Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 114

“Ah …Cứu… Cứu … tôi!”

Eun Ji-min vừa lùi lại vừa cố kêu cứu.

“Không, ai đó làm ơn, hắn ta sẽ giết tôi…”

Dù đã cố gắng hết sức, cô vẫn không thể chạy trốn. Như thể ai đó đã đeo tạ xích vào chân cô. Cô gái trẻ bắt đầu khóc.

Kẻ giết người nhìn xung quanh. Hắn mừng rỡ vì không có ai ở gần để chú ý đến họ. Sẽ không có camera an ninh trong con hẻm tối này, đó là lý do tại sao hắn chọn nơi này để “dứt điểm”. Con mồi của hắn đang run rẩy và khóc lóc ngay trước mặt.

‘Đó là lý do tại sao mình yêu khu phố này’.

Tên sát nhân nở nụ cười xấu xa khi hắn vung dao đâm vào bụng cô gái. Ngay lúc đó, một bàn tay bất ngờ xuất hiện từ bóng tối và bắt lấy lưỡi dao”

“Cái Gì!?”

Kẻ giết người hàng loạt nhìn lên và thấy một người đàn ông đứng trước mặt mình. Đó là một người cân đối, mặc chiếc áo hoodie che hầu hết khuôn mặt trong bóng tối. Người đó đang nhìn chằm chằm vào lưỡi dao và giữ nó bằng tay.

‘Gã này đeo găng tay hay sao?’

Nơi bàn tay đang cầm dao, không có giọt máu nào rơi xuống.

“Mày là cái thứ gì vậy?”

Kẻ giết người hàng loạt uốn cong cánh tay của hắn nhiều lần, cố gắng rút con dao ra. Tuy nhiên, khi thấy con dao không nhúc nhích, hắn thả tay ra và xoay người bỏ chạy.

‘Tên quái đản này…”

Kẻ giết người hàng loạt vừa chạy vừa nhìn lại nhiều lần. Và lần nào cũng vậy, hắn luôn thấy người đàn ông lạ mặt đang theo sát.

‘Hắn ta là thứ gì thế..?’

Hoảng sợ, kẻ giết người hàng loạt thay đổi kế hoạch và đổi hướng, dụ dỗ đối thủ của mình tiến về phía bãi đất trống, nơi hắn ta vừa tấn công cô gái.

‘Nếu tay hắn được bảo vệ bởi thứ gì đó, mình chỉ cần tấn công vào chỗ khác’.

Khi đến đích theo kế hoạch, kẻ giết người hàng loạt cố tình chạy chậm lại, để thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Trong khoảnh khắc, khoảng cách đã thu hẹp lại chỉ còn một bước chân; và-

“Xem này, thằng chó!!”

Kẻ giết người hàng loạt bất ngờ quay lại, rút ra một chiếc ​​tua vít từ tay áo. Hắn đâm thẳng chiếc tua vít về phía ngực của người đàn ông lạ.

“Muốn bắt tao hả? Chết cmm đi!!”

*CRACK*

Chiếc tua vít bật ra khỏi ngực người đàn ông lạ. Bàn tay tên sát nhân run rẩy vì sốc.

‘Đó là cái gì? Thứ gì cứng như vậy? Một bộ giáp đấu kiếm ư?’ – Kẻ giết người tự hỏi với vẻ hoài nghi.

“Thằng kia, mày đang mặc cái gì dưới lớp áo đó vậy?”

Nếu hắn ta có thể cảm nhận được mana, hoặc có lẽ chỉ cần thông minh hơn một chút, có lẽ hắn sẽ không hỏi một câu hỏi ngu ngốc như vậy. Hắn đã tấn công người đàn ông này hai lần nhưng đều thất bại, vậy mà hai từ “Thợ săn” vẫn không hiện ra trong tâm trí kẻ sát nhân. Có lẽ hai từ ấy không phù hợp với một đối thủ thầm lặng như thế này.

Một tiếng gầm nhẹ phát ra từ bên dưới lớp áo hoodie.

“Ta cũng có một câu muốn hỏi ngươi”.

Đó là giọng Jinwoo. Anh giằng lấy cái tuốc nơ vít trong tay kẻ giết người và ném nó xuống đất.

“Tại sao ngươi làm chuyện này?”

Jinwoo hỏi.

Trong một khoảnh khắc, tên sát nhân như bị đóng băng.

Như thể câu hỏi khiến hắn mất cảnh giác.

“Tại sao á? Huh, mày muốn tao giải thích vì sao tao giết người á?”

“Ngươi có gì để biện minh không?”

Kẻ sát nhân khịt mũi khinh bỉ. Hắn nghĩ Jinwoo đang cố gắng đóng vai anh hùng.

‘Hắn chỉ muốn thể hiện, phải không nhỉ? Gã này, không phải hắn cũng giống mình sao?’

Kẻ giết người vui vẻ tưởng tượng, hắn nghĩ rằng mọi chuyện có thể kết thúc tốt đẹp.

“Tại sao ư? À thì, nếu tôi thực sự phải đưa ra một lý do … Bởi vì nó vui chăng?

“Vui?”

“Khi tôi thấy ai đó yếu hơn mình, tôi chỉ muốn hành hạ họ. Hahahaha-”

Tiếng cười tắt lịm trong cổ họng và được thay thế bằng tiếng hét.

“Aaaaaaaarrrrgghhhhhh!!”

Hắn ngã nhào xuống sàn và nắm chặt mắt cá chân trái, giờ đã bị hủy hoại khủng khiếp và chảy máu đầm đìa. Khi hắn nhìn kẻ vừa tấn công mình, hắn thấy con dao trong tay Jinwoo.

“Mày lấy nó từ bao giờ? Mày ném nó trên sàn rồi mà?”

Hình bóng của Jinwoo biến mất trong giây lát.

“Aaaaaaaaaaaaaarrrrgghhhhhh!!”

Lần này là mắt cá chân phải của hắn. Kẻ giết người lăn lộn trên mặt đất, không thể đứng vững vì gân chân đã bị cắt đứt. Jinwoo bắt đầu lục túi và lấy cả điện thoại di động lẫn ví của hắn.

“Mày! Mày đang làm gì thế, thằng chó chết tiệt này!”

Phớt lờ tiếng la hét của tên sát nhân, Jinwoo bình tĩnh đi bộ xung quanh thân hình lê lết của hắn, đồng thời gọi xe cứu thương. Trong lúc chờ đợi, anh cẩn thận xem lại Mã công dân của tên sát nhân.

Sau khi kiểm tra, anh ta trả lại điện thoại di động và ví cho kẻ giết người, kẻ đang run rẩy trên mặt đất.

“Đêm mai, hãy tự nộp mình cho cảnh sát”

“Gì cơ?”

“Làm đi. Nếu ngươi muốn sống”.

‘Mình đã nói tất cả những gì cần thiết’

Jinwoo gieo một người lính trong bóng tối của kẻ giết người hàng loạt. Anh ta sẽ đưa cho người lính bóng tối một mệnh lệnh, tương tự như tối hậu thư.

‘Mình không biết bóng của một High Orc kiên nhẫn đến mức nào, nhưng ở kiếp trước nó từng là vệ sĩ của Tusk’.

Anh ra lênh cho chiến binh bóng tối.

“Nếu hắn nghe theo lệnh ta, hãy để hắn sống”

Hắn nên sống, để suy ngẫm về những tội lỗi của mình, và những tội ác đó sẽ gặm nhấm hắn.

“Mày… Mày là cái quái gì vậy?” – Tên sát nhân hỏi lại.

Jinwoo không trả lời. Anh từ từ đi khỏi bãi đất trống nơi kẻ giết người hàng loạt đang nằm, run rẩy vì đau đớn và sợ hãi. Xa xa, anh nghe thấy tiếng còi xe cứu thương. Sau khi di chuyển khỏi bãi đất và thấy rằng không có ai xung quanh, anh cởi mũ trùm đầu ra.

“Phù”

Người lính ẩn trong bóng tối sát thủ đã gửi tín hiệu từ kỹ năng mới của anh ta, thông báo cho Jinwoo rằng anh ta có thể trao đổi vị trí với nó.

[Trao đổi bóng tối]

’Thật tiện lợi. Danh hiệu “Runstone cao cấp nhất” quả không thể xem thường’.

Jinwoo đã thấy sự hữu ích của Trao đổi bóng tối nhiều lần gần đây. Anh mỉm cười hạnh phúc, suy nghĩ về những cách sử dụng kỹ năng này. Điều gì nếu thời gian hồi chiêu có thể giảm hơn nữa? Làm thế nào để tận dụng kỹ năng này nhiều hơn? Ngay cả bây giờ anh ấy cũng không thể nói chắc chắn. Anh quyết định tìm đường về nhà.

‘Gì đây?’

Khi nhìn lên bầu trời, anh thấy rằng mặt trăng đã lên đến đỉnh.

‘Hmmm, nghĩ lại thì, giờ đã sang ngày mai rồi còn gì’

Cuộc tấn công liên thủ giữa Hàn Quốc và Nhật Bản trên đảo Jeju. Ngay cả anh ta cũng lo lắng về kết quả trận chiến, thì các thành viên sẽ hồi hộp đến mức nào?

Lúc này, Jinwoo nhớ lại khuôn mặt của các thành viên trong đội, và cầu mong họ trở lại an toàn.

—–

Vào thời điểm đó, Goto đang đứng ở trung tâm phòng tập của Hiệp hội thợ săn Nhật Bản. Anh ta bị bao vây bởi những thợ săn hạng S, hai người phía trước và một người phía sau. Goto, hít thở sâu rồi từ từ mở mắt ra.

“HA!”

Cảm nhận được một cơ hội để tấn công, tất cả các Thợ săn cùng xông vào anh ta, nhưng

CHÁT

Cả ba Thợ săn đều ngã xuống đất.

“Ah, cú đánh tuyệt quá”

“Quả nhiên là Goto!”

“Có vẻ như chúng tôi còn phải tập luyện nhiều mới chạm tới cấp độ của anh”…

Ba thợ săn nằm dài trên sàn gỗ của phòng tập, cố gắng đứng dậy. Tất nhiên Goto đã kiềm chế bản thân. Goto im lặng cúi chào, như một dấu hiệu tôn trọng sự nỗ lực của họ.

“Chà, mình vẫn ổn…”

Đó là cách tốt nhất để hóa giải cảm giác căng thẳng trong vài ngày qua. Chỉ cần nghĩ về cuộc đột kích, về cách để Nhật Bản nuốt chửng Hàn Quốc, là đủ để cải thiện tâm trạng của anh ta. Nhưng có một điều khiến Goto nhức nhối.

Sung Jin Woo.

‘Hắn ta thực sự là ai?’

Goto nhớ lại ký ức về trận đấu hôm trước, và đột nhiên cảm thấy một vị đắng trong miệng..

‘Dù sao thì nó cũng không thành vấn đề’ – Anh ta tự trấn an.

Sung Jinwoo sẽ không tham gia vào cuộc chinh phạt, và kế hoạch của Chủ tịch Hiệp hội Thợ săn Nhật Bản sẽ diễn ra mà không có gì thay đổi.

Tất nhiên, nếu Hàn Quốc “tình cờ” mất đi hầu hết Thợ săn hạng S trong vụ việc này, Nhật Bản sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đứng ra “hỗ trợ”. Và để cung cấp dịch vụ “bảo vệ”, Hàn Quốc sẽ phải trả một cái giá không hề nhỏ. Khi điều này xảy ra …

‘Một mình Sung Jin Woo có thể làm gì?’

Cho dù Sung Jinwoo có thực sự là một thợ săn cực kỳ mạnh mẽ hay không, thì anh ta cũng không tham gia vào cuộc đột kích ngày mai.

Goto nghĩ, anh ta chẳng có gì phải lo lắng.

‘Ngày mai là ngày quyết định’.

Trong võ đường vắng lặng ngập tràn ánh trăng, Goto lặng lẽ mỉm cười.



“Trăm sự nhờ anh!!”

Giám đốc đài truyền hình cúi đầu trước người quay phim. Theo lẽ thường, chuyện này không thể xảy ra. Thế nhưng, người đàn ông đứng trước giám đốc không phải là người quay phim bình thường. Anh ta là một Thợ săn chuyên nghiệp hạng A.

“Cuộc đột kích này sẽ quyết định sự sống còn của Đài chúng tôi. ”

Để có được giấy phép phát sóng, Đài truyền hình này đã chi một nửa ngân sách hàng năm. Sự cạnh tranh cho đoạn phim này rất khốc liệt.

Nhưng quyết định táo bạo đó cũng hoàn toàn phù hợp với tình thế hiện tại. Những cổng xếp hạng S là cực kỳ hiếm; trong 10 năm qua, chỉ có vài cái xuất hiện. Hơn nữa, ngay cả khi một cổng hạng S xuất hiện, người ta cũng không thể mang thiết bị quay video vào bên trong. Nói cách khác, đây có thể sẽ là cơ hội đầu tiên và cuối cùng để công chúng có thể chứng kiến một cuộc đột kích hầm ngục hạng S. Trừ khi thảm kịch trên đảo Jeju lặp lại một lần nữa.

(Note: Giải thích thêm cho bạn nào chưa hiểu. Thông thường người ta không thể mang thiết bị ghi hình vào trong các Hầm ngục. Chỉ có thể quay được khi Hầm ngục Bùng nổ và quái vật tràn ra ngoài Trái đất).

Quan trọng hơn, tại sự kiện này, thay vì ghi hình thì họ sẽ phát sóng trực tiếp, với độ trễ chỉ 10 phút.

‘Bao nhiêu phần trăm khán giả trên thế giới sẽ theo dõi trong cuộc đột kích? 70 phần trăm? 80 phần trăm? Nếu tính cả doanh thu từ việc bán bản quyền cho các quốc gia khác, chúng ta sẽ thu được hàng tấn tiền. Đầu tư một nửa ngân sách cũng đáng lắm…’

Miễn là cuộc đột kích không thất bại.

Chẳng ai muốn xem video quay cảnh các thợ săn hàng đầu Hàn Quốc bị lũ kiến ​​nuốt chửng. Không, quan trọng hơn, họ không thể phát sóng nếu điều đó xảy ra. Giám đốc đã đặt tất cả hy vọng của mình vào thành công của cuộc đột kích này. Ông tiếp tục cúi đầu. Không có vấn đề gì lớn khi phải cúi đầu xuống một vài lần với người đàn ông sẽ quay những thước phim như vậy. Thậm chí nếu cần, vị giám đốc sẵn sàng quỳ xuống trước anh ta.

“Ngài lo lắng quá nhiều rồi!”

Người quay phim trấn an vị giám đốc.

Trước khi trở thành một thợ săn, anh ta đã kiếm sống bằng nghề quay phim. Anh ta không hề muốn phá hỏng chương trình đặc biệt này – chương trình mà cả quốc gia sẽ theo dõi. Trở lại công việc cũ, anh ta sẽ cống hiến hết mình.

‘Thật bất ngờ… Mình có thể kiếm tiền từ nghề cũ thêm một lần nữa’.

Anh ta đã kiếm được rất nhiều tiền với tư cách là một Thợ săn hạng A. Thế như, thù lao cho công việc này vẫn hết sức hấp dẫn. Nếu khôn khéo, anh ta có thể kiếm được một khoản tiền lớn, thậm chí có thể nổi tiếng vì đã tham gia đột kích cùng các thợ săn hạng S.

“Mình có thể trở thành Thợ săn hạng A nổi tiếng nhất ở Hàn Quốc ấy chứ!”

Trước viễn cảnh tươi đẹp này, một nụ cười đã nở trên đôi môi của người quay phim.

“Chủ tịch Hiệp hội đã cấp giấy phép phát sóng này, đúng không? Tôi không nghĩ rằng ông ấy làm việc này để kiếm tiền – đó là một ông lão rất khôn ngoan”.

Giám đốc gật đầu và trả lời.

“Hiệp hội không giữ tiền bản quyền. Số tiền đó sẽ được chia cho các thợ săn tham gia chiến dịch này”.

“Vậy thì tại sao…?”

“Tại sao họ lại cấp phép cho chúng tôi, phải không?” -Vị Giám đốc đã nói nốt câu hỏi của người quay phim. Ông dừng lại, trước khi trả lời cẩn thận.

“Tôi nghĩ rằng … Tôi nghĩ đó là để an ủi công chúng”.

Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc đã phải chịu ba thất bại cay đắng dưới tay lũ kiến. Do những thất bại liên tiếp này, họ đã mất niềm tin và sự tin tưởng của người dân. Dư luận đã rơi vào tuyệt vọng và tin rằng những người thợ săn không thể giành chiến thắng trước lũ kiến. Đây cuối cùng là một cơ hội để đảo ngược viễn cảnh chán nản đó.

“Nếu truy cập Internet những ngày qua, anh có thể nhận ra điều đó”.

Chủ tịch hiệp hội muốn tiến thêm một bước. Ông muốn chiếc máy quay truyền tới công chúng khoảnh khắc quyết định, khoảnh khắc chiến thắng. Điều này có nghĩa là Chủ tịch Go Gunhee đã đặt toàn bộ quyết tâm, và không cho phép cuộc đột kích này thất bại.

Người quay phim gật đầu trước lời giải thích của đạo diễn. Anh nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay và đứng dậy, khuôn mặt nhăn nhó.

“Đến giờ rồi”.

Một lần cuối cùng, đạo diễn cúi đầu nhẹ nhàng với người quay phim.

“Chúc anh may mắn”!

—–

phạch phạch

phạch phạch

phạch phạch

Chiếc trực thăng chở nhóm thợ săn hạng S đang bay trên bầu trời. Trong trực thăng, ai nấy đều im lặng.

Các Thợ săn mạnh nhất Hàn Quốc ngồi kín cabin. Đó là Ma Dong-wook, tanker trung niên với nụ cười trên môi. Là Choi Jong-in, người luôn tràn đầy tự tin. Là Baek Yoon-ho, một người đàn ông luôn nhiệt huyết. Mỗi người trong số họ đều mang một biểu cảm hoàn toàn khác biệt.

Người quay phim đang kiểm tra các thiết bị một lần cuối. Anh ta đeo một chiếc máy quay gắn trên đầu, thứ đó sẽ không cản trở chuyển động của anh ta.

Tất nhiên, một chiếc máy ảnh không thể làm khó mình… Nếu chỉ có thế mà đã phàn nàn thì mình không nên đến đây’.

Chiếc trực thăng đang hướng đến đảo Jeju – nơi nguy hiểm nhất thế giới hiện tại. Nghĩ đến điều đó, người quay phim cố nuốt nước bọt. Dù đã cố giữ bình tĩnh, anh cũng không thể thoát khỏi nỗi sợ hãi đang đè nặng tâm trí.

Không chỉ người quay phim, ngay cả các Thợ săn hạng S cũng cảm thấy như vậy.

Để giảm bớt căng thẳng, Baek quay sang nói chuyện với người bạn thân của mình:

“Này, không ngờ anh lại gặp chú ở đây đấy”

Min Byung-gu cười toe toét.

“Nếu không có em chạy chữa, chắc chắn anh sẽ ngỏm củ tỏi sớm. Mỗi khi nhìn thấy ma thú là anh lại vồ lấy chúng mà không suy nghĩ gì cả”.

“Này này, chú nói kiểu gì vậy? Anh vồ lấy ma thú á? Không đời nào.”

Những người thợ săn phá lên cười trước cuộc đối thoại của hai người. Min Byung-gu là Trị liệu sư cấp S duy nhất ở Hàn Quốc, nhưng đã nghỉ hưu. Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm khi nghe tin Min Byung-gu quyết định quay lại để hỗ trợ họ trong cuộc đột kích. Một Trị liệu sư sẽ đem lại sự hỗ trợ vững chắc cho nhóm đột kích, nhất là một Trị liệu sư tuyệt vời như Min Byung-gu. Họ có thể chiến đấu mà không phải lo lắng về chuyện chấn thương. Khi cuộc trò chuyện giữa những người thợ săn bắt đầu lắng xuống, Cha Hae-in, người ngồi cạnh Baek, lặng lẽ hỏi.

“Chủ hội Baek, anh đã thấy Sung Jinwoo chưa?

“Sung Jinwoo?”

“Vâng.”

Baek Yoon-ho lắc đầu.

“Không, tôi chưa thấy. Sao thế?”

“Ah… Chắc tôi nhầm rồi”.

Ma Dong-wook cười lớn

“Hoho, chúng ta tới rồi.”

Các thợ săn đưa mắt theo hướng anh ta đang chỉ. Một vệt đen xuất hiện trên đường chân trời.

Bên ngoài cửa kính máy bay trực thăng, vùng đất bị lũ quái vật kiến ​chiếm đóng đã hiện ra trước mặt họ.

Trans: Moon

Edit: Linye
Bình Luận (0)
Comment