của tứ hoàng tử sao?

Xem ra, Tứ hoàng tử và Lục hoàng tử là bạn cùng đường. Bằng không, Đế Hinh nên ngồi ở bàn tiệc phía Đế Thần, mà không phải bên Đế Nghiêu.

"Hóa ra là quận chúa điện hạ, thất kính.”

Tiêu Nhất Thiên chắp tay chào hỏi.

"Ngài Tiêu không cần phải khách khí” phần đắng chát, lắc đầu nói: "Sinh ra ở hoàng gia, cũng là chim trong lồng thôi, cái gọi là quận chúa điện hạ, cũng chỉ là ánh sáng có hoa không quá mà thôi."

Đế Hinh uyển chuyển cười một tiếng, trong nụ cười mang theo vài

Tiêu Nhất Thiên lại sững sờ.

Cô gái này...

Lời này...

Nghe có vẻ có chút buồn bã.

Tiêu Nhất Thiên trở lại đề tài vừa rồi, nhíu mày hỏi: "Quận chúa điện hạ không hy vọng tôi ra tay với nhà họ Lưu sao?”

"Dĩ nhiên không phải"

Đế Hinh lắc đầu nói: "Vừa vặn ngược lại, tôi hy vọng ngài Tiêu có thể ra tay tàn ác, xóa bỏ hoàn toàn nhà họ Lưu đi."

"O???"

Tiêu Nhất Thiên sửng sốt lần thứ ba, nhìn về phía Đế Nghiêu lần nữa.

Mẹ nó!

Để Hinh có thù với nhà họ Lưu?

Đế Nghiêu ngầm hiểu, giải thích: "Mấy năm gần đây ngài Tiêu không ở thủ đô, có lẽ không biết rõ một số việc.”

"Thú vương Nam Cương, hắn ngài Tiêu đã nghe nói qua?".

Đế Nghiêu đột nhiên hỏi.

"Hoắc Mãng?”

Tiêu Nhất Thiên gật đầu nói: "Có nghe nói qua”

Nước Đại Hạ ở khu vực biên giới trăm nước. Tinh Hải phía đông, Thiên Sơn phía tây, phía bắc tiếp giáp vương quốc Đại Hoa, mà ở nam cảnh thì có Thập Vạn Đại Sơn được đặt tên là Thú Vực Nam Cương!

Bắc cảnh trước đó mấy năm, vẫn luôn được Tiêu Nhất Thiên phụ trách bảo vệ, chống cự vương quốc Đại Hoa xâm lấn!

Anh được gọi là Vua Sói Bắc Cảnh!

Thiên Sơn ở phía tây cao hơn vạn trượng. Tuyết đọng quanh năm, được sơn chủ Tuyết Vực trấn giữ!

Tinh Hải phía đông, mênh mông bát ngát, người canh giữ chính là

Hải Vương Đông Tinh!

Mà thủ tướng Nam Cường, chính là Hoắc Mãng! Được hoàng chủ thân phong là Thú Vương Nam Cương! Cho nên...

Biên giới bốn phía đông, tây, nam, bắc của nước Đại Hạ thật ra đều được những mãnh tướng nổi danh một phương trấn thủ phòng vệ, được người ngoài gọi là "Bốn đại vương", Tiêu Nhất Thiên làm Vua Sói Bắc Cảnh, chỉ là một trong số đó!

Bốn đại vương mỗi người quản lí chức vụ của mình, một mình quản lý một phương, gần như chưa từng gặp mặt nhau!

Nguyên nhân rất đơn giản!

Bốn người này, năm trong tay bốn đội quân thần bí tinh nhuệ nhất của nước Đại Hạ. Nhỡ may âm thầm cấu kết thành đảng, mưu nghịch chiếm nước, sẽ là một trận tai họa thật lớn!

Hoàng chủ ở trong hoàng thành, đương nhiên phải cẩn thận đề phòng!

Còn về Hoắc Mãng...

Tiêu Nhất Thiên không biết nhiều. Đúng là hơi nghe quan, nghe đồn Hoắc Mãng này cao chừng hai mét năm, cân nặng vượt qua hai trăm năm mươi ký, một cánh tay còn thô to hơn eo người khác.

Người cũng như tên, là một tên lỗ mãng chính cống! Điều này cũng có liên quan đến hoàn cảnh địa lý ở Nam Cảnh!

Bên trong Thập Vạn Đại Sơn ở Nam Cảnh, quanh năm tràn ngập khí độc sương mù. Môi trường tự nhiên cực kì khắc nghiệt, hơn nữa, hoàn cảnh sinh tồn khắc nghiệt đã sinh ra độc trùng thú dữ đếm mãi không hết, người có thể sống sót nơi đó còn đều giống như dã thú man di!

Được người ngoài gọi là "Man tộc"!

Hoặc Mãng có thể trở thành thủ lĩnh của Man tộc, dẫn theo Man tộc chống cự sự uy hiếp và xâm nhập của những độc trùng mãnh thú trong Thập Vạn Đại Sơn, cho dù lời đồn về gã là thật hay là giá, có thể

khẳng định là đương nhiên gã không phải hạng người hời hợt gì cả! Đế Nghiêu lại đột nhiên nhắc đến Hoắc Mãng, điều này khiến Tiêu Nhất Thiên rất bất ngờ!

Hoặc Mãng và Để Hinh... Có thể có quan hệ thế nào???

"Ngài Tiêu có chỗ không biết.”

Đế Nghiêu nhìn ra nghi ngờ trong lòng Tiêu Nhất Thiên, thế là trực tiếp nói ra: "Hoắc Mãng này có tính cách dã man, thích ăn thịt sống. Là một tên ngông cuồng động một tí là giết người, năm đó ông nội đích thân tới Nam Cương, đánh gã bị thương nặng, thu phục gã. Đồng thời ra lệnh cho gã bảo vệ Thú Vực Nam Cương."

"Trên thực tế, gã lại có lòng dạ khó lường, vẫn luôn tính kế nhúng chàm Trung Nguyên!”

"Nhưng ngại vì uy nghiêm của ông nội, gã không dám tự tiện hành động!”

"Vì bình ổn của Nam Cương, trong lòng ông nội biết rõ, nhưng

không giết gã, cho nên những năm này, mọi người ngầm hiểu lần nhau, duy trì một loại cân bằng cực kì vi diệu!”

"Cho đến khi...”

"Không biết nhà họ Lưu dùng biện pháp gì, âm thầm liên hệ cùng Hoắc Mãng, lấy được sự tín nhiệm của Hoắc Mãng, thậm chí thuyết phục Hoắc Mãng ủng hộ phe thái tử, phụ tá thái tử kế vị Thành Hoàng!”

Thái tử vui mừng quá đỗi, ban thưởng, dùng tài nguyên của hoàng tộc trợ giúp chủ nhà đời trước của nhà họ Lưu là Lưu Thiên Kỳ thuận lợi phá cảnh, tấn thăng đến ám cảnh viên mãn." Tiêu Nhất Thiên lẳng lặng nghe, sắc mặt không gợn sóng như giếng cổ. Nhưng trong lòng đã nhấc lên gợn sóng không nhỏ!

Hoắc Mãng, thế mà lại âm thầm tìm nơi nương tựa là phe thái tử!

"Hoàng chủ không biết sao?"

Tiêu Nhất Thiên hơi nghi ngờ, thái tử Để Hạo âm thầm cấu kết với Hoắc Mãng, ngay cả Lục hoàng tử Đế Khâm còn điều tra ra được.

Hoàng chủ trong hoàng thành, không có khả năng không phát hiện ra

được!

Loại chuyện này, hoàng chủ có thể chịu ư???

"Hẳn là biết." Đế Nghiêu đầu tiên là khẽ gật đầu, sau đó lại lắc đầu, cười khổ nói: "Thiên uy khó dò, về phần trong lòng ông nội nghĩ như thế nào, lại tính thể nào, không thể biết được rồi."

Tiêu Nhất Thiên nhìn Để Hinh.

Ý tứ không cần nói cũng biết, cho nên?

Thái tử Đế Hạo và Hoắc Mãng cấu kết với nhau, nhà họ Lưu ở thủ đô âm thầm giật dây, việc này có liên quan gì đến Đế Hinh?

Đế Nghiêu cũng nhìn Đế Hinh một chút, thở dài, trầm giọng nói ra: "Tháng bảy năm ngoái Lưu Thiên Kỳ vào hoàng thành, yết kiến ông nội, đề nghị với ông nội gả chị họ cho Hoắc Mãng, dẹp yên Hoắc Mãng, ổn định tình hình Nam Cương!"

"Kết quả, ông nội đồng ý!”

"Ông nội đã ra lệnh cho chị họ kết hôn với Hoắc Mãng, sau khi cưới phải theo Hoắc Mãng trở về Thú Vực Nam Cương!"

"Mà ngày kết hôn đã được quyết định vào nửa tháng sau!”
Bình Luận (0)
Comment