Sói Vương Bất Bại

Chương 498

Mỗi lần Tiêu Nhất Thiên đâm một phát, đều khiến đàn chị kia hét lên một tiếng, tay phải cô ấy cầm kiếm, chỉ dùng tay trái để đỡ, hết lần này đến lần khác. Trước ngực cô ấy để lộ hai chỗ hiểm, vừa che chắn bên trái, Tiêu Nhất Thiên liền đâm bên phải. Che chắn bên trái thì lập tức bị Tiêu Nhất Thiên đánh lén thành công. Tốc độ của Tiêu Nhất Thiên quá nhanh. Chỉ có một bao kiếm nhưng bao kiếm đó đã rơi vào tay của Tiêu Nhất Thiên. Cứ mỗi lần che chắn thì thoáng lấy một phát đâm tới, như một hồi mưa gió bão bùng nổi lên, hoàn toàn không thể ngăn cản!

Rất nhanh!

Người đàn chị đó không thể chịu nổi những đòn tấn công bạo lực, những cú đâm điên cuồng của Tiêu Nhất Thiên, bị đánh bại và lùi bước hết lần này đến lần khác, nhưng Tiêu Nhất Thiên càng đâm càng dũng mãnh, dường như tấn công như chưa từng được làm, từng bước ép sát tới!

Cảnh này!

Mấy lão trên đài xem và các học viên xung quanh đều ngẩn ra!

Má nó!

Thật quá là trơ trên phải không?

Người đàn chị đó có tài năng phi thường, dáng người xinh đẹp, trong học viện được không ít người theo đuổi, cô ấy được coi như nữ thần trong lòng, vậy mà bây giờ, lại đang phải nhìn nữ thần của mình bị làm nhục trước công chúng bởi tên khốn "Điêu Tạc Thiên", sắp bị đâm như một quả thanh long rồi, những người theo đuổi cô ấy đó dĩ nhiên không thể chịu nổi, không khỏi hùng hổ lao về phía võ đài, muốn anh hùng cứu mỹ nhân!

Nhưng mà!

Vừa xông lên được nửa đường, đàn chị đó đã bị Tiêu Nhất Thiên đẩy ra mép sân khẩu, ngực đau gần chết, khóc thét tại chỗ, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Tên khốn kia, mau dừng lại! "Tôi nhận thua!" "Tôi nhận thua được chưa!"

Đã nhận thua...

Ai mà biết được con gái cưng của chi nhánh thành Thanh Thủy, kiếm thuật cao thủ trổ hết tài năng trong cả đám học sinh, đi tới tổng viện Đế Đô tham gia Đại hội võ thuật toàn viện, là một trong sáu người thuộc Ám Cảnh Trung Kỳ, là nữ sinh duy nhất ấy thế mà lại bị "Điêu Tạc Thiên" dùng bao kiếm đâm đâm đến mức nhận thua? "Đừng đánh nữa?"

Tiêu Nhất Thiên lúc này mới dừng tấn công, nhìn thấy bộ dạng xấu dạng vừa xấu hổ vừa như sắp khóc của đàn chị, anh ngượng ngùng cười cười, sau đó đem bao kiếm đưa tới, hỏi như xát muối vào vết thương: "Chị, em vừa chỉ giáo cho chị, giờ hài lòng hài rồi chứ?"

Đúng vậy!

Chỉ giáo!

Đàn chị kia muốn Tiêu Nhất Thiên chỉ giáo kiếm pháp cho cô ấy, được rồi, Tiêu Nhất Thiên lấy bao kiếm rồi "chỉ trỏ" cơ thể cô ấy một lúc, dường như muốn chỉ chỗ nào, điểm từng điểm một! "Cậu!"

Nước mắt lưng tròng, đàn chị kia giận dữ trừng mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên, nghiến răng nghiến lợi nói: "khốn kiếp! Đồ khốn kiếp! Khốn kiếp! Cậu chờ đó cho tôi! Tôi.." "Tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!"

Nói xong!

Cô ấy không những không đưa tay ra nhận bao kiếm mà đưa cho, thậm chí còn "Beng" một tiếng, hung dữ ném thanh kiếm xuống dưới chân võ đài, giải phóng cho cánh tay phải của mình, và hai tay che lấy ngực, cô ta quay người, nhảy khỏi võ đài thi đấu, như một con chuột băng qua đường, bỏ chạy một cách vội vàng!

Đánh?

Còn đánh gì nữa, đừng đánh nữa!

Thanh kiếm?

Muốn muốn cái lông, không cần!

Thấy vậy!

Những người theo đuổi cô ta chạy tới đều sửng sốt, mắt nhìn Tiêu Tiêu Nhất Thiên, sau đó là nhìn sau lưng bộ dạng đáng thương của người đàn chị, vài người trong số họ đang định nhảy lên võ đài báo thù cho đàn chị đó, lại đột nhiên có người hét lớn: "Tiền bối, vết thương của chị không sao chứ?" "Tôi có thuốc đây!"

Nói xong!

Trực tiếp chạy đến chỗ đàn chị đó!

Bởi!

Những người khác nhất thời sững sờ, trong lòng còn tự chửi hắn là đồ chó, cùng tìm "Điêu Tạc Thiên " quyết đấu, thật ra là muốn nhân cơ hội giải quyết sự ấm ức cho đàn chị, dành lại niềm vui cho cô ta sao?

Không biết xấu hổ!

Vì vậy!

Bọn họ liếc nhìn nhau, không cần bàn cãi, cũng nhao nhao chạy tới, từng người từng người một nhanh hơn!

Thuốc?

Ai còn không có!

Tiêu Nhất Thiên quay người lại, nhìn về phía Trần Nhất và ba người còn lại đang đứng ở bên kia võ đài, lắc đầu nói: "Chiến thuật xa luân chiến hiệu quả quá thấp. Tôi đang vội, các người mau đi đi!"

Cùng nhau đi!

Trước khi Tiêu Nhất Thiên đánh bại Vương Anh Hòa và đàn chị đó, mọi người đều coi những lời nói ngạo mạn của anh chỉ là khoác lác, không thèm để tâm. Bây giờ, sau hai cuộc chiến, sức mạnh đáng sợ của anh đã khiến mọi người thay đổi thái độ trước đây và phải xem xét lại từ "tên kiêu ngạo" và "vô liêm sỉ", không dám coi thường anh nữa!

Vì vậy!

Ba học viên học viện kia nhìn Trần Nhất!

Hiển nhiên!

Chỉ cần Trần Nhất gật đầu, ba người bọn họ sẽ không ngại hợp lực cùng Trần Nhất để đối phó với Tiêu Nhất Thiên! "Các cậu mau đi đi."

Nhưng đáng tiếc, Trần Nhất không gật đầu, mà là lắc đầu, sau đó từ xa nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, lạnh lùng nói: "Cậu quả thực rất mạnh, nhưng chỉ mình tôi đối phó với cậu cũng đủ rồi. Để cho tôi hợp tác bọn họ, cậu còn chưa xứng đáng!"

Trần Nhất thừa nhận sức mạnh của Tiêu Nhất Thiên, nhưng vẫn không làm lung lay niềm tin mạnh mẽ vào sức mạnh của chính mình!

Ba học viên học viện đó càng thêm lúng túng!

Chán ghét vì Trần Nhất. "Bên trên!"

Khẽ cắn môi, bọn họ không thể không ép mình, lần này cả học viện tỉ võ, bọn họ đại diện cho thể diện của cả chi nhánh Thanh Minh, nếu ba người bọn họ không thể cùng nhau đấu lại Tiêu Nhất Thiên, bọn họ biết đối mặt với các học viên của mười bảy chi nhánh như thế nào?

Vèo!

Vèo!

Vèo!

Ba người phân thành ba hướng, trực tiếp lao thẳng vào Tiêu Nhất Thiên ở phía đối diện!

Lúc này!

Tiêu Nhất Thiên cũng di chuyển, lao về phía trước!

Nhưng mà!

Mục tiêu của Tiêu Nhất Thiên là Trần Nhất, anh hoàn toàn không để tâm đến ba người học viên kia, cho nên... Beng! Kèm theo một tiếng nổ chát chúa, một đấm, khiến một người trong số họ gục ngay tại chỗ!

Beng!

Beng!

Tiêu Nhất Thiên vừa đi vừa đánh, vừa đánh vừa đi, chân bước không ngừng từ đầu đến cuối, chỉ mất hơn mười giây, ba học viên học viện lần lượt ngã xuống, hộc máu, ngất xỉu mất đi khả năng chiến đấu! "Tới đây đi!"

Cách Trần Nhất vẻn vẹn chỉ có mười thước, Tiêu Nhất Thiên rốt cục dừng lại, cùng Trần Nhất bốn mắt nhìn nhau, trầm giọng nói: "Xem cậu có thể sống sót trong tay tôi được mấy chiêu!"

Trần Nhất tự tin, còn Tiêu Nhất Thiên thì sao? "Tên nhóc, mau cầm lấy kiếm!"

Trưởng lão Tôn trên đài quan sát đột nhiên ném một thanh kiếm Hàn Thiết về phía Tiêu Nhất Thiên, vũ khí của Trần Nghị là một thanh đao, mà Tiêu Nhất Thiên cũng vừa nói qua, vũ khí của anh trước kia cũng là đao!

Tiêu Nhất Thiên lần này không từ chối!

Dù sao!

Khả năng của đàn chị kia so với Trần Nhất không cùng một đẳng cấp, cho dù là tốc độ hay kiếm thuật, kể cả cảnh giới bên, cũng đủ để Tiểu Tiêu Nhất Thiên phải chú ý!

Đao!

Kể từ khi bảo đao Lang Đồ bị Vương Chủ Đế Uyên phá tan nát, Tiêu Nhất Thiên vẫn chưa có cho mình một vũ khí mới cho riêng mình!

Bảo đao Lang Đồ ngấm máu!

Bảo đao Lang Đồ đi theo Tiêu Nhất Thiên chinh chiến trên chiến trường Bắc Cảnh mấy năm ròng, danh xưng "Sói Vương Bắc Cảnh" của Tiêu Nhất Thiên, không hề khoa Thương một chút nào, nó với Tiêu Nhất Thiên như hình với bóng, tình cảm vẫn rất sâu nặng!

Sau nửa năm!

Tiêu Nhất Thiên lại một lần nữa cầm thanh bảo kiếm do trưởng lão Tôn ném ra, tuy nó cũng được làm bằng sắt lạnh như tuyết, rất nặng và sắc bén, nhưng trong mắt Tiêu Nhất Thiên, không giống với bảo đao Lang Đồ, nó chỉ là một món vũ khí thôi!

Vèo!

Trần Nhất cũng không nói nhiều, gần như ngay lúc Tiêu Nhất

Thiên bắt lấy được thanh kiếm Hàn Thiết, anh ta đã hành động trước, bóng người lóe lên về phía Tiêu Nhất Thiên tốc độ nhanh đến mức người ta không thể nhìn rõ chuyển động của anh ta!

Chỉ cách có mười mấy thước, trong nháy mắt liền tới! Sau một khoảnh khắc!

Ánh đao lập lòe, tàn ảnh tung hoành ngang dọc, hai người bọn họ giống như hai vệt sáng, chớp mặt một cái hiện ra đang đánh nhau trước mặt, tiếp theo trong nháy mặt lại xuất hiện ở một chỗ khác trên võ đài. Mãi cho đến lúc này mới lộ ra, đường kính của cả cái võ đài này lên tới cả trăm mét!

Võ đài mà nhỏ hơn có lẽ là không vừa!

Võ đài to như vậy, mấy trăm người đang tụ tập ở đây, nhưng lúc này đột nhiên trở nên tĩnh lặng, tất cả đều trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào trung tâm võ đài. Chỉ có tiếng đao kiếm và đấu đá vang vọng trong không khí, nghe thật chói tai!

Các học viên xung quanh hoàn toàn không nhìn thấy rõ chi tiết của trận chiến, trong lòng đều thầm cầu nguyện, hy vọng Trần Nhất có thể thắng trận này, giữ lấy thể diện cuối cùng cho chi nhánh Thanh Thủy!

Ngược lại!

Bất kể là Thương Thiết trên đài quan sát, hay các trưởng lão và giảng viên, sức mạnh của Tiêu Nhất Thiên đều đã khiến họ bất ngờ lớn, thay vào đó, họ hy vọng Tiêu Nhất Thiên sẽ thắng trận chiến này!

Không phải mấy lão giả bọn họ không cần thể diện của chi nhánh thành Thanh Thủy mà là rất quan tâm, chỉ khi Tiêu Nhất Thiên chiến thắng Trần Nhất thì mười ngày sau chi nhánh thành Thanh Thủy mới có thể giành được thành tích tốt, lấy được thể diện cho người tham gia đại hội đời trước, nó cũng mang giá trị thật sự khiến chi nhánh thành Thanh Thủy thêm vẻ vang, vinh dự! "Hiệu trưởng!"

Khi trên võ đài tiếp đến chiều thứ bảy, trưởng lão Tôn không khỏi quay đầu nhìn Thương Thiết, thì thào nói: "Ông cho rằng... Ai trong hai người này sẽ thắng?"

Ánh mặt của bọn họ đầy sát khí, cảnh giới thật cao siêu, một cuộc đấu đá ở nơi tối tăm, chi tiết này tự nhiên có thể thấy ro ràng! "Không hồi hộp về kết quả thắng thua!"

Thương Thiết lắc đầu, không quay ra phía trưởng lão Tôn, vẻ mặt hưng phẩn nhìn chằm chằm về phía Tiêu Nhất Thiên và Trân Nhất trên võ đài, nhẹ giọng nói: "Lo lắng ở chỗ, mấy chiêu ở kia có thế quyết phân thắng bại!" "A?"

Trưởng lão Tôn sững sờ, trong tâm giật cả mình!

Oanh!

Khi võ đài tiếp đến chiều thứ mười sáu, một tiếng nổ lớn đột ngột phát ra, sau đó là hai tiếng như xé gió!

Chỉ thấy!

Tiêu Nhất Thiên và Trần Nhất, những người bám riết lấy nhau từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng tách ra, một người lui bên trái, một người lui về bên phải, di chuyển ngược chiều nhau, trong nháy mắt, họ đã xuất hiện ở hai đầu của võ đài, đứng lại trở lại, ngừng chiến đấu!

Tiếng xì xì!

Có một tiếng thở dài buồn bã giữa đám đông, các học viên tại học viện không khỏi thì bàn luận. Có vẻ như, cuộc chiến coi như kết thúc!

Như vậy...

Ai thắng?

Ai thua?

Những học viên học viện kia còn không có nhìn ra, nhưng là mấy vị trưởng lão trên đài quan sát đều đồng thời đứng lên, hiển nhiên là đã nhìn ra rõ thắng bại!

Một lát sau!

Một tiếng vang nhỏ, Trần Nhất đem bảo đao trong tay bỏ vào trong bao, sau đó thò tay lên lau cổ, khi hạ tay xuống, ngón trỏ đã dính một vệt máu nhạt "Lợi hại!"

Trần Nhất không quay đầu lại, lạnh giọng nói: "Nếu là đây là trận chiến sinh tử, lúc này, tôi đã mất mạng trước lưoi dao của cậu!" "Cho nên!" "Cậu thang, từ trước đến nay tôi không phục, nhưng giờ, tôi đã phục rồi!"

Nói xong!

Bước xuống bục thi đấu, rời khỏi võ đài không nhìn lại, dưới ảnh mắt kinh ngạc của học viên học viện xung quanh, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người!
Bình Luận (0)
Comment