Sói Vương Bất Bại

Chương 564

“Chậm đã, Hoa hoàng chủ!”

Tông Nam thấy thế, lập tức mở miệng ngăn cản: “Tôn chủ có lệnh, trước khi xác nhận Lý Trâm Anh bình an vô sự sẽ giữ một mạng cho quốc sư

Tông Nam từng là môn sinh của vua. Tuy rằng Hoa Tuấn Vũ cũng không giống với quốc sư Đại Hoa phải nhất định truyền thụ cho anh ta công pháp tu hành và kỹ xảo gì đó, nhưng cũng coi như là một nửa sư tôn, có ơn trọng dụng. Nếu Hoa Tuấn Vũ một lòng muốn giết quốc sư Đại Hoa, anh ta muốn ngăn, thật ra không thể ngăn được. Cho nên, trên đường tới đây anh ta mới khẩn cầu tôn chủ Ngưu Sát trước, bởi vì chỉ có mệnh lệnh của tôn chủ Ngưu Sát mới có thể khiến Hoa Tuấn Vũ nghe theo!

Quả nhiên!

Thân thể Hoa Tuấn Vũ cứng đờ, nắm tay bọc Minh Kình hùng hồn dừng lại giữa không trung, không hề nện xuống. Ông ta quay đầu nhìn về phía Tông Nam, trầm giọng nói, mang theo ẩn ẩn bất mãn: “Hoa hoàng chủ? Ha ha... Tốt! Xưng hô tốt!” “Xem ra!” “Mấy năm nay cậu đi theo tôn chủ đại nhân, không chỉ có cảnh giới tăng trưởng cực nhanh, kiến thức cũng vô cùng bất phàm. Bốn hoàng là người đứng đầu một quốc gia nhưng đã không thể nhìn thấu được cậu nữa rồi!”

Một cái xưng hô đại biểu cho một loại thái độ

Trước kia!

Phàm là con dân Đại Hoa khi nhìn thấy Hoa Tuấn Vũ đều cung kính gọi ông ta là “Hoàng chủ bệ hạ”, không hề có ngoại lệ, mà đồng thời cũng có khoảng cách giữa vua quan, Tông Nam đương nhiên cũng như vậy! Mà hiện tại!

Tông Nam trở về, thành công tiến vào Minh Cảnh, lại gọi ông ta là “Hoa hoàng chử”. Đây không phải là xưng hô giữa vua và quân thần với nhau, mà là tư thái của những người cùng đẳng cấp với nhau!

Ông họ Hoa, tôi gọi ông Hoa hoàng chủ. Ông họ Lý, tôi gọi ông là Lý hoàng chủ. Tôi đã thấy vô số hoàng chủ khác nhau, ở trong mắt tôi, ông không có gì khác với các hoàng chủ ấy!

Chuyện này!

Làm cho Hoa Tuấn Vũ cực kỳ khó chịu!

Võn!

Hoa Tuấn Vũ bồi dưỡng Tông Nam, đưa Tông Nam đến bên cạnh tôn chủ Ngưu Sát để kéo gần quan hệ giữa ông ta và tôn chủ Ngưu Sát. Ít nhất cũng có thể có một Tông Nam có tiềm lực thật lớn giúp đỡ mình!

Đáng tiếc!

Giống như đã nuôi dưỡng một con sói vậy. Hoa Tuấn Vũ không ngốc, cũng không mù, đương nhiên có thể hiểu được tình nghĩa của Tông Nam với quốc sư Đại Hoa hơn xa giữa anh ta và ông ta! "Hoa hoàng chủ chớ trách!”

Tông Nam giải thích nói: "Lúc trước cũng do được Hoa hoàng chủ tiến cử, tôi mới có cơ hội đi theo tôn chủ, được tôn chủ coi trọng. Tôi có được thực lực và địa vị như ngày hôm nay, ơn trọng dụng của Hoa hoàng chủ, tôi đã khắc sâu trong tâm khảm, chưa từng dám quên!”

Nhớ rõ là được rồi!

Hoa Tuấn Vũ thầm hừ một tiếng, một quyền kia tuy rằng không có nện xuống nhưng cũng không bỏ đi. Ông ta hóa quyền thành chưởng, đánh lên vị trí đan điền phía dưới bụng quốc sư Đại Hoa, rồi đột nhiên sử dụng lực. Một luồng Minh Kình trực tiếp nhảy vào trong thân thể quốc sư Đại Hoa, đi về hướng đan điền của quốc sư Đại Hoa “Hoa hoàng chủ!"

Đồng tử Tông Nam co rụt lại, kinh hô: “Ngài làm cái gì vậy??? "A!!!"

Khi Tông Nam vừa nói xong, sắc mặt quốc sư Đại Hoa liền thay đổi, ngũ quan nháy mắt vặn vẹo, hiển nhiên là phải chịu đựng thống khổ thật lớn. Mặc dù cứng rắn như quốc sư Đại Hoa cũng không thể chịu nổ, phát ra một tiếng kêu thảm thiết khiến người ta không rét mà run! “Làm gì?”

Hoa Tuấn Vũ cũng không ngẩng đầu lên nói: “Đương nhiên là phế đan điền của Lý Thuần Cương đi, làm cho ông ta hoàn toàn biến thành một tên bị phế!”

Một lát sau!

Xác nhận đan điền của quốc sư Đại Hoa đã bị hủy, không thể nào chữa trị được nữa, Hoa Tuấn Vũ lúc này mới đắc ý thỏa mãn đứng dậy, nhìn về phía Tông Nam, khỏe miệng gợi lên một nụ cười lạnh mang theo âm trầm, hừ nói: “Tôn chủ đại nhân nói phải giữ một mạng cho ông ta, nhưng cũng không nói là không được phế ông ta!” “Đúng không?” “Người này bụng dạ khó lường, quỷ quyệt xảo trá, phản bội Đại Hoa, phản bội điện

Huyền Vương, tội ác tày trời! Cho dù không thể giết ông ta, bổn hoàng cũng muốn làm cho ông ta sống không bằng chết, sẽ không cho ông ta có dù chỉ một cơ hội Đông Sơn tái khởi!

Nói xong!

Hoa Tuấn Vũ phẩy tay áo bỏ đi, hóa thành một bóng dáng mờ, lập tức chạy tới học viện Đạt Ma. Quốc sư Đại Hoa hiện tại đã bị tự tay ông ta phế bỏ, như vậy kế tiếp, ông ta còn muốn được tận mắt nhìn thấy kết cục của Tiêu Nhất Thiên!

Sắc mặt Tông Nam khó coi tới cực điểm! Cẩn thận mấy cũng có sai sót!

Hoa Tuấn Vũ quá độc ác, làm việc cũng quá tàn nhẫn, thế cho nên. Trước đó Tông Nam đã chuẩn bị rất tốt, tạm thời bảo vệ tính mạng cho quốc sư Đại hoa, nhưng cũng chỉ có thể bảo vệ tính mạng mà thôi. Một đường võ đạo của quốc sư Đại Hoa xem như đã hoàn toàn bị Hoa Tuấn Vũ chặt đứt hết

Lúc trước!

Đan điền của Đế Uyên bị hao tổn đã tra tấn ông ta nhiều năm như vậy, chỉ có thể lập đàn tế trên mặt đất, bên trong dựa vào đại trận Phệ Hồn kéo dài hơi tàn, không nói đến việc không thể tăng thêm được cảnh giới, ngay cả điện Hùng Loan cũng không thể bước ra được một bước

Mà đan điền của quốc sư Đại Hoa không phải bị hao tổn, mà là hoàn toàn bị hỏng. Cho dù quốc sư Đại Hoa có mệnh lớn phúc trời, có thể may mắn tránh thoát được một kiếp này, tránh được bàn tay độc ác của tôn chủ Ngưu Sát, từ nay về sau cũng chỉ có thể làm một ông cụ người phàm hết sức bình thường!

Thậm chí

Thân thể bị nội thương còn nghiêm trọng hơn cả ông cụ người phàm bình thường!

Kết cục như vậy đối với một người tu hành võ đạo mà nói có thể gọi là thảm thiết, tương đương hổ không có răng nanh, con cua mất đi cái càng!

Sư tôn!”

Tông Nam cúi người giúp đỡ quốc sư Đại Hoa đứng lên, lo lắng nói: “Ngài không sao chứ?" “Không sao...

Sắc mặt quốc sư Đại Hoa đã hoàn toàn thành màu đỏ, gân xanh trong cổ nổi hết lên, cần răng chịu đựng cảm giác toàn thân đau nhức do đan điền bị phá hủy mang tới, thân thể lại nhịn không được run rẩy, cắn răng nói: “Đưa ta đi...đi học viện...

Hoa Tuấn Vũ muốn đi xem kết cục của Tiêu Nhất Thiên, quốc sư Đại Hoa sao lại không nghĩ tới chứ? Nếu không phải còn lo lắng an nguy của Lý Trâm Anh, vừa rồi lúc chiến đấu, quốc sư Đại Hoa căn bản sẽ không sống tạm bợ, căn bản cũng không để cho Hoa Tuấn Vũ có cơ hội phá hủy đan điền của ông ta. Mà ông ta sẽ tự bạo tại chỗ, đồng quy vu tận với Hoa Tuấn Vũ! “Được!"

Tông Nam gật đầu, đỡ lưng quốc sư Đại Hoa, sau đó hóa thành một cái bóng dáng, nháy mắt biến mất tại chỗ, cấp tốc chạy tới học viện Đạt Ma. Lúc này chỉ còn lại một chiến trường đã thành phế tích, bụi mù cuồn cuồn thật lâu không tiêu tan, hơi thở mang mùi máu tràn ngập chung quanh...

Học viện Đạt Ma

Buổi chiều hôm nay, khi tiến hành hội võ toàn học viện vẫn còn vô cùng rầm rộ, cực kỳ náo nhiệt. Mà hiện tại, mặt trời lặn về phía tây, ánh mặt trời dần khuất dạng, làm cho thánh địa tu hành số một của Đại Hoa, cũng là học viện Đạt Ma trở thành vườn không nhà trống, một mảnh thể lương. Chỉ còn lại hơn mười cao thủ chính thống của quốc sư Đại Hoa, bảo vệ xung quanh cái nhà nhỏ rợp tre của quốc sư Đại Hoa, cùng đợi kết quả Tiêu Nhất Thiên cứu chữa Lý Trâm Anh!

Đột nhiên!

Một cái bóng dáng giống như ma quỷ nhảy vào bên trong học viện Đạt Ma, trong vài lần hô hấp ngắn ngủ đã đi tới bên ngoài nhà nhỏ rợp tre!

Đúng là tôn chủ Ngưu Sát "Đứng lại!”

Có người chú ý tới tôn chủ Ngư Sát, lập tức gào to một tiếng, hỏi: "Ngươi là người nào? Nơi này không phải là nơi người nên tới! Cút.

Người đó còn chưa nói dứt lời!

Tôn chủ Ngưu Sát đã xuất hiện trước mặt người, đưa một tay bắt lấy, dễ dàng chế trụ cổ của người kia, sau đó tùy tay vung giống như vứt một thứ rác rưởi gì đó. Ông ta thuận tay ném người kia ra ngoài, phịch một cái, người kia ngã ở ngoài mười mét, miệng phun máu tươi, hai mắt trợn lên, đương nhiên đã mất mạnh, không có một chút sức sống nào nữa!

Không chịu nổi một kích! ở trước mặt tôn chủ Ngưu Sát, người được gọi là cao thủ hoàn toàn không có lực chống lại, thậm chí, căn bản còn không có cơ hội ra tay, chết cũng không biết chính mình đã chết như thế nào!!!
Bình Luận (0)
Comment