Sói Vương Bất Bại

Chương 465

Nhìn thấy rồi!

Các thành viên của điện Thiên Thần cùng với quân của Bạch Ngọc Nữ đều dừng lại bước chân, không thể che giấu được sự phấn khích trong ánh mắt, bọn họ đi theo Tiêu Nhất Thiên, địa vị Tiêu Nhất Thiên càng cao, bọn họ cùng với thế lực phía sau gia tộc của họ tất nhiên cũng có chỗ dựa!

Quân Chủ!

Điện chủ

Hoàng chủ!

So với quân chủ và điện chủ, hoàng đế là vua của một nước, là một bậc để vương chân chính, không thể so sánh với ai khác.

Mà hiện tại!

Hoàng thành của Đại Hạ đã bị Tiêu Nhất Thiên khống chế chặt chẽ ở trong tay, hoàng tộc gần như đã chết hết, nếu vẫn tiếp tục duy trì được quân đội to lớn như vậy, không hề nói quá khi nói vị trí hoàng chủ đã gần ngay trước mắt, đã sắp trở thành vật trong lòng bàn tay Tiêu Nhất Thiên, chỉ cần Tiêu Nhất Thiên gật đầu thì bất cứ lúc nào cũng có thể quang minh chính đại ngồi lên, lãnh đạo giang sơn, uy chấn thiên hạ!

Vậy nên!

Hàng trăm ngàn ánh mắt mong đợi đồng thời đổ dồn vào người Tiêu Nhất Thiên, giờ này khắc này, dù là đêm khuya lạnh lẽo dưới ánh trăng, nhưng Tiêu Nhất Thiên đứng ở nơi đó vẫn như thể là một vầng thái dương rực rỡ!

Tất cả mọi người!

Đều chờ đợi đáp án của Tiêu Nhất Thiên!

Nhưng mà!

Ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Tiêu Nhất Thiên lại ngây ngẩn một lát, cũng không cho bọn họ đáp án, cũng không quay đầu lại nhìn họ một cái, sau khi lấy lại tinh thần, anh trực tiếp đưa tay mở cửa của chiếc xe sang trọng, xoay người khom lưng ngồi vào vị trí phó lái!

Chuyện này...

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn!

Trợn tròn mắt!

Vậy là sao? Không nói một lời? Vậy xem như là... đã đồng ý?

Hay vẫn là từ chối? “Đừng có ngơ người nữa!"

Vào lúc mọi người đang quay mặt nhìn nhau, vô cùng nghi ngờ, giọng Tiêu Nhất Thiên từ bên trong vang ra: "Lên xe!" "Quay về thủ đô!"

Trực tiếp bỏ qua quân đội một trăm ngàn người đang chờ mệnh lệnh! "Đi!"

Xuân Nhụy là người đầu tiên phản ứng được, nhanh chóng ngồi vào chiếc xe sang trọng mà Tiêu Nhất Thiên đang lái, ở đây đều là những người thông minh, nếu Tiêu Nhất Thiên không muốn bày tỏ thái độ ở đây, tất nhiên bọn họ cũng sẽ không thúc giục!

Vu!

Phùng Diệc Bang cũng nhanh tay nhanh mắt, lập tức xông lên ngồi vào trong xe, chiếm trước một vị trí! "Tôi sẽ lái xe

Lí Khai Sơn trước đó vẫn luôn là lái xe của Tiêu Nhất Thiên, lần này tất nhiên cũng không ngoại lệ, hơn nữa, lần này không giống với trước đây, tuy Tiêu Nhất Thiên không tỏ rõ thái độ, nhưng bọn họ biết trên đường trở lại thủ đô, nhất định Tiêu Nhất Thiên sẽ nói ra suy nghĩ của bản thân!

Cho nên!

Trong lúc này có thể ngồi chung một xe với Tiêu Nhất Thiên chính là cơ hội tốt nhất, có thể do thám được ý của Tiêu Nhất Thiên đầu tiên, sau đó bọn họ có thể trực tiếp biết được tin tức!

Ban đầu!

Khoang sau của chiếc xe sang trọng kia vẫn còn thừa chỗ, còn chỗ cho người làm, Tiêu Thiên Thành hay lão hoàng thượng, ngay cả thành viên của Bạch Ngọc Nữ đều muốn ngồi vào bên trong!

Cố tình!

Sau khi Lý Khai Sơn lên xe căn bản đã không còn cơ hội cho bọn nọ, âm thanh khởi động xe vang lên, chiếc xe sang trọng thải ra một làn khói đen, con mẹ nó trực tiếp phóng đi!

Con mẹ. nó?

Đám người của Tiêu Thiên Thành nhất thời có suy nghĩ muốn lập tức đuổi theo, xúc động muốn kéo Lý Khai Sơn từ trong xe ra đè bẹp. "A di đà phật..."

Ngay cả lão hoàng thượng đã quy y cửa phật, lục căn thanh tịnh cũng không nhịn được đem tay phải chắp trước ngực, nhìn chằm chằm vào Lí Khai Sơn bên trong xe sang, niệm Phật, sau đó người đầy tức giận mắng: “Đậu xanh nhà ông!" "Tướng quân Tề."

Chiếc xe sang trọng đó đã chạy xa mấy trăm mét, giọng nói của Tiêu Nhất Thiên lại từ trong xe vọng ra, nói to: "Trận chiến này thật là bi thảm, tối nay sợ phải làm phiền ông và binh lính thu dọn chiến trường! " "Về ngôi hoàng chủ..." "Yên tâm!" "Tôi sẽ có chừng mực!”

Nói xong!

Chiếc xe sang trọng kia đã từ từ biến mất trong bóng đêm, đi thẳng đến thủ đô! "Đi!"

Tiêu Thiên Thành khẽ cắn môi, vẫy tay rồi bước lên một chiếc xe sang trọng khác, ra hiệu: “Bắt kịp!”

Rất nhanh!

Tất cả các thành viên của điện Thiên Thần và đội quân Bạch Ngọc Nữ đều lên xe. Lần lượt những chiếc xe sang trọng khác rời đi, chỉ còn lại Tề Vệ Đông và hàng trăm ngàn quân đang quỳ gối trong sự sững sờ!

Đều có chừng mực?

Tề Vệ Đông hít một hơi thật sâu, đứng dậy, hạ lệnh: "Tất cả đều đứng lên đi!" “Dọn dẹp chiến trường!" “Các anh em đã hy sinh!”

Lúc này Vạn Nhẫn Sơn đã hoàn toàn yên tĩnh lại, mọi âm thanh đều yên tĩnh, tuy nhiên, sườn núi phía bắc của núi Vạn Nhẫn gần như đầy xác chết rải rác khắp nơi, máu đổ như thác, dưới làn gió đêm thổi qua, những mùi hương máu cay nồng xông thẳng vào mặt, như để báo động người đời. Đọc truyện mới nhất tại Tru yện88.net

Hòa bình!

Thật không dễ dàng!Thật không dễ dàng!... "Điện chủ."

Trên đường, Phùng Diệc Bang đang ngồi cùng với Xuân Nhụy ở phía vẫn do dự mãi, thấy Lí Khai Sơn còn âm trầm hơn Xuân Nghị cũng không dám mở miệng hỏi, ông thầm kêu một tên khốn nạn, chỉ có thể kiên trì hỏi:” "Địa vị của hoàng thượng không phải là nhỏ, chính là về sự bình yên của Đại Hạ. Tướng quân Tề vừa nói., nhìn toàn bộ Đại Hạ, e rằng chỉ có điện chủ đại nhân có thể đảm đương trọng trách quan trọng này.... Không biết ý điện chủ đại nhân là gi???"

Giọng của Phùng Diệc Bang hạ xuống nhất nhỏ, giọng điệu cũng rất ôn hòa, chỉ sợ không cẩn thận chọc giận Tiêu Nhất Thiên!

Nghe vậy!

Xuân Nhụy nhướng mày, Lê Khai Sơn cũng khẽ vểnh hai cái tai!

Thấy vậy!

Phùng Diệc Bang lại không ngừng thầm mång!

Đậu xanh!

Muốn biết tại sao mấy người không tự hỏi? Chính mình không dám hỏi, ông đây đã mạo hiểm hỏi cho, lúc nghe đáp án thì người này còn tích cực hơn người kia, đúng là không có biết xấu hổ! "Ông muốn biết!"

Tiêu Nhất Thiên quay đầu, bốn måt nhìn nhau với Phùng Diệc Bang, cũng không có trả lời vấn đề của Phùng Diệc Bang mà hỏi ngược lại: "Gia tộc họ Phùng thấy vị trí hoàng đế này, tôi có nên ngồi hay không? Nên ngồi hay không ngồi? "Việc này..."

Trái tim Phùng Diệc Bang đột nhiên ngừng đập, nói cẩn thận:"Nếu điện chủ đại nhân muốn nghe ta, thì...tôi nghĩ, đất nước tồn hay bại, không thể tránh thất bại và vận may. "Cho nên!" "Chỉ cần là điều có ích cho Đại Hạ, điện chủ đại nhân nên ngồi!”

Phùng Diệc Bang không biết xấu hổ, khéo léo chuyển cái tốt cho mình thành cái tốt cho nước Đại Hạ, lời nói đạo mạo trong miệng ông ta phát ra cũng có một dáng vẻ vì nước vì dân!

Câu trả lời này!

Tiêu Nhất Thiên chỉ cười nhạt. Anh quay sang nhìn Xuân Nhụy hỏi: "Cậu nghĩ thế nào? "Tôi?"

Xuân Nhụy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Việc nước, việc nhà, việc thiên hạ, quân chủ đại nhân sao có thể quản hết mọi chuyện? Phải luôn có cái nặng cái nhẹ!" "Vậy nên!" "Tôi cảm thấy ngoài vị trí hoàng đế, quân chủ đại nhân còn có việc quan trọng hơn cần làm!"

Rõ ràng!

Xuân Nhụy kiên định phản đối ý kiến này, cô ấy biết Tô Tử Lam vẫn đang ở trong Kiếm Sơn chờ Tiêu Nhất Thiên đến cứu, Tiêu Nhất Thiên còn muốn đến điện Huyền Vương cướp túi Phượng Hoàng, còn có rất nhiều chuyện phải làm, không nên bị một cái ngôi vị hoàng đế trói buộc tay chân! "Ông thì sao?"

Tiêu Nhất Thiên lại nhìn về phía Lí Khai Sơn!

Trên trán Lí Khai Sơn xuất hiện ba vạch đen, đậu má, Phùng Diệc Bang đồng ý...Xuân Nhụy phản đối, một rồi lại một, đá tới đá lui, đây là muốn đá bóng tới chỗ tôi? "Tôi cảm thấy.."

Lí Khai Sơn cười và nói: “Dù điện chủ đại nhân có quyết định gì đi chăng nữa, nhất định cũng có sự cân nhắc lo lắng của riêng mình!" “Vì vậy!" “Chúng tôi đều nghe theo quyết định của điện chủ đại nhân, mặc kệ là như nào, chúng tôi sẽ kiên quyết ủng hộ lựa chọn của điện chủ đại nhân!”

Đá bóng phải không?

Tôi cũng đá được!

Cáo già Lí Khai Sơn mở miệng đã nịnh nọt Tiêu Nhất Thiên, mượn cơ hội thể hiện sự chung thành, cùng với lập trường của mình, nhưng không nói lên thái độ của mình!

Nghe vậy!

Nét mặt già nua của Phùng Diệc Bang biến đen, tức giận trừng mắt vào cái ót của Lí Khai Sơn, có ý muốn đấm ông ta, đậu xanh nhà ông. Vậy mà còn thủ đoạn hơn cả ông đây, quả thật bất công mà!

Đang nói!

Chiếc xe sang đang ẩn mình dưới bóng đêm đang lặng yên không một tiếng động quay trở về bên trong thủ đô, đi vào phía trong hoàng thành! "Dừng xe đi!"

Trong lòng Tiêu Nhất Thiên dường như đã có quyết định, đột nhiên nói:" "ôi xem như tự hiểu lấy mình, làm tướng quân, tôi có thể ra lệnh cho ba quân, đại sát tứ phương. Trẩn quốc thủ cương!” "Nhưng mà!" "Là vua, tôi không thể!" “Vì vậy!” "Vị trí của Hoàng chủ, tôi không nên ngồi, cũng không thích hợp ngồi. Tôi nghĩ đến một người, có lẽ có thể... "

Nói xong! Tiêu Nhất Thiên trực tiếp đẩy cửa xuống xe, sải bước đi trên con đường lát ván về phía một tòa nhà trong hoàng thành!

Nghe những lời của Tiêu Nhất Thiên, Phùng Diệc Bang và Lí Khai Sơn đều sửng sốt, và nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên đi thẳng về phía trước, ngay cả Xuân Nhụy cũng không khói hơi nhíu mày, vẻ mặt kinh ngạc!

Hiển nhiên!

Người được Tiêu Nhất Thiên lựa chọn năm ngoài dự đoán của họ một chút...

Sáng hôm sau!

Phía đông, mặt trời chưa mọc, sắc trời mới tờ mờ sáng, khoảng mấy ngàn dặm ngoài hoàng thành Đại Hạ, một chiếc xe hơi sang trọng lướt qua các con đường, ngõ hẻm như hổ rình mồi, hướng thẳng đến hoàng thành ở trung tâm để đô! Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net

So với kinh thành Đại Hạ và cả hoàng thành nước Đại Hạ, thì quy mô và sự thịnh vượng để đô cùng hoàng thành Đại Hoa còn lớn hơn!

Dù sao thì!

Lãnh thổ và sức mạnh quốc gia của Đại Hoa vượt xa Đại Hạ!

Ngồi trong chiếc xe hơi sang trọng. Trở về từ núi Vạn Nhẫn là quốc sư Đại Hoa cùng với ba vị trưởng lão của học viện Đạt Ma. "Gần đến rồi!”

Hoàng thành to lớn trang nghiêm ngay trước mắt, mà sắc mặt một vị trưởng lão của học viện Đạt Ma vô cùng ngưng trọng, trầm giọng nói:”Viện trưởng, cuộc chiến này, hoàng đế Hoa đã dự tính từ lâu, điều động quân đội hùng hậu vốn là tình thế bắt buộc! "Mà bây giờ thì.." "Tướng quân Mai thì chết trận, hơn hai mươi ngàn tướng lĩnh đã chết vì đất nước, và hàng triệu binh lính bị tổn thất nặng nề. Vừa nãy tin tức được truyền đến, khi hoàng đế Hoa biết được chuyện này thì giận tím mặt, lúc này chắc hẳn đang chờ ở bảo điện Thiên Sát!” "Cơn giận của Thiên Tử!” "Viện trưởng... ông thật sự có thể chịu đựng không? Thật sự có biện pháp để thuyết phục hoàng đế Hoa chấp nhận quy ước hòa bình mà ông cùng Tiêu Nhất Thiên đặt ra không?

Chuyện này!

Rõ ràng ba người trưởng lão học viện Đạt Ma cũng thấy không khả quan!

Tuy rằng người đời đều biết mối quan hệ của hoàng đế Đại

Hoa với quốc sư Đại Hoa không bình thường, nhưng lần này lại liên quan đến danh dự và ô nhục của quốc gia, cũng liên quan đến các chiến lược lâu dài, e rằng khó mà tốt! "Không sao"

Quốc sư Đại Hoa nhắm mắt lại, vẻ mặt thản nhiên, nhẹ giọng:"Tôi đây có chừng mực!"

Tự có chừng mực!

Đáp án vào thời điểm đánh với đám người Tề Vệ Đông và Tiêu Nhất Thiên lúc trước giống y nhau. “Nhưng mà..."

Ba vị trưởng lão của học viện Đạt Ma còn muốn khuyên bảo thêm, nhưng quốc sư Đại Hoa cũng không cho họ cơ hội nói nữa, mở mắt, nói:”Dừng xe đi!" "Một mình tôi đi vào, mọi người về học đường nghỉ ngơi đi!"

Lúc này!

Chiếc xe hơi sang trọng đã tiến đến cửa thành của hoàng thành Đại Hoa.

Có lính canh gác cửa! "Viện trưởng!"

Trưởng lão học viện Đạt Ma ngừng xe, nhưng cũng không định rời đi, lo lắng:"Tình huống lúc đó rất khẩn cấp, đối với Đại Hoa rất bất lợi, ngài làm ra lựa chọn như vậy cũng là bất đắc dĩ, có thể dẫn hơn trăm nghìn binh sĩ còn sống trở về đã rất cố gắng rồi!” "Chúng tôi cùng ngài đi vào gặp hoàng chủ, nếu Hoàng chủ trách tội chúng tôi thay ngài giải thích vài câu, cùng nhau chịu tội!"

Quốc sư Đại Hoa lại lắc đầu! "Quay về đi!” “Là tôi đây tự mình ra quyết định, không cần các người chịu tội thay tôi!"

Nói xong!

Quốc su Đại Hoa đẩy cửa xuống xe, một minh đi vào bên trong hoàng thành, bước đi bình tĩnh, từng bước từng bước rồi biến mất khói tầm nhìn của ba bị trưởng lão học viện Đạt Ma! Ba người nhìn nhau, lông mi trầm xuống, rất ăn ý mà không đi vào, nhưng cũng không rời đi mà ngồi ở trong chiếc xe, yên lặng chú ý đến động tĩnh trong hoàng thành!

Chờ!

Nếu quốc sư Đại Hoa không cho bọn họ đi vào, thế thì, bọn họ sẽ ở chỗ này chờ quốc sư Đại Hoa đi ra.

Trong hoàng thành lát gạch ngói ngọc, các cung điện san sát nhau. Các binh sĩ tập kết cùng nhau đi tuần tra, năm bước một tốp, mười bước là có một trạm canh gác, nhìn thấy quốc sư Đại Hoa thì đều hành lễ

Quốc sư Đại Hoa tiến vào điện Thiên Sát!

Điện Thiên Sát là điện chính của hoàng thành Đại Hoa, tương đương với điện Hùng Loan bên trong hoàng thành Đại Hạ, đóng vai trò là trung tâm và biểu tượng của toàn bộ kinh thành, phong cách kiến trúc hùng vĩ.

Mà lúc này!

Trước cửa điện Thiên Sát đang có một thân ảnh cao lớn cùng cao quý đang khoanh tay đứng, dáng người cao lớn thẳng tắp, ước chừng 1m9, mặc một bộ cẩm bào màu vàng nhạt, đứng một mình ở đó, toàn thân tỏa ra khí thế làm người ta kinh sợ!

Không giận mà uy!

Người này đương nhiên là người đứng đầu Đại Hoa! Hoa Giang Sơn!

Quốc sư Đại Hoa tuổi đã gần trăm, mà Hoa Giang Sơn thì nhỏ hơn ông hai mươi mấy tuổi. Đến tuổi bảy mươi, tóc mai đã bạc rồi, khuôn mặt âm trầm cũng hån lên những nếp nhăn sâu hoắm!

Khi bóng dáng của quốc sư Đại Hoa xuất hiện trong tầm nhìn của Hoa Giang Sơn, đồng tử Hoa Giang Sơn đột nhiên co rút lại, như thể có hai tia sáng lạnh như băng bắn ra, và cơn tức giận đang đè nén trong lòng dường như cũng bùng phát vì sự xuất hiện của quốc sư Đại Hoa! "Ngài Hoa!”

Quốc su Đại Hoa dừng lại trên quảng trường trước cửa diện Thiên Sát, ngẩng đầu lên, đối mặt với Hoa Giang Sơn qua một tầng bậc thang, nhẹ giọng nói: “Thật xấu hổ, chuyến đi này đã thất bại... Không như ý muốn!”
Bình Luận (0)
Comment