Sói Vương Bất Bại

Chương 329

Bây giờ!

Ám Dạ Quỷ Vương đã tháo mặt nạ xuống, tỏ rõ lập trường, nói ra âm mưu, hoàn toàn không nể mặt mũi Tiêu Nhất Thiên, như vậy Tiêu Nhất Thiên cũng không cần giấu chuyện anh đã mở mật thất giam giữ đó nữa!

Nghe vậy!

Bước chân Ám Dạ Quỷ Vương hơi khựng lại!

Sau đó!

Cũng không quay đầu lại, nói: "Cậu cố ý hủy bỏ cái hang núi đó, quả nhiên là bởi vì phát hiện mật thất đó!"

"Tôi rất tò mò!"

"Cái mật thất đó được thiết kế bí ẩn như thế, nếu như không biết trước được vị trí chính xác thì coi như cậu đã tiến vào minh cảnh cũng tuyệt đối không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó!"

"Cho nên!"

"Rốt cuộc cậu tìm được nó như thế nào?"

Từ trước đến nay Ám Dạ Quỷ Vương làm việc rất nghiêm cẩn, nếu không phải hoàn toàn chắc chắn, chắc chắn Tiêu Nhất Thiên không phát hiện được mật thất đó thì sao ông ta lại để cho bọn người Tiêu Nhất Thiên tùy ý sống trong hang núi đó?

Tuy vậy!

Trí giả lo lắng trăm chuyện nhưng cũng sẽ có lúc sơ sẩy, kết quả vẫn bị Tiêu Nhất Thiên phát hiện!

Hơn nữa!

Cho tới bây giờ, Ám Dạ Quỷ Vương đều nghĩ mãi mà không rõ, ông ta sơ sảy ở chỗ nào?

Tiêu Nhất Thiên lạnh nhạt nói: "Ông trả lời câu hỏi của tôi trước đã!”

"Nói cho cậu biết cũng không sao!"

Ám Dạ Quỷ Vương hơi do dự một chút, sau đó lắc đầu nói: "Người phụ nữ đó cũng không phải là Diệp Ngọc!"

"Thật sao?" Nghe được câu trả lời này, trái tim đang hồi hộp của Tiêu Nhất Thiên run rẩy một cái, vô thức gặng hỏi: "Vậy người đó là ai?"

"Có quan hệ gì với mẹ của tôi?"

Ám Dạ Quỷ Vương lắc đầu lần nữa!

"Câu này!"

"Là câu hỏi thứ hai!"

"Tôi không thể trả lời!"

Theo Tiêu Nhất Thiên. Cho dù người phụ nữ đó không phải mẹ Diệp thì chắc chắn cũng không thoát khỏi liên quan với mẹ Diệp, nếu không, người phụ nữ đó bị dằn vặt đến chết trong mật thất trong hang núi, sao mẹ Diệp lại biết được sự tồn tại của mật thất đó?

Đồng thời!

Cố ý báo mộng cho Tô Tử Lam?

Nhưng mà!

Ám Dạ Quỷ Vương cũng không định giải thích cho Tiêu Nhất Thiên!

"Bây giờ!"

Ám Dạ Quỷ Vương nói: "Đến lượt cậu trả lời câu hỏi của tôi!"

"Tôi nói!"

"Chưa chắc ông sẽ tin!”

Tiêu Nhất Thiên không phải người không giữ lời hứa, mặc dù không thể tìm hiểu rõ thân phận cụ thể của người phụ nữ đó, nhưng, xác định người đó không phải mẹ Diệp thì cũng là một tin tức rất tốt với Tiêu Nhất Thiên rồi!

Thế là!

Tiêu Nhất Thiên nói: "Là mẹ ruột của tôi, Diệp Ngọc, bà ấy báo mộng chỉ tôi tìm được mật thất đó!"

"Cậu dám trêu đùa tôi!”

Khi Tiêu Nhất Thiên vừa dứt lời, Ám Dạ Quỷ Vương bỗng nhiên xoay người lại, trong nháy mắt giận dữ, cách mấy mét xa, Tiêu Nhất Thiên đều có thể cảm nhận được ý lạnh âm u phát ra từ trên người ông ta!

Tuy nhiên!

Tiêu Nhất Thiên không thèm để ý chút nào!

"Tôi đã nói rồi!"

"Chưa chắc ông sẽ tin!"

"Dù sao!"

"Đây chính là câu trả lời của tôi, tin hay không tùy ông!"

Tiêu Nhất Thiên rất vô tội, rõ ràng là anh nói thật, nhưng anh cũng lười giải thích, bị Để Uyên và Ám Dạ Quỷ Vương hại thành như bây giờ, anh rất hưởng thụ khi nhìn thấy dáng vẻ bị trêu đùa của Ám Dạ Quỷ Vương!

"Cậu!"

Ám Dạ Quỷ Vương lại hết cách với anh, cách lớp mặt nạ, anh có thể tưởng tượng ra vẻ mặt dữ tợn của Ám Dạ Quỷ Vương lúc này!

Cho nên!

Anh không sợ chết, khiêu khích: "Nếu như Quỷ Vương đại nhân không nhịn được thì cứ dùng một chưởng đánh chết tôi là được!”

"Dù sao!"

"Sau khi về tới thủ đô, tôi cũng sẽ không có kết quả gì tốt!"

Ý vào mình còn có giá trị lợi dụng, Ám Dạ Quỷ Vương không dám động thủ giết anh, Tiêu Nhất Thiên dứt khoát chơi trò mặt dày, bày tư thế lợn chết

không sợ nước sôi, tức chết người không đền mạng!

"Tốt!"

"Tốt!"

"Tốt!"

Cho dù là với tâm tính của Ám Dạ Quỷ Vương thì cũng bị Tiêu Nhất hiên làm cho tức giận không nhẹ. Ông ta nói liên tục ba chữ "tốt", sau đó quay đầu nhìn về phía Hoắc Linh Lung, trầm giọng nói: "Cô Linh Lung, chuyện kế tiếp làm phiền cô!"

"Tôi hi vọng!"

"Chờ tôi lại đi vào thì cậu ta không còn phách lối như vậy trước mặt tôi được nữa!"

Nói xong!

Quay người rời khỏi phòng!

Trong phòng chỉ còn lại hai người Tiêu Nhất Thiên và Hoắc Linh Lung, chờ sau khi Ám Dạ Quỷ Vương đi xa, Tiêu Nhất Thiên mở miệng hỏi: "Cô Linh Lung, tình hình bên phía người Man như thế nào?"

"Mọi việc đã định!"

Trong tay Hoắc Linh Lung cầm theo một cái cái hòm thuốc, cô ta đi đến trước giường, để cái hòm thuốc ở một bên, nhẹ giọng nói: "Bây giờ, tôi là nữ vương của Man tộc!"

"Thật sao?"

Tiêu Nhất Thiên nặn ra một nụ cười, nói: "Chúc mừng!"

"Cuối cùng cô Linh Lung đã được như nguyện!"

Từ năm mười lăm tuổi đi ra khỏi dãy núi Thập Vạn, Hoắc Linh Lung làm tất cả mọi chuyện đều là để chuẩn bị cho ngày này, âm thầm lôi kéo mấy người Phúc Xà, thuần hóa nhiều độc trùng mãnh thú như vậy, mục đích của cô ta chính là muốn khống chế người Man ở Nam Cương! Làm chủ của Nam Cương!

Làm nữ vương của người Man!

Thậm chí!

Năm năm trước nhận lời mời của Ám Dạ Quỷ Vương, tự tay kích hoạt huyết mạch cho Tiêu Nhất Thiên, gieo mầm độc, cũng là hy vọng mượn nhờ lực lượng của Đế Uyên mà diệt trừ bố của mình là Hoắc Mãng!

Hiện nay!

Mọi chuyện tiến hành cũng rất thuận lợi!

Như cô ta mong muốn!

Cô ta!

Thật sự hoàn thành tâm nguyện của mình, thành một nữ chúa xứng danh!

Nhưng mà!

Trên gương mặt màu làm của Hoắc Linh Lung lại không có bất kỳ vui mừng nào, giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói: "Để Uyên chưa chết, thì có gì đáng vui?"

"Giống như Ám Dạ Quỷ Vương vừa nói!"

"Trong mắt của con hồ ly già Đế Uyên đó. Thiên hạ là bàn cờ, chúng sinh đều là quân cờ!"

"Anh!"

"Không ngoại lệ!"

"Tôi!"

"Hiển nhiên cũng sẽ không ngoại lệ!"

"Ông ta lợi dụng anh, trừ bỏ Đế Hạo, sau đó lợi dụng tôi, muốn trừ anh. Sau khi anh chết, tôi cũng mất đi giá trị lợi dụng!"

"Chỉ sợ!"

"Tôi còn chưa làm nữ vương của người Man được mấy ngày thì phải nói gót theo anh và Đế Hạo!"

"Cho nên!”

"Lần này anh bị dẫn về thủ đô, mặc dù nguy cơ trùng trùng. Cửu tử nhất sinh, nhưng nhất định phải hoàn thành ước định giữa chúng ta, mượn thời cơ đan điền của Đế Uyên chưa hồi phục, tiêu diệt thằng giặc già này, cướp lấy giang sơn của nhà họ Đế!"

"Nếu không!

"Hai người chúng ta, đều sẽ không bao giờ có cơ hội trở mình!" Lòng vua như vực sâu!

Giống như Đế Uyên sẽ không thật sự tin tưởng bất kỳ kẻ nào, hiển nhiên Hoắc Linh Lung cũng sẽ không thật sự tin tưởng ông ta, ngay cả con trai ruột của mình mà ông ta cũng tính toán được, thà để Tiêu Nhất Thiên giết Đế Hạo cũng không cho Để Hạo trấn thủ Nam Cương!

Như vậy!

Sao ông ta có thể để cho Hoắc Linh Lung an an ổn ổn làm nữ chúa ở Nam Cương?

Cũng vì nhận ra điều này, cho nên Hoắc Linh Lung mới tương kế tựu kế, lén Ám Dạ Quỷ Vương, lén Để Uyên, chọn cách liên thủ với Tiêu Nhất Thiên. Có thể coi chuyện này như là một ván cược!

Mà tiền đặt cược!

Là tính mạng của người thân và tương lai bản thân!

"Cô Linh Lung yên tâm!"

"Tôi hiểu rõ!"

Tiêu Nhất Thiên hít sâu một hơi, trịnh trọng gật đầu một cái, nói: "Lỡ như thất bại, cô Linh Lung còn có thể dẫn theo đại quân người Man lui giữ dãy núi Thập Vạn, dựa vào sự quen thuộc của cô với dãy núi Thập Vạn. Một trăm ngàn đại quân của thành Nam Di hoàn toàn không làm gì được cô!"

"Mà tôi!"

"Không thể thua!"

Đúng!

Không thể thua!

Tiêu Nhất Thiên bi dẫn về thủ đô như một người thực vật, hoàn toàn là thịt cá nằm trên thớt, có chút sai lầm thì không chỉ có tính mạng của anh khó Cảm bảo, tất cả thân nhân, bạn bè của anh cũng sẽ gặp nạn theo!

"Ừm!"

Hoắc Linh Lung kiểm tra thương thế của Tiêu Nhất Thiên một chút, hơi trách cứ nói: "Sử dụng minh kình hậu quả nghiêm trọng đến mức nào, trước đó tôi đã nói cho anh!"

"Anh chém giết Đế Hạo thì cũng thôi đi!"

"Tội gì còn muốn liều mạng đi giết Vũ Quang Khải? Chỉ là một chủ tướng của thành Nam Di, hoàn toàn không đáng anh mạo hiểm lớn như vậy. Lỡ như

hư hại đan điền của anh, tất cả cố gắng của chúng ta đều sẽ như nước chảy về biển đông!"

"Phí công nhọc sức!"

Theo Hoắc Linh Lung, trước đó Tiêu Nhất Thiên liều chết tru sát Vũ Quang Khải, hoàn toàn là cái dũng của thất phu!

Bất chấp hậu quả!

Không chịu trách nhiệm!

Mà Tiêu Nhất Thiên lại có lý do của mình, giải thích: "Đối với dãy núi Thập Vạn. Cô Linh Lung càng thêm quen thuộc hơn tôi!" "Nhưng là!"

"Đối với Ám Dạ Quỷ Vương, tôi hiểu hơn cô!”

"Đồng thời!"

"Ông ta cũng hiểu tôi hơn cô!"

"Cho nên!"

"Nếu như lúc ấy tôi chẳng làm gì cả, phát hiện mình trúng kịch độc thì thúc thủ chịu trói, không có gan và khí phách liều chết đánh cược một lần, vậy tôi cũng không phải là Sói vương Bắc Cảnh trong mắt của ông ta!”

"Nhất định!"

"Sẽ khiến ông ta nghi ngờ!"

"Tôi sẽ không an toàn mà sẽ càng thêm nguy hiểm, thậm chí liên lụy tới cô!"

Nghe vậy!

Hoắc Linh Lung sửng sốt một chút!

Hóa ra...

Là như vậy sao?

"Vậy tôi sẽ bắt đầu!"

Hoắc Linh Lung không có nhiều lời, đưa tay mở cái hòm thuốc ra, lập tc, một mùi nồng đậm gay mũi đồng thời còn có mùi tanh hôi từ trong cái hòm thuốc phát ra, ngửi thôi đã khiến cho người ta buồn nôn!

Chỉ thấy!

Trong hòm thuốc bày đầy bình lưu ly lớn cỡ nắm tay, trong bình chất lỏng mọi màu sắc!

Hết thảy chín bình!

Đều là độc dược mà Hoắc Linh Lung nghiên cứu ra!

Có loại!

Giống như nước đường màu đỏ như máu!

Có loại!

Giống như mật ong màu hổ phách!

Còn có loại!

Đen như mực nước màu tím!

Mỗi một bình!

Đổ một giọt lên trên người bình thường thì cũng đủ để mất mạng!

Sau đó!

Hoắc Linh Lung lấy một cái ống chích dài chừng mười mấy centimet, còn lớn hơn cả ngón tay cái từ trong cái hòm thuốc ra. Mở một cái bình chứa chất độc màu hổ phách ra, cắm ống chích vào đó rút đầy một ống!

Đồng thời!

chứa đủ Vừa hút vừa nói: "Để Uyên muốn lợi dụng huyết mạch siêu cường của anh để chữa trị đan điền đã bị hư hại của ông ta, đồng thời tăng lên huyết mạch của bản thân ông ta!"

"Cho nên!"

"Buổi tối hôm nay!"

"Nhất định tôi phải dùng mấy loại nọc độc này để thanh trừ sạch sẽ mầm độc bên trong huyết mạch và bên trong xương tủy của anh, quá trình có thể sẽ vô cùng đau khổ, như lột da gọt xương, anh nhất định phải kiên trì một chút!”

Nghe vậy!

Tiêu Nhất Thiên liếc mắt nhìn ổng chích cực lớn trong tay Hoắc Linh Lung và những nọc độc màu hổ phách đậm đặc bên trong nó, khóe môi không nhịn được mà run rẩy một chút!

Liên quan tới chuyện này!

Lần trước đi dãy núi Thập Vạn, lúc gặp Hoắc Linh Lung thì Hoắc Linh Lung đã nói sớm cho Tiêu Nhất Thiên biết, Tiêu Nhất Thiên cũng chuẩn bị tâm lý, nhưng mà đến khi làm việc thì vẫn hơi phát run!

"Có lẽ?"

Tiêu Nhất Thiên hỏi: "Cô tự tay gieo mầm độc, cô tự tay chế biến nọc độc, quá trình đó có đau khổ hay không mà cô không biết sao?"

"Nếu không?"

Hoắc Linh Lung liếc nhìn Tiêu Nhất Thiên, nói: "Tôi không có thí nghiệm trên người mình thì sao tôi biết được?"

"Hơn nữa!"

"Tôi là huyết mạch độc thể, những nọc độc này không có tác dụng với tôi!”

Nghe!

Có vẻ như rất có lý...

"Tuy nhiên!"

Hoắc Linh Lung lại nói: "Chín loại nọc độc này, trước đó tôi từng làm thì nghiệm trên cả các loại độc trùng mãnh thú và trên cả người Man, chín người. Chín con độc trùng và chín con mãnh thú!"

"Mỗi người, mỗi trùng, mỗi thú, đều được tiêm vào một trong các loại nọc độc đó. Số lượng đại khái là một phần ba của anh!”

"Kết quả...

"Tất cả đều chết!"

"Nếu so sánh ra thì bản thân cơ thể độc trùng có chứa kịch độc, năng lực chống cự nọc độc là mạnh nhất, mà trong chín loại nọc độc thì độc trùng sống sót dài nhất, chính là thứ trong tay tôi!"

"Cho nên!" "Chung ta bát đau từ loại này trước, tiến hành theo chất lượng, để cho anh cham rãi thích ung với nó.."

Nói xong

Hoác Linh Lung cũng mặc kệ Tiêu Nhất Thiên có chuấn bị san sáng hay chưa, bông nhiên cảm ống chích vào da thịt bên vai phái của Tiêu Nhất Thiên!

Sau đó!

Ngón cái ấn vào piston!

Trong nháy mát, nọc độc tràn đầy trong ống được tiêm hết vào trong người của Tiêu Nhất Thiên!
Bình Luận (0)
Comment