Sói Vương Bất Bại

Chương 511

Giọng nói của Lục Văn Lâu thốt ra, thì ngay lập tức gây nên một trận sóng to gió lớn trong đám đông xung quanh, ánh mắt của vài tên học trò học viện nhìn Lục Văn Lâu đều thay đổi, không còn sự kính trọng và sợ hãi như trước đây, chỉ còn lại vẻ mặt kinh ngạc và khinh thường!

Đặc biệt là những người theo đuổi Lục Vy Anh, hận đến nổi lao tới mà đánh Lục Văn Lâu một trận tơi bời, thay Lục Vy Anh trút giận!

Cái gì mà ông nội hả thật là?

Bỉ ổi!

Vô si!

Không biết xấu hổ!

Con ngươi của Thương Triết đột nhiên co rút lại, rõ ràng, ông ta cũng có chút kinh ngạc trước hành động gần như điên cuồng của Lục Văn Lâu, có điều, bất ngờ quay về bất ngờ, điều khác biệt với mấy tên học trò của học viện kia chính là ông ta hiểu rất rõ cách làm này của Lục Văn Lâu!

Nguyên nhân rất đơn giản!

Vào khoảnh khắc Tiêu Nhất Thiên bước ra khỏi chín mươi bảy mét, và sánh kịp kỷ lục của Tôn Thiên, thì trái tim Thương Triết run lên dữ dội, cũng nhận ra rằng tên khốn Tiêu Nhất Thiên này đã mạnh hơn rất nhiều so với những gì ông ta tưởng tượng trước đây, không thể giết, càng không thể bỏ đi!

Giống một người đỉnh cao trời phú như Tiêu Nhất Thiên, một khi vào Đà Nẵng, tham gia vào cuộc thi đấu võ của toàn viện, thì chắc chắn sẽ bay lên trời, lấy được sự chú ý của Hoa Tuấn Vũ và điện Huyền Vương!

Huống chi!

Phía sau Tiêu Nhất Thiên, còn có một bang Tạc Thiên đứng đó, một lão Điêu được Hình Chiêu coi như khách quý", và một người rất có thể là chủ nhân của bang Tạc Thiên, cường giả Minh Cảnh!

Vì thế!

Ngay cả tâm trí của Thương Triết cũng thay đổi một cách kinh thiên động địa, và đã bí mật cân nhắc làm thế nào để phát huy hết lợi thế của “nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng”. Trước khi Tiêu Nhất Thiên bay lên trời, thì đã tạo mối quan hệ tốt với Tiêu Nhất Thiên! "Vậy sao?"

Tiêu Nhất Thiên không ngốc, đương nhiên biết tại sao thái độ của Lục Văn Lâu lại thay đổi, nhưng cũng không ngờ rằng lại thay đổi nhanh chóng như vậy, dứt khoát như vậy, máu lạnh tàn nhẫn như vậy!

Thế là!

Tiêu Nhất Thiên sửng sốt một hồi, rồi ẩn ý hỏi: "Ý của chủ nhân nhà họ Lục đây là, sau này cô Lục sẽ ở bên cạnh tôi, cho dù tôi có làm gì với cô ấy, thì ông cũng chỉ cảm thấy vinh hạnh, mà sẽ không để ý, đúng chứ?" "Chuyện này.."

Tiêu Nhất Thiên hỏi câu như vậy ở nơi đông người, rõ ràng là đang muốn gây thù hận với Lục Văn Lâu, nhưng Lục Văn Lâu biết đó là một cái bẫy, nhưng lại phải ngoan ngoãn nhảy vào trong, hơi do dự một lúc, thì gật đầu nói: "Không sai, chỉ cần anh bạn Điêu bằng lòng, thì nhà họ Lục chúng tôi, có thể đáp ứng bất kỳ điều kiện nào của anh bạn Điêu!"

Đứng trước lợi ích của gia tộc, thì vinh quang và nhục nhã cá nhân thì có là gì? Lục Văn Lâu vì điều này mà sẵn sàng dập đầu tạ tội với Tiêu Nhất Thiên trước mặt mọi người, và đương nhiên sẽ không coi Lục Vy Anh như một vật hy sinh vì quyền lợi gia tộc!

Điều này!

Được xem như là sự quyết đoán và thủ đoạn cần thiết của một kẻ cầm đầu, bởi vì ông ta chịu trách nhiệm với tất cả các thành viên của nhà họ Lục, tàn nhẫn cũng được, bất lực cũng thôi, chỉ có thể chọn giải pháp tốt nhất trong cuộc tranh giành quyền lực hỗn loạn này! "Tốt!" "Rất tốt!"

Tiêu Nhất Thiên bật cười, khóe miệng nhếch cong lên một vòng cung có vẻ hơi gian ác, rồi nói: "Tôi rất mong sau khi phá kỷ lục của Tôn Thiên, đêm hôm nay, có thể cùng cô Lục làm một vài chuyện thú vị.."

Hàm ý đã hai năm rõ mười rồi!

Chết tiệt!

Trong đám đông, đám người theo đuổi Lục Vy Anh kia đều phát điên lên, thế nhưng lúc này ngay cả Thương Triết cũng không dám xúc phạm đến Tiêu Nhất Thiên, thậm chí ngay cả Lục Văn Lâu cũng phải quỳ xuống xin lỗi, cho dù trong lòng bọn họ có tức giận, không cam tâm, thì có thể làm được gì?

Chỉ có thể trừng mắt nhìn nữ thần trong lòng mình, rơi vào nanh vuốt của tên khốn Tiêu Nhất Thiên kia, lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, đành chịu Tiêu Nhất Thiên khinh bạc chà đạp! Khi nghĩ đến đêm hôm nay, nữ thần mà mình ngưỡng mộ bấy lâu nay lại sắp cùng Tiêu Nhất Thiên cô nam quả phụ ở chung một phòng, thì trong đầu lại không tự chủ được mà hiện lên những cảnh tượng khó coi, đột nhiên khiến bọn họ nổi hết gân xanh, hai mắt trợn trừng! Cập nhật chương mới nhất tại Truyệ n88.net

Nhưng điều mà người ta không chú ý trong lúc hỗn loại là một nữ sinh đã hốt hoảng rời khỏi đám đông, vội vã chạy về phía căn gác ở phía tây của phân viện thành Thanh Thủy!

Bên kia!

Đó là nơi ở của các nữ sinh của học viện!

Nhưng bây giờ!

Trước đó Lục Vy Anh đã suýt bị Tiêu Nhất Thiên làm cho khóc tự mình chạy ra khỏi biệt viện Thương Triết, đang đến đó và trở về phòng của mình! "Chị Anh!" "Chị Anh không ổn rồi, chuyện lớn không ổn rồi!"

Không bao lâu sau, nữ sinh kia đã chạy tới ngoài cửa phòng của Lục Vy Anh, người còn chưa kịp tới, thì tiếng đã tới trước, rồi mở cửa ra một tiếng cạch cạch, sau đó liền nhìn thấy trong phòng, ngoài Lục Vy Anh ra, lại còn có ba nữ sinh khác của học viện! "Các cô là..."

Nữ sinh kia không khỏi sửng sốt! "Thế nào rồi?"

Lục Vy Anh và ba nữ sinh kia lần lượt đứng dậy, hỏi: "Tình hình rừng trúc trăm mét thể nào rồi? Có kết quả chưa? Tổng cộng Điều Tạc Thiên đã đi được bao nhiêu mét rồi?"

Vốn dĩ!

Trước nữ sinh này, đã có ba người khác lần lượt đến gặp Lục Vy Anh trước, và kể cho Lục Vy Anh biết đầu đuôi ngọn nguồn về màn trình diễn của Tiêu Nhất Thiên, vì vậy, tuy Lục Vy Anh không có đi, nhưng lại biết rất rõ tình hình ở đó!

Có điều!

Khi nữ sinh thứ ba tới, thì Tiêu Nhất Thiên vừa mới đi được 94 mét, vượt qua điểm số của Lục Giang Thành, thắng bại đã định! "Chuyện này.."

Bắt gặp ánh mắt đầy lo lắng chờ đợi của Lục Vy Anh, thì nữ sinh kia do dự một lúc, mới nghiến răng nói: "Chị Anh, chị...chị phải chuẩn bị tâm lý.."

Nghe những lời đó!

Sắc mặt Lục Vy Anh đột nhiên tối sầm lại, trong lòng run lên, có một dự cảm chả lành!

Đúng như dự đoán!

Nữ sinh kia nghiến nghiến răng, rồi sau đó nói: "Vừa lúc nãy thôi, cái cậu tên Điêu Tác Thiên kia đã đi được chín mươi bảy mét, san bằng kỷ lục cao nhất của đàn anh Thương Triết!" "Hơn nữa!" "Ông nội của chị thấy gió chiều nào theo chiều nấy,vừa thấy tình thế không ổn, thì liền bỏ rơi chị, ở trước mặt mọi người mà dập đầu xin lỗi Điểu Tác Thiên, cầu xin sự tha thứ của Điều Tác Thiên!" "Ông ấy còn nói.." "Ông ấy cũng nói rằng từ nay về sau, sẽ để chị ở bên cạnh Điêu

Tác Thiên, bưng nước pha trà cho Điêu Tác Thiên, làm kẻ hầu người hạ, cho dù Điêu Tác Thiên có làm gì chị, thì ông ấy cũng sẽ không quan tâm, nhưng mà em thấy chị có phúc đấy, là niềm vinh hạnh của nhà họ Lục ở tỉnh thành!"

Hít thở!

Nữ sinh đó đã kể cho Lục Vy Anh nghe những gì mình đã thấy và đã nghe, mọi chuyện chi tiết, và không chút giấu diếm!

Bùm!

Sau khi nghe xong, vẻ mặt Lục Vy Anh tái nhợt đi, cả người như bị sét đánh, cơ thể chợt chấn động, hai chân mềm nhũn, ngồi xổm xuống chiếc ghế sau lưng!

Ngay sau đó!

Những giọt nước mắt nóng hổi trào ra từ khóe mắt, trong chốc lát làm ướt đôi má trắng nõn của Lục Vy Anh, kể từ sau khi cô ta bị Tiêu Nhất Thiên chọc ngực làm nhục trên đài thi đấu trước mặt mọi người vào ngày hôm qua, cô ta vẫn luôn muốn khóc, nhưng đã cố kìm nén, thế nhưng bây giờ cô ta lại đột nhiện không chịu đựng được nữa, nước mắt chảy ra càng lúc càng dữ dội, chẳng khác gì mưa xối! "Chị Anh!" "Chị khoan đã lo lắng, tụi em sẽ cùng nghĩ cách giúp chị, có lẽ, mọi việc vẫn còn cứu vấn được!" "Chẳng qua..." "Rời khỏi phân viện thành Thanh Thủy, trốn khỏi nước Đại Hoa, cao chạy xa bay, tìm một nơi ẩn nấp, giấu họ giấu tên, để bọn họ không bao giờ tìm thấy chị nữa!" "Dù sao!" "Tuyệt đối không thể làm ý muốn của ông nội chị! Tuyệt đối không thể để yên cho tên vô liêm sỉ Điêu Tác Thiên kia!"

Thấy vậy!

Bốn nữ sinh kia vây quanh Lục Vy Anh, mỗi người một ý, giúp Lục Vy Anh bày mưu tính kế!

Tuy nhiên!

Lục Vy Anh ngồi đó với vẻ mặt uể oải, lặng lẽ gạt đi nước mắt, đầu óc rối bời như nồi cháo, hoàn toàn nghe không lọt tai nữa, một lúc lâu sau, cô ta mới cố kìm nước mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi nghẹn ngào nói: "Tụi em không cần lo lắng cho chị, chị không sao, đã quen rồi, cứ khóc một lúc là ổn thôi!". Đọc truyện mới nhất tại Tru yện88.net

Vậy à!

Sớm đã quen rồi!

Sinh ra trong một gia đình lớn như nhà họ Lục ở tỉnh thành, ngay từ nhỏ Lục Vy Anh đã được trời phú có tài năng phi thường, không lo lắng cơm áo, sống một cuộc sống thượng lưu mà người bình thường không thể bì kịp, thế mà, cái gì cũng có hai mặt!

Có được ắt phải có mất!

Đối mặt với lợi ích của gia tộc, Lục Vy Anh chưa bao giờ có quyền được lựa chọn, chỉ trở thành con bài mặc cả trong việc trao đổi quyền lợi, và trở thành vật hy sinh trong cuộc tranh giành quyền lực!

Trước đây là vậy, bây giờ vẫn là vậy, đây không phải là lần đầu tiên!

Và vì thế!

Về hành vi đê hèn” của Lục Văn Lâu, thì Lục Vy Anh chỉ có sự uất ức và đau lòng đến vô tận, nhưng lại không cảm thấy bất ngờ và kinh ngạc! "Nhưng mà..."

Bốn nữ sinh kia liếc mắt nhau một cái, giữa lông mày hiện lên vẻ đau khổ xót xa, mở miệng, nhưng lại ngừng nói, không biết an ủi Lục Vy Anh như thế nào!

Dù sao!

Họ giống như Lục Vy Anh, cũng đến từ những gia tộc lớn ở một số tỉnh và thành phố lân cận, đương nhiên, họ có thể đồng cảm và hiểu được sự không cam lòng và sự bất lực của Lục Vy Anh!

Nhưng!

Tất cả những gì họ có thể làm, dường như, chỉ có nhẫn nhục chių đựng, căn bản không có khả năng và năng lực phản kháng! "Chị Anh!"

Ngay khi bầu không khí trong căn phòng đang cực kỳ nặng nề, đột nhiên, một tiếng hét khác truyền đến, tiếng bước chân vang lên, ngay sau đó, một bóng người lóe lên, lại có thêm một nữ sinh học viện khác vội vã chạy đen phòng của Lục Vy Anh! "Ra rồi!"

Nữ sinh kia chạy một mạch đến kiệt sức thở hổn hển, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy vui vẻ, có chút kích động nói: "Bài kiểm tra ở rừng trúc trăm mét đã kết thúc rồi, thành tích của Điều Tác Thiên đã có rồi! " "Ha?"

Mọi người đều sửng sốt, vẻ mặt bốn nữ sinh trong phòng trở nên căng thẳng, rồi đồng thanh hỏi: "Anh ta đã đi được bao nhiêu mét?" "Chín mươi chín!"

Nữ sinh đứng ở cửa phòng kia trầm giọng nói: "Chín mươi chín mét! Chỉ thiếu một mét cuối cùng là có thể đi hết chặng đường, mấy cô không thấy đó thôi, có cả viện trưởng Triết và chủ nhân Lục ở trong, toàn bộ người ở đó đều bị kết quả làm cho choáng váng, dọa đến sợ hãi!" "Trời ạ!" "Tôi... Tôi vẫn không dám tin vào mắt mình được! Không dám tin được trên đời này lại có một người đàn ông lợi hại đến vậy!"

Đang nói!

Nữ sinh kia nhìn Lục Vy Anh nước mắt còn chưa khô, có chút ghen tị mà nói tiếp: "Vốn dĩ, anh ấy nói muốn nhận chị Anh, em còn cảm thấy không đáng cho chị Anh, cảm thấy chị Anh đã chịu uất ức rồi!" "Nhưng bây giờ!" "Em thật sự rất muốn là người bị anh ấy chọc vào ngực vào ngày hôm qua, nếu người anh ấy muốn nhận là em thì thật tuyệt, đừng nói là làm kẻ hầu người hạ, bưng nước pha trà cho anh ấy, cho dù để em làm người yêu của anh ấy, sưởi ấm giường cho anh ấy, sinh con cho anh ấy, thì em cũng cam lòng, muốn tìm cũng không thấy! " "Từ nay về sau, anh ấy chính là nam thần của em!"

Nói xong!

Hai tay nữ sinh kia ôm lấy ngực mình, hai mắt sáng ngời, bộ dạng si mê, không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì, dường như nước dãi sắp chảy ra cả khóe miệng rồi vậy!

Thật hết cách!

Chẳng trách Tiêu Nhất Thiên lại thực sự rất bắt mắt, cao một mét tám mươi, hình thể cường tráng, vóc dáng vạm vỡ cũng đã đành, mà lại còn có khuôn mặt đẹp trai hút hồn, cùng với tài năng vô song trời phú, cùng với sức chiến đấu không ai địch lại, chỉ đơn giản là một người đàn ông hoàn hảo không chế vào đâu được!

Người đàn ông tốt như anh, giống như con đom đóm trên bầu trời đêm, tự tạo vầng sáng, cho dù có trốn trong góc tối nhất thì cũng khó có thể che đi quầng sáng chói lọi của vẻ đẹp đến chết lặng trên người được!
Bình Luận (0)
Comment