“…”
Choang!
Cái khay trong tay Jinho rơi xuống sàn, và những ly nước vỡ tan trên mặt đất.
“Gì vậy???”
Khi Yoo Jinho đang trố mắt vì sốc, chiến binh High Orc cao đột ngột biến mất vào hư không.
‘Cái quái gì… Chắc chắn là mình vừa thấy một con Orc!’Jinho dụi mắt và lắc đầu. Cậu nhìn quanh căn phòng một lần nữa, nhưng không có con ma thú nào cả.
“Gần đây mình có làm việc quá sức không?”
Nghĩ rằng mình vừa gặp ảo giác. Yoo Jinho nghiêng đầu và tìm một miếng giẻ để lau sàn nhà.
‘Từ từ đã…’ Jinho sững sờ. Cậu nhận ra một vấn đề quan trọng.
‘Đại ca và Thợ săn Cha Haein đi đâu rồi??’ Jinwoo quan sát những đường gân mù sương quen thuộc bao trùm lấy đôi chân anh, kéo anh vào bóng tối. Anh liếc sang Cha Haein để xác nhận rằng cô cũng đang bị cuốn đi cùng với mình.
‘Đúng như mình nghĩ’ Ngay từ lần đầu tiên sử dụng [Hoán đổi bóng], Jinwoo đã cảm thấy rằng quá trình này giống như đi qua một Cổng.
Thay vì hoán đổi tức thời vị trí của hai thực thể, anh nghi ngờ rằng kỹ năng của mình đã mở một Cổng kết nối hai địa điểm. Nhìn Cha Haein bị cuốn theo mình, Jinwoo chắc chắn rằng anh ta đã đoán đúng.
Một đầu của cổng xuất hiện dưới chân anh, và đầu kia là bất cứ nơi nào có mục tiêu Hoán đổi.
Trong trường hợp này, mục tiêu là chiến binh Bóng tối của anh ta.
Jinwoo vừa cười lắc đầu. Thật không thể tin nổi. Nếu người lính của anh ta ở một nơi nào đó bên kia Trái đất – ví dụ như Argentina, sự hoán đổi tức thời đó tương đương với một chuyến bay không ngừng nghỉ kéo dài 27 giờ.
Dù thời gian hồi chiêu lên tới ba giờ, nhưng với hiệu quả mà nó mang lại, đây là một kỹ năng hữu dụng đến khó tin.
Tuy nhiên, Jinwoo không có nhiều thời gian để đắm chìm trong sự kinh ngạc. [Hoán đổi bóng] là một kỹ năng tức thời, thế nên cơn lốc bóng tối che phủ tầm nhìn của anh ta nhanh chóng tan biến. Mở mắt ra, anh có thể thấy rằng họ đang đứng trong góc phòng tập thể dục của Hiệp hội Thợ săn.
Jinwoo đã đặt một người lính ở đây từ trước, đề phòng trường hợp anh ta cần nhanh chóng đến Hiệp hội.
*Tạch*
*Tạch*
*Tạch*
Với một âm thanh nặng nề, những hàng đèn trên cao nối tiếp nhau bật sáng.
Các bộ cảm biến tự động trong phòng đã phát hiện ra sức mạnh ma thuật của cặp đôi và bắt đầu khởi động dàn đèn để chiếu sáng căn phòng. Cảm nhận được ánh sáng, Cha Haein mở mắt ra..
“Làm sao có thể…!?”
Đôi mắt cô mở to, không kìm được sự ngạc nhiên. Trong nháy mắt, họ đã được chuyển từ văn phòng bang hội của Jinwoo, đến địa điểm quen thuộc này.
‘Điều này… có thể xảy ra sao?’Theo trí nhớ của Cha Haein, Hiệp hội không hề biết Jinwoo sở hữu kỹ năng như thế này. Cô nhìn chằm chằm vào Jinwoo với sự pha trộn giữa sự hoài nghi và sợ hãi.
“Anh…”
Cha Haein dừng lại. Cô muốn biết mọi thứ về Thợ săn bí ẩn này, nhưng thấy mình không thể đặt câu hỏi.
Một trong số những lý do khiến cô im lặng, là bởi cô ấy có quá nhiều câu hỏi và không biết bắt đầu từ đâu.
Một lý do là khuôn mặt Jinwoo đang ở ngay đó, chỉ cách cô vài centimet.
“Um … ok rồi”.
Nhẹ nhàng, Jinwoo gỡ tay cô ra.
Cha Haein có thể má mình nóng lên, khi Jinwoo kéo tay cô ra khỏi eo anh.
“Xong rồi, cô không cần bám vào tôi nữa đâu”.
Thở hổn hển, Cha Haein gật đầu. Cô lặng lẽ xoa tay mình, nơi Jinwoo vừa chạm vào cô.
Trong khi đó, Jinwoo tiến về phía trung tâm của phòng tập thể dục.
“Vậy hãy bắt đầu thôi.”
“Đuợc.”
Cha Haein bước sau Jinwoo, nhưng đột nhiên dừng lại. Cô đột nhiên nhớ ra rằng mình đã để lại thanh kiếm trong xe. Lúc đó, cô nghĩ rằng sẽ thật thô lỗ khi cầm kiếm vào văn phòng của người khác.
“Tôi để quên vũ khí trong xe của rồi”
“Ồ, cô quên cái cuốc chim ấy hả?”
“Huh?”
“Thì vũ khí đó. Không phải thứ cô cầm vào Hầm ngục High Orc là một cái cuốc chim sao?”
Một lần nữa, Cha Haein cảm thấy máu dồn lên mặt khi cô nhớ lại cuộc gặp gỡ đáng xấu hổ đó.
“Không, vũ khí của tôi là…”
Jinwoo đã phải cố gắng hết sức để nén cười. Nhìn thấy biểu cảm của anh, Cha Haein nhận ra rằng mình đang bị trêu chọc.
” …”
Cha Haein đỏ bừng mặt. Thấy vậy, Jinwoo giơ tay lên.
“Tôi chỉ đùa thôi”.
Jinwoo nhanh chóng gạt bỏ biểu cảm đùa giỡn và tỏ ra nghiêm túc.
‘Nên làm gì bây giờ?’
Mặc dù Cha Haein là một Thợ săn cấp S, cô cũng không thể chiến đấu bằng tay không với một trong những người lính Jinwoo.
Tất nhiên, anh ta hy vọng người lính của mình sẽ chiến thắng, nhưng anh cũng không muốn mạo hiểm làm tổn thương Cha Haein trong “bài kiểm tra” này.
“Không sao cả.”
Cha Haein đổi hướng và đi về phía nhà kho.
“Trong kho chắc sẽ có một thứ gì đó vừa tay”.
‘Oh?’ Jinwoo tròn mắt trước cảnh tượng mới mẻ. Anh đứng nhìn Cha Haein – cô quẹt thẻ Thợ săn của mình vào bảng điều khiển bên cạnh cửa phòng kho. Một tiếng bíp vang lên và cánh cửa tự động mở. Bên trong, xếp ngay ngắn trên tường, là một dàn các loại vũ khí.
‘Hóa ra, họ đã chuẩn bị sẵn cả những thứ này. Hiệp hội quả là nhìn xa trông rộng…’ Hiệp hội áp thuế rất cao đối với tất cả các giao dịch liên quan đến Thợ săn và Jinwoo luôn tự hỏi số tiền đó đã đi đâu. Thật là nhẹ nhõm khi biết rằng nó đã được sử dụng hợp lý.
Trong khi Jinwoo đang suy nghĩ mông lung, Cha Haein nhìn quanh phòng kho, sau đó cầm lấy một thanh kiếm có chiều dài và trọng lượng tương tự như vũ khí ưa thích của cô.
“Tôi đã sẵn sàng.”
“Cô có chắc không? Một vũ khí lạ thường khó sử dụng hơn bình thường”.
Cha Haein lắc đầu.
“Một thợ săn mạnh mẽ không phải vì anh ta có vũ khí tốt, mà bơi vì anh ta sử dụng tốt thứ vũ khí đó. Hơn nữa, nếu tôi chiến đấu với ma thú, chúng sẽ không chờ tôi chọn vũ khí”.
Jinwoo gật đầu đồng ý. Khí phách của Cha Haein thật đáng ngưỡng mộ và anh thấy tim mình hơi loạn nhịp vì nữ Thợ săn.
‘Được rồi, vậy mình nên gọi ai nhỉ?’ Cha Haein đang toát ra chiến ý mạnh mẽ và sắc bén. Cô không phải là kẻ thùng rỗng kêu to. Không còn nghi ngờ gì nữa, hầu hết những người lính của Jinwoo, sẽ bị người phụ nữ này xé nát ngay lập tức. Với ý nghĩ đó, Jinwoo đã rút quân bài đáng tin cậy nhất của mình.
“Ra đi”.
Tuân theo mệnh lệnh của anh ta, một phần bóng tối của Jinwoo đã tách ra và chậm rãi tiến về phía trước vài bước. Một bàn tay đeo găng bật ra từ bóng tối và nắm lấy sàn phòng tập.
Hình dạng của một hiệp sĩ bóng đêm từ từ trèo ra khỏi vực thẳm. Anh ta mặc áo giáp đen tuyền và đội một chiếc mũ bảo hiểm tinh xảo, trang trí bằng một chùm lông dài màu đỏ máu, phủ đến tận thắt lưng của Hiệp sĩ bóng đêm.
Đó là Ygritte, kiếm sĩ mạnh nhất trong Đội quân bóng tối của Jinwoo.
;Kiếm sĩ mạnh nhất, vâng. Nhưng không phải là người lính mạnh nhất…’ Jinwoo nghĩ rằng nếu gọi Ber ra thì hơi quá tay…
Nguyên bản của Ber đã dễ dàng áp đảo toàn bộ các Thợ săn cấp S của Hàn Quốc, thậm chí còn khiến Cha Haein suýt chết. Mặc dù cái bóng chỉ giữ được một phần sức mạnh ban đầu của nó, Jinwoo vẫn thận trọng vì vua kiến của thể gây ra áp lực tâm lý cho Cha Haein.
Tương tự như vậy, anh không muốn gọi Tusk, vì Jinwoo sợ rằng cách chiến đấu của Pháp sư High Orc có thể làm hỏng tài sản của Hiệp hội. Cuối cùng, Jinwoo quyết định chọn Ygritte.
‘Minh có thể tin tưởng Ygritte.’ Nhìn chằm chằm vào lưng hiệp sĩ đáng tin cậy, Jinwoo cảm thấy tự tin rằng lựa chọn của mình là chính xác. Tuy nhiên…
“Thợ săn Sung Jinwoo”
Cha Haein cắt ngang suy nghĩ của anh.
‘Tiêu chí cho bài kiểm tra này là gì?’ Giọng cô nhỏ nhẹ và thư thái, nhưng mang theo chiến ý lạnh lẽo của một sát thủ chuyên nghiệp. Đó là một giọng nói có thể khiến hầu hết kẻ thù của cô đóng băng vì sợ hãi.
Nó thậm chí còn khiến Jinwoo xem xét lại lựa chọn của mình một chút. Anh dành một chút thời gian để lấy lại bình tĩnh và suy nghĩ trước khi cho cô một câu trả lời.
“Thử nghiệm kết thúc khi Hiệp sĩ này bị phá hủy, hoặc khi cô Cha đầu hàng”.
Cha Haein gật đầu và sau đó, trong một chuyển động mượt mà, cô rút kiếm khỏi vỏ và thủ thế.
Bao kiếm đã bị ném xuống một cách duyên dáng khi cô rút kiếm, hạ cánh với một tiếng kêu khô khốc ở bức tường phía xa. Mặc dù thanh kiếm là một vũ khí ma thuật trung bình và phổ biến, trong khoảnh khắc đó, dưới tay Cha Haein, nó trông cực kỳ ghê gớm.
Cô ấy thực sự mạnh mẽ.
Jinwoo có thể cảm nhận được quyết tâm của Cha Haein. Người phụ nữ này là một trong những Thợ săn hạng S mạnh nhất của Hàn Quốc, đã quyết tâm sử dụng toàn bộ bản lĩnh cho cuộc chiến này.
Đáp lại, Ygirtte cũng rút ra hai thanh kiếm dài và thủ thế. Tuy nhiên, tâm trí Jinwoo tràn ngập linh cảm xấu. Anh e rằng Hiệp sĩ của mình sẽ thất bại.
‘Chờ đã … cô ấy nói rằng vũ khí nào cũng được, cô ấy không quan tâm. Phải không nhỉ?’ Một nụ cười gượng gạo xuất hiện trên khuôn mặt Jinwoo, khi anh quyết định dùng chính những lời của Cha Haein để đối phó với cô.
“Um Um… Cô Cha, cô có thể quay lại một lúc không?”
” …?”
Cha Haein nghiêng đầu bối rối nhưng vẫn làm theo yêu cầu.
Khi cô vừa quay lưng lại, Jinwoo nhanh chóng mở kho đồ và rút ra thanh Trường kiếm của Quỷ vương.
‘Dùng cái này.’ Anh ta đặt vũ khí vào tay Ygritte.
Nếu một quái thú ma thuật không quan tâm đến chuyện đối thủ đang dùng vũ khí gì, thì theo logic, một Thợ săn cũng không nên quan tâm đến vũ khí của đối thủ.
Ygirtte cúi đầu với lòng biết ơn sâu sắc và định quỳ gối, nhưng Jinwoo ngăn anh ta lại.
“Này anh bạn, ta đã nói nhiều lần rồi, không cần trang trọng như thế”.
Jinwoo thở dài. Giá như cậu có thể lấy một nửa tinh thần hiệp sĩ của Ygritte và trao nó cho Iron.
Hoàn thành sự chuẩn bị của mình, anh gọi Cha Haein.
“Được rồi, cô có thể quay lại ngay bây giờ”.
Khi Cha Haein đối mặt với đối thủ của mình một lần nữa, cô nhận thấy rằng Hiệp sĩ Bóng đêm đang cầm một thanh kiếm mới. Dòng điện chạy qua lưỡi kiếm với những tia sáng rực rỡ, tỏa sáng khu vực xung quanh bằng ánh sáng xanh kỳ lạ.
“…”
Jinwoo ngại ngần tránh nhìn vào mắt cô và xoắn hai chân vào nhau, giả vờ không biết gì.
“Sẵn sàng chưa?”
“… Được.”
Cha Haein nhận ra rằng cô không có lý do gì để phàn nàn. Cô không muốn bác bỏ những lời mình đã nói những lời về chuyện chọn vũ khí.
Tuy nhiên, cô không thể kìm nén sự bất mãn hiện lên trên khuôn mặt. Jinwoo cảm thấy hơi tội lỗi, nhưng bây giờ đã quá muộn..
“Bắt đầu!”
Ygritte lập tức di chuyển sau hiệu lệnh. Hiệp sĩ Bóng đêm quét Trường kiếm của Quỷ vương theo một vòng cung lớn và kích hoạt khả năng của nó. Với ánh sáng chói lóa, một tia sét rực rỡ lao qua căn phòng về phía Cha Haein. Ánh sáng làm nữ thợ săn choáng váng, nhưng chỉ một lúc sau, cô bắt đầu cho thấy kinh nghiệm chiến đấu của mình.
Với chuyển động như một con mèo, cô cúi người về phía sau né tránh, khiến tia sét bay qua vô hại. Đòn tấn công bắn thẳng vào bức tường phía xa của phòng tập với một tiếng nổ vang, khiến bức tường bị cháy xém và bốc khói.
Cha Haein lấy lại thăng bằng và đưa mắt lườm Jinwoo. Một lần nữa, anh tránh ánh mắt của cô và giả bộ như đang tập trung kiểm tra độ dài của móng tay mình. (
WTF??)
‘…’
Thay vì phàn nàn, Cha Haein nắm chặt thanh kiếm của mình bằng cả hai tay. Jinwoo ra hiệu cho Ygirtte ngừng phóng sét. Hiểu ý, Hiệp sĩ Bóng tối lập tức vâng lời và lao vào tiếp cận Cha Haein. Đáp lại, nữ thợ săn cũng vung kiếm vào cơ thể kẻ thù của mình.
Ygritte đang tấn công với tốc độ thực sự đáng sợ. Trong nhiệm vụ chuyển nghề, nếu Ygritte mạnh như hiện tại, có lẽ Jinwoo đã thất bại thảm hại.
Tuy nhiên, thật đáng kinh ngạc, Cha Haein đã không đỡ hoặc ngăn cản những đòn tấn công của Hiệp sĩ Bóng đêm. Thay vào đó, cô ấy né chúng chỉ một cách tinh tế và nhạy bén, với khoảng cách chỉ bằng chiều rộng của một sợi tóc.
Đáng ngạc nhiên hơn nữa, cô ấy vung vũ khí để trả đòn một cách hoàn hảo.
—
Vài phút trước, ngay khi Jinwoo và Cha Haein đến phòng tập, Chủ tịch Hiệp hội Go Gunhee đang làm việc trong văn phòng của mình – căn penthouse nằm trên tầng cao nhất của trụ sở Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc. Từ văn phòng của mình, vị Chủ tịch có thể nhìn bao quát tất cả các tòa nhà thuộc sở hữu của Hiệp hội và môi trường xung quanh.
‘Hmm?’ Một tia sáng xa xa lọt vào mắt Go Gunhee và ông quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Phòng tập của Hiệp hội đáng lẽ đã bị đóng cửa, nhưng Chủ tịch có thể thấy rõ rằng tất cả các đèn trong phòng tập đã được bật lên. Go Gunhee với tay lên, nhấn một nút trên điện thoại bàn của mình. Trợ lý của ông trả lời ngay lập tức.
“Vâng thưa ngài?”
“Hôm nay có ai đặt phòng tập không?”
“Um … theo hồ sơ của chúng tôi thì không, thưa ngài”.
“Vậy sao?”
Go Gunhee suy nghĩ một lúc trước khi tiếp tục.
“Hãy gửi cho tôi dữ liệu camera của phòng tập trong vài phút vừa qua”.
“Vâng thưa ngài”.
Một lát sau, Go Gunhee vừa nhấm nháp tách trà vừa xem camera an ninh trên máy tính của mình. Hầu hết các video có màu đen trắng, vì phòng tập thể dục chưa bật đèn và camera đang ở chế độ hồng ngoại.
Sau đó, một ánh sáng chói lòa lóe lên khi đèn bật sáng và, khi camera chuyển sang chế độ thường, ông lão có thể thấy một người đàn ông và một người phụ nữ đứng trong một góc của phòng tập, ôm nhau quấn quít. Bối rối, ông cúi xuống gần màn hình hơn và liên tục bấm vào nút để phóng to video.
“Khụ”
“Phụt”
Go Gunhee nghẹn ngào, suýt nữa thì ông đã phun cả cốc trà lên màn hình máy tính. Ở giữa phòng, rõ ràng như ban ngày, là gương mặt hai thợ săn hạng S.
Thợ săn Sung Jinwoo và Cha Haein.
Ông lão xoa cằm và nhìn chằm chằm vào cặp đôi.
Họ quen nhau từ khi nào?
Chủ tịch Hiệp hội bất ngờ nhớ lại khoảnh khắc Hunter Cha Haein tỉnh lại trên chiếc trực thăng sau sự cố ở đảo Jeju. Cô đã gọi tên Sung Jinwoo.
‘Khỉ thật, sao mình lại bỏ lỡ chi tiết đó nhỉ?’ Go Gunhee cảm thấy một làn sóng ấm áp tỏa khắp cơ thể, và khi một nụ cười hình thành trên khuôn mặt nhăn nheo của ông.
Cả hai Thợ săn đã yêu cầu bảo vệ thông tin ngay khi họ trở thành cấp S.
Trong suy nghĩ của Chủ tịch, họ là kiểu người coi trọng sự riêng tư và cố gắng tránh các tay săn ảnh.
Thật không may cho Cha Haein và Sung Jinwoo, điều đó gần như không thể. Họ nổi tiếng trên khắp đất Hàn Quốc.
‘Để dành thời gian riêng tư bên nhau, họ sẽ cần một không gian kín đáo, chẳng hạn như phòng tập của Hiệp hội sau giờ làm việc. Sẽ rất khó để họ tận hưởng những cuộc tĩnh tâm lãng mạn điển hình giống như các cặp đôi cùng độ tuổi’. Go Gunhee cảm thấy trái tim mình nhói lên.
‘Ah, tuổi trẻ thật là tuyệt….’ Chủ tịch Hiệp hội nhấn nút trên điện thoại bàn một lần nữa.
“Xin lỗi, nhưng cậu có thể vô hiệu hóa tất cả các camera an ninh trong phòng tập không?”
“Thưa ngài? Nhưng…”
“Chỉ cần biết rằng chúng tôi đang thực hiện một số bảo trì hoặc một cái gì đó tương tự thế”.
“Vâng thưa ngài”.
Go Gunhee đã xóa đoạn phim trên máy tính của mình và ngả người ra ghế. Ông liếc ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía nhà thi đấu một lần nữa và mỉm cười.
Cảm thấy được hồi sinh, ông lao vào xử lý mớ giấy tờ còn lại với sự sảng khoái và thích thú.
* BOOM *
Trà trong cốc của ông gợn sóng khi mặt đất rung chuyển. Âm thanh sấm sét phát ra từ hướng nhà thi đấu.
“Ho ho, Chúa ơi”.
Go Gunhee cười khúc khích, nhưng vẫn tập trung vào những tài liệu trước mặt ông.
Ông đoán rằng cặp đôi này cần phòng tập, không phải để hẹn hò, mà để làm một chuyện gì đó khác…
(Note: Vãi cái ông già này =))))‘Ah, cảm giác như được trẻ lại. Con cái họ sẽ trông như thế nào nhỉ?’ —
‘Chết tiệt…’ Jinwoo nghiến răng và xoa xoa thái dương. Linh cảm của anh đang dần thành hiện thực.
Ygritte, dù đang cầm Trường kiếm của Quỷ vương, vẫn không đủ để đối đầu với nữ Thợ săn. Dù áp sát đối thủ của mình, cô vẫn có thể lường trước và tránh được mọi đòn tấn công từ hiệp sĩ Bóng tối, thậm chí còn tung ra những cú phản đòn sắc bén.
Một cú quét kiếm hiểm hóc, kết thúc bằng một đòn đâm vào bụng. Một đòn đâm vào mặt, biến tấu thành một cú đánh chỏ và thúc bằng chuôi kiếm.
Cuối cùng là một cú chém mạnh mẽ với bộ pháp hoàn hảo, và một cú móc ngược nhằm vào các khớp không được bảo vệ ở giữa các tấm giáp.
“Dừng lại!”
Khoảnh khắc Cha Haein chém rụng cánh tay trái Ygritte, Jinwoo quyết định dừng trận đấu. Mặc dù người lính của anh ta đã có thể tái sinh ngay lập tức, nhưng Jinwoo thấy không thoải mái khi nhìn Ygirtte bị áp đảo.
‘Phew~’ Cha Haein hít một hơi thật sâu và trấn tĩnh lại. Trước một đối thủ như Ygritte, đó không phải là một cuộc chiến dễ dàng.
Thân hình nữ thợ săn ướt đẫm mồ hôi. Cô dùng những ngón tay trắng như tuyết mảnh khảnh của mình để lau trán, quần áo của cô ướt sũng. Jinwoo lắc đầu thất vọng khi nhớ lại cảnh hiệp sĩ bóng đêm bị đánh bại.
“Tôi chấp nhận…”
“Không, trận đó không tính”.
“…?”
Cha Haein vẫn đang thủ thế trước mặt Jinwoo.
“Anh nói rằng anh sẽ triệu hồi chiến binh mạnh nhất của mình phải không?”
Nữ Thợ săn giơ vũ khí lên và tỏa ra chiến khí hung mãnh.
“Hiệp sĩ Bóng đêm đó có THỰC SỰ là chiến binh mạnh nhất của anh không?”
Giọng điệu của Cha Haein ngân lên, khiến câu hỏi của cô như một lời hùng biện.
Jinwoo lắc đầu, xác nhận sự nghi ngờ của cô.
“Hãy triệu hồi chiến binh mạnh nhất của anh. Nếu không, bài kiểm tra này là vô nghĩa”.
“Cô có thể bị thương đấy”.
“Tôi đã chuẩn bị cho điều đó. Tôi chỉ muốn thử chiến đấu với nó một lần nữa”.
“Cô đã biết?”
Jinwoo để lộ sự ngạc nhiên.
Nữ thợ săn gật đầu.
“Tôi đã xem đoạn lại đoạn phim”.
Thật vậy, Cha Haein đã xem lại đoạn phim trên đảo Jeju nhiều lần đến nỗi bây giờ cô đã ghi nhớ nó hoàn toàn.
Trong đầu cô có thể nhớ lại sự xuất hiện của con quái vật bóng tối khổng lồ. Kẻ trùm đầu quen thuộc với hơi thở phun ra lửa.
“Một trong những triệu tập của anh là Trùm pháp sư High Orc từ Hầm ngục hạng A phải không?”
Nếu đó là sự thật, thì con kiến đáng sợ mà Jinwoo đánh bại trên đảo Jeju cũng sẽ trở thành triệu hồi của anh ta.
Ngay từ đầu, Cha Haein đã kỳ vọng rằng cô sẽ đối đầu với vua kiến trong cuộc thử nghiệm này.
“Đánh bại bất kỳ kẻ thù nào khác cũng đều vô nghĩa”.
Cha Haein muốn Jinwoo thực sự thừa nhận cô. Để có được sự công nhận đó, cô sẽ cần phải đánh bại con kiến quái dị kia.
Jinwoo gật đầu, ngưỡng mộ quyết tâm sắt đá của cô.
“Ber”.
Người lính Bóng tối đáp lại lời triệu hồi của ông chủ, bước ra từ đám mây đen phía sau Jinwoo.
Cha Haein theo bản năng lùi lại một bước. Và một bước nữa.
Vua kiến toát ra hào quang đáng sợ khiến tất cả phải tê liệt, giống như lần gặp gỡ đầu tiên của họ trên đảo Jeju. Jinwoo có thể nhìn thấy khuôn mặt Cha Haein trắng bệch dần, và trở nên lo lắng cho nữ Thợ săn.
“Cô có chắc là mình muốn trải qua chuyện này không?”
Mặc dù Ber không mạnh bằng nguyên bản của nó, nhưng vua kiến đã được sinh ra với mục đích duy nhất là giết các Thợ săn.
Cha Haein, nhận ra rằng hàm của cô đang há hốc. Cô mím chặt môi lại. Với một ánh nhìn đầy quyết tâm trên khuôn mặt, cô ấy đáp lại bằng một cái gật đầu. Trong khi đó, Ber đang quan sát nữ Thợ săn. Sau đó, nó quay sang Jinwoo và cúi đầu.
“Đức Vua cao quý, mệnh lệnh của người là gì?
Jinwoo liếc qua Cha Haein. Nữ Thợ săn không phản ứng với câu hỏi của Ber. Chính xác là, cô không nghe thấy gì cả vì cả hai đang giao tiếp với nhau bằng thần giao cách cảm thông qua sự ràng buộc giữa một người lính Bóng tối và Hoàng đế bóng tối.
“Khuất phục cô ấy, nhưng không được làm tổn thương cô ấy”.
“Tuân lệnh, Đức Vua của tôi”.
Khi vua kiến quay sang đối mặt với nữ Thợ săn, Cha Haein cảm thấy như có một khối u trong cổ họng. Cô cố nuốt nước bọt.
Sức mạnh ma thuật phát ra từ đối thủ đã truyền đến cô những cơn ớn lạnh tận xương. Cha Haein siết chặt vũ khí của mình để ngăn đôi tay run rẩy.
‘Thợ săn Sung Jinwoo đã chiến đấu với một sinh vật như thế này sao?’ Ygritte là một đối thủ khó nhằn, nhưng Cha Haein đã đối mặt với kẻ thách thức đó mà không chớp mắt. Tuy nhiên, bây giờ, cô hầu như không thể sánh được với đối thủ của mình
Khi hai người đối mặt, chiến ý của Cha Haein đã đánh động Ber. Nó phát ra một tiếng thét chói tai.
*SCREEEEE~!*
Những móng vuốt trên bàn tay vua kiến mọc ra cho đến khi nó giống như một lưỡi kiếm dài và mỏng.
“Không dùng móng vuốt”.
Ber đóng băng. Nó có thể cảm nhận được ánh mắt nghiêm nghị của Jinwoo phía sau.
“Đừng bắt ta phải lặp lại. Nếu người phụ nữ đó bị tổn thương, sau này ngươi sẽ không được thoải mái đâu”.
“Theo lệnh ngài, thưa Đức Vua”.
Vua kiến thu móng vuốt và thủ thế lại. Jinwoo gật đầu và cuối cùng đưa ra tín hiệu.
“Bắt đầu!”
Trans: MoonEdit: Linye