Sói Vương Bất Bại

Chương 323

Mười người đánh một!

Tình cảnh này!

Có chút giống với tình cảnh trong dinh thự của Để Tiêu ngày đó, Hoắc Mãng không cẩn thận rơi vào cơ quan trong dinh thự của Đế Tiêu, bị các Ám cảnh viên mãn là thuộc hạ của Đế Tiêu vây công!

Nhưng khác nhau ở chỗ!

Dù sao Hoắc Mãng cũng là một cao thủ ám kình sắp bước vào cảnh giới minh kình, đối mặt với đám cao thủ ám cảnh viên mãn, ông ta đủ năng lực để lấy ít địch nhiều, cùng với khả năng phòng thủ đáng kinh ngạc của mình, mới có thể đánh thắng!

Nhưng!

Dù là thực lực ám kình hay là năng lực phòng thủ của Đế Hạo cũng đều kém hơn Hoắc Mãng rất nhiều!

Vì vậy!

Kết quả có thể dễ dàng đoán được!

Bum!

Phút tiếp theo, cùng với tiếng nổ lớn của hai ám kình va vào nhau, sắc mặt Đế Hạo cũng trắng như giấy, chỉ cảm giác xung quanh mình, ám kình đang không ngừng vây quanh, cuồng phong liên tục kéo tới!

Anh ta bị nhốt ở giữa!

Ngay đến cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, thân thể bị một sức mạnh vô hình đè ép, máu chảy trong cơ thể không ngừng sục sôi, như thể muốn phá vỡ toàn bộ mạch máu để chảy ra!

Lục phủ ngũ tạng như bị ai lôi ra ngoài cơ thể vậy!

Quần áo trên người bị những luồng gió sắc như dao xe rách tả tơi, cùng với âm thanh xoẹt xoẹt xoẹt, không khác gì miếng giẻ rách bay khắp nơi!

Cả người anh ta!

Bỗng chốc trở nên trống trải, như củ cải trắng bóc vậy!

"Đừng giết anh ta!"

Tiêu Nhất Thiên ở phía đối diện luôn chú ý quan sát tình hình bên này. Cái đầu trên cổ Đế Hạo, anh muốn tự tay chém xuống, tất nhiên là không thể để cho đám người Vũ Quang Khải và Phúc Xà giành lượt của anh trước được!

Vì vậy!

Sau một kích đó, Vũ Quang Khải và Phúc Xà lần lượt lui về sau, dừng không tiếp tục đánh nữa!

Thật ra!

Cho dù Tiêu Nhất Thiên không nói, bọn họ cũng sẽ không giết Đế Hạo, nếu không chỉ dựa vào đòn liên thủ này thôi cũng đủ để Đế Hạo bị nổ tan người rồi, có muốn chết lần nữa cũng không được ấy chứ!

Về phần nguyên nhân!

Rất đơn giản!

Để cho đích thân Tiêu Nhất Thiên ra tay giết chết Đế Hạo, là một trong những nhiệm vụ mà Đế Uyên và Hoắc Linh Lung giao cho!

Phụt!

Khi gió ngừng thổi, cơ thể trắng bóc của Đế Hạo không còn trắng nữa rồi, toàn thân anh ta bầm tím, máu chảy ròng ròng từ đầu đến chân, khóe miệng cũng không ngừng chảy máu!

Sau đó!

Phịch một tiếng, anh ta ngã vào giữa đám người, xương cốt toàn thân như muốn rơi ra, cả người không còn một chút sức lực, chứ đừng nói là sẽ đánh tiếp được nữa, ngay cả đứng dậy cũng không đứng nổi!

Đây!

Chính là sự khác biệt giữa Đế Hạo và Hoắc Mãng!

Đây!

Cũng chính là khoảng cách cực lớn giữa cao thủ Ám cảnh viên mãn và một cao thủ Ám cảnh viên mãn sắp bước vào cảnh giới minh kình!

Tình huống tương tự.

Nhưng kết quả lại hoàn toàn khác nhau!

Đường đường là một Thái tử, chết thì chết, nhưng lại bị rơi vào bẫy do chính mình thiết kế để hại người khác, bị người ta lột sạch quần áo, chết một cách

nhục nhã như vậy!

Giờ phút này, trái tim Đế Hạo cũng đang nhỏ máu!

Thất bại!

Thất bại thảm hại!

Ông trời dường như cũng đang đùa bỡn anh ta vậy, chỉ vài phút trước, anh vẫn còn rất tự tin, cảm thấy kế hoạch lần này có đến chín mươi phần trăm sẽ giết được Tiêu Nhất Thiên!

Tuy nhiên!Chỉ vài phút sau, tình huống thay đổi hoàn toàn!

Người phải chết!

Lại thành anh ta!

Đế Hạo nằm trên mặt đất, thở hổn hà hổn hển, ánh mắt tràn đầy tức giận và sự không cam lòng nhìn chằm chằm đám người Vũ Quang Khải và Phúc Xà đang đứng bên cạnh, cắn răng nói: “Bọn khốn nạn!”.

"Nghịch tặc!"

"Bọn mày đều là lũ nghịch tặc!”

Giọng nói yếu ớt thều thào, nhưng lại lạnh lẽo như hàn bằng ngàn năm: “Bổn thái tử có mật lệnh của phụ hoàng trên người, các người dám cấu kết với Tiêu Nhất Thiên tính kế tôi, đó chính là tội tạo phản!”

“Phụ hoàng.”

Phụ hoàng chắc chắn sẽ không tha cho các ngươi!”

"Đợi đó!"

"Các ngươi đợi đó cho ta!”

"Bổn thái tử hôm nay chết, các ngươi cũng đừng mong có thể sống, từng người các ngươi đừng mong có thể sống!”

Cho đến bây giờ!

Đế Hạo vẫn không thể hiểu, thật sự là không thể hiểu, tại sao đám người Vũ Quang Khải và Phúc Xà kia lại đâm sau lưng anh ta một đao, phản bội anh ta, phản bội một vị thái tử đương triều, mà đi giúp đỡ Tiêu Nhất Thiên?

"Vậy sao?"

Vũ Quang Khải cúi đầu nhìn Đế Hạo, ánh mắt anh ta nhìn Đế Hạo, hoàn

toàn không có sự cung kính như trước đây. Ngược lại, như nhìn một con chó đang thoi thóp vậy, anh ta cười giễu cợt và nói: “Mạt tướng vẫn luôn cảm thấy, đầu óc Thái tử điện hạ không tốt cho lắm, là một tên ngốc!”

"Xem ra!”

"Thái tử điện hạ thật sự là không để mạt tướng thất vọng, sự ngu ngốc của ngài, còn vượt qua so với những gì mạt tướng tưởng tượng!”

"Ha ha ha ha ha.."

Có thể tùy ý giẫm đạp Thái tử đương triều dưới chân, cơ hội ngàn năm có một, cả đời chắc chỉ có một lần, tất nhiên Vũ Quang Khải là sẽ không bỏ qua, cười vô cùng đắc ý và ngạo nghễ!

Cười một lúc.

Vũ Quang Khải mới nói tiếp: “Thái tử điện hạ sắp chết rồi, tâm trạng mạt tướng rất tốt, đại phát từ bi lần này, để cho ngài chết một cách rõ ràng!”

"Thật ra!"

"Trước khi ngài và tướng quân Tiêu đến Nam Cương, mạt tướng đã sớm nhận được mật lệnh của Hoàng chủ, mà nội dung của mật lệnh là trợ giúp tướng quân Tiêu, giết chết tên loạn thần tặc tử, mưu đồ giết vua đoạt vị, mà tên to gan đó chính là Thái tử điện hạ người!”

“Vì vậy!"

"Thái tử điện hạ ngài đừng hiểu nhầm, càng đừng nên vu oan mạt tướng, mạt tướng cũng chỉ là phụng theo mật lệnh của hoàng thượng mà thôi!”

"Còn ngài!"

"Mới thật sự là nghịch tặc, tội đáng muốn chết”

"Mạt tướng trợ giúp tướng quân Tiêu giết ngài, không chỉ không có tội mà còn lập được công lao!"

Lời này!

Vũ Quang Khải nói vô cùng mạch lạc rõ ràng, cảm giác đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay, đặc biệt là người đó còn là Thái tử đương triều, thật sự con mẹ nó rất sướng!

Nghe vậy!

Sắc mặt Đế Hạo vừa có chút ổn định, lại càng thêm khó coi, nhất thời nhin

không nổi nữa, phun ra một ngụm máu!

"Ông nói bậy!”

"Đậu xanh, ông đang nói bậy!”

Nhưng lời này, Vũ Quang Khải dám nói ra, nhưng Đế Hạo lại không dám tin, anh ta cắn chặt răng nói: “Hoàng chủ bệ hạ là bố tôi, là bố ruột của tôi!”

"Không thể nào!”

"Ông ấy chắc chắn sẽ không cho đám loạn thần tặc tử mấy người giết tôi, cho dù là muốn giết tôi, ông cũng sẽ tự mình hạ chỉ:

Khi nói những lời này, Đế Hạo đột nhiên nhớ tới trước khi đến Nam Cương, anh ta đã đến hoàng thành dập đầu tạ tội, quỳ bên ngoài điện Hùng Loan, phụ

hoàng đã nói với anh ta mấy câu! Đế Uyên nói, để anh giết Tiêu Nhất Thiên, lấy công chuộc tội!

Đế Uyên nói sẽ cho anh thay thế Hoắc Mãng, trấn thủ Nam Cương!

Đế Uyên còn nói!

Tình nghĩa cha con đến đây là hết, từ nay cả đời không gặp lại!

Đế Hạo còn cảm động đến mức bật khóc, nội tâm anh ta thậm chí có hối hận, hối hận đã âm thầm cấu kết với Hoắc Mãng, mưu đồ đoạt vị!

Mà bây giờ!

Lời của Vũ Quang Khải, thật sự như đang vả vào mặt anh ta một cái!

"Thái tử điện hạ không tin sao?”

Vũ Quang Khải cười nói: “Không sao, trong mật lệnh Hoàng chủ còn nói, đợi sau khi ngài chết, dẹp xong loạn Nam Cương, công lao to lớn này sẽ tính chút cho ngài!”

"Mạt tướng sẽ tẩu lên, sẽ miêu tả Thái tử điện hạ ngài anh dũng giết địch như thể nào, là một anh hùng vì nước mà hi sinh bản thân mình như thế nào, để ngài chết cũng được vẻ vang, cho dù chết rồi, cũng được người đời ca tụng!”

"Vì vậy!"

"Trong måt mạt tướng, Hoàng chủ điện hạ là một người vô cùng hiền từ, ngài ấy đối với Thái tử điện hạ thật sự quá là tốt.”

Từng câu từng chữ!

Lọt vào trong tại Đế Hạo, cảm giác đau đớn đó như một nhát đao đâm

thẳng vào tim anh ta vậy!

Đế Uyên!

Nhân từ?

Lương thiện?

Bốn chữ này để nói về Đế Uyên phụ hoàng của anh ta, bây giờ Đế Hạo cảm thấy, thật sự là trò cười!

Lúc này!

Bên kia Tiêu Nhất Thiên cũng đã giết sạch đám lão già ám cảnh viên mãn kia rồi, sau đó anh cầm lấy Bảo đao Long Đồ, chầm chậm bước tới chỗ Đế Hạo!
Bình Luận (0)
Comment