Sói Vương Bất Bại

Chương 408

Sắc mặt thánh nữ Kiếm Sơn thay đổi, cho đến lúc này, cô ta mới chân chính biết được sự cường đại của Tiêu Nhất Thiên, vừa rồi Tiêu Nhất Thiên tay không tấc sắt, không lựa chọn ngoại phóng Minh Kình, rất rõ ràng là vì dụ dỗ cô ta lấy cứng chọi cứng, nhân cơ hội tiếp cận cô ta!

Theo quyền ảnh hư ảo bị một quyền của Tiêu Nhất Thiên đánh bạo, thánh nữ Kiếm Sơn liền biết Tiêu Nhất Thiên rất ác, thực lực của tên này mạnh hơn cô ta tưởng tượng nhiều, mình căn bản không phải đối thủ của anh!

Đáng tiếc!

Thánh nữ Kiếm Sơn biết quá muộn, vừa rồi là không muốn lùi bước, không thể lùi bước, cũng cảm thấy không cần lùi bước!

Mà bây giờ cho dù cô ta muốn lùi trở lại, cũng không còn kịp rồi!

Bum!

Quả đấm bao bọc Minh Kình mạnh mẽ của Tiêu Nhất Thiên đánh lên bàn tay trắng như phấn của thánh nữ Kiếm Sơn, thánh nữ Kiếm Sơn vô cùng kinh hãi, chỉ cảm thấy chỉ trong nháy mắt Minh Kình của mình bị áp chế khó mà nói nên lời. Ngay sau đó đau đớn truyền từ trên bàn tay trắng như phấn đến, giống như điện giật, chạy dọc theo cánh tay cô ta ra toàn thân, từ đầu tới chân cô ta, cả người đều trở nên cứng đờ!

Thậm chí ngay cả ý thức của cô ta đều đã xuất hiện mất cảm giác chỉ trong nháy mắt!

Ba giây!

Giằng co chưa tới ba giây, thánh nữ Kiếm Sơn vốn bóng dáng màu trắng hào hoa phong nhã đứng trên đỉnh Kiếm Sơn, được chục ngàn dân chúng dưới Kiếm Sơn cúng bái, lập tức bay mạnh ra ngoài, lục phủ ngũ tạng cuộn trào dữ dội, trong cổ nghẹn ngào, phốc một tiếng phun ra máu tươi, làm ướt góc áo dài màu trắng của cô ta!

Rầm rầm rầm rầm!

Bay ngược khoảng chừng hơn mười mét, sau khi thánh nữ Kiếm Sơn rơi xuống đất, liên tục lùi về sau năm sáu bước, cưỡng chế ổn định cơ thể. Gương mặt vốn xinh đẹp trắng nõn nà lúc này tái mét như tờ giấy, không có chút huyết sắc, khí tức trong cơ thể giống như lá rụng bị gió núi cuốn sạch, không ổn định!

May mà không ngã xuống đất, cũng không thất bại quá khó coi!

Một quyền, Tiêu Nhất Thiên chỉ dùng một quyền đã đánh bại người gọi là thánh nữ Kiếm Sơn!

Đây là chênh lệch to lớn giữa cường giả nửa bước Minh Cảnh và cường giả Minh Cảnh chân chính, cho dù Tiêu Nhất Thiên bị trọng thương chưa lành, cho dù trong đan điền của Tiêu Nhất Thiên chỉ còn sót lại chưa đến một nửa Minh Kình, nhưng so với cường giả gà mờ Minh Cảnh như thánh nữ Kiếm

Sơn, vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối như cũ! "Cô vừa mới nói cô là hậu duệ của thiên thần đúng không?" “Cô là người thủ hộ thành Thiên Kiếm đúng không?" “Cô muốn bảo vệ trật tự của Kiếm Sơn, đại diện cho thiên thần tới trừng phạt tôi đúng không?

Tiêu Nhất Thiên thì rơi xuống vị trí thánh nữ Kiếm Sơn mới đứng, bóng dáng khôi ngô giống như một ngọn núi không thể lay động, đôi mắt sắc bén giống như hai lưỡi dao sắc bén, cách không nhìn chằm chằm thánh nữ Kiếm Sơn, tức giận nói: “Bây giờ tôi đến đây, đứng trước mặt cô!” “Tới đi!” "Đại diện cho thiên thần trừng phạt tôi đi!" Tiếng gào như sấm sét!

Thánh nữ Kiếm Sơn cũng cách không nhìn chằm chằm

Tiêu Nhất Thiên, nhìn thẳng vào đôi mắt của anh!

Lúc này, cánh tay phải của cô ta đều đã vô cùng tê mỏi, máu tưới đỏ sẫm chảy từ khóe môi ra cũng không vươn tay đi lau, trong lòng cô ta giống như dời sông lấp biển, nhấc lên gợn sóng to lớn!

Minh Cảnh!

Minh Cảnh chân chính!

Trải qua một quyền va chạm vừa rồi, tất nhiên là cô ta cảm nhận được rõ, Tiêu Nhất Thiên khác với cô ta, cô ta là cường giả nửa bước Minh Cảnh, mà Tiêu Nhất Thiên thì là cường giả Minh Cảnh hàng thật giá thật!

Cô ta đánh giá cao chính mình, xem nhẹ Tiêu Nhất Thiên! “Rốt cuộc anh là ai?"

Đối mặt với khiêu khích của Tiêu Nhất Thiên, vẻ mặt cô ta càng lúc càng khó coi, nghiến răng nói: "Theo tôi được biết, cả Đại Hạ này, chỉ có mình Hoàng Chủ Đế Uyên tiến vào Minh Cảnh, tọa trấn Hoàng Thành!" “Mà anh, sao anh có thể..."

Rất rõ ràng, cô ta vẫn luôn ở bên trong Kiếm Sơn, cho nên giống như không biết quá nhiều về mọi chuyện xảy ra ở bên ngoài, cho nên không giống như đám Tiêu Thiên Thành, Lục Băng Hàn và Phùng Diệc Bang, chỉ dựa vào thực lực của Tiêu Nhất Thiên đoán ra được thân phận của anh! "Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là..." “Giao vợ con tôi cùng với tất cả bạn bè của tôi ra đây!" Tiêu Nhất Thiên lạnh nhạt nói: “Nếu không tôi sẽ trở thành người giết cô!"

Ý ở ngoài lời đó là, giao người thì không giết! Dám can đảm không giao, như vậy cô đừng hòng còn mạng sống! "Anh muốn giết tôi?"

Trên mặt thánh nữ Kiếm Sơn lộ ra nụ cười hơi thê lương, nhưng đối mặt với uy hiếp của Tiêu Nhất Thiên, cô ta giống như không e sợ, không chút nghĩ ngợi lắc đầu nói: "Tôi vẫn nói câu đó, Kiểm Sơn không chào đón các anh!” “Các anh quấy nhiễu Kiếm Sơn, nên nhận lấy trừng phạt nên có, phải trả cái giá thật đắt!" “Nếu anh cảm thấy dựa vào thực lực Minh Cảnh thì có thể giết được tôi, như vậy không ngại thử một lần!”

Nghe thấy thế, đồng tử của Tiêu Nhất Thiên hơi co rụt lại, bộ dạng giống như đã dự liệu trước này của thánh nữ Kiếm Sơn, trái lại khiến anh không khỏi sinh lòng cảnh giác, nghĩ thầm: “Chẳng lẽ trong Kiếm Sơn còn ẩn giấu cao thủ khác? 

Vì thế đôi mắt Tiêu Nhất Thiên như đuốc, nhìn một vòng xung quanh.

Chỉ thấy đỉnh Kiếm Sơn là một vùng hoang vắng, không có bất cứ cây cỏ gì, lọt vào tầm mắt đều là đất đá lởm chởm, nhìn có vẻ lộn xộn, thực ra đan xen hợp lý, giống như dựa theo quy tắc nào đó không muốn người ta biết mà thành!

Hơn nữa, Tiêu Nhất Thiên lại cảm nhận được lực hấp dẫn thần bí khó lường từ trong hang động Kiếm Sơn lúc trước, thậm chí cảm nhận được lực hấp dẫn còn cường đại hơn không chỉ gấp bội chỗ sâu nhất trong hang động Kiếm Sơn lúc trước!

Giống như...

So với những hang động Kiếm Sơn này, đỉnh Kiếm Sơn mới đúng là nơi có lực hấp dẫn lớn nhất, đạt tới mức nào đó? Nếu cao thủ cảnh giới viên mãn như đám Tiêu Thiên Thành đi lên, chắc chắn không thể thừa nhận!

Có lẽ, đây cũng là lý do chân chính đám tổ tông của mười gia tộc lớn xây bậc thang Bàn Long đến lối vào hang động cuối cùng, mà không trực tiếp xây thẳng đến đỉnh Kiếm Sơn. Không phải là bọn họ không muốn xây, mà là cho dù xây cũng vô dụng, bọn họ căn bản không dám đi lên! "Không dám sao?" "Ha ha!"

Thánh nữ Kiếm Sơn giống như tràn ngập sức mạnh, chú ý tới ánh mắt cảnh giác của Tiêu Nhất Thiên, lúc này cô ta mới lau máu ở khóe miệng, giống như vừa rồi Tiêu Nhất Thiên khiêu khích cô ta, cô ta khiêu khích lại: “Không qua được cửa ải của tôi, chỉ sợ đời này anh sẽ không thấy được vợ con bạn bè mình rồi!”

Khiêu khích!

Uy hiếp!

Từ trước tới nay Tiêu Nhất Thiên luôn mạnh mẽ, dám làm dám chịu, không thể dễ dàng tha thứ nhất là khiêu khích, không sợ hãi nhất là uy hiếp. Huống chi chuyện liên quan tới sinh tử an nguy của đám Tô Tử Lam, sao anh có thể lùi nửa bước?

Vì thế! “Thử thì thử, tôi còn sợ cô sao?” "Có thủ đoạn gì, cứ việc dùng đi!”

Tiêu Nhất Thiên hừ lạnh một tiếng, sau khi nói xong, anh lòng ôm cảnh giác, động tác không chút do dự, vù một tiếng hóa thành một đạo tàn ảnh, xông về phía thánh nữ Kiếm Sơn đứng đối diện cách hơn mười mét...

Lúc đó, ở chân núi Kiếm Sơn!

Ánh mắt mấy chục ngàn người đều nhìn về phía đỉnh Kiếm Sơn, ngắm nhìn hai bóng dáng mơ hồ vua sói Tiêu Nhất Thiên và thánh nữ Kiếm Sơn, tất nhiên là thấy được một quyền của Tiêu Nhất Thiên và thánh nữ va chạm nhau! "Mẹ kiếp!" "Mẹ kiếp!” "Mẹ kiếp!"

Khi bọn họ nhìn thấy thánh nữ Kiếm Sơn bị Tiêu Nhất Thiên đánh một quyền bay ra ngoài, tiếng kêu kinh hãi tràn ngập trời đất vang lên như tuyết lở sóng thần!

Tất cả mọi người kinh hãi tới mức cằm sắp rớt xuống!

Tất cả mọi người mở to mắt nhìn!

Mọi người đều bị cảnh tượng khó mà tin kia làm sợ tới mức, suýt chút nữa là tè ra quần!

Chết tiệt!

Trên trán bọn họ chảy đầy mồ hôi, da mặt bọn họ giật giật, trái tim bọn họ đang run rẩy, tam quan và tín ngưỡng của bọn họ, giống như theo một quyền của Tiêu Nhất Thiên lập tức sập xuống!

Bọn họ thực sự không thể tin được vào hai mắt mình!

Thánh nữ!

Đó là thánh nữ của Kiếm Sơn đấy, cũng là hậu duệ của thiên thần, là thần thủ hộ của thành Thiên Kiếm bọn họ, ngay khoảnh khắc trước, thánh nữ đại nhân còn bày ra một số thực lực khủng bố, khiến cả tòa Kiếm Sơn này đều chấn động!

Mà bây giờ...

Bọn họ nhìn thấy gì đây?

Trời ạ!

Một quyền!

Tên khốn nạn Tiêu Nhất Thiên kia, vậy mà chỉ dùng một quyền đánh bay thánh nữ đại nhân bọn họ đang quỳ lạy?

Đây...

Đây thật sự là thánh nữ đại nhân của bọn họ sao?

Mẹ kiếp!

Mẹ kiếp!

Mẹ kiếp!

Vô cùng kinh hãi, cho dù là dân chúng thành Thiên Kiếm, hay là người của thế lực ngoại lai, đều nhao nhao dời mắt nhìn đám Tiêu Thiên Thành ở trên lôi đài màu xám với vẻ nghi ngờ, kinh ngạc, phân nộ!

Dù sao vừa rồi là đám Tiêu Thiên Thành luôn miệng nói, người phụ nữ mặc đồ trắng kia là thánh nữ đại nhân của Kiểm Sơn!

Cũng chính là Tiêu Thiên Thành ép bọn họ dập đầu với thánh nữ đại nhân!

Dập đầu một lúc lâu, bọn họ đụng cái gì?

Râm!

Rầm rầm rầm...

Trên lôi đài màu xám, bao gồm Tiêu Thiên Thành và Tiêu Quốc Thiên trong đó, hai chân đám lão già của mười gia tộc lớn thành Thiên Kiếm mềm nhũn, không ngừng ngã xuống, đặt mông ngồi xổm trên lôi đài màu xám, sắc mặt cả đám như tro tàn, vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng!

Muốn nói hiểu biết đối với thánh nữ đại nhân, cùng với tin tưởng đối với thánh nữ đại nhân, chỉ sợ trong mấy chục ngàn người ở đây, không có ai so được với đám lão già bọn họ!

Cũng giống vậy, muốn nói cảnh tượng Tiêu Nhất Thiên dùng một quyền đánh bay thánh nữ đại nhân, mang tới trùng kích thị giác và rung động tâm lý, cũng không có ai hơn được bọn họ!

Thánh nữ đại nhân sẽ thua trong tay vua sói Tiêu Nhất Thiên!

Hơn nữa, gần như là thất bại theo phương thức nghiền áp! Như vậy bọn họ còn trông cậy người nào?

Bùm!

Lúc người của thế lực ngoại lai kinh hãi muốn chết, đám dân chúng thành Thiên Kiếm nổi trận lôi đình, nhao nhao đứng dậy, chuẩn bị đi tìm đám Tiêu Thiên Thành tính sổ. Ngay lúc đám Tiêu Thiên Thành rơi vào trong tuyệt vọng, đột nhiên lại có tiếng nổ tung truyền từ đỉnh Kiếm Sơn ra! 

Tất cả mọi người bị hoảng sợ! Lập tức ngẩng đầu nhìn!

Chỉ thấy trên đỉnh Kiếm Sơn cao hơn mặt nước biển mấy ngàn mét, sói vương Tiêu Nhất Thiên lại chiến đấu với thánh nữ Kiếm Sơn. Hai bóng người lúc lên cao lúc xuống thấp, nhanh như tia chớp, thường sẽ va chạm cùng một chỗ, phát ra từng âm thanh đinh tai nhức óc!

Nhưng mà ở trước mặt vua sói Tiêu Nhất Thiên, thánh nữ

Kiếm Sơn luôn rơi vào hoàn cảnh xấu, gần như mỗi lần va chạm, sẽ bị Tiêu Nhất Thiên đánh bay một lần. Thánh nữ đại nhân vốn hào hoa phong nhã giống như tiên nữ, lúc này ở trong mắt mấy chục ngàn người dưới Kiếm Sơn, giống như là một quả cầu màu trắng, bị một quyền của Tiêu Nhất Thiên đánh từ đông sang tây, ngay sau đó bị một cước của Tiêu Nhất Thiên đá từ tây sang đông. Càng về sau, càng không có lực chống đỡ!

Tình cảnh đó...

Thật sự là thê thảm không nói nên lời!

Nhìn thôi đã thấy đau!

Thậm chí là đám dân chúng thành Thiên Kiếm đã bắt đầu có chút đồng tình với cô ta, cho dù cô ta có phải là thánh nữ Kiếm Sơn hay không, có phải là hậu duệ của thiên thần hay không, dù sao cô ta cũng là phụ nữ, chỉ là phụ nữ mà thôi. Bị chà đạp độc ác đến nông nỗi như vậy, quả thực là khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng!

Mà tên khốn nạn Tiêu Nhất Thiên kia...

Quá độc ác!

Người này ra tay thì không quan tâm gì cả, đúng là quá độc

Bùm! ác!

Khoảng hơn nửa phút, thánh nữ Kiếm Sơn bị vua sói Tiêu Nhất Thiên liên tục đánh bay về sau chục lần, ngã mạnh vào trong đất đá lởm chởm trên đỉnh Kiếm Sơn, bởi vì Kiếm Sơn che chắn, hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của biển người!

Mà Tiêu Nhất Thiên cũng tràn ngập khí thế truy đuổi... “Bây giờ cô còn cảm thấy tôi không giết được cô không?"

Trên một mỏm đá cao chừng hơn hai mét, thánh nữ Kiếm Sơn mới ngã xuống, miệng còn đang không ngừng phun ra máu tươi, ngay sau đó Tiêu Nhất Thiên lao xuống, rơi xuống bên cạnh cô ta, vươn tay bóp chặt cổ cô ta, hơi dùng lực, liền nhấc cả người cô ta lên cao!

Lúc này!

Giờ phút này!

Ở trong tay Tiêu Nhất Thiên, thánh nữ Kiếm Sơn này, một cường giả nửa bước Minh Cảnh, hoàn toàn như một con sơn dương đang đợi làm thịt, trở thành thịt trên thớt của Tiêu Nhất

Thiên!

Áo trắng nhuốm máu!

Hấp hối!

Nếu Tiêu Nhất Thiên thật sự muốn lấy đi tính mạng cô ta, có thể làm được bất cứ lúc nào, nhưng anh không vội vàng ra tay, tất nhiên là muốn ép hỏi tung tích của Tô Tử Lam và Tô An Nhiên từ miệng cô ta. Bởi vì ở trong lòng Tiêu Nhất Thiên, sống chết của cô ta căn bản không quan trọng, vợ con mình và bạn bè mới là quan trọng nhất!

Không thể không thừa nhận, lực hấp dẫn rất mạnh ở đỉnh Kiếm Sơn quả thật tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với Tiêu Nhất Thiên, ở trên trình độ nhất định hạn chế Minh Kình của anh, làm suy yếu thực lực của anh, thánh nữ Kiếm Sơn thì như cá gặp nước, trái lại coi lực hấp dẫn kia trợ lực mình, có thể phát huy ra vượt người thường!

Nhưng mà như vậy vẫn không thể bù lại chênh lệch một trời một vực giữa nửa bước Minh Cảnh và Minh Cảnh, vẫn không thể thay đổi kết cục của cuộc chiến, không đủ khiến thánh nữ của Kiếm Sơn chuyển bại thành thắng! "A!"

Áo dài trắng trên người thánh nữ Kiếm Sơn bị nhuộm thành màu đỏ, gương mặt xinh xắn đều bị Tiêu Nhất Thiên đánh hơi thay đổi, đôi má vốn xinh đẹp càng thêm thù phũng. Bộ dạng rất thể thảm, nhưng cho dù bị Tiêu Nhất Thiên nắm chặt cổ, hai chân cách mặt đất, cả người lơ lửng giữa không trung, nhưng trong mắt cô ta vẫn không có bất cứ sợ hãi gì. Cô ta nhìn thẳng vào mắt Tiêu Nhất Thiên, khóe miệng chảy máu tươi của cô ta hơi nhếch lên, vô cùng gian nan hừ lạnh một tiếng!

Sau đó, cô ta mở miệng nói: “Anh cho rằng, đánh bại tôi, anh..." "Anh thắng sao?" “Anh cho rằng anh có thể cứu vợ con và bạn bè của mình sao?" “Anh... Nằm mơ!” "Tôi biết rõ tôi không phải là đối thủ của anh, nhưng liều mạng đau với anh, đơn giản là muốn dụ anh vào Cự Linh Chi Trận, chỉ cần vào trận này, cho dù anh là cường giả Minh Cảnh chân chính, cũng chỉ..." "Chỉ có thể trở thành tế phẩm của kiếm Thiên Thần!” “Đừng mơ còn sống rời đi!”

Nghe thấy thế, trong lòng Tiêu Nhất Thiên hơi dao động, Cự Linh Chi Trận? Cái quỷ gì thế? Là đám đất đá nhìn lộn xộn, nhưng đan xen hợp lý này sao?

Bum!

Bùm!

Bum!

Không đợi Tiêu Nhất Thiên lấy lại tinh thần, bỗng nhiên có âm thanh kỳ lạ truyền đến, mà theo âm thanh kỳ lạ, một màn khiến Tiêu Nhất Thiên nhìn mà thấy ghê người xuất hiện rồi!

Chỉ thấy những tảng đá vốn không nhúc nhích ở xung quanh, vậy mà trong cùng một thời gian, không hiểu sao các tảng đá to bắt đầu vòng quanh Tiêu Nhất Thiên và thánh nữ của Kiếm Sơn!

Trong tình huống không có bất cứ người nào đụng vào, vậy mà chúng nó giống như vật còn sống, tự động chuyển động! Thật sự hơi dọa người, giống như gặp ma giữa ban ngày, cho dù là với tâm tính của Tiêu Nhất Thiên, cũng không nhịn

Cục diện đó... được mở to mắt, trái tim đập nhanh hơn, bật thốt lên lời mắng chửi: “Mẹ kiếp!”
Bình Luận (0)
Comment