Sói Vương Bất Bại

Chương 360

Hoảng sợ?

Tất cả mọi người bị sự thay đổi khó hiểu của Tô Tử Lam dọa cho hoảng sợ!

Sợ?

Ngao Tuấn Thần cũng được, những thành viên của sứ đoàn Đại Hoa cũng được, tất nhiên bọn họ sẽ không sợ, dù sao thì trong mắt bọn họ, Tô Tử Lam chỉ là một người phụ nữ bình thường không hiểu tu hành võ đạo, trong cơ thể không có chút ám kình, thậm chí là tay trói gà không chặt, bọn họ động ngón tay thôi đã dễ dàng nghiền chết Tô Tử Lam!

Cho nên! "Giả thần giả quỷ!"

Thành viên của sứ đoàn Đại Hoa kia hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt hiện đầy khinh thường, lập tức đi đến trước mặt Tô Tử Lam, nâng tay muốn nằm tóc Tô Tử Lam! "Cút ngay!"

Sói Đồng quát lên một tiếng, muốn ngăn cản!

Nhưng mà!

Không đợi Sói Đồng hành động gì, không đợi tay phải của thành viên sứ đoàn Đại Hoa kia nắm được tóc của Tô Tử Lam, gần như trong giây phút Sói Đồng quát lên, đột nhiên, Tô Tử Lam từ lúc tiến vào trong nhà vẫn đứng yên không nhúc nhích, động đậy rồi!

Vu!

Tốc độ của Tô Tử Lam cực nhanh!

Nhanh đến mức Sói Đồng hoàn toàn không kịp phản ứng, nhanh đến mức cho dù thành viên của sứ đoàn Đại Hoa kia là cao thủ ám cảnh viên mãn, cũng hơi bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ là một tích tắc ngắn ngủi, Tô Tử Lam thình lình nâng tay phải, bóp lấy cái cổ của thành viên sử đoàn Đại Hoa!

Giống như

Thành viên của sứ đoàn Đại Hoa kia bóp cổ Sói Mao vừa nãy! "Cô!"

Thành viên của sứ đoàn Đại Hoa kia đột nhiên kinh ngạc, đôi mắt lập tức mở lớn, vẻ khinh thường coi rẻ trong ánh mắt nhanh chóng biến mất sạch, thay thế bằng vẻ sợ hãi vô cùng mạnh mẽ, khó mà miêu tả, không thể hình dung, không dám tin!

Tô Tử Lam!

Vậy mà còn nhanh hơn tốc độ của gã ta!

Trước khi anh ta nắm tóc của Tô Tử Lam, Tô Tử Lam đã bóp cổ gã ta trước một bước!

Chuyện này!

Sao có thể?

Không ai có thể hiểu được sự kinh ngạc và sợ hãi trong lòng thành viên của sứ đoàn Đại Hoa kia vào lúc này, gã ta đường đường là cao thủ ám cảnh viên mãn. Vậy mà bị một người phụ nữ bình thường yếu đuối bóp cổ ngay trước mặt nhiều người như vậy!

Hơn nữa!

Cho đến giờ phút này, thành viên của sứ đoàn Đại Hoa kia mới thật sự biết, hiểu, thông suốt, vì sao vừa rồi Đế Hinh đụng vào tay phải của Tô Tử Lam lại có phản ứng lớn như vậy!

Hóa ra!

Tay phải của Tô Tử Lam thật sự rất nóng!

Nóng như bàn ủi vậy!

Thế cho nên!

Sau khi đột nhiên bị Tô Tử Lam nắm cổ, gã ta theo bản năng dùng ám kình ngăn cản, nhưng mà ám kình mạnh mẽ của anh ta chạm vào tay phải của Tô Tử Lam, lại phát ra tiếng "tách tách"!

Giống như một giọt nước trên mặt bàn ủi nóng rực, lập tức bị bốc

Vốn không làm được chuyện gì! "Cô!" "Cô cô cô.."

Cổ bị Tô Tử Lam nằm chặt, thành viên của sứ đoàn Đại Hoa kia hoi! không nói nên lời, tay phải nóng rực của Tô Tử Lam như muôn nương chín da thịt anh ta, nung đứt cổ anh ta! Vu!

Vù vù vù vù vù vù!

Hoảng sợ chốc lát trôi qua, thành viên còn lại của sứ đoàn Đại Hoa mau lẹ xông tới bên này, bao vây xung quanh đám người Tô Tử Lam ở bên trong, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ, muôn màu muôn vẻ không nói nên lời! "Thả ông ấy ra!”

Một thành viên của sứ đoàn Đại Hoa lạnh giọng quát Tô Tử Lam! Ngao Tuấn Thần thì đứng bên ngoài đám người, nhìn thẳng vào Tô Tử Lam, con ngươi hơi co lại, hiện ra vẻ thâm độc rất nặng nề, nói: "Không hổ là vợ của Sói Vương Tiêu Nhất Thiên!" “Quả nhiên!” "Không đơn giản như bề ngoài!"

Không thể không thừa nhận!

Tô Tử Lam đột ngột xảy ra thay đổi lớn hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Ngao Tuấn Thần, làm gã ta không kịp trở tay, thời gian mười phút đã tới rồi, cho dù là xảy ra tình huống bất ngờ gì cũng đều có thể ảnh hưởng đến kế hoạch giết Đế Uyên của gã ta!

Nhưng mà!

Ngao Tuấn Thần vẫn không sợ!

Bởi vì!

Gã ta không cảm nhận được hơi thở của ám kình từ trên người Tô Tử Lam, cho nên, dù Tô Tử Lam dùng mánh khóe gì, gã ta cũng không tin một người phụ nữ bình thường không hiểu tu hành võ đạo, có thể làm trái điều gì trước mặt gã ta!

Am!

Tô Tử Lam không để ý đến tiếng quát dừng lại của những thành viên sứ đoàn Đại Hoa xung quanh, cũng không để ý đến lời “khen" của Ngao Tuấn Thần, cô giữ chặt hung thủ giết Sói Mao và Sói Phế, bóp cổ anh ta, bóp mười giây mới buông tay ra, tiện tay vứt anh ta xuống sàn nhà!

Chỉ thấy!

Cổ của tên kia đỏ bừng!

Phần da thịt bị Tô Tử Lam bóp, hình như thật sự bị nướng chín, trên làn da đỏ bừng có năm dấu ngón tay rất chói mắt!

Mà anh ta!

Nằm trên đất không động đậy, đã chết cứng rồi, trong đôi mắt trợn to vẫn sót lại vẻ vô cùng sợ hãi! "Chuyện này..."

Cảnh tượng này!

Lại khiến mọi người kinh ngạc đến sững sờ!

Mẹ nói!

Chết rồi?

Đường đường là một cao thủ ám cảnh viên mãn, chẳng qua là bị Tô Tử Lam bóp một cái đã lập tức không có sức phản kháng, cứ thế chết một cách âm thầm vậy sao?

Không chỉ có Ngao Tuấn Thần và những thành viên của sứ đoàn

Đại Hoa, dù là Sói Đồng và Đế Hinh đứng bên cạnh Tô Tử Lam, cả Sói

Ảnh, Sói Hồn và các thành viên của Huyết Lang đoàn bị thương nặng nằm trên mặt đất, cũng mở to hai mắt nhìn, tất cả đều hoảng sợ!

Trái tim!

Run rẩy mạnh mẽ!

Mí mắt!

Dựng thắng lên!

Khóe miệng!

Run rẩy dữ dội!

Đây!

Chính là nguyên nhân mà trước đó Tô Tử Lam bảo bọn họ kiềm chế một lúc sao?

Đây!

Chính là cách của Tô Tử Lam sao?

Đây!

Chính là sức mạnh của Tô Tử Lam sao?

Trước đó bọn họ từng nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng nằm mơ cũng không ngờ, vào lúc nguy hiểm sống chết mất còn, vậy mà Tô Tử Lam có thể bất ngờ bày ra ra sức mạnh kinh khủng như thế! "Đây!" "Chính là cảm giác giết người sao?" "Tôi!" “Giết người rồi!" "Cuối cùng!” "Cũng giết người."

Tô Tử Lam cúi đầu nhìn thành viên của sứ đoàn Đại Hoa phơi thấy dưới chân mình, sau đó nhìn tay phải của bản thân, hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm: “Cảm giác giết người!" “Thật thích!"

Tuy giọng nói không lớn, nhưng rõ ràng có thể truyền vào lỗ tai của mọi người ở đây!

Đúng vậy!

Cảm giác giết người rất thích!

Từ lúc biết thân phận thật sự và sức mạnh to lớn của Tiêu Nhất Thiên, Tô Tử Lam càng cảm thấy, Tiêu Nhất Thiên quá lợi hại, quá xuất sắc, lợi hại đến mức cô không theo kịp, xuất sắc tới mức làm cô tự 6. thấy xấu hổ!

Thậm chí!

Cô từng cảm thấy, bản thân vốn dĩ không xứng với người đàn ông xuất sắc như Tiêu Nhất Thiên!

Đặc biệt là!

Lần này đến thủ đô, Tiêu Nhất Thiên gặp nguy hiểm liên tiếp, mà cô là vợ của Tiêu Nhất Thiên nhưng lại không làm được chuyện gì, không giúp được cái gì, ngay cả mạng sống của mình và con gái cũng bị nắm giữ trong tay người khác!

Giống như thịt trên mâm!

Chỉ có thể mặc người ta xâu xé!

Cho nên!

Dưới tình trạng tuyệt vọng và không giúp được gì, trong sự tức giận và căm hận, cô không ngừng xuất hiện kích thích muốn ra tay giết người, muốn có được sức mạnh lớn mạnh như Tiêu Nhất Thiên, có thể bảo vệ người mình yêu, bảo vệ con gái của mình, bảo vệ bạn bè của mình!

Mà bây giờ!

Cuối cùng cô đã mãn nguyện!

Thành công kích hoạt giot máu tươi mà mẹ Diệp để lại trong nhẫn huyết ngọc, tạm thời có được sức mạnh lớn mạnh mà trước đay không dám nghĩ tới, còn tự tay giết một người, rõ ràng tự cảm nhận cảm giác giết người!

Mà nói!

Tô Tử Lam thích cảm giác giết người, không bằng nói, cô thích cảm giác kiểm soát tình hình, bảo vệ người thân và bạn bè!

Sau khi cảm nhận tuyệt vọng và không thể làm gì!

Loại cảm giác này!

Thật sự rất thích!

Rất thích!

Rất thích! "Tử Lam, chị.."

Ngoài kinh ngạc ra, Đế Hinh lại lo lắng cho sự an toàn của Tô Tử Lam hơn, cô ấy đang muốn dò hỏi, nhưng mà cô nói được một nửa, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng chém giết không hề báo trước!

Bich!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Phù!

Keng keng keng bùm chát!

Tiếng hét, tiếng gào thét, tiếng kêu thảm thiết, tiếng đao kiếm chạm nhau, tiếng ám kình va chạm, mọi âm thanh trộn lẫn vào nhau, rất ồn ào chói tai, dường như lập tức vang lên!

Cũng không kéo dài lâu!

Không đến nửa phút, tiếng chém giết bên ngoài lắng xuống, ngay sau đó, giọng nói của Yến Đông Dương từ xa truyền đến: “Tướng quân Ngao, thời cơ đến rồi!" "Ra tay!"

Ngoài nhà!

Hơn một trăm ngự lâm vệ mà Yến Đông Dương dẫn tới lúc này chỉ còn lại sáu bảy mươi người, thi thể của ngự lâm vệ nằm la liệt trên mặt đất!

Hiển nhiên!

Những người này dưới quyền Yến Đông Dương, đã bị hắn ta âm thầm mua chuộc, nguyện trung thành với hắn ta, ít người khác đều là người ủng hộ Đế Uyên!

Cho nên!

Trước khi vào tế đàn giết Đế Uyên, phải giết hết những người ủng hộ Để Uyên trước!

Hậu Triển Bằng!

Cũng nằm trong số đó!

Bị Yến Đông Dương tự ra tay, thừa dịp hắn ta chưa chuẩn bị, chém một đao, bổ đầu hắn ta xuống!

Những người ủng hộ Để Uyên đáng thương, trước giờ chẳng hay biết gì, nằm mơ cũng không ngờ đại thống lĩnh Yến Đông Dương của bọn họ thế mà chính là kẻ phản bội Đại Hạ, gián điệp của nước địch!

Thậm chí!

Rất nhiều ngự lâm vệ đến chết cũng không biết vì sao mình phải chết! "Thống lĩnh Yến!" “Các anh đi trước đi, bên bổn tướng quân xảy ra chút chuyện, cần hai phút nữa!"

Một lát sau!

Giọng nói của Ngao Tuấn Thần truyền ra từ trong nhà!

Yến Đông Dương sửng sốt!

Mẹ nó!

Chuyện gì?

Ba người phụ nữ, một đứa bé, cộng thêm mười thành viên Huyết Lang đoàn bị đánh cho tàn phế, chừng mười phút, con mẹ nó vậy mà Ngao Tuấn Thần vẫn chưa giải quyết được?

Nói thật!

Yến Đông Dương hơi tức giận, dù sao hắn ta làm nội ứng ở hoàng thành của Đại Hạ nhiều năm như vậy, mục đích cuối cùng chính là phải tìm cơ hội giết Hoàng Chủ Đế Uyên, bây giờ cơ hội gần ngay trước mắt, tên khốn Ngao Tuấn Thần này không biết cái nào nặng cái nào nhẹ sao?

Ngao Tuấn Thần vừa nói, cửa đã bị người ta đẩy ra, mười thành viên của sứ đoàn Đại Hoa chạy ra ngoài, đi tới trước mặt Yến Đông Dương, nhìn thi thể đầy đất, thấp giọng nói: “Thống lĩnh Yến, người phụ nữ tên Tô Tử Lam kia hơi kỳ lạ!" “Hả?”

Yến Đông Dương sửng sốt, hỏi: "Có ý gì?" "Tướng quân Ngao có thể giải quyết!"

Những thành viên của sứ đoàn Đại Hoa không giải thích, mà nói: "Bên Đế Uyên không thể chậm trễ, ngài đã ra tay, chắc chắn Ám Dạ Quỷ Vương đã nghe thấy động tĩnh bên này!” “Cho nên!” "Chúng ta phải lập tức chạy tới đó, chậm trễ sẽ xảy ra chuyện bất ngờ!” "Những người dưới quyền của ngài và mười người chúng tôi, đi vào tế đàn không thành vấn đề, tướng quân Ngao sẽ nhanh chóng đến giúp đỡ, giết Để Uyên cùng với chúng ta!"

Nghe vậy!

Trong lòng Yến Đông Dương hơi dao động, theo bản năng nhìn vào trong nhà!

Kỳ lạ?

Hắn ta không nghĩ ra, người phụ nữ bình thường yếu đuối như Tô Tử Lam có thể có chỗ kỳ lạ nào, đáng để Ngao Tuấn Thần giữ lại mười cao thủ viên mãn cảnh, tốn hai phút để xử lý!

Thậm chí Yến Đông Dương có hơi nghi ngờ!

Tên khốn Ngao Tuấn Thần này đang cố ý giở mánh khóe, muốn binh lính dưới quyền hắn ta nhảy vào liều mạng với Ám Dạ Quỷ Vương, chờ tới lúc hai bên cùng chịu thiệt, con mẹ nó Ngao Tuấn Thần sẽ lao vào, kiếm món hời lớn!

Chuyện này!

So với việc nói Tô Tử Lam kỳ lạ, dễ để hắn ta chấp nhận hơn! “Đi thôi!”

Đúng như những thành viên của sứ đoàn Đại Hoa nói, chậm trễ sẽ xảy ra chuyện bất ngờ, kéo dài thời gian ở bên này càng lâu, càng dễ khiến Ám Dạ Quỷ Vương nghi ngờ, cho nên dù Yến Đông Dương khó chịu trong lòng, cũng đành phải chịu đựng!

Nói xong!

Vung tay lên, vội vàng đi tới tế đàn mà Ám Dạ Quỷ Vương canh giữ!

Trong phòng! "Cô Tô!"

Ngao Tuấn Thần nâng tay rút đao bên hông, hừ lạnh nói: “Bổn tướng quân vốn muốn giữ lại chút nhân từ, định chờ các co Cơi het quần áo xong, sẽ cho các cô chết một cách thoải mái!" "Đáng tiếc!" "Rượu mời không uống, cô cứ muốn uống rượu phạt!” “Bây giờ!” "Cô làm chậm trễ thời gian của bổn tướng quân, vậy đừng trách bổn tướng quân không biết thương hoa tiếc ngọc!”

Nói xong!

Gã ta nhấc bảo đao hàn thiết trong tay, lưỡi đao vô cùng sắc bén chỉ thắng Tô Tử Lam, ra hiệu với chín thành viên còn lại của sứ đoàn Đại Hoa nói: “Lên cho tôi!” "Giết cô ta!" “Phanh thấy!"

Âm!

Ầm ầm ầm...

Trong nháy mắt, ám kình mạnh mẽ trong cơ thể của chín thành viên sứ đoàn Đại Hoa bùng nổ, không hề do dự, cũng không làm chuyện một chọi một ngu ngốc, chín người cùng lên, đồng thời vung đủ loại vũ khí, điên cuồng nhào về phía Tô Tử Lam!

Chín đánh một!

Mặc dù Ngao Tuấn Thần rất kiêu ngạo, nhưng không thô lỗ, trái lại làm việc cực kỳ cẩn thận, sau khi chính mắt thấy Tô Tử Lam bóp chết thành viên của sứ đoàn Đại Hoa, gã ta có thể để chín cao thủ viên mãn cảnh đối phó với một mình Tô Tử Lam đã đủ thể hiện sự coi trọng Tô Tử Lam! "Các cô lùi lại!"

Đối mặt với sự vây đánh của chín cao thủ viên mãn cảnh, Tô Tử Lam lẫm liệt không sợ, bảo vệ Sói Đồng và Đế Hinh ở sau lưng, cơ thể có vẻ yếu ớt đột nhiên chấn động, xung quanh cơ thể chợt nổi gió mạnh, lập tức tạo thành một bức tường gió trong suốt giống như thủy tinh!

Hơn nữa!

Bức tường gió mà Tô Tử Lam tạo ra, không giống bức tường gió do Tiêu Nhất Thiên tạo ra cho lắm! Bức tường gió của Tiêu Nhất Thiên!

Là gió lạnh!

Mà bức tường gió của Tô Tử Lam!

Lại là gió nóng!

Nóng rực như cánh tay phải của Tô Tử Lam, cả bức tường gió mang theo nhiệt độ nóng rực, gần như ngay lúc bức tường gió này được tạo ra, đủ loại vũ khí của chín cao thủ viên mãn cảnh kia đã chém xuống, bổ trên mặt bức tường gió!

Sau đó!

Bọn họ lập tức cảm nhận được hơi nóng ập vào mặt, giống như dời núi lấp biển, làm bọn họ sinh ra ảo giác đặt mình vào trong biển lửa, con mẹ nó cả người đều rất bức bối!

Tình hình...

Tình hình gì đây?

Bức tường gió chính là biểu tượng của cao thủ Minh Cảnh, chỉ có cao thủ Minh Cảnh thật sự mới có thể phá minh kính ra ngoài, hình thành thứ gọi là bức tường gió xung quanh cơ thể!

Minh Cảnh!

Trời ơi!

Minh Cảnh!

Sao Tô Tử Lam có thể là cao thủ Minh Cảnh?

Chín người!

Chín vũ khí!

Tất cả chém vào bức tường gió, nhưng không ai có thể phá vỡ lực cản to lớn của bức tường gió, bị bức tường gió mạnh mẽ ngăn cản, những thành viên của sứ đoàn Đại Hoa thay đổi sắc mặt, suýt nữa sợ tè ra quần! "Tất cả các người!" “Đều đáng chết!"

Không đợi bọn họ lấy lại tinh thần từ trong nỗi sợ hãi, ánh mắt lạnh băng có hơi ứng đỏ của Tô Tử Lam nhìn chằm chằm bọn họ qua bức tường gió, đôi mắt lạnh lùng hơi đáng sợ, dày đặc sát ý, giọng nói u ám rít ra từ kẽ răng!

Âm!

Lúc giọng nói của Tô Tử Lam vừa dứt, cô nâng tay phải đánh một cú, phút chốc, bức tường gió xung quanh cơ thể bao bọc lấy một cú đó, đột nhiên đánh mạnh về phía chín thành viên của sứ đoàn Đại Hoa, giống như gió thu cuốn hết lá vàng, trực tiếp đánh bay tất cả bọn họ ra ngoài!
Bình Luận (0)
Comment