Sói Vương Bất Bại

Chương 456

Đến tận bây giờ, Mai Chấp Lễ còn tưởng rằng ông ta và Sơn Chủ Tuyết Vực' trước mặt này, và năm ông thầy chùa giống nhau, cũng là cao thủ nửa bước minh cảnh, cho nên, khi đối mặt với đối thủ đồng cấp khác. Làm Thống soái ba quân của nước Đại Hoa, ông ta tất nhiên không có khả năng lùi bước!

Vì thế!

Mai Chấp Lễ thét lên một tiếng, ám kình và minh kình trong cơ thể cùng lúc bạo phát!

Oanh!

Lấy Mai Chấp Lễ làm trung tâm, kèm theo đó là một tiếng nổ lớn, gió xung quanh nối lên, cát đá văng tung tóe dưới chân, Mai Chấp Lễ nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên đang áp sát, vung lên một đao, bay thẳng đến Tiêu Nhất Thiên cách không chém xuống!

Nháy mắt sau đó!

Một cái đao ảnh hư ảo được biến hóa từ minh kình từ đâu xuất hiện. Thoát khỏi chiến đao, rít gào giết về phía Tiêu Nhất Thiên!

Chẳng qua...

Yếu!

Rất yếu!

Cho dù Mai Chấp Lễ là cao thủ nửa bước minh cảnh, trong đan điền ngưng luyện ra minh mình cũng có hạn chế, mặc dù xét dưới tình huống dùng hết toàn lực, ông ta có thể phát ra uy lực của đao ảnh, cũng có vẫn có chênh lệch rất lớn với cao thủ minh cảnh thật sự. Đặc biệt là dưới bầu trời đêm âm u, đao ảnh đó giống như bóng ma, nếu không nhìn cẩn thận, tuyệt đối sẽ không thấy rõ!

Đối với cao thủ ám cảnh viên mãn bình thường, loại đao ảnh hư ảo cấp bậc này đủ để giết người chỉ bằng một đao, nhưng mà, đổi với Tiêu Nhất Tiên là cao thủ minh cảnh thật sự, hơn nữa bên trong cảnh minh khí có thể nói là người xuất sắc nhất, lại hoàn toàn không chịu nổi một kích!

Thậm chí!

Tiêu Nhất Thiên khinh thường nhìn đến, cản cũng lười cản!

Vì thế!

Tiếp theo xuất hiện một cảnh tượng làm cho Mai Chấp Lễ kinh hồn táng đảm, chỉ thấy, sau khi một đao bổ xuống, Mai Chấp Lễ ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên. Muốn nhìn xem Tiêu Nhất Thiên dùng hết sức lực ngăn cản một đao này như thế nào, mà dưới cái nhìn chằm chằm của ông ta, Tiêu Nhất Thiên xem như không nhìn thấy, giống như không chú ý đến một đòn cách không của ông ta, giống như không nhìn thấy đao ảnh hư ảo đó, vì thế...tốc độ của Tiêu Nhất Thiên không hề giảm, xông tới! Xông tới! Xông tới! Một mực xông tới phía trước, hoàn hoàn không có ý ra tay phòng thủ! "Muốn chết!"

Mai Chấp Lễ nghiến răng chửi một tiếng, đối với một đao này, ông ta vẫn rất có niềm tin!

Ha ha!

Mai Chấp Lễ vừa chửi xong, đao ảnh hư ảo lập tức chém thẳng xuống người Tiêu Nhất Thiên, nói đúng hơn, là chém lên trên mặt trận gió hộ thể xung quanh người Tiêu Nhất Thiên, phát ra một âm thanh chói tai như lưỡi kiếm giao đấu với nhau!

Sau đó!

Đạo ảnh tiêu tán, Tiêu Nhất Thiên nguyên vẹn không tổn hao gì. Làm cho người ta có cảm giác giống như là...Sát khí rét lạnh của đao ảnh hư ảo đó nhìn thì hay lắm nhưng lại không dùng được, hoàn toàn giống như hổ giấy, đụng đến trận gió hộ thể xung quanh của Tiêu Nhất Thiên. Bị trận gió thổi nhẹ một cái, thì mẹ nó bị thổi tan tành! "Đây! Đây đây đây.." Cập nhật chương mới nhất tại Truyện 88.net

Con ngươi Mai Chấp Lễ co rút lại, tim đột nhiên đập mạnh. Hai tay đang nắm chặt chiến đao nháy mắt đổ mồ hôi lạnh, không tin nổi nói: "Làm sao có thể "

Đúng vậy!

Sao có thể như thế được!

Tuy rằng Mai Chấp Lê không phải thật sự là cao thủ minh cảnh, nhưng lại thật sự là cao thủ minh cảnh ở nước Đại Hoa, một người là Hoa Giang Sơn đứng đầu Đại Hoa, một người khác là quốc sư Đại Hoa, dựa vào chiến công hiển hách, ông ta không chỉ một lần gặp qua Hoa Giang Sơn và quốc sư Đại Hoa, hơn nữa còn may mắn giao thủ với quốc sư Đại Hoa, tự mình trải nghiệm sức mạnh của cao thủ minh cảnh thật sự là như thế nào!

Cho nên!

Mai Chấp Lễ biết rất rõ. Một đao vừa rồi ông ta chém xuống, chỉ có cao thủ minh cảnh thật sự mới dám xem thường! Cũng chí có cao thủ minh cảnh thật sự mới có thể giống như Tiêu Nhất Thiên vậy, chỉ dựa vào trận gió hộ thể là có thể dễ dàng hóa giải đao ảnh hư ảo! "Đây!" "Chính là thực lực của ông à?"

Một đao không trúng. Mai Chấp Lễ dù muốn cũng không còn cơ hội chém xuống đao thứ hai, theo đến là một tiếng hừ lạnh khinh thường, Tiêu Nhất Thiên đi ra trước mặt Mai Chấp Lễ, nói: "Xem ra, không giữ được đầu của ông rồi!"

Vừa nói xong!

Một quyền vang lên nện xuống Mai Chấp Lễ!

Đến gần mới cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ vô cùng trên người Tiêu Nhất Thiên, bây giờ Mai Chấp Lễ đã có thể trăm phần trăm xác định. Đúng như ông ta suy đoán và lo lắng, thằng khốn Sơn Chủ Tuyết Vực này không chỉ phản bội nước Đại Hoa, phản bội điện Huyền Vương. Hơn nữa, lại có thể thật thật sự sự tiến vào hàng ngũ minh cảnh!

Ông ta làm sao còn dám chống cự?

Vì thế!

Cơ bản không cần nghĩ nhiều, gần như trong nháy mắt lúc Tiêu Nhất Thiên đi ra trước mặt ông ta, ông ta lập tức nhanh chóng lùi lại, cùng lúc đó thúc giục ám kình trong người và minh kình trong đan điền lên tới cực hạn, không tấn công. Mà là để toàn lực phòng thủ!

Nhưng dù vậy, khi một quyền của Tiêu Nhất Thiên đánh tới, giống như một tòa núi lớn đổ xuống. Trước một quyền sắc bén của Tiêu Nhất Thiên, phòng thủ mà Mai Chấp Lễ dùng hết sức lực chỉ giống như đèn lồng bằng giấy, cực kỳ mong manh!

Âm! Không có gì bất ngờ, Mai Chấp Lễ bị một quyền của Tiêu Nhất Thiên đánh bay, cơ thể giống như mũi tên bắn đi, tốc độ bị bắn phá còn nhanh hơn tốc độ chạy trốn của ông ta nhiều! Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất

Phụt!

Một ngụm máu tươi phun ra, cũng không biết xương sườn bị gãy bao nhiêu cái!

Mà mấy trăm tên lính Đại Hoa đứng ở phía sau Mai Chấp Lễ, không kịp tránh, bị Mai Chấp Lễ thình thịch nện vào té ngã một đám!

Tức thời!

Hiện trường nát bét!

Tất cả mọi người đều bị một quyền này của Tiêu Nhất Thiên sợ ngây người!

Minh cảnh!

Chỉ một quyền này, người ngốc cũng nhìn ra được, tên 'Sơn Chủ Tuyết Vực' trước mặt này cơ bản không phải là nửa bước minh cảnh, mà là cao thủ minh cảnh hàng thật giá thật!

Mấy chục ngàn quân đội Đại Hoa xung quanh hai mặt nhìn nhau. trên gương mặt đều là hoảng sợ, đầy mặt kinh ngạc không dám tin!

Dù sao!

Đối với người bình thường mà nói, cao thủ minh cảnh có được sự hỗ trợ của vua chúa. Chính là biểu tượng của vua chúa, từ sâu trong linh hồn của bọn họ đều luôn có một loại sợ hãi và kính sợ đối với cao thủ minh cảnh! "Tướng quân Mai!" "Tướng quân Mai!" "Tướng quân Mai!"

Mai Chấp Lễ bị một quyền của Tiêu Nhất Thiên đánh xa hơn hai mươi mét, mấy trăm ám cảnh binh lính Đại Hoa cực kỳ hoảng sợ. Không ít người vội vàng chạy qua, kiểm tra vết thương của Mai Chấp Lễ!

Bị thương nặng!

Nhưng không bị mất mạng! "Ông.."

Mai Chấp Lễ được tên lính giúp đỡ ngồi dậy, nội tạng như muốn đảo lộn, đau nhức âm ỉ làm cho ông ta không nhịn được nhe răng nhếch miệng, máu tươi như vòi phun nước xì xì phun ra ngoài, nhưng ông ta vẫn nhịn xuống, không hét thảm lên, mà là thở hổn hển nhìn chằm chằm 'Sơn Chủ Tuyết Vực' ở đối diện, hỏi: "Minh cảnh! Ông...Ông vậy mà đã tiến vào minh cảnh!" "Đây!" "Có phải là lý do ông phản bội Đại Hoa, phản bội điện Huyền

Vương phải không?"

Đúng vậy!

Thử hỏi những người luyện võ đạo trên thế giới, cả đời theo đuổi, gian nan lận đận, ai mà không muốn trở thành cao thủ minh cảnh trong truyền thuyết?

Nếu!

Có cơ hội tiến vào minh cảnh, đừng nói là Sơn Chủ Tuyết Vực, cho dù là Mai Chấp Lễ cả đời chinh chiến vì nước Đại Hoa, tự hỏi, cũng sẽ không chịu nổi sự cám dỗ! "Ông có thể đi chết rồi!"

Một quyền vậy mà không nổ chết Mai Chấp Lễ, việc này làm cho Tiêu Nhất Thiên hơi bất ngờ, anh không trả lời câu hỏi của Mai Chấp Lễ, mà bước nhanh về phía Mai Chấp Lễ! "Mau!" "Lên cho tôi! Cản ông ta lại! Cản ông ta lại!"

Mai Chấp Lễ vốn đang muốn kéo dài thời gian, chờ quốc sư Đại Hoa đến, nhưng mà, Tiêu Nhất Thiên hình như không muốn cho ông ta cơ hội, vì thế, ông ta được vài tên lính ám cảnh nước Đại Hoa che chở điên cuồng lùi về phía sau, cùng lúc đó chỉ huy mấy trăm tên lính ám cảnh chắn giữa ông ta và Tiêu Nhất Thiên, lợi dụng mạng sống của mấy trăm tên lính ám cảnh nước Đại Hoa này, tranh thủ thời gian quý báu cho ông ta!
Bình Luận (0)
Comment