Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 141

“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”

Tất cả các học sinh há hốc miệng.

Khi các bạn cùng lớp Jinah đang cố đưa mắt đi chỗ khác để không phải nhìn cảnh cô bé bị con Orc bóp chết, thì ba chiến binh mặc giáp đen bất ngờ xuất hiện.

‘Họ là chiến binh?’

‘Không, gọi đó là chiến binh có vẻ không ổn lắm’

‘Trông giống Orc hơn là con người’

Ba chiến binh giáp đen tạo thành một bức tướng chắn trước con Orc. Đối mặt với họ, con Orc trông như một cậu bé mới chập chững biết đi.

Nó hiểu rằng nó hải chiến đấu.

Thế nhưng, những chiến binh giáp đen ẩn náu trong bóng của Jinah là những con High Orc mạnh nhất, những hộ vệ của Pháp sư Orc thuộc lớp trùm ‘Tusk’ – đến từ một hầm ngục cấp cao.

Làm sao một con Orc nhãi nhép có thể chống lại một High Orc mạnh mẽ?

Câu trả lời đã quá rõ ràng.

Cú đấm của chiến binh High Orc đã thể hiện rõ sự khác biệt về sức mạnh giữa hai bên.

Crack!

Chỉ một đòn, cái đầu con Orc bém dúm và nó gục xuống sàn phòng học như một miếng giẻ rách.

Các học sinh đã bị sốc.

Ôi!

Ôi mẹ ơi

Huck

Con quái vật khủng khiếp vừa đe dọa tính mạng của họ, giờ đã bị nghiền nát bởi một con quái vật trông còn đáng sợ hơn.

Tâm trí của các học sinh tràn ngập bởi cơn sốc và sợ hãi vô cùng.

Chỉ trừ một người.

Chỉ mình Jinah biết ý nghĩa của bộ giáp đen.

“Anh? Là anh…?”

Jin-ah có thể cảm nhận được sự hiện diện của anh trai cô từ ba con High Orc đang đứng xung quanh.

Agh…

Grrr …

Hai chiến binh giáp đen còn lại thậm chí không cần đụng tay chân. Chiến binh High Orc vừa đập bẹp đầu con Orc trinh sát, nhanh chóng lao lên và chộp lấy những con Orc còn lại.

Chúng cố gắng vật lộn một cách tuyệt vọng giữa không trung.

Keukaka

Aghh

Nhưng vô ích. Chúng nhanh chóng chịu chung số phận với đồng bọn.

Chẳng mấy chốc, hai con Orc biến thành hai cái xác và bị ném xuống sàn.

Bịch!

Bịch!

Ba con Orc vừa xông vào lớp đã bị tiêu diệt ngay lập tức.

Trong khi đó,

Những chiến binh High Orc vẫn bất động quanh Jin-ah.

Bao nhiêu lâu đã trôi qua?

Trái tim run rẩy của các học sinh đã dần dần bình tĩnh lại. Họ đưa mắt nhìn nhau.

”Thứ đó là gì vậy?”

”Chúng vừa cứu chúng ta sao?”

“Này này, mấy người đang bảo vệ chúng tôi à?”

Ít nhất thì, có vẻ chắc chắn rằng những chiến binh High Orc mặc giáp đen đó không ccó ý định làm tổn thương họ.

“Anh tôi? Anh trai tôi đâu?”

Jin-ah òa khóc và hỏi về Jinwoo, nhưng chiến binh High Orc nọ không thể trả lời.

“Opppa”

“…”

Thay vào đó, có vẻ như nó muốn ngăn Jin-ah di chuyển đi chỗ khác.

“…”

Jin-ah nhìn hai chiến binh còn lại, nhưng họ cũng lắc đầu.

Sự an toàn của Jinah là ưu tiên hàng đầu của các chiến binh này.

Không thể để cô bé lang thang trong một tòa nhà nguy hiểm chứa đầy kẻ thù

Chắc chắn là vậy.

Thế rồi, những tiếng bước chân dồn dập xuất hiện.

Những đôi chân thoăn thoắt leo lên cầu thang bên ngoài lớp học.

Bịch

Bịch

Bịch

Những chiến binh High Orc rút vũ khí từ sau lưng hoặc thắt lưng của họ.

Các học sinh bắt đầu lo lắng khi nghe thấy tiếng chân của những con Orc bên ngoài, nhưng họ cũng rất phấn khích khi thấy những chiến binh High Orc đang bình tĩnh chuẩn bị cho trận chiến.

Trong mỗi học sinh, hy vọng sống sót đang bùng cháy.

Một cảm giác nhẹ nhõm bao phủ các học sinh, vì đã có những đồng minh mạnh mẽ sẵn sàng bảo vệ họ.

Tuy nhiên, một học sinh khác khóc nức nở vì những cảm xúc lẫn lộn như sợ hãi, lo lắng và buồn bã.

“Ah! …”

Tiếng bước chân dần dần đến gần hơn.

Bịch

Bịch

Bịch

Các học sinh nín thở, ôm lấy những người đang khóc.

Những con Orc đang lang thang trong trường đã nghe thấy tiếng la hét của đồng bọn và tập trung về đây.

**

Một tín hiệu đã đến.

Các chiến binh High Orc, những kẻ chịu trách nhiệm hộ tống Jinah, đã gửi một tín hiệu mạnh mẽ tới chủ nhân của chúng.

‘Chuyện gì đã xảy ra với Jin-ah?’

“Thợ săn Sung Jin-woo?”

Jung Ye-rim tiếp tục gọi Jinwoo với giọng lo lắng.

“….”

Jinwoo nhìn cô, vẫn im lặng.

Nữ Trị liệu sư nghiêng đầu.

‘Tại sao anh ấy lại như thế?’

Mới nãy, Thợ săn Sung Jinwoo vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng bây giờ đột nhiên thay đổi.

‘Nếu nhìn mặt anh ta lúc này, mình không thể tin nổi đây chính là người đàn ông ban nãy’

‘Chờ đã…’

Thợ săn Sung Jinwoo là một người hạng S.

Anh ta vừa quay lại và phản ứng bất thường.

‘Phải chăng anh ta đã phát hiện thấy một một cái gì đó bất thường mà chúng ta không biết?’

Cô bắt đầu cảm thấy khó chịu một cách vô cớ.

‘Hừm…’

Nghe thấy tiếng ai đó đến gần, Chung Yoon-tae quay lại.

“Ồ. Ngài Sung, có chuyện gì sao?’

“Gì cơ?”

Park Jong-soo cũng dừng bước.

Và khi anh dừng lại, cả đội tấn công cũng dừng lại theo.

“Có chuyện gì với anh vậy, Thợ săn Sung Jin-woo?”

Park Jong-soo vô thức quay đầu lại, anh gần như không thể bình tĩnh khi nhìn thấy bộ dạng của Jinwoo.

‘Ôi!’

Thái độ của Jinwoo đã thay đổi hoàn toàn.

‘Chuyện gì vậy?’

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, anh vội nhớ lại xem mình có lỡ nói gì khiến Jinwoo nổi giận không. Thế nhưng, dù nghĩ kỹ đến mấy, anh cũng không thể nhớ nổi mình đã đắc tội gì với thợ săn hạng S.

Nếu vậy…’

‘Làm thế nào để giải thích được khuôn mặt cứng đờ và đôi mắt đỏ ngầu rực lửa kia?’

Park nuốt nước bọt, anh nhận ra rằng tai họa có thể ập xuống nếu anh vô ý đắc tội với người thợ săn mạnh mẽ đang ở trong tâm trạng không thoải mái này.

Đây là bên trong hầm ngục.

Bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra.

Park Jong-soo trở nên thận trọng hơn.

“Ngài Thợ săn, có điều gì làm phiền ngài sao?”

Jinwoo vội vã nói với một nụ cười.

“Tôi nghĩ rằng một vụ gì đó khẩn cấp đã xảy ra, nên tôi phải ra ngoài ngay bây giờ.”

‘Ôi!’

Park Jong-soo choáng váng.

Tình hình còn tệ hơn rất nhiều so với những gì anh dự kiến.

Hành trình của họ nãy giờ rất dễ dàng.

Đó là một cuộc đột kích suôn sẻ đến mức anh tự hỏi liệu có cần thiết phải mang Thợ săn Sung Jinwoo đi cùng không.

Nhưng Park Jongsoo là một trong những thợ săn đầu tiên. Anh hiểu rằng, những vụ tai nạn thường xuyên xảy ra khi các nhóm đột kích lơ là.

Nếu hành trình ban đầu dễ dàng, thì có thể hiểm nguy đang chờ chực, và họ càng phải cẩn thận hơn.

Thế mà giờ đây, họ có thể mất điđồng minh mạnh nhất. Thật đau đớn.

Khuôn mặt của Park Jong-soo tối sầm lại.

“Nếu không có ngài Sung đây, chúng tôi có thể gặp nguy hiểm. Ngài cũng biết điều đó, có phải không?”

Park Jong-soo can ngăn Jinwoo bằng những từ ngữ mềm mỏng nhất có thể.

Anh ta biết rằng, nếu khiêu khích Jinwoo thì nhóm đột kích có thể gặp nguy hiểm hơn nhiều so với việc tiến sâu vào Hầm ngục.

Đáp lại, Jinwoo tỏ ra căng thẳng.

“…”

Park cảm thấy mình như đang đi trên một chiếc dây căng giữa hai tòa nhà. Park Jong-soo mím môi nhìn Jinwoo.

Môi anh bỏng rát vì căng thẳng.

Sau cùng, Jinwoo mở miệng.

“Thế thì chúng ta chỉ cần nhanh chóng dọn dẹp hầm ngục này thôi”.

“Vâng vâng.”

Park gật đầu lia lịa, thậm chí trước khi Jinwoo kết thúc câu nói của mình.

“Tôi sẽ giao lại công việc này cho một người bạn mà tôi cực kỳ tin tưởng, và anh ấy sẽ thay tôi chăm sóc hầm ngục này”.

Lời nói của Jinwoo như sét đánh ngang tai Park Jong-soo.

‘Một người bạn sẽ thay thế anh ta?’

‘Đó là ai? Có phải Choi Jong in? Hay là Cha Hea-in?’

Park Jong-soo nhớ lại tập tài liệu trong văn phòng của Jinwoo, trong đó có hồ sơ của Cha Hae-in.

‘Nếu là Cha Hae-in cũng được’.

Khuôn mặt của Park Jong-soo tươi lên một chút mặc dù anh không thể ngăn Jinwoo rời đi,

‘Ai cũng được, miễn không phải là thằng cha Ma Dongwook’

“Nếu anh có thể …”

Đôi mắt của Park Jong-soo lấp lánh.

‘Người nào mà mạnh đến mức có thể thay thế được Thợ săn Sung Jinwoo?’

Sự kỳ vọng và háo hức lấn át cả nỗi lo lắng trong lòng anh.

Park Jong-soo không đơn độc.

Tất cả các Thợ săn đang nghe lỏm cuộc trò chuyện đều nhìn Jinwoo với cảm giác mong đợi và nghi ngờ lẫn lộn.

Không do dự, Jinwoo triệu hồi người lính mạnh nhất trong quân đoàn bóng tối.

Ber.

Vua kiến, với làn khói đen bao phủ toàn thân,, đáp lại lời kêu gọi của chủ nhân.

“Đức Vua vĩ đại”

Ber bước ra khỏi bóng tối và cúi đầu trước Jinwoo.

“Uh Uh”,

“ohh”.

Những người thợ săn choáng váng và hoảng sợ lùi lại trước luồng ma lực tà ác của Ber.

Vua kiến ngạo nghễ tỏa ra một lượng mana khủng khiếp

“Đó thực sự là …?”

“Không, thế nào!”

Các thợ săn nhận ra Ber trong nháy mắt.

Đây chinh là con kiến quái dị đã xé xác các thợ săn hạng S như đồ chơi trên đảo Jeju.

Park Jong-soo ngạc nhiên hỏi:

“Ngài… ngài Jinwoo, đó không phải đó là con kiến ​​quái vật xuất hiện ở đảo Jeju sao?”

Jinwoo gật đầu.

Dù anh không giải thích thì họ cũng nhận ra sức mạnh của Ber. Cả dân tộc này đã chứng kiến sức mạnh bá đạo của nó.

“Từ bây giờ, Ber sẽ thay thế tôi.”

“Gì cơ?”

Park Jong-soo trợn tròn cả hai con mắt.

Jinwoo có thể giải thích thêm, nhưng bây giờ anh không có thời gian để trả lời từng câu hỏi một.

Anh phớt lờ Park Jong-soo và ra lệnh cho Ber.

“Hãy bảo vệ những con người này”.

“Tuân lệnh”.

Với một câu trả lời ngắn gọn, Ber ngẩng đầu lên.

“Thưa Đức Vua, còn với những kẻ không phải con người …?”

Jinwoo nhìn thoáng qua phía bên kia của hang và ra lệnh cho Ber lần nữa:

“Ngươi có thể làm những gì ngươi muốn”.

Ngay tại thời điểm đó.

Ham muốn giết chóc mà Ber đang kìm nén biến thành niềm vui và lan rộng khắp cơ thể nó.

Kie-e-e-e-e-e-e-e-e!

Hang động rung chuyển vì tiếng gầm của Ber.

Các thợ săn tái mặt kinh hãi.

“Ngài Sung, ngài thực sự chúng tôi đi cùng thứ này sao?”

Park Jong-soo cảm thấy mồ hôi lạnh đang chảy dọc sống lưng.

Tuy nhiên, Jinwoo không quan tâm đến phản ứng của anh ta. Thay vào đó, Jinwoo triệu hồi thêm khoảng hai mươi con kiến ​​để giúp [Ber].

Kie-e-e-e!

Kie-eck!


Những chiến binh bóng tối gào thét khi được bước ra ngoài.

Tất nhiên, những thợ săn hoang mang nhìn họ với khuôn mặt cứng đờ.

“Từ từ, xin chờ một chút!”

Jeong Ye-rim nhanh chóng gọi Jinwoo, người đang vội vàng quay đi.

“Anh thực sự làm thế?? Để chúng tôi ở lại với những con quái vật này?”

“Nếu cô thích, tôi sẽ thu chúng lại. Nhưng sau đó…”

Khi ánh mắt lạnh như băng của Jinwoo chạm Jeong Yerim, toàn thân cô run rẩy.

“Tôi sẽ không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì xảy ra với Hội Hiệp sĩ nữa.”

Jinwoo đã thực hiện lời hứa, rằng anh sẽ bảo vệ các thành viên của Hiệp sĩ khỏi bị thương.

Nhưng nếu họ từ chối sự giúp đỡ này, họ sẽ phải chịu trách nhiệm.

“….”

Tất cả các Thợ săn của hội Hiệp sĩ, bao gồm cả Jeong Yeolrim đều ngậm miệng trước những lời đanh thép của Jinwoo.

Jinwoo quay lưng lại.

Ngay lập tức, anh biến mất khỏi tầm nhìn của Hội Hiệp sĩ.

‘Mình sẽ mất bao lâu?’

Sau khi đi xa nhóm đột kích, Jinwoo đã mở cửa sổ kỹ năng của mình.

[Kỹ năng: trao đổi bóng Lv.1]

Đang hồi chiêu

… Bạn có thể sử dụng kỹ năng này sau 1 giờ, 2 phút và 16 giây.


Chết tiệt.

Jinwoo cắn môi.

Anh phải đợi hơn một giờ nữa mới có thể sử dụng Trao đổi bóng một lần nữa.

Tín hiệu cho thấy những chiến binh High Orc vẫn đang hoạt động.

Jinwoo có cảm giác xấu về việc này.

‘Mình không thể chờ được’

Anh cần phải ra khỏi Hầm ngục trước.



Ngay khi Jinwoo bỏ đi.

Lũ xác sông lần lượt trỗi dậy. Chúng đoán rằng chúng có thể gây bất ngờ cho đội đột kích đang mệt mỏi sau khi khám phá Hầm ngục sâu thăm thẳm này.

“…”

Đôi mắt của Jinwoo lóe sáng.

Anh không hề che đậy sát khí. Jinwoo phẫn nộ vì những con ma thú thấp kém dám cản đường mình.

“Chết đi”

Ngay lúc đó

“…?”

Giống như một màn ảo thuật, những con ma thú cùng nhau quỳ rạp xuống trước mặt anh.

Tất cả bọn chúng.

“Tại sao?”

Jinwoo nghiêng đầu ngạc nhiên.

“Vì mình quá mạnh nên chúng sợ hãi? Hay chúng quỳ xuống vì chức nghiệp ban đầu của mình là một Necromancer?”

Đó là một tình huống kỳ lạ, nhưng Jinwoo không có thời gian để ngẫm nghĩ về nó.

Jinwoo cất đôi dao găm vào kho đồ và chạy ta khỏi cổng như một ánh chớp.



Ngoài cổng.

Mọi ánh mắt tập trung vào anh.

Tại sao Thợ săn Sung Jinwoo lại rời cổng một mình?

Mọi người nhìn Jinwoo bằng ánh mắt tò mò, nhưng Jinwoo không bận tâm.

‘Kaiser’!

Một con rồng được bao phủ trong khói đen xuất hiện.

Kiaaaaaaaaaak!

Đám đông nhận ra con rồng đã lên báo nhiều lần, chỉ vào Jinwoo và hét lên.

“Ái chà!”

“Cái thứ đó…”

“To quá!”

Giữa sự cổ vũ của mọi người, Jinwoo bước lên người con rồng và ra lệnh.

“Đến chỗ em gái ta, với tốc độ tối đa!

Nếu có bất cứ thứ gì cản đường ngươi, Cứ việc phá hủy nó”.

Cảm thấy phấn khích, Kaiser kêu lên một cách thích thú.

Kiaak!

Chẳng mấy chốc, nó vỗ đôi cánh to lớn của mình và bay vút lên trời cao.

Trans: Moon

Edit: Linye
Bình Luận (0)
Comment