Sói Vương Bất Bại

Chương 416

Trời ạ!

Sư tôn điện rồi sao?

Choáng váng hả?

Bị thứ tình yêu rắm chó đó làm cho đầu óc không tỉnh táo hả? Đám con gái mặt áo trắng do Xuân Nhụy cầm đầu nằm mơ cũng không ngờ tới, đánh chết cũng không dám tin tưởng, Tử Đàn lại nói như vậy!

Chuyện này!

So với chuyện Tử Đàn chính miệng nói cho bọn họ biết, mình muốn trâu già gặm cỏ non thì càng thêm khiến bọn họ khiếp sợ, càng thêm khiến bọ họ không dám tin, từng người trái tim run rẩy, mắt trợn to, sau khi kinh ngạc thì phản ứng đầu tiên chính là nghĩ là đầu của Tử Đàn hư mất rồi!

Hoặc là!

Lỗ tai của bọn họ hư mất!

Đúng lúc này!

Ngay lúc này, bọn người Sói Đồng tỉnh lại, bọn người Lục Băng Hàn tỉnh lại, mấy người Phùng Diệc Bang cũng tỉnh lại, bọn họ vừa mới tỉnh táo lại, mở mắt ra, còn chưa kịp đi xem hoàn cảnh chung quanh thì nghe được lời đó của Tử Đàn!

Cho nên!

Bọn họ vừa tỉnh thì cũng sợ ngây người!

Móa!

Cái quỷ gì?

Lạch cạch lạch cạch lạch cạch... Vài tiếng vang nhẹ truyền đến. Chỉ thấy, mười mấy cô gái mặc áo trắng phụ trách đi cứu đám người Sói Đồng cũng ngẩn người, tay run một cái, bình sứ trong tay nhao nhao rơi xuống đám cỏ dưới chân nhưng bọn họ lại không thèm nhặt lên mà chỉ quay đầu nhìn về phía Tử Đàn, ngây ra như phong!

Không khí này...

Có vẻ như có chút không đúng!

Sau khi lấy lại bình tĩnh, bọn người Sói Đồng, bọn người Lục Băng Hàn, bọn người Phùng Diệc Bang mới chú ý tới phong cảnh đẹp như tiên cảnh ở chung quanh, chú ý tới mấy chục cô gái trẻ đẹp như hoa như ngọc đó không xa, cũng chú ý tới Tiêu Nhất Thiên đang ôm Tô An Nhiên!

Sau đó!

Bọn họ càng thêm khiếp sợ và nghi ngờ!

Đây là nơi nào?

Tại sao tôi lại ở chỗ này?

Bọn họ là ai?

Nhưng mà!

Bầu không khí trước mắt thật sự quá kỳ lạ, cho nên, bọn họ mắt lớn trừng mắt nhỏ, ực ực ực ực ực. Lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, có chuyện cũng không dám nói nhiều, ôm một bụng nghi ngờ cũng không dám hỏi nhiều! "Chuyện này..." "Dựa vào cái gì?" "Sư phụ!" "Con không rõ, con nghĩ mãi mà không rõ, tên đó tự tiện xông vào Kiếm Sơn, phá hư quy củ của Kiếm Sơn, làm hỏng kế hoạch của chúng ta, còn làm đệ tử bị thương, sư phụ không giết anh ta, không phạt anh ta cũng thôi đi, dựa vào cái gì mà để cho anh ta làm chủ nhân của Bồng lai tiên cảnh? Làm chủ nhân của Kiếm Sơn? Làm chủ nhân của Điện Thiên Thần? Thậm chí, làm chủ nhân của tất cả chúng ta? "Anh ta!" "Có tư cách gì?"

Nổi khiếp sợ to lớn khiến cho mặt của Xuân Nhụy cũng tái mét, gân xanh trên trán nổi lên, giọng nói và trái tim, và cả cơ thể cũng không nhịn được mà run rẩy, bỗng nhiên âm lượng cũng tăng cao gấp bội, không thể che giấu lửa giận trong lòng nữa!

Hơn nữa!

Cũng lười che giấu!

Dù sao!

Quyết định này của Tử Đàn đã không chỉ là chuyện của Tử Đàn, đã liên quan tới vận mệnh của bồng lai tiên cảnh, liên quan tới vận mệnh của Kiếm Sơn, liên quan đến vận mệnh của Điện Thiên Thần, cũng liên quan đến vận mệnh của mỗi người bọn họ!

Còn... "Đại sư tỷ nói rất đúng!" "Sư phụ!" "Những chị em chúng đệ tử cửa nát nhà tan, lẻ loi hiu quạnh, bị thắng chó chết Đế Uyên làm hại, ban đầu là sự phụ đưa chúng tôi về đây, dạy cho chúng đệ tử tập võ tu hành, cung cấp ăn uống mặc cho chúng tôi, trong lòng chúng tôi rất cảm kích người!" "Cho nên!" "Chúng tôi kính người yêu người, bình thường người nói gì chúng tôi nghe nấy, ngoan ngoãn phục tùng, chỉ hi vọng một ngày nào đó người có thể dẫn theo chúng con giết vào hoàng thành của Đại Hạ. Lấy mạng của thằng chó chết Đế Uyên đó, báo thù lớn của gia tộc chúng tôi!" "Nhưng bây giờ.." "Bây giờ kế hoạch của chúng ta chưa thành công, thù lớn chưa trả, người lại muốn đẩy chính mình... Còn có chúng tôi nữa! Giao tất cả chúng ta cho một người đã phá hủy kế hoạch báo thù của chúng ta!" "Chúng tôi không phục!" "Chúng đệ tử cần một cái lý do, một cái lý do đầy đủ!"

Lần này!

Không chỉ có Xuân Nhụy nhịn không được, bao gồm cả cô nhóc Đông Quỳ cũng vậy, mấy chục cô gái mặc áo trắng đều nhịn không được, lửa giận trong lòng lấn át sự kính sợ của bọn họ với Tử Đàn, thế là đồng loạt đứng dậy, đứng sau lưng Xuân Nhụy, cổ vũ cho Xuân Nhụy, trợ trận cho Xuân Nhụy! "Chúng đệ tử không phục!" "Chúng đệ tử không phục!" "Chúng đệ tử không phục!”

Trong lúc nhất thời!

Mới vài phút trước Tử Đàn còn được đám người ủng hộ giờ đã thành mục tiêu công kích, thành đối tượng chỉ trích của mấy cô gái mặc áo trắng đó!

Đối với chuyện này!

Hiển nhiên là Tử Đàn đã đoán trước được, cũng đã chuẩn bị tâm lý trước!

Cho nên!

Đối mặt cảnh đám người phẫn nộ xúc động, Tử Đàn vẫn duy trì được sắc mặt bình thản không gợn sóng, không có biểu hiện ra chút tức giận nào, trầm giọng nói: "Tâm trạng của các con, sư phụ hiểu!" "Nếu!" "Các con muốn một lý do!" "Vậy.." "Được thôi!" "Sư phụ có thể cho các con lý do!" "Hơn nữa!" "Lý do sư phụ đưa ra không chỉ là một!"

Hơi chần chờ một chút, Tử Đàn khẽ nói: "Cô, là sự phụ của các con, cứu mạng của các con, tạo điều kiện cho các con ăn mặc, đồng thời dạy các con tập võ, hứa hẹn muốn báo thù của gia tộc cho các con!" "Vậy các con có biết, sư phụ của cô là ai?" "Ở đây!" "Chính là Kiếm Sơn, là bồng lai tiên cảnh, ban đầu là cô dẫn các con tới, vậy các con có biết, trước đó là ai dẫn cô tới?"

Nói một hơi!

Hai câu hỏi!

Hỏi Xuân Nhụy, Đông Quỳ và mấy chục cô gái áo trắng

Chuyện liên quan tới Diệp Ngọc, đương nhiên Tử Đàn sẽ không tuỳ tiện nói với người ngoài, cho nên cho tới bây giờ những cô gái mặc áo trắng đó cũng không biết đến sự tồn tại của Diệp Ngọc, càng không biết quá khứ của Tử Đàn!

Sau đó mười mấy phút. Tử Đàn kể lại, kể hết tất cả chuyện quá khứ của bà ta cho mọi người trước mặt!

Cuối cùng!

Trầm giọng nói: "Sư phụ của cô, mới là chủ nhân thật sự của Bồng lai tiên cảnh và Kiếm Sơn!" "Mà cô!" "Chỉ trông coi thay cho sự phụ mà thôi!"

Long trời lở đất!

Lần đầu tiên nghe được chuyện xưa của Tử Đàn, làm đệ tử Tử Đàn, những cô gái mặc áo trắng đó không ai không kinh hãi, không thể giữ được bình tĩnh!

Hóa ra!

Phía trên sư phụ còn có sự phụ của sư phụ!

Hóa ra!

Kiếm Sơn cũng được, Bồng lai tiên cảnh cũng được, đều là của sự phụ của sư phụ để lại cho sư phụ!

Nhưng mà!

Dù vậy, đám người Xuân Nhụy vẫn là không biết rõ, sư phụ của sư phụ và một kẻ ngoại lai đột nhiên xông tới như Tiêu Nhất Thiên có quan hệ như thế nào? Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Thế là!

Xuân Nhụy hít một hơi thật sâu, thử hỏi: "Vậy anh ta..." "Không sai!"

Tử Đàn biết Xuân Nhụy muốn hỏi điều gì, cho nên không đợi Xuân Nhụy hỏi ra thì bà ta nhìn thoáng qua Tiêu Nhất Thiên một cái rồi nói thẳng ra luôn: "Anh ta họ Tiêu, tên là Tiêu Nhất Thiên!" "Vừa rồi tôi đã xác nhận, có thể chắc chắn trăm phần trăm!" "Anh ta!" "Chính là con ruột của sư phụ!"

Râm!

Lời Tử Đàn nói giống như sấm sét nổ vang, một lần nữa khiến cho tất cả mọi người sợ ngây người!

Là tất cả mọi người!

Không chỉ là những cô gái mặc áo trắng đó bị sợ ngây người mà còn có bọn người Sói Đồng, bọn người Lục Băng Hàn, bọn người Phùng Diệc Bang cũng sợ đến ngẩn ngơ!

Không ai không sợ hãi!

Dù sao!

Chuyện liên quan tới Diệp Ngọc, Tử Đàn chưa nói với những cô gái mặc áo trắng đó, Tiêu Nhất Thiên cũng chưa nói với bọn người Sói

Đồng, cho nên, đây là lần đầu tiên tất cả bọn họ nghe được, muốn không kinh ngạc cũng không được!

Sau một khắc!

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng đồng loạt quay người, quay đầu, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc và khó hiểu nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên đang ôm Tô An Nhiên, có vẻ như là muốn nghe Tiêu Nhất Thiên giải thích, nhìn xem thái độ của Tiêu Nhất Thiên như thế nào, muốn dựa vào Tiêu Nhất Thiên để chứng minh tính chân thực trong lời nói của Tử Đàn!

Tiêu Nhất Thiên đưa lưng về phía bọn họ, mà Tô An Nhiên ôm cổ Tiêu Nhất Thiên thì đang quay mặt về phía bọn họ, đón lấy ánh mắt kinh dị của bọn họ, Tô An Nhiên bị làm cho giật nảy mình, mở miệng nói: "Bố, bọn họ nhìn chằm chằm chúng ta làm gì?" "Có thể là bởi vì bố quá đẹp..."

Tiêu Nhất Thiên rất không biết xấu hổ lên tiếng. Sau đó, cũng không thèm quay đầu lại, nói: "Di Tử Đàn nói không sai, mấy người đừng có dùng ánh mắt như thế nhìn tôi, dọa sợ con gái cưng của tôi thì mấy người không gánh nổi hậu quả đâu!"

Một câu!

Thì giả vờ ngầu một cái!

Bọn người Sói Đồng không biết nên khóc hay cười, đồng loạt đứng dậy, đi tới chỗ Tiêu Nhất Thiên, mà những cô gái mặc áo trắng đó thì nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể xông lên đè Tiêu Nhất Thiên xuống cỏ đánh cho một trận tê người!

Mẹ nó!

Cái thằng này thật sự là quá muốn ăn đòn!

Tuy nhiên!

Tiêu Nhất Thiên là con ruột của Diệp Ngọc. Giống như Tử Đàn mới vừa nói, Diệp Ngọc vốn là chủ nhân thật sự của Kiếm Sơn và Bồng lai tiên cảnh, Diệp Ngọc đi, bây giờ con trai ruột của bà ấy lại đến rồi!

Như vậy!

Tử Đàn giao Kiếm Sơn và Bồng lai tiên cảnh lại cho Tiêu Nhất Thiên cũng là chuyện hợp tình hợp lý, cũng không có bất kỳ chỗ nào không ổn! "Sư phụ!"

Sắc mặt Xuân Nhụy cực kỳ khó coi, mặc dù bất đắc dĩ, lại không cam tâm, thế là cô ta do dự một chút, cắn răng nói: "Nếu vậy thì, sư phụ muốn trả lại Kiếm Sơn và Bồng lai tiên cảnh cho anh ta, con không có ý kiến!" "Nhưng mà!" "Chúng con nguyện đi theo sư phụ, rời khỏi nơi này, đi chỗ khác khác tu hành, không cần phải nhận anh ta làm chủ, nhờ anh ta báo thù rửa hận cho chúng ta!"

Ý trong lời nói là!

Tiêu Nhất Thiên đến rồi!

Bọn họ có thể đi!

Nhưng mà!

Muốn cho bọn họ khúm núm, nhận Tiêu Nhất Thiên làm chủ?

Hừ!

Không có cửa đâu! "Đúng!" "Con cũng vậy!" "Còn cả con!" "Tất cả chúng con đều nguyện đi theo sư phụ rời khỏi nơi đây!"

Ngay sau đó!

Mấy chục cô gái mặc áo trắng đồng loạt mở miệng tỏ thái độ, thái độ cực kỳ nhất trí, từng gương mặt kiên cường, tất cả đều là sĩ có thể giết nhưng không thể nhục! "Đi?"

Tử Đàn lắc đầu, trầm giọng nói: "Các con đừng có gấp, nghe sư phụ nói hết lời!" "Cô từng nói!" "Cô muốn các con nhận Thiên làm chủ, lý do không chỉ một!" "Mà thân phận của Thiên chỉ là một trong số đó!" "Thứ hai!" "Thân nhân và gia tộc của các con đều bị hoàng tộc Đại Hạ làm hại, thắng chó chết Đế Uyên là kẻ thù chung của tất cả chúng ta, cô còn nhớ các con không chỉ một lần nói, nếu có người có thể tru sát thằng chó chết Đế Uyên, báo thù lớn của gia tộc cho các con thì các con nguyện làm trâu làm ngựa, kết cỏ ngậm vành, thậm chí giao cả tính mạng của mình để báo đáp đại ân đại đức của người đó!" "Đúng không?"

Nhắc tới Để Uyên!

Lửa giận trong lòng những cô gái mặc áo trắng đó càng thêm bùng nổ, từng người tràn đầy sát khí, nghiêm túc gật đầu nói: "Không sai! Chỉ cần có thể tru sát thằng chó chết Đế Uyên, cho dù muốn cho chúng con làm gì thì chúng tôi cũng đồng ý!"

Giọng điệu vô cùng kiên quyết! "Được!"

Thấy thời cơ đã đến, Tử Đàn đưa tay chỉ vào Tiêu Nhất Thiên. Mở miệng nói: "Sư phụ nhận được tin tức, mấy ngày trước đó, thắng chó chết Để Uyên đã đền tội trong hoàng thành, tự bạo nhục thân, hài cốt không còn, lục hoàng tử Đế Khâm kế thừa ngôi đế, tuyên bố với mọi người là thằng chó chết Để Uyên chết vì chém giết với đoàn sứ của Đại Hoa, nhưng hẳn là các con cũng biết, một đám cao thủ ám cảnh viên mãn của đoàn sứ của Đại Hoa thì hoàn toàn không thể nào giết chết được thằng chó chết Đế Uyên đã sắp chạm đến cảnh giới Minh Tâm!" "Thật ra!" "Người giết chết thằng chó chết Đế Uyên thật đang ở trước mặt của các con!"

Tiêu Nhất Thiên!

Tiêu Nhất Thiên!

Tiêu Nhất Thiên!

Những cô gái mặc áo trắng đó cũng không ngốc, mặc dù Tử Đàn cũng không nói đến tên Tiêu Nhất Thiên nhưng từ ánh mắt và ngón tay Tử Đàn thì bọn họ cũng đã nhìn ra được, người mà Tử Đàn nói chắc chắn là Tiêu Nhất Thiên!

Đế Uyên...

Thằng chó chết đó chết rồi?

Tâm nguyện suốt đời của những cô gái mặc áo trắng đó, mục tiêu cuối cùng chính là hy vọng một ngày nào đó có thể tru sát Đế Uyên, báo thù rửa hận, cho nên, tin Để Uyên chết màng tới kinh ngạc cho bọn họ còn lớn hơn cả chuyện Tử Đàn muốn giao Kiếm Sơn và Bồng lai tiên cảnh, và tất cả bọn họ lại cho Tiêu Nhất Thiên!

Lớn đến trong đầu của bọn họ nổ vang ong ong, máu nóng trong cơ thể như muốn sôi trào lên!

Không riêng gì bọn họ!

Bọn người Lục Băng Hàn và mấy người Phùng Diệc Bang cũng như là bị sét đánh! "Thì ra là thế!"

Hai mắt Phùng Diệc Bang sáng lên, nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên, không nhịn được mà hoảng sợ mở miệng nói: "Hóa ra, lời đồn bên ngoài không có sai. Đúng là cái chết của hoàng chủ có gì đó quái la!"

Chẳng trách!

Mấy ngày trước hoàng thành rung chuyển, lại thêm chuyện Tiêu Nhất Thiên bị phản là nghịch tặc phản quốc, lại thêm chuyện Ngao Tuấn Thần thay Tiêu Nhất Thiên cưới Tô Tử Lam, chuyện lớn như dời sông lấp biển lần lượt xảy ra, khiến cho tất cả mọi người đều chú ý tới kinh thành! Truyện88. net website cập nhật truyện nhanh nhất

Cho nên!

Dù cho Đế Khâm thông cáo thiên hạ, nói là Đế Uyên chết bởi vì chém giết với người của đoàn sứ của Đại Hoa nhưng vẫn không ngăn được lời đồn nổi lên bốn phía, là người nắm quyền của gia tộc số một tỉnh Sơn Hành, hiển nhiên Phùng Diệc Bang cũng đã nhận được một chút tin tức. Đoán được một ít chuyện!

Mà bây giờ!

Tử Đàn cũng chứng minh cho suy đoán của Phùng Diệc Bang! "Sao lại thế. "

Mất hết mấy phút, những cô gái mặc áo trắng đó mới lấy lại được bình tĩnh sau cơn khiếp sợ, ánh mắt bọn họ nhìn bóng lưng của Tiêu Nhất Thiên có sự phức tạp khó mà nói nên lời, tim đập như đánh trống, ngũ vị tạp trần, cắn răng nói: "Sao có thể như vậy được!" "Chuyện này sao có thể như vậy được!" "Sư phụ!" "Sư phụ lấy được tin tức từ đâu? Là anh ta nói cho người đúng không? Anh ta nói Đế Uyên chết rồi thì Để Uyên chết rồi thật sao? Anh ta nói là anh ta giết, thì thật là anh ta giết sao?" "Con không tin!" "Con không tin!" "Con không tin!”

Tin Để Uyên chết tạo thành xung kích tâm lý quá lớn đối với bọn họ, lớn đến mức bọn họ rất muốn tin tưởng nhưng lại không dám tùy tiện tin tưởng, trong lòng giống như đang có hai người đang cãi nhau, khiến bọn họ rơi vào tình cảnh xoắn xuýt không biết nên làm như thế nào!

Lúc này!

Lý Khai Sơn vẫn luôn im lặng không nói đứng ra, nói: "Khi thằng chó chết Đế Uyên chết thì lão phu cũng có mặt ở đó!" "Lão phu có thể làm chứng!" "Thằng chó chết Đế Uyên đúng là bị Ngài Tiêu liên thủ với cô Tô chém giết, tự bạo nhục thân, hài cốt không còn, cũng chính trong trận chiến đó nên cô Tô mới bị thương nặng, mới hôn mê bất tỉnh.."

Một trận chiến ở hoàng thành!

Sự thật liên quan tới cái chết của Đế Uyên, nếu như nói bên ngoài chỉ là lời đồn, là ăn nói bậy bạ, nhưng mà ba người Lý Khai Sơn và Sói

Đồng, Sói Hồn chính là một trong số những người ít ỏi chứng kiến tận mắt!

Tuy nhiên!

Xuân Nhụy quay đầu nhìn về phía Lý Khai Sơn, không chút nghĩ ngợi mà hừ lạnh, nói: "Mấy người là người của anh ta, đương nhiên sẽ nói đỡ cho anh ta!" "Ông!" "Cũng không đáng tin!"

Sắc mặt Lý Khai Sơn lạnh xuống, đang muốn phản bác thì nghe Tử Đàn nói: "Giả thì không thật được, thật thì không thể giả được, nếu muốn nghiệm chứng thật và giả thì thử một lần là biết!" "Bây giờ!" "Đám người của Thành Thiên Kiếm hẳn là còn ở trong hang động Kiếm Sơn, Xuân Nhụy, nếu con không tin, có thể cùng Thiên đi ra ngoài gặp mặt bọn họ một lần, Đế Uyên chết, chắc chắn bọn họ sẽ nhận được tin tức!” "Trước đó Thiên giết người của bọn họ, đoán là bọn họ sẽ không nói đỡ cho Thiên, lừa gạt con..."

Nghe vậy!

Trong lòng Xuân Nhụy khẽ động, lập tức gật đầu nói: "Được! Đệ tử tuân mệnh!"

Nói xong!

Lại quay đầu nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên lần nữa, khiêu khích hỏi: "Nghe sư phụ nói rồi chứ, anh dám theo tôi đi ra ngoài không?" "Ra ngoài?"

Tiêu Nhất Thiên cũng không thèm quay đầu lại, nói: "Bại tướng dưới tay, dám đụng đến bạn bè và vợ con của tôi, tôi còn không có trừng phạt sai lầm của mấy người các người, cô có tư cách gì để cho tôi theo cô đi ra ngoài?" "Anh!"

Trong nháy mắt, Xuân Nhụy bị tức đến nổi trận lôi đình, mẹ nó anh dám đánh cho gương mặt như hoa như ngọc của bà đây thành dáng vẻ thể thảm như đầu heo, giờ còn thành lỗi của bà đây à?

Cô ta lại muốn động thủ đánh Tiêu Nhất Thiên một trận!

Đáng tiếc!

Đánh không lại... "Thiên, con..."

Tử Đàn cười cười, muốn mở miệng khuyên vài câu, nhưng mà bà ta chưa kịp nói ra miệng thì Tiêu Nhất Thiên trầm giọng nói: "Dì Tử Đàn không cần nhiều lời, bọn họ không tin cháu, muốn cho cháu ra ngoài, đương nhiên là phải đánh đổi một số thứ!" "O?"

Xuân Nhụy lạnh nhạt nói: "Anh muốn cái gì?"

Lúc này!

Tiêu Nhất Thiên mới buông Tô An Nhiên ra, đứng dậy, quay đầu nhìn về phía bọn người Xuân Nhụy, lạnh nhạt nói: "Nếu như chứng thực được những lời mà dì Tử Đàn vừa nói là thật, như vậy thì tất cả mọi người ở đây!" "Nhớ kỹ!" "Tôi nói là tất cả mọi người!" "Phải dập đầu tạ tội với tôi!" "Với vợ con và bạn bè của tôi, cho đến khi chúng tôi hài lòng mới thôi!" "Đồng thời!" "Từ nay về sau, các người phải nhận tôi làm chủ, tài sản, tính mệnh, tất cả của các người đều thuộc quyền sở hữu của tôi, mệnh lệnh của tôi đối với các người mà nói thì chính là hoàng chỉ, luật trời không thể trái nghịch, nếu dám không theo thì chết cũng không có gì đáng tiếc!"

Nói một hơi!

Tiêu Nhất Thiên nói rất âm vang có luc!

Tiếng nói như sấm no!

Dập đầu!

Ta toi!

Nhận Tiêu Nhất Thiên làm chủ

Trước đó trong đoàn Huyết Lang ở Bắc Cảnh, làm Sói Vương, Tiêu Nhất Thiên cũng ban hành quy tắc thiết huyết, quân lệnh như núi, người dám nghịch lại thì chết chắc. Mặc dù tất cả bọn người Xuân Nhụy đều là mấy cô gái trẻ đẹp như hoa như ngọc nhưng nếu muốn làm thủ hạ của Tiêu Nhất Thiên thì cũng không phải là bọn họ muốn là được, nói thẳng ra thì han là cơ duyên và vinh hạnh của bọn họ mới đúng!

Cho nên!

Đương nhiên Tiêu Nhất Thiên sẽ không có bất kỳ khách khí nào với bọn họ, đang muốn mượn cơ hội này để dạy dỗ bọn họ một chút, khiến cho bọn họ ngoan ngoãn nghe lời mới được! "Anh!"

Mấy người Xuân Nhụy cho dù có nằm mơ cũng không nghĩ tới, cái thắng Tiêu Nhất Thiên này không chỉ muốn ăn đòn. Hơn nữa cuồng vọng đến cảnh giới khiến cho người ta tức đến muốn bể phổi, chỉ nói với thằng này mấy câu thôi mà chỉ hận không thể lập tức đánh cho anh một trận, nếu không thì toàn thân đều không thoải mái! "Vậy còn anh?"

Biết rõ mình không phải là đối thủ của Tiêu Nhất Thiên, Xuân Nhụy hít một hơi thật sâu, cố gắng đè lửa giận trong lòng xuống, hỏi: "Nếu như anh thua thì phải làm như thế nào?" "Rất đơn giản!"

Tiêu Nhất Thiên thuận miệng nói: "Muốn chém giết muốn róc thịt, muốn làm gì cũng được!" "Được!" "Được lắm!"

Tiêu Nhất Thiên vừa mới dứt lời thì trong lòng Xuân Nhụy rung động mãnh liệt, hai mắt tỏa ánh sáng, không chút nghĩ ngợi gật đầu đồng ý, nói: "Có sư phụ làm chứng, trời đất làm chứng!" "Đi!" "Bây giờ chúng ta đi ra ngoài đó tìm Tiêu Thiên Thành để hỏi cho ra nhẽ!"

Nói xong!

Xuân Nhụy không chút do dự xoay người đi ngay!
Bình Luận (0)
Comment