Sói Vương Bất Bại

Chương 239

Đồng thuật của Lang Đồng, có thể nói là vô cùng thần thông trong việc thẩm vấn và phát hiện nói dối!

Trước đây ở bộ đội, đã thử nghiệm trăm lần!

Tiêu Nhất Thiên cúi đầu nhìn ông cụ mày kiếm, mở miệng hỏi:

"Ông tên là gì?"

"Lý Khai Sơn."

Lúc ông cụ mày kiếm trả lời vấn đề này, chỉ là môi giật giật, trên mặt lại không có bất kỳ biểu hiện nào, ngơ ngẩn nhìn lên, như là một người máy.

Tiêu Nhất Thiên hỏi tiếp: "Tôi tên gọi là gì?"

"Tiêu Nhất Thiên."

"Bố của tôi thì sao?"

"Tiêu Thanh Sơn."

"Lần cuối cùng ông nhìn thấy Tiêu Thanh Sơn là lúc nào?"

Đồng thuật thôi miên có chỗ tốt là, đáp án được trả lời, chắc chắn là sự thật, là đáp án trong tiềm thức của người bị thôi miên người.

Mà chỗ hỏng còn lại là...

Nếu còn muốn hỏi người ta cặn kẽ, liên tục muốn hỏi kĩ càng, thì

không thể một lần là xong.

Tỷ như!

Nếu như ông cụ mày kiếm bị vây hỏi trong trạng thái tỉnh táo, Tiêu Nhất Thiên có thể trực tiếp hỏi ông ta: "Về chuyện năm năm trước kia, ông đã biết những gì?"

Mà vấn đề, là có thể để ông cụ mày kiếm tự mình nói những gì mình biết, nói hết ra trong một lần.

Hiệu suất cao!

Nhưng tỉ lệ chính xác lại không chắc chắn cao! Dù sao!

Lòng người khó dò, vào lúc chạm vào lợi ích của ông cụ mày kiếm mình và nhà họ Lý, vậy thì những gì có thể nói, hay chuyện gì không thể nói, ông ta nhất định sẽ cân nhắc ở trong lòng một phen, cho dù có đáp án cũng sẽ giữ lại!

Đây cũng là lí do Tiêu Nhất Thiên không nói hai lời, trực tiếp để Lang Đồng đối thi triển đồng thuật với ông cụ mày kiểm!

Anh thầm nghĩ muốn nghe lời nói thật!

Dù sao thi thời gian còn nhiều mà, có thể chậm rãi từng bước,

chậm rãi hỏi!

"Năm năm trước."

Ông cụ mày kiếm hầu như không băn khoăn, thốt ra: "Lúc đó ông nội ngài Tiêu Kình Tùng đột nhiên bệnh nặng nằm viện, tôi đi bệnh viện xem. Ở trong hành lang bệnh viện, đụng phải Tiêu Thanh Sơn."

Tiêu Nhất Thiên trong lòng khẽ động đậy, hỏi: "Hai người có nói chuyện không?"

"Nói."

"Nói chuyện gì?"

"Tôi hỏi ông ấy, tình huống Tiêu Kình Tùng thế nào, ông ấy nói, không tốt lắm, bệnh viện thông báo rằng bệnh tình nguy kịch, dữ nhiều lành ít, ba ngày sau đó, Tiêu Kình Tùng liền chết.

"Ông đi bệnh viện, có gặp Tiêu Kinh Tùng không?"

"Chỉ nhìn mấy lần từ xa ở cửa phòng bệnh, lúc đó Tiêu Kình Tùng đang trong trạng thái hôn mê, do người nhà họ Tiêu bảo vệ nghiêm mật, người ngoài không cách nào tới gần."

Từ khi ông nội Tiêu Kình Tùng phát bệnh năm viện cho tới khi cưỡi hạc đi tây thiên chỉ trong thời gian một tuần ngắn ngủi, Tiêu Nhất Thiên một mực chăm sóc trước giường bệnh, đối với tình huống lúc đó tự đương nhiên là vô cùng rõ ràng.

Người ngoài quả thực vào không được.

Hồi tưởng lại cái cảnh Tiêu Kình Tùng bệnh nặng lúc đó, sắc mặt của Tiêu Nhất Thiên nhất thời ảm đạm. Một lát sau mới tiếp tục hỏi: "Tiêu Thanh Sơn còn sống không?"

"Không biết." Ông cụ mày kiếm nói rằng: "Từ sau lần kia, tôi đã không còn có gặp Tiêu Thanh Sơn nữa."

"Sau khi lão thái thái tiếp chưởng quyền hành nhà họ Tiêu từ Tiêu Kình Tùng, âm thầm mưu đồ bí mật, tẩy trừ nội bộ nhà họ Tiêu với vây cánh của Tiêu Kình Tùng, sau lại, ngài bị bắt bỏ tù, mẹ ngài Đỗ Thanh Trúc quy chết ở trước cửa Tiêu phủ, Tiêu Thanh Sơn đồng mai danh ẩn tích, tựa như biến mất khỏi thế giới này."

"Trên phố đồn đãi, rất có thể là bị lão thái thái bí mật xử tử."

"Nhưng mà!"

"Tôi lại nghĩ, Tiêu Thanh Sơn có khả năng đã chạy thoát hơn" Nghe nói như thế, sắc mặt Tiêu Nhất Thiên biến đổi mạnh mẽ, Lập tức hỏi: "Lý do?"

Ông cụ mày kiếm nói rằng: "Bởi vì cái chết của Tiêu Kình Tùng có chút cổ quái, nguyên nhân thực sự của cái chết của ông ấy hån không phải là bệnh nặng, mà là có người có ý định mưu sát."

Bởi vì đang trong trạng thái bị đồng thuật thôi miên, vì vậy lời nói này từ trong miệng của ông cụ mày kiếm, có vẻ ung dung từ tốn, trong giọng nói bình tĩnh không có chút gợn sóng nào.

Nhưng mà!

Truyền vào tai Tiêu Nhất Thiên, lại gây ra một sự kinh hãi không hề nhỏ trong lòng của Tiêu Nhất Thiên!

Ông nội vậy mà không phải chết vì bệnh tật!

Mà là mưu sát!

Lúc đó Tiêu Kình Tùng bệnh nhanh, chết cũng nhanh. Đối với nguyên nhân cái chết thực sự của ông ấy, kỳ thực Tiêu Nhất Thiên hay là Tiêu Thanh Sơn lúc đó cũng từng có nghi ngờ, nhưng vẫn tìm không ra bất kỳ chứng cứ nào, chỉ có thể yên lặng giấu ở trong lòng!

Tiêu Nhất Thiên thực sự là năm mơ cũng thật không ngờ, từ trong miệng ông cụ mày kiếm, lại có thể hỏi ra đáp án như vậy!

Hiển nhiên!

Ông cụ mày kiểm đã biết chút gì đó!

Vì vậy!

Tiêu Nhất Thiên không kịp chờ đợi vội hỏi: "Có gì cổ quái?"

"Quái thì ở chỗ, trước khi Tiêu Kình Tùng đột nhiên phát bệnh, dường như đã sớm biết trước rằng không lâu sau nữa thì mình sẽ rời khỏi thế giới này."

Giọng nói ông cụ mày kiếm vô cùng bình thản: "Đại khái là trước một tháng trước khi Tiêu Kình Tùng phát bệnh, tôi bởi vì chuyện tu hành phức tạp mà đi vào tìm ông ấy để nhờ giải thích những nghi ngờ của mình."

"Lúc đó thoạt nhìn ông ấy đang mang tâm sự nặng nề."

"Hơn nữa!"

"Trước khi tôi đi, ông ấy vô tình hữu ý ám chỉ tôi, nếu một ngày ông ấy có cái gì bất trắc, để tôi dưới điều kiện sẽ không làm hại đến lợi ích của gia tộc nhà họ Lý, dùng hết khả năng của mình mà ra tay giúp đỡ, âm thầm bảo vệ mẹ con hai người an toàn."

Trong lòng của Tiêu Nhất Thiên đang cuộn trào mãnh liệt! Trước đó ông nội, còn đang thay anh lo lắng sao?

Ở nhà họ Tiêu!

Ngoại trừ bố mẹ anh ra, ông nội Tiêu Kình Tùng vẫn là người thương yêu Tiêu Nhất Thiên nhất. Nếu không như vậy, lão thái thái ghét bỏ và căm hận mẹ con Đỗ Thanh Trúc và Tiêu Nhất Thiên, Tiêu Nhất Thiên không có khả năng an an ổn ổn làm cậu chủ nhà họ Tiêu hai mươi mốt năm được, cho đến khi năm năm trước mời gặp chuyện không may!

Nói không khoa trương chút nào, Tiêu Kình Tùng là thần hộ mệnh của Tiêu Nhất Thiên.

Trong lòng Tiêu Nhất Thiên có chua xót khổ sở và kích động, hỏi:

"Vào lúc lão thái thái ra tay với một nhà ba người chúng tôi, ông làm cái gì?"

"Cái gì cũng không làm"

Ông cụ mày kiếm nói rằng: "Lúc đó thành phố Hải Phòng có chuyện xảy ra, lão thái thái khí thể như lôi đình, dùng thủ đoạn độc ác diệt trừ phe đối lập, chấn chỉnh nhà họ Tiêu, giết không ít người"

"Tôi chứng kiến hết thảy, lại bất lực"

"Tôi khiếp đảm, tôi nhu nhược, tôi uất ức. Tôi lo lắng cho mình và gia tộc nhà họ Lý sẽ bị liên lụy, Đỗ Thanh Trúc quỳ ở ngoài cửa Tiêu phủ ba ngày ba đêm, tôi ngay cả dũng cảm đứng ra khuyên bà ấy rời đi cũng không có."

"Tôi có lỗi Tiêu Kình Tùng, phụ lòng giúp đỡ và tín nhiệm của ông ấy đối với tôi."

"Tôi không phải người..."

Lúc nói ra những lời nói này, giọng của ông cụ mày kiếm vẫn bình thản như nước, đột nhiên trở nên hơi có chút nghẹn ngào, giọng cũng bắt đầu có chút hơi run.

Cũng không phải là ông ta đã thoát khỏi sự khống chế của đồng thuật, khôi phục tỉnh táo. Mà là xuất phát từ từ nội tâm hổ thẹn và sám hối từ trong lòng ông ta.

Dù sao thì!

Tiêu Kình Tùng có ơn với ông ta, ân trọng như núi!

Cũng từ chuyện này chứng minh, lúc đó ông ta quả thật có tâm giúp đỡ, lại có lòng không đủ lực. Bị thủ đoạn của lão thái thái làm cho kinh sợ!

Không phải là không muốn giúp!

Mà là không dám!

Ánh mắt Tiêu Nhất Thiên của rất lạnh, lạnh đến nỗi làm người ta sợ hãi!

Nhưng mà!

Anh cũng không có giận chó đánh mèo với ông cụ mày kiếm, ở dưới tình huống như vậy, người khác giúp đỡ là tình cảm, không giúp là bổn phận, ông cụ mày kiếm không bỏ đá xuống giếng, lấy oán trả ơn, đã là chuyện vô cùng khó có được!

Dừng chỉ chốc lát, ông cụ mày kiếm nói tiếp: "Tiêu Kình Tùng sớm đã sắp xếp hậu sự cho mình, nhất định là ý thức được chuyện nguy hiểm."

"Vậy nên tôi nghĩ"

"Nếu ông ấy có thể ám chỉ tôi sớm một tháng, Tiêu Thanh Sơn làm con ông ấy, chuyện biết tới chắc chắn là sẽ nhiều hơn so với tôi, không có khả năng là không có bất cứ phòng bị nào, tùy ý để lão thái thái xâm lược"

"Tiêu Thanh Sơn lúc đó đã chạm tới thực lực ám cảnh hậu kỳ, là dưới tình huống có đề phòng, phải có năng lực tự vệ."

Những thứ này, đều là ông cụ mày kiếm suy đoán. Nghe ra lại hợp tình hợp lý!

Tiêu Nhất Thiên thở sâu, nhịn không được âm thầm suy nghĩ: "Nếu như bố anh thực sự còn sống, vậy thì ông ấy đang ở đâu đây?"

"Năm năm này, ông ấy đã đi đâu?"

Điều tra

Nhất định phải mau chóng tìm ra bố anh Tiêu Thanh Sơn đang ở đâu!

"Lão đại.

Lúc này, Lang Đồng đứng ở một bên đột nhiên mở miệng nhắc nhở: "Với tuổi tác của ông ấy, ở dưới trạng thái đóng cửa ám kình, sợ rằng trụ không được lâu lắm"

"Thời gian đã đến rồi!

Thời gian dài bị vây dưới sự khống chế đồng thuật, người bình thường căn bản chịu không nổi. Không được phép gây ra tai nạn chết

người.

Tiêu Nhất Thiên gật đầu, thu hồi tâm tư, trầm giọng hỏi: "Một vấn đề cuối cùng."

"Người đã hại ông nội của tôi, là ai?"
Bình Luận (0)
Comment