Sói Vương Bất Bại

Chương 664


"Không tốt!"
Thấy cảnh này, Lý Trâm Anh lo lắng nói: "Trận pháp mê cung chỉ có thể ảnh hưởng người ở trong trận, nhưng mà không có tác dụng với người ở bên ngoài, cũng không có cách nào tiến hành công kích với người ở bên ngoài trận pháp.

Lý tướng quân lưu lại một cường giả siêu cấp Nhị Cảnh Minh Tâm ở bên ngoài chẳng khác gì là chôn vùi mạng sống của anh ta.

"Thất bại e rằng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."
Mặc dù cảnh giới của Lý Trâm Anh không cao, nhưng mà ánh mắt lại đặc biệt cay độc.

Nhưng mà không có cách nào, Lý Vệ làm sao mà không biết giữ một người Vân minh chủ ở ngoài trận pháp là tương đương tìm cái chết được.

Chỉ trách ông trời không tốt, sau khi tiến vào Long Cung, Vân minh chủ và đám người tộc trưởng Mặc đã chia nhau ra mà hành động, một mình Vân minh chủ đi phá huỷ những cái lồng ảnh sáng của trận pháp kia.

Nếu như không có mở trận pháp mê cung ra để giam giữ đám người tộc trưởng Mặc, thì căn bản sẽ không dẫn Vân minh chủ tới.

Mà bây giờ dẫn Vân minh chủ tới, lại huỷ đường sống của Lý Vệ.


"Thế thì..."
Lần này, đám người Âm Thiên Kỳ không có chút nghi ngờ nào về phản đoán của Lý Trâm Anh, vội vàng la lên: "Không nên chậm trễ chuyện này, chậm thì sinh biến! cô Lý, đi bây giờ còn kịp, chúng tôi lập tức mang cô rời đi."
Nhưng mà Lý Trâm Anh lại lắc đầu nói: "Chúng ta còn không thể đi! Bởi vì...!Lý tưởng quân không thể chết được." "A?"
Đám người Âm Thiên Kỳ đều ngẩn người ra, bọn họ bị lời nói của Lý Trâm Anh dọa sợ hết hồn, nên hỏi lại: "Lời này của cô Lý là có ý gì?" "Chúng ta phải nghĩ biện pháp cứu Lý Vệ
Lý Trâm Anh nghĩ một lát rồi nói: "Sau đó, một khi trận pháp bị phá huỷ, xem như người điều khiển trận pháp, Lý tướng quân nhất định sẽ bị thương nặng, cho nên chúng ta nhất định phải kịp thời cứu Lý tướng quân trước khi trận pháp bị phá huỷ, trước khi Lý tướng quân bị giết chết, rồi cùng nhau rời đi." "Điều này...!
Đám người Âm Thiên Kỳ đều liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt xám như tro tàn, bọn họ có một loại xúc động muốn nhấn Lý Trâm Anh trên mặt đất rồi tát cô ta một cái chết tươi.

"Chúng ta? Cô Lý à, cô phải nói là các người mới đúng chứ? Nếu như liều chết cứu người thì cũng là ba người chúng ta đi cứu, bằng chút thực lực của cô, đơn giản chính là một cái vướng víu!" "Đùng!"
Ngay khi Lý Trâm Anh và đám người Âm Thiên Kỳ trò chuyện, thì Lý Vệ đã dẫn người phóng tới tộc trưởng Mặc và Tổ Kỳ Sơn, Tổ Kỳ Sơn đã bị gãy một cánh tay, thực lực bị suy yếu, càng dễ dàng bị giết chết hơn một chút.

Thế là Lý Vệ khóa chặt mục tiêu ở trên người Tổ Kỳ Sơn, cây giáo một mét tám kèo theo Minh Kinh hùng hồn với khí thế lạnh thấu xương đâm thẳng về phía lồng ngực của Tổ Kỳ Sơn, Tổ Kỳ Sơn ra tay chống cự, nhưng mà cũng y như dự đoán là thất bại, may mà Tổ Kỷ Sơn phản ứng cực nhanh, đánh không trúng đã nghiêng người tránh né, tránh đi mũi giáo kia.

Chỉ tiếc rằng lồng ngực Tổ Kỳ Sơn đã tránh đi lưỡi giáo, mà một cánh tay khác lại không thể né tránh, cây giáo một mét tám giống như một mũi tên to lớn, lưỡi giáo hầu như đã dán vào lồng ngực của Tổ Kỳ Sơn, đâm rách quần áo trước ngực ông ta, tiếp đó kèm theo một tiếng vang dội, đâm sâu vào bên trong bờ vai của ông ta, trong nháy mắt đã đâm xuyên bả vai của ông ta, mũi giáo xuất hiện ở phía sau ông ta, trên người Tổ Kỳ Sơn không ngừng chảy xuống máu tươi.

Đau nhức kịch liệt ập tới, Tổ Kỳ Sơn tức giận ngập trời.

Thật đáng buồn chính là...!

Đường đường là cường giả siêu cấp Nhị Cảnh Minh Tâm, dưới sự gò bó của trận pháp mê cung, đối mặt với đám người Lý Vệ cùng tấn công, Tổ Kỳ Sơn căn bản là không có chỗ trống để đánh trả.

"Tức giận sao?"
Đám người Lý Vệ làm sao có thể cho ông ta cơ hội phát tiết lửa giận.

"Đùng!" "Đùng!" "Đùng!"
Sau khi bả vai của Tổ Kỳ Sơn bị cây giáo một mét tám đâm thủng qua, công kích của mấy cường giả Minh Cảnh còn lại cũng đồng thời bay đến, có người ra quyền, có người đánh chưởng, có người đánh vào phía dưới bụng của Tổ Kỳ Sơn, có người đập vào phía sau lưng Tổ Kỳ Sơn, thậm chí có một cường giả Minh Canh thế mà bay lên đạp một cước về phía đầu của Tổ Kỳ Sơn, giống như đá bóng vậy.

Hơn nữa còn đá trúng
Cho nên Tổ Kỳ Sơn rất thảm, hai mặt thụ địch, đồng thời bị mấy người đánh tới, ngũ tạng lục phủ của ông ta bị chấn động mạnh, một ngụm máu chảy ngược lên phía trên, vừa vọt tới cổ họng còn chưa kịp phun ra, thì cái đầu của Tổ Kỳ Sơn đã bị cường giả Minh Cảnh kia đá bay ra ngoài, ở phía trên cổ chỉ lưu lại một vết thương tròn trịa giống như cái chén.

"Phụt!"
Máu tươi vốn nên trào từ miệng ra thì lại trào từ trên cổ ra ngoài, giống như là pháo hoa nở rộ vậy, phun máu tươi ra ước chừng phải mấy mét độ cao.

Chết!

Tổ Thiên Sơn đã chết!
Tộc trưởng Mặc muốn đi cứu, nhưng mà lại bị mấy cường giả Minh Cảnh dây dưa, ốc còn không mang nổi vỏ.

"Mày tự tìm cái chết!"
Mà khi đám người Lý Vệ kết hợp đánh chết Tổ Kỳ Sơn, bọn họ còn chưa kịp quay người trở lại phòng thủ, thì đòn tấn công của Vân minh chủ đã đến bên ngoài trận pháp, một quyền ảnh cực lớn hung hăng đập vào phía trên trận pháp mê cung, phát ra một âm thanh kinh trời.

Hơn nữa, Vân minh chủ lúc này đã đi tới biên giới của trận pháp, khoảng cách rất gần, cho nên sức mạnh của một quyền này càng thêm hung hãn hơn so với một kiếm trước đó, dưới sức mạnh của một quyền này, bên trong âm thanh nổ vang, trong nháy mắt đã có mấy chùm sáng bảy màu bị phá huỷ "Đùng!" "Đùng!" "Đùng!"
Vừa rồi liên tục phá huỷ trận pháp lồng ánh sáng bảo vệ sáu tòa cung điện, Vân minh chủ đã quen thuộc với việc phá huỷ trận pháp, biết một quyền còn chưa đủ, cho nên ông ta cũng làm giống như lúc phá huỷ những cái lồng ảnh sáng kia vậy, một quyền vừa ra thì lại nối tiếp một quyền, ngay sau đó lại đánh ra quyền thứ hai và quyền thứ ba.

Cập nhật *chương mới nhất tại TгцуeлАРР.coм
Ba quyền chồng lên nhau, sức mạnh và lực phá hoại đơn giản là không gì sánh kịp.

No!
Dù sao Lý Vệ cũng chỉ vẻn vẹn có thực lực Nhất Cảnh
Minh Khí, bản thân anh ta thấp hơn Vân minh chủ một cái cảnh giới, anh ta lại điều khiển trận pháp mê cung, mà anh ta lại đặt toàn bộ lực chú ý ở trên người Tổ Kỳ Sơn, thì làm sao còn có thể ngăn cản được đòn tấn công liên hoàn với cường độ cao của Vân minh chủ.

Không có điều gì hồi hộp và ngoài ý muốn, cả toà trận pháp đã bị Vân minh chủ cứng rắn đánh bể trong chốc lát.

Tất cả chùm sáng bảy màu đều biến mất.


Hơn nữa, trận pháp mê cung cũng bị phá huỷ, tạo thành một cơn gió lớn lạnh thấu xương, làm cho tất cả mọi người ở bên trong trận pháp đều bị thương nặng, tất cả mọi người đều cùng bị cơn gió lạnh này thổi bay ra ngoài.

"Phụt!" "Phụt!" "Phụt!"
Mọi người đều phun một ngụm máu tươi ra khi cả người bọn họ còn đang ở giữa không trung.

Nhất là Lý Vệ, anh ta và trận pháp mê cung hợp thành một thể, trận pháp bị phá huỷ đương nhiên sẽ tạo thành tổn thương lớn nhất cho anh ta, anh ta bị chấn động đến mức thất khiếu đều chảy máu, ý thức cũng tiêu tán, trực tiếp hôn mê.

"Vut!"
Cũng ngay lúc này, một hư ảnh giống như một tia chớp xông vào đám người đang bị hất bay ra ngoài, không chờ Lý Vệ ngã xuống đất, thì người này đã tóm Lý Vệ ở trên không trung, tiếp đó lách người trốn về phương hướng ngược lại với phương hướng của Vân minh chủ, hiển nhiên là đã sớm chuẩn bị, chờ đợi giây phút này.

Không phải Âm Thiên Kỳ thì còn có thể là ai.

Lúc này!
Những người bảo vệ Long Cung ở bên ngoài trận pháp hay là Lý Trâm Anh thì đều đã sớm rút lui không có bóng dáng, hiện trường chỉ còn lại nhóm người tộc trưởng Mặc và mười mấy cường giả Minh Cảnh mà Lý Vệ đã dẫn tới trước đó, bọn họ đều bị thương bởi sức mạnh sinh ra khi trận pháp bị phá huỷ, sau khi rơi xuống đất, cả người bọn họ lăn ngổn ngang một mảng, có người bị trận pháp bấn chế tại chỗ, cũng có người hôn mê giống như Lý Vệ, tình trạng có thể nói là vô cùng thê thảm.

" Phế vật!"
Vận minh chủ liếc mắt nhìn về phía Âm Thiên Kỳ đang chạy trốn, cũng không có đuổi theo lúc này, mà cúi đầu nhìn về phía đám người tộc trưởng Mặc, tức giận nói: "Một đảm phế vật! Chỉ là một cái Long Cung thì đội hình đã bị thiệt hại hơn phân nửa, còn lấy cái gì mà đi đánh tiên sinh Vu đang canh gác ở điện Quỷ Sát chứ?" "Làm sao giao phó với Chủ tổng đà đây?".

Bình Luận (0)
Comment