Sói Vương Bất Bại

Chương 476

Chỉ một chiêu duy nhất đã đánh bại được ông cụ nhà họ Nguyên trong Cảnh Giới Hoàn Mỹ!

Chỉ bằng một người!

Mọi người trong gia tộc họ Nguyên sau trận chiến này chắc chắn sẽ phải cúi đầu nhận lỗi và quỳ xuống cầu xin sự tha thứ!

Tiêu Nhất Thiên không thể không nghĩ đến việc hai cái tên "Anh Điêu" cùng Bang Tạc Thiên trong thời gian ngắn nhất sẽ vang danh lừng lẫy khắp thành Thanh Thủy. “Được thôi!"

Tiêu Nhất Thiên đối với việc ông cụ nhà họ Nguyên sống hay chết không hề để tâm đến. Anh thản nhiên cúi đầu nhìn ông cụ, sau đó quay về phía Chung Anh Tuấn, khẽ gật đầu. “Học viện Đạt Ma? Chút mặt mũi này tôi vẫn có thể cho được."

Nghe thấy những lời như vậy nụ cười trên gương mặt Chung Anh Tuấn càng thêm sâu, ông cụ nhà họ Nguyên cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên ngay tại thời điểm Chung Anh Tuấn và ông cụ muốn cảm ơn Tiêu Nhất Thiên thì anh đã lập tức đưa ra điều kiện. "Tên già này chỉ xúc phạm tới tôi. Vậy nên ngoài việc dạy dỗ một trận ra trò thì tôi không tính toán thêm nữa, xem như tha cho mạng chó hắn một con đường sống." "Nhưng mà hai tên khốn kiếp kia lại ỷ vào chuyện có gia tộc hậu thuẫn phía sau mà tác oai tác quái ở thành Thanh Thủy, không chỉ kiếm cớ gây sự với đàn ông mà còn chọc ghẹo trêu đùa phụ nữ. Thậm chí còn cố tình làm nhục một cô gái ngay trước mặt cha mẹ của họ!” "Tội này đáng chết!"

Ầm! Ầm!

Tiêu Nhất Thiên vừa dứt lời, chưa kịp để Chung Anh Tuấn và ông cụ nhà họ Nguyên kịp thời phản ứng thì bầu trời đã lóe sáng, hai tiếng sấm nổ vang rền.

Tiêu Nhất Thiên vung tay, hai đầu rồng trên gậy lập tức phóng ra ngoài, nhìn hệt như hai thanh phi tiêu cực lớn. Lấy tốc độ xé gió lao đi, phi tiêu đầu rồng trực tiếp bắn vào hai người chỉ còn hơi tàn là Nguyên Trì và Nguyên Ương

Xoẹt! Xoẹt!

Đợi đến khi Chung Anh Tuấn và ông cụ nhà họ Nguyên muốn ra tay ngăn cản thì đã muốn. Hai đầu rồng cứ như thế lần lượt xuyên qua cổ Nguyên Trì cùng Nguyên Ương. Chỉ trong nháy mắt, đối phương vốn dĩ vẫn đang sống sờ sờ liền chết ngay tức khắc.

Máu tuôn như suối.

Trong nháy mắt, ván hòm gần như bị nhuộm đỏ.

Hai người cứ như vậy mà đi đời nhà ma.

Nguyện Trì trợn trắng mắt, gương mặt lộ vẻ khiếp vía hãi hùng. Cho đến tận lúc chết, dường như hắn vẫn không dám tin rằng Tiêu Nhất Thiên lại thật sự dám giết mình, hơn nữa còn thắng tay động thủ ngay trước mặt người đứng đầu nhà họ Nguyên. Trước sự chứng kiến của mọi người trong gia tộc, thậm chí bao gồm cả Chung Anh Tuấn và vô số dân cư ở thành Thanh Thủy.

Tiêu Nhất Thiên ra tay không chút do dự, dứt khoát không cho hắn đường lui, tiễn hắn đi thắng xuống địa ngục.

Đến Nguyên Ương lại càng thê thảm hơn.

Đến tận lúc chết hắn vẫn không biết tại sao mình lại bị giết! "Cậu!"

Ông cụ nhà họ Nguyên bị hành động của Tiêu Nhất Thiên dọa cho sững cả người. Cơn giận vốn dĩ vừa được ghìm xuống lần thứ hai bộc phát càng thêm mạnh mẽ. Ông ta đột ngột đứng lên, ánh mắt đầy oán hận nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên.

Thế nhưng ông ta quả thật không dám động đến anh. "Thế nào?"

Nhìn dáng vẻ bừng bừng lửa hận, muốn chém giết anh cho hả giận của đối phương, Tiêu Nhất Thiên hờ hững quét mắt, làm như không thấy. "Tôi đã tha cho ông một mạng, bây giờ ông muốn dùng cái mạng quèn đế liều mình giết tôi sao?" "Tới đây! Nếu ông có đủ can đảm, tôi không ngại giết chết ông thêm lần nữa đâu!"

Chỉ cần một câu nói của Tiêu Nhất Thiên, ông cụ nhà họ

Nguyên liền bừng tỉnh!

Đúng vậy!

Đối phương là dao, bản thân lại là cá nằm trên thớt. Chung Anh Tuấn chỉ nói chuyện, nhất quyết không động tay động chân, còn lão Điêu lại là kẻ đối địch. Đừng nói tới việc báo thù được cho Nguyên Ương và Nguyên Trì, không cẩn thận có thể kéo cả gia tộc họ Nguyên cùng chôn cất theo hai đứa nhỏ không chừng! Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Ông cụ nhà họ Nguyên đương nhiên nhận thức được cái lợi và hại trong chuyện này.

Vì lẽ đó cho nên..

Thình thịch!

Ông cắn chặt khớp hàm, siết chặt nắm tay. Trong lòng kích động tới mức muốn xông tới chỗ Tiêu Nhất Thiên để liều mạng nhưng bởi vì đã mường tượng ra được hậu quả đáng sợ dành cho mình nên ông cố gắng giữ vững lí trí, lựa chọn tiếp tục nhịn nhục, đôi chân run rẩy, do dự một hồi lại quỳ xuống ngay trước mặt Tiêu Nhất Thiên.

Người dưới mái hiên chỉ đành phải cúi đầu! Không còn cách nào khác cả!

Hiện thực chính là tàn khốc như vậy. Quy luật sinh tồn chính là cá lớn nuốt cá bé, ở nơi này sức mạnh nắm đấm chính là thứ duy nhất được công nhận! "Xem như ông biết điều đấy."

Tiêu Nhất Thiên nhướng mày, dáng vẻ đầy kiêu ngạo, không có chút nào xót thương đối với người trước mặt! Si nhục người khác, người về sau nhục nhã chính là mình! Kẻ nói lời gian dối tới cuối cùng cũng sẽ bị trừng trị thích đáng!

Hơn nữa Tiêu Nhất Thiên biết rõ, trong trận chiến vừa rồi nếu như anh là người thua trận thì số phận của anh chắc chắn sẽ còn thê thảm hơn như thế. Lão già này tuyệt đối cũng sẽ không mềm lòng xót xa gì cho anh cả! "Ban nãy, tôi đã nói rồi. Ngày hôm nay trước mặt người đứng đầu gia tộc họ Nguyên cũng như những người khác trong dòng họ, tôi muốn chính tay giết chết hai tên súc sinh không bằng chó lợn này!”

Thanh âm Tiêu Nhất Thiên vang dội như lời sấm truyền, vang vọng khắp mọi nơi, lọt vào tai người nhà họ Nguyên, lan truyền đến cả đám đông, trái tim họ run rẩy hoảng sợ! Bang Tạc Thiên!

Ngày hôm nay, mọi người đều khắc ghi cái tên này vào sâu trong trí nhớ!

Nói xong điều cần nói, Tiêu Nhất Thiết nhanh chóng xoay người muốn rời đi. Tuy nhiên Chung Anh Tuấn đã vươn tay ngăn anh lại, khẽ thở dài. "Anh Điều, ban nãy như tôi đã nói với anh, Nguyên Trì dù sao cũng là học sinh thuộc học viện Đạt Ma, hơn hết còn là học sinh do tôi chỉ dạy nữa." "Anh ở trước mặt tôi giết chết Nguyên Trì, việc này cho dù nhìn theo hướng nào đi chăng nữa thì vẫn thấy không thích hợp cho lắm?”

Dù sao thì Nguyên Trì cũng là học sinh tại học viện Đạt Ma. Việc Nguyên Trì bị giết tuy rằng xảy ra ở bên ngoài nhưng Chung Tuấn Anh lại là người chứng kiến toàn bộ. Nếu tin tức này truyền ra ngoài, danh tiếng của học viện Đạt Ma chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng! "Cho nên? Cậu muốn thay hai tên khốn đó báo thù?" Tiêu Nhất Thiên nhìn thắng vào mắt Chung Anh Tuấn.

Vừa nãy anh đã chừa lại cho đối phương chút mặt mũi, tha cho lão già nhà họ Nguyên. Nếu Chung Anh Tuấn cử được đà lấn tới như hiện tại, Tiêu Nhất Thiên đương nhiên sẽ không khách sáo.

Đừng nói là một nhánh nhỏ học viện Đạt Ma, cho dù là học viện Đạt Ma ở ngay tại trung tâm thành phố thì đã sao chứ?

Người thầy ở Đại Hoa này, hiệu trưởng đương nhiệm và là người đứng đầu học viện Đạt Ma là người mà Tiêu Nhất Thiên có thể giao đấu ngang ngửa. Thế thì chẳng lẽ anh lại sợ một giảng viên nho nhỏ ở phân nhánh phụ hay sao? "Ha ha! Anh Điêu, anh đừng hiểu nhầm ý tôi!” "Hai anh em Nguyên Ương và Nguyên Trì là người phạm lỗi. Người chết thì cũng đã chết rồi, xem như bù lại lỗi lầm của mình. Nhưng mà...Anh Điêu đã giết hai học trò của tôi, chẳng phải nên có sự bồi thường thỏa đáng sao?"

Chung Anh Tuấn nở nụ cười, giải thích với Tiêu Nhất Thiên. Bồi thường? Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất

Tiêu Nhất Thiên nghe đến hai từ này thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh liền hỏi lại. “Cậu muốn tôi bồi thường bằng cái gì?"

Chung Anh Tuấn giả vờ suy nghĩ hồi lâu, sau đó mở lời. "Tôi nghe nói người đứng đầu Bang Tạc Thiên là thiên tài, một người phi thường tài giỏi, nổi bật hơn hẳn những người tầm thường. Chỉ một chiêu Ám Cảnh Trung Kì đã đánh bại cả hai người nhà họ Nguyên và cả vệ sĩ ở cảnh giới!" “Vì thế nên nếu anh Điêu không phiền, tôi muốn mời người đứng đầu của bang đến với học viện Đạt Ma, để học viện dốc lòng bồi dưỡng nhân tài. Thứ nhất, điều tôi nhìn trúng chính là tài năng vô hạn của đối phương. Thứ hai, anh giết một học sinh của tôi, vậy nên anh phải bồi thường cho tôi một học sinh khác. Chuyện này vốn dĩ là công bằng mà, đúng chứ?”

Nghe những lời này, Tiêu Nhất Thiên triệt để choáng váng! Bởi vì chính mình vốn dùng đang dùng thân phận giả, sau đó gây ra chuyện náo động đến như vậy, làm ảnh hưởng tới toàn bộ thành Thanh Thủy. Kết quả chính là chưa thể nào tiếp xúc được với người của điện Huyền Vương, ngược lại còn khiến người thuộc học viện Đạt Ma nhìn trúng và xem trọng?

Đây đúng là chuyện ông trời trêu đùa mà!

Không chỉ Tiêu Nhất Thiên mà gần như toàn bộ đều bất ngờ trước lời đề nghị của Chung Anh Tuấn, đặc biệt là đám người nhà họ Nguyên. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Chung Anh Tuấn đầy kinh ngạc xen lẫn khinh thường!

Mẹ kiếp!

Thi thể hai anh em Nguyên Ương và Nguyên Trì vẫn còn năm trên ván hòm, xác chưa kịp lạnh thế mà cái tên tự xưng là thầy kia đã chủ động mở lời mời chính hung thủ giết người gia nhập học viện Đạt Ma, thay thế vị trí của Nguyên Trì?

Con người này rốt cuộc có biết xấu hổ hay không hả!

Tuy nhiên, chẳng ai quan tâm đến cảm giác của bọn họ cả.

Nguyên Trì hay Nguyên Ương cũng được, toàn bộ gia tộc nhà họ Nguyên cũng chẳng sao. Bởi ngay từ đầu vốn dĩ bọn họ chỉ là những quân tốt được Tiêu Nhất Thiên bố trí trên bàn cơ, trở thành vật hi sinh trong cuộc đấu trí đấu dũng giữa Tiêu Nhất Thiên và điện Huyền Vương. “Nhập học ở học viện Đạt Ma thì sẽ có lợi ích gì? Thật sự lợi hại như vậy sao? Có thể so sánh ngang với bang Tạc Thiên hay không?"

Tiêu Nhất Thiên làm ra vẻ đắn đo, sau đó có chút khinh thường trả lời. "Sau khi trở về, tôi sẽ bàn bạc lại với thiếu gia. Nếu như thiếu gia có hứng thú với việc đến học viện Đạt Ma, tôi sẽ không ngăn cản!”

Nói xong, Tiêu Nhất Thiên nhanh chóng rời đi.

Mục tiêu của anh chính là điện Huyền Cương, lão quái một mắt lúc này vẫn đang đứng lẫn trong đám đông, anh đương nhiên không muốn tiếp tục ở đây, dây dưa vô nghĩ, lãng phí thời gian với Chung Anh Tuấn!

Biểu cảm trên gương mặt Chung Anh Tuấn thoáng vẻ khó chịu, từ phía sau hét ầm lên. “Anh Điêu! Bang Tạc Thiên là tổ chức như thế nào? Vì sao trước giờ tôi chưa từng nghe qua tên tổ chức này?"

Tiêu Nhất Thiên không hề quay đầu, thanh âm cứng rắn. "Trải khắp thiên hạ! Bốn bể là nhà! Thấy chuyện bất bình, ra tay giúp đỡ! Đạo trời bất công, lập tức nổi giận!"

Thanh âm hào hùng vang lên bên tai!

Khí phách tột đỉnh.

Chỉ một câu nói liền có thể giải thích tường tận cái tên bang Tạc Thiên vì sao lại là lần đầu tiên nghe đến đồng thời cũng nói rõ ràng về chuyện tại sao bang Tạc thiên lại vì một người vô cùng bình thường mà dám đứng lên, đối đầu với cả gia tộc họ Nguyên!

Rong ruổi xuyên suốt khắp mọi nơi! Ngắm nhìn thế gian! Xử lý chuyện bất bình! Đây cũng là nguyên tắc mà Tiêu Nhất Thiên lập ra cho bang Tạc Thiên!

Rất nhanh, bóng dáng Tiêu Nhất Thiên đã biến mất ở cuối phố. Mà lão quái một mắt lúc này cũng lặng lẽ theo sau...
Bình Luận (0)
Comment