Sói Vương Bất Bại

Chương 68

Người giành lên tiếng trước tất nhiên chính là Tiêu Nhất Thiên,

Kể từ lúc anh bước vào trong tiệm Bentley 4S cho đến bây giờ mới chỉ có hai phút ngắn ngủi, nhưng trong thời gian này anh đã nắm bắt được sơ lược đầu đuôi câu chuyện, trong lòng đã rõ ràng.

Mà mấy người chị Mai một lòng vây quanh chỉ trích Lâm Hàn nên hoàn toàn không có chú ý đến sự tồn tại của anh.

Tẩm ngầm tầm ngầm mà đấm chết voi.

Anh vừa mở miệng đã khiến tất cả mọi người đều sững sờ.

Xoạt, xoạt, xoạt.

Gần như mọi người không hẹn mà cùng xoay người và quay đầu lại trong nháy mắt, sôi nổi liếc nhìn lần lượt mở to mắt, tập trung lên người của Tiêu Nhất Thiên với vẻ kinh ngạc.

Tiêu Nhất Thiên giọng khách át giọng chủ trở thành tâm điểm của mọi

người.

"Mẹ kiếp mày là thằng nào vậy?"

Anh đứng phía sau người thanh niên cách anh ta rất gần, khoảnh khắc người đó quay đầu lại gần như dán sát mặt với anh, ở giữa cách nhau không tới 20cm.

Khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Nhất Thiên khiến anh ta giật này mình, như thể một con chó hoang bị người giẫm phải đuôi, bất giác lùi lại hai bước, sau đó lửa giận bừng bừng nghiến răng nghiến lợi với anh.

(Sói Vương Bất Bại)

"Mày..."

Chị Mai sững sờ: "Là anh?"

Rõ ràng chị ta vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra Tiêu Nhất Thiên, dù gì hôm qua chị ta nhận nhầm anh thành tên nhóc nghèo kiết xác mua không nổi xe, kết quả lại bị anh vả mặt.

Vì vậy ấn tượng vô cùng sâu sắc.

"Cô quen biết à?"

Giám đốc Lý nhìn về phía chị ta với vẻ mặt khó hiểu.

Chị Mai vội vàng lên tiếng: "Giám đốc Lý chắc không biết anh Nhất Thiên

này chính là vị khách hàng lớn hào phóng coi tiền như rác mà ngày hôm qua đã mua chiếc Mulsanne kia chỉ với một câu nói đó."

"Ồ?"

Ánh mắt của bà ta lại đặt trên người của anh, cũng rất ngạc nhiên nhưng

đã thay đổi hương vị.

Vừa nãy là tức giận.

Còn bây giờ là mừng rỡ.

Bentley là xe hạng sang tiêu chuẩn, dành riêng cho giới nhà giàu, giá dao động cũng mấy tỷ, cả thành phố Hải Phòng này chắc chắn không có mấy người mua nổi một chiếc Mulsanne Bentley.

Khách hàng lớn như Tiêu Nhất Thiên này cầu mà không được.

Đương nhiên phải tươi cười chào đón không thể đắc tội được.

Vì vậy Giám đốc Lý hơi ngây người trong giây lát rồi đánh giá anh một chút, sau đó vươn tay ra với Tiêu Nhất Thiên rồi cười nói: “Xin chào anh Nhất Thiên, tôi là Giám đốc Tiêu thụ của của cửa hàng 4S này, tên là Lý.."

"Tôi không có hứng thú với tên cả bà."

Tiêu Nhất Thiên nghiêm mặt lại cũng không thèm ban cho bà ta một ánh mắt rồi hừ lạnh: "Tôi nói lại một lần nữa, tôi không hài lòng với kết quả xử lý

của bà."

Bốn chữ tôi không hài lòng này được anh nhấn mạnh từng chữ một, mỗi chữ được thốt ra rất vang dội và đều đặn.

"Điều..."

Bàn tay đưa ra của Giám đốc Lý vẫn giữ nguyên tư thế, nụ cười chuyên

nghiệp trên khuôn mặt bỗng chốc cứng đờ, xấu hổ đến mức không nói nên

lời.

Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra Tiêu Nhất Thiên đến đây cũng không thân

thiện gì cho cam.

"Anh Nhất Thiên..."

Chưa kể tới mấy người chị Mai và Giám đốc Lý, ngay cả Lâm Hàn người đang ngồi xổm dưới sàn lau nước mắt, cũng không ngờ tới anh sẽ đột nhiên xuất hiện và đứng ra nói chuyện giúp cô ta.

Rốt cuộc hai người chỉ mới gặp mặt nhau một lần, cơ duyên quen biết tình cảm cũng không sâu nặng.

Tiêu Nhất Thiên bước vào trong đám đông cúi người rồi vươn tay ra đỡ Lâm Hàn rồi lên tiếng hỏi: “Em thế nào rồi? Có sao không? Em vẫn chưa đổi biển số xe chính thức cho anh đâu."

"Anh Nhất Thiên"

Lâm Hàn gật đầu đang định mở miệng thì chị Mai đột nhiên tới gần rồi giành nói trước: "Anh Nhất Thiên có lẽ không biết Lâm Hàn đã vi phạm vào quy định của công ty, lập tức phải bị sa thải khỏi đây, tôi sẽ tiếp quản công việc của cô ấy."

"Vì vậy tôi sẽ xử lý biển số xe chính thức cho anh."

Mục đích của chị Mai cũng chính là vì cướp đi khách hàng của Lâm Hàn, cơ hội đã bày ra trước mắt nên chị ta đương nhiên sẽ không bỏ qua.

"Cô sao?"

Tiêu Nhất Thiên trừng mắt với chị ta rồi lắc đầu nói: “Cút! Cô không xứng

phục vụ tôi!"

"Anh!"

Một câu này khiến chị Mai không nói lên lời.

Chị Mai bị sỉ nhục khiến người thanh niên kia không thể nhịn được nữa, giơ tay đấm về phía Tiêu Nhất Thiên rồi chửi mắng: “Mẹ kiếp mày muốn phụ nữ đến phát điên rồi phải không? Muốn đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân trước mặt ông à? Tao..."

Bich!

Anh ta vẫn còn chưa kịp nói hết đã bị anh đá văng ra.

Người thanh niên vừa mới đi tới trước mặt của Tiêu Nhất Thiên nắm đấm giơ lên còn chưa kịp rơi xuống, đã cảm thấy bụng nhỏ thắt lại sau đó một sức

mạnh cực lớn ấp tới cả người không khỏi hất văng ra.

Bich!

Ngã xuống cách đó ba mét, chỉ còn thoi thóp.

Giống như một con bọ điên cuồng vặn vẹo nhưng mãi mà không đứng

dậy nổi.

"Anh có thể làm gì được tôi chứ?"

Tiêu Nhất Thiên đứng ở nơi xa liếc nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng, lộ ra vẻ khinh thường của bậc vương giả đầy cao ngạo, chỉ là một tên nhãi ranh không biết từ đâu chui ra, hoàn toàn không đáng để anh ra tay.

Bởi vì việc mất tích của Tô An Nhiên khiến cho tâm trạng của anh đã không tốt, vì vậy một cú đã này đã làm cho anh ta mất đi khả năng di chuyển.

Tất cả mọi người lại ngây người một lần nữa.

Một trong những nữ nhân viên bán hàng không khỏi thì thầm: “Anh ta đối xử tốt với loại mặt hàng thối nát như Lâm Hàn, chẳng lẽ thật sự đã ngủ cùng

với cô ta hay sao?"

Giọng nói rất nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Nhưng thính lực của anh lại đáng kinh ngạc, khoảng cách gần như vậy dù có nói nhỏ đến thế nào anh đều có thể nghe thấy.

Bóp!

Tiêu Nhất Thiên chợt nhảy vọt đã xuất hiện ngay trước mặt của nữ nhân viên đó, giơ tay tát mạnh vào mặt cô ta mà không nói một lời, khiến cho cô ta ngã nhào xuống đất.

"Miệng của cô thật thối."

Đánh xong anh thản nhiên trở lại bên cạnh của Lâm Hàn rồi hỏi: "Còn có ai bắt nạt em nữa? Nói cho anh biết anh đang vội nên giải quyết luôn một thể:

Đang vội...

Lại không có thời gian.

Lúc mua xe hôm qua anh cũng vội vì vậy trực tiếp quét thẻ để thanh toán, rất nhanh nhẹn và dứt khoát, còn hôm nay đánh người cũng không có thời

gian hay sao?

Anh chàng này rốt cuộc là ai?

Rất vội sao?

Bao gồm cả chị Mai và những nữ nhân viên khác, sắc mặt đều tái mét, trái tim run lên kịch liệt, tuy không bị đánh nhưng lại cảm thấy trên mặt nóng rát, vì vậy lần lượt lùi lại kéo giãn khoảng cách với Tiêu Nhất Thiên.

"Anh Nhất Thiên, anh..."

Lâm Hàn ngẩng đầu lên nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ cùng với biết ơn và hoảng hốt, cảm giác trong lòng rất phức tạp, thật sự không nghĩ ra tại sao anh lại giúp mình.

Nhưng cô ta không có nhân cơ hội này để trả đũa mấy người chị Mai, mà hít sâu một hơi rồi cố gắng gượng cười: "Thật ra anh không cần phải làm như vậy, đánh người cũng không tốt, chỉ cần giải thích rõ ràng mọi chuyện, là em đã hài lòng rồi."

Một nụ cười nhân hậu nở trên khóe mắt đẫm lệ, lúc này trông Lâm Hàn

rất đẹp.

Đúng là một cô gái tốt!

Trong lòng anh thầm thán phục, ông bà đã nhận Lâm Hàn là con gái nuôi và hỗ trợ cô học đại học, hèn chi một cô gái như vậy hắn nên được ông trời

(Sói Vương Bất Bại))

chiếu cố.

Tuy nhiên người lương thiện hay bị bắt nạt, mà ngựa tốt thường bị người

cưỡi.

Lâm Hàn không muốn tính toán nhưng dì út của mình lại bị người khác bắt nạt như thế, phải chịu sỉ nhục và bị tống tiền, Tiêu Nhất Thiên không thể chịu đựng được khi nhìn thấy những điều đó.

"Đúng đúng đúng, hiểu nhầm thôi, chắc chắn là hiểu nhầm."

Thấy Lâm Hàn không có ý định truy cứu chuyện này, quản lý Lý thầm thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng cười giảng hòa: "Loại chuyện này mỗi người một cách nói, Lâm Hàn không có bằng chứng gì trong tay, nên vừa nãy tôi mới không còn cách nào khác đành để cho cô ấy đền tiền."

"Nếu như anh Nhất Thiên cảm thấy Lâm Hàn bị oan uổng vậy thì chúng ta lại bàn bạc, bàn bạc..."

Cố gắng giữ nụ cười trên khuôn mặt.

Giọng nói đã dịu dàng hơn trước gấp nhiều lần, gọi Lâm Hàn cũng thân mật hơn.

"Không cần phải bàn lại nữa."

Tiêu Nhất Thiên lắc đầu rồi lạnh lùng nói: “Bà muốn bằng chứng sao? Tôi

có!"

Nói xong anh sải bước về phía người thanh niên vừa bị mình đạp ngã,

thấy vậy anh ta suýt chút nữa đã tè ra quần.

Mẹ kiếp lại đến nữa à?
Bình Luận (0)
Comment