Sói Vương Bất Bại

Chương 459

Khoảng cách 100 mét nhanh chóng được kéo gần. 80 mét. 50 mét. 30 mét.

Mai Chấp Lễ và mấy binh sĩ ám cảnh kia đều cảm nhận được một hơi thở tử vong cực kỳ mãnh liệt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, trái tim điên cuồng nhảy lên, chạy như một tên điên.

Chạy trốn.

Chạy trốn.

Chạy trốn. "Quốc sư đại nhân cứu tôi..."

Lúc điên cuồng chạy trốn, Mai Chấp Lễ cầu cứu về phía hai chiếc siêu xe chỉ cách 200 mét trên quan đạo ở đối diện.

Ngay sau đó.

Oanh một tiếng, trên hai chiếc siêu xe đột nhiên bị nghiền nát, một bóng người đột nhiên nhảy mạnh ra từ trên chiếc xe đang chạy điên cuồng, sau đó lập tức xuất hiện ở giữa không trung.

Sau đó.

Bóng dáng kia giơ tay đấm một quyền, tức khắc, một quyền ảnh mạnh mẽ xuất hiện, gào thét hướng về đám người Mai Chấp

Lễ.

Nói đúng ra, là hướng về đao ảnh thật lớn sau lưng đám người

Mai Chấp Lễ.

Tất nhiên.

Quốc sư Đại Hoa ngồi trong xe thấy tình hình chiến đấu trên núi Vạn Nhẫn, cũng nghe thấy tiếng kêu cứu của Mai Chấp Lễ, cho nên, ngay thời khắc mấu chốt quyết định sống chết của đám người Mai Chấp Lễ, ông ta phá xe đi ra, ngang nhiên ra tay, cách không chống lại đao ảnh đang đến kia của Tiêu Nhất Thiên.

Đáng tiếc.

Quốc sư nước Đại Hoa tiến vào Minh Cảnh hơn mười năm, nội lực hồn hậu, quyền ảnh đánh ra giống hệt với đao ảnh của Tiêu Nhất Thiên, bản chất rất giống nhau, đều mạnh như đánh, nhanh như chớp, nhưng mà... chỉ trách, chung quy ông ta vẫn tới muộn một bước, ông ta cách đám người Mai Chấp Lễ trăm mét, mà đao ảnh kia lại cách đám người Mai Chấp Lễ chưa đến 30 mét...

Vì thế...

Nhìn thấy quốc sư nước Đại Hoa ra tay nghĩ cách cứu viện, đáy lòng đám người Mai Chấp Lễ lại dâng lên một tia hy vọng, ngay lúc quyền ảnh thật lớn của quốc sư nước Đại Hoa gần ngay trước mắt, đao ảnh được Tiêu Nhất Thiên đánh ra kia đã đuổi trước một bước, đuổi theo đám người Mai Chấp Lễ.

Vèo.

Vèo vèo vèo...

Đao ảnh được tạo ra từ minh hình cực kỳ sắc bén, dừng trên người đám người Mai Chấp Lễ giống như đang thái ra cắt thịt, không có bất kỳ trở ngại nào, kèm theo từng đợt tiếng kêu vang dội chói tai, đám người Mai Chấp Lễ chỉ cảm thấy bên hông đột nhiên tê rần, ngay sau đó, cơ thể đã bị đao ảnh kia cắt ngang, nửa phần trên và nửa phần dưới trực tiếp gãy ngang, bởi vì bọn họ đang hăng hái chạy trốn, cho nên đã xuất hiện cảnh tượng vô cùng kì lạ, nửa người trên bởi vì tiếp tục quán tính "Chạy" về phía trước, nói đúng hơn là "Bay" về phía trước, mà nửa người dưới lại rầm rầm rầm... nhanh chóng lăn quay trên quan đạo...

Một đao chém toàn bộ bọn họ thành hai nửa...

Mà đây vẫn chưa phải chuyện thảm nhất.

Chuyện thảm nhất đó là, sau khi đao ảnh cắt đứt cơ thể bọn họ, nửa người trên của bọn họ tiếp tục "Bay" về phía trước, quyền ảnh mạnh mẽ cách đó mười mét, đánh mạnh vào quyền ảnh đang gào thét cách đó mười mét phía đối diện.

Rầm...

Cường giả Minh Cảnh cách không chạm vào nhau, lực phá hủy đúng là kinh thiên động địa, tiếng vang định tại nhức óc nổ ra như thiên lội giáng thế, truyền ra mười mấy dặm, mặc dù hai quân binh sĩ đang liều mạng chiến đấu trên núi Vạn Nhẫn cũng bị kinh động, trong lúc nhất thời, hai quân đại chiến kịch liệt thậm chí vì chuyện này mà dùng lại, tất cả mọi người không nhịn được nhìn lại khi nghe thấy tiếng động.

Chỉ nghe thấy tiếng nổ vang quanh quẩn trong bầu trời đêm, kéo dài không thôi.

Chỉ thấy lực của quyền ảnh và đao ảnh ngang nhau, dường như rất khó phân ai thẳng ai thua, cùng nhau tan thành mây khói trong tiếng nổ vang đó, hoàn toàn tan đi, mà nửa người trên đang "Bay" đi theo đao ảnh. Lập tức bị nổ thành bột mịn, không còn xương cốt, chỉ còn lại máu thịt giống như mưa phùn phiêu tán trong không khí, tản ra hơi thở tanh tưởi gay mũi.

Mạnh.

Quá mạnh.

Đối với binh sĩ bình thường của Đại Hoa và Đại Hạ mà nói, trước đó ngay cả cơ hội gặp Hoàng Chủ bọn họ cũng không có, cho nên, lúc trước bọn họ chưa từng nhìn thấy cường giả Minh Cảnh chân chính.

Mà bây giờ bọn họ đã gặp được rồi. Không chỉ có gặp được cường giả Minh Cảnh chân chính, hơn nữa còn chính mắt nhìn thấy hai cái cường giả Minh Cảnh cách không đối chọi với nhau, tình huống như thế đánh sâu vào thị giác, làm chấn động tâm lí của bọn họ. Cập nhật chương mới nhất tại Truy ện88.net

Thảm.

Quá thảm.

Đáng thương cho Mai Chấp Lễ thống soái tam quân nước Đại Hoa, rong ruổi sa trường hơn năm mươi năm, đường đường là cường giả nửa bước Minh Cảnh, thân kinh bách chiến, là nhân vật phong vân lập nhiều chiến công hiển hách cho Đại Hoa, mà lại chết thảm thiết như vậy trước mặt bọn họ.

Người lìa hai nơi.

Thi thể cũng không còn.

Cũng giống như binh sĩ ám cảnh của Đại Hoa bị Tiêu Nhất Thiên giết trước đó, cho đến khi chết, Mai Chấp Lễ cũng không biết người giết ông ta không phải là Sơn Chủ Tuyết Vực, mà là Sói Vương Tiêu Nhất Thiên... "Đúng là cường giả Minh kình."

Quốc sư Lăng Không Huyền Phù nước Đại Hoa khoác một bộ áo bào màu xám, sau vụ nổ mạnh sinh ra sóng xung kích ở dưới quần áo, mái tóc bạc bay lên, sau khi ông ta nhìn thoáng qua cảnh tượng quyền ảnh và đao ảnh chạm nhau, sau đó, ánh mắt thâm thúy lạnh thấu xương trực tiếp nhìn về vị trí Tiêu Nhất Thiên đứng cách đó vài trăm thước, lập tức nhìn về phía mấy vạn quân của Tiêu Nhất Thiên, cách không nói: "Cậu, không phải Sơn Chủ Tuyết Vực."

Giọng điệu cực kỳ kiên định.

Một câu làm mọi người sợ ngây người, bao gồm cả Tề Vệ Đông đang đứng sau Tiêu Nhất Thiên lúc này. "Cái quỷ gì thế?"

Đáy lòng Tề Vệ Đông lộp bộp một tiếng. Sắc mặt lập tức biến thành màu đen, theo bản năng nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, nói trong lòng: "Mấy ngày trước ông đây vừa gặp mặt Sơn Chủ Tuyết Vực, vị trước mắt này chính là Sơn Chủ Tuyết Vực mà." "Sao có thể không phải chứ?" "Quốc sư nước Đại Hoa tuổi lớn nên hoa mắt à?"

Tiêu Nhất Thiên sau khi dịch dung, mặc quần áo của Sơn Chủ Tuyết Vực, cũng giống với Sơn Chủ Tuyết Vực đến chín phần. Ngay cả giọng nói cũng bắt chước giống như đúc, cực kỳ giống nhau, trước kia Tề Vệ Đông và Sơn Chủ Tuyết Vực chỉ gặp mặt một lần, hơn nữa còn dưới bóng đêm nên tất nhiên không biết thật hay giả.

Nhưng lại không có thể tránh được đôi mắt của quốc sư nước Đại Hoa. "Ô?"

Tiêu Nhất Thiên bộc phát minh kình trong cơ thể, nâng cơ thể anh lên. Chậm rãi bộc lộ hết tài năng trước mặt mấy vạn người, cũng lơ lửng giữa không trung, đúng cách xa quốc sư nước Đại Hoa vài trăm thước, hỏi: "Vì sao ông thấy được?" "Hơi thở của cậu."

Quốc sư nước Đại Hoa lắc đầu nói: "Không giống với Sơn Chủ Tuyết Vực. Sơn Chủ Tuyết Vực là thành viên điện Huyền Vương, đã từng lẻn vào Đại Hoa, đi qua học viện Đạt Ma, tôi đây đã từng bàn luận với cậu ta nên nhớ rõ hơi thở." "Tuy rằng khuôn mặt và giọng nói của cậu rất giống cậu ta, nhưng cũng chỉ giống thôi, đã là giả, tất nhiên sẽ bị phát hiện ra sơ h." "Huống chi." "Cho dù Sơn Chủ Tuyết Vực thật sự tiến vào Minh Cảnh, một người mới tiến vào Minh Cảnh thì sao có thể có được hơi thở minh kình hồn hậu như thế? Sao có thể bổ ra một đao sắc bén bá đạo như thế? Sao có thể giết Tướng quân Mai trước mặt tôi đây chứ? Cũng sao có thể đánh một quyền không phân thắng bại với tôi đây như vừa rồi?"

Đúng vậy.

Chỉ có cường giả Minh Cảnh chân chính mới biết được một người mới tiến vào Minh Cảnh sẽ bộc phát thực lực thế nào, mà đao ảnh thật lớn kia của Tiêu Nhất Thiên lại cách không giết chết đám người Mai Chấp Lễ. Hơn nữa còn tan biến cùng quyền ảnh của quốc sư nước Đại Hoa, không rơi vào thế hạ phong, tất nhiên đây không phải thực lực của một người vừa tiến vào Minh Cảnh. "Ha ha."

Tiêu Nhất Thiên cười nhạt, hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc hay bất ngờ đối với chuyện quốc sư nước Đại Hoa liếc mắt một cái đã biết được thuật dịch dung của anh, khen: "Không hổ là quốc sư nước Đại Hoa. Quả nhiên danh bất hư truyền."

Quốc sư nước Đại Hoa hỏi: "Cậu là người phương nào?" "Không ngại."

Tiêu Nhất Thiên cười nói: "Ông đoán xem?"

Trong lòng quốc sư nước Đại Hoa tất nhiên đã sớm có đáp án, gần như ngay lúc giọng nói Tiêu Nhất Thiên vừa dứt, ông ta đã mở miệng nói: "Tôi đây đã sớm nghe nói, ở Đại Hoa Nam Cảnh, cũng chính là trong chiến trường Bắc Cảnh của Đại Hạ các người, gần mấy năm nay có một người trẻ thiên phú kinh người, năm 26 tuổi đã tiến vào ám cảnh viên mãn, thứ mà cả cuộc đời cũng rất khó đạt được, người khác tha thiết ước mơ, thống lĩnh đội ngũ Huyết Lang Đoàn, mang đến không ít phiền toái và ngăn cản cho Đại

Hoa." "Nhưng mà." "Đột nhiên xuất ngũ một năm trước. "Sau đó tôi đây nghe nói, nửa năm trước cậu chính thức tiến vào Minh Cảnh, giết thú vương Nam Cương g Hoắc Mãng và Thái Tử Đế Hạo, thậm chí cái chết của Hoàng Chủ Đế Uyên cậu cũng không tránh khỏi liên can." "Sói Vương Bắc Cảnh." "Tiêu Nhất Thiên." "Tôi đây đoán không sai nhỉ?" Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net

Quả nhiên.

Quốc sư nước Đại Hoa tuy rằng luôn bế quan tu hành trong học viện Đạt Ma. Hơn nữa tai mắt nhanh nhẹn, tin tức tinh thông, chỉ dựa vào vừa đao ảnh vừa rồi đã đoán được thân phận thật sự của Tiêu Nhất Thiên.

Sói Vương.

Tiêu Nhất Thiên.

Ngay lúc giọng nói quốc sư Đại Hoa vừa dứt, quân đội Đại Hoa và quân đội Đại Hạ không hẹn mà cùng truyền ra một tiếng cảm thán, hiển nhiên đã bị lời nói của quốc sư Đại Hoa dọa, nói đúng hơn là bị thân phận của Tiêu Nhất Thiên dọa sợ. "Sói Vương Tiêu Nhất Thiên sao?" "Mẹ nó..."

Người cũng bị dọa còn có Tề Vệ Đông, tròng mắt ông ta lập tức trừng to như mắt trâu, đôi đồng tử co lại, trên mặt ngập tràn vẻ khiếp sợ khó nói, quay đầu nhìn về phía lão hòa thượng và Phùng Diệc Bang bên cạnh, chỉ vào Tiêu Nhất Thiên đang lơ lửng giữa không trung, giọng nói hơi run rẩy: "Hai vị, cậu ta... cậu cậu cậu ta..." "Cậu ta thật sự là Sói Vương Tiêu sao?" Uy danh của Sói Vương Tiêu Nhất Thiên, cho dù trong quân đội

Đại Hạ hay quân đội Đại Hoa, đều như như sấm rền bên tai, huống chi, trong quân đội Đại Hạ và quân đội Đại Hoa tối nay có rất nhiều người từng tham gia chiến tranh Bắc Cảnh.

Mà Tề Vệ Đông...

Nói thế nào nhỉ, từ trước đến nay ông ta vẫn luôn xem Sói Vương Tiêu Nhất Thiên là tấm gương và thần tượng. Tương đương với fans đáng tin của Tiêu Nhất Thiên.

Fan trung thành.

Cho nên.

Lúc này biết được "Sơn Chủ Tuyết Vực" trước mắt chính là Sói Vương Tiêu Nhất Thiên, Tề Vệ Đông còn kích động, còn hưng phấn hơn những người khác... "Có vấn đề gì sao?"

Phùng Diệc Bang trừng mắt nhìn Tề Vệ Đông một cái, trong ánh mắt ngập tràn khinh thường, giống như đang nói:

Đúng là chưa trải sự đời...

Lộc cộc.

Tề Vệ Đông nuốt mạnh một ngụm nước miếng, hoàn toàn không để ý Phùng Diệc Bang đang khinh thường mình, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, trong mắt bời vì quá kích động mà nước mắt chảy ra, lúc này Tiêu Nhất Thiên trong mắt ông ta phảng phất như đang tỏa ra ánh sáng chói lóa "Không sai."

Chỉ nghe Tiêu Nhất Thiên nói: "Là tôi"

Hành động chém đầu đã thuận lợi hoàn thành, Mai Chấp Lễ và 21 lãnh tướng ám cảnh viên mãn của Đại Hoa đã bị giết, Tiêu Nhất

Thiên cũng không tiếp tục giấu giếm thân phận. "Thiếu niên tài giỏi."

Làm Tiêu Nhất Thiên có chút bất ngờ đó là, sau khi xác nhận thân phận thật sự của anh, quốc sư nước Đại Hoa cũng không thể hiện sát ý, mà ngược lại giọng nói có chút tán dương: "Cậu không tệ đấy, không tệ. Từng ấy tuổi mà đã có thể có thực lực như vậy, tôi đây đã gần trăm tuổi, gặp qua vô số người tài, mà huyết mạch thiên phú như cậu cực kì hiếm, một trong vạn người." "Trong vòng trăm năm nay, không nói đến Đại Hoa và Đại Hạ, nhìn khắp cả trăm quốc gia cũng chỉ có một mình cậu mà thôi."

Một trong vạn người.

Trong vòng trăm năm nay, chỉ một mình cậu...

Có thể nói quốc sư nước Đại Hoa khen ngợi Tiêu Nhất Thiên cực kỳ cao, một câu đã nâng Tiêu Nhất Thiên lên thành "Nhân tài trăm năm"...

Mấy câu này lập tức làm binh sĩ của Đại Hoa và binh sĩ Đại Hạ sợ tới mức run lên, còn sợ hãi hơn vừa rồi biết được thân phận thật của Tiêu Nhất Thiên. Trước kia bọn họ chỉ biết Sói Vương Tiêu Nhất Thiên vô cùng lợi hại, nhưng nằm mơ cũng không ngờ lại lợi hại tới mức gần như biến thái như vậy...

Cực kỳ khiếp sợ, bọn họ rất tin tưởng lời khen kia, bởi vì đó là quốc sư nước Đại Hoa... "Cho nên?"

Tiêu Nhất Thiên cũng không ngờ anh vừa giết chết Mai Chấp Lễ, và nhiều tướng lãnh và binh sĩ của Đại Hoa như vậy, mà khi quốc sư nước Đại Hoa tự mình đến đây, sau khi gặp mặt lại mở miệng khen ngợi anh, chuyện này làm anh không nhịn được trợn mắt, có chút không kiên nhẫn hỏi: "Trận chiến tối nay ông chuẩn bị đánh thế nào?"

Đúng vậy.

Tôi khen ông hay ông khen tôi cũng được, sau khi thổi phồng lẫn nhau thì vẫn phải muốn đối mặt với hiện thực.

Đây là chiến tranh.

Hơn nữa là một trận quốc chiến.

Thân phận của Tiêu Nhất Thiên và quốc sư nước Đại Hoa đã chú định bọn họ là kẻ thù, không thể cùng tồn tại.

Chỉ có thể là kết cục ông sống tôi chết thô..
Bình Luận (0)
Comment