Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 151.1

“Một nơi yên tĩnh … ý anh là một nơi như thế này hả?”

Cha Hae-in nhìn quanh với vẻ ngạc nhiên.

Khuôn mặt của Jin-Woo cứng lại.

“Tại sao tất cả các tòa nhà xung quanh đều…”

Trên đường phố lúc này, chi chít những nhà nghỉ. Những chàng trai và cô gái đi bên nhau, trao cho nhau những hành vi tình tứ.

Trước khi tình huống có thể trở nên khó xử hơn, Jin-woo quyết định thay đổi chủ đề.

“Chúng ta sẽ chạy đến văn phòng cho nhanh. Nó ở ngay cuối đường này”.

“Ồ, được thôi”

Cha Haein gật đầu

Cô hơi đỏ mặt. Và trong một khoảnh khắc, anh nghĩ cô ấy thật dễ thương.

Jin-Woo quay về phía văn phòng.

“Đi nào.”

“Vâng”

Jin-Woo biết rằng Cha Hea-in là một thợ săn hạng S, và cô có thể theo kịp anh ta. Anh quay ra đường và bắt đầu chạy nước rút mà không nói lời nào.

Nó thực sựrất xa.

Vì họ chạy nước rút, nên cả hai đến văn phòng trong phút chốc. Còn nếu đi bộ như người thường, chắc chắn sẽ mất hơn 10 phút.

Văn phòng bang hội nằm trên tầng ba.

Khi Jin-Woo đến lối vào, anh đặt ngón tay cái lên cảm biến và cánh cửa mở ra.

Jin-Woo cố gắng đi thẳng vào phòng họp, nhưng nhận ra Cha Hae-in vẫn đứng ở lối vào.

“…?”

Jin-woo tự hỏi tại sao cô chưa bước vào, cho đến khi cô rụt rù hỏi anh,

“Sao chỗ này tối thế??” (Note: Định trap con nhà người ta hả ông???)

Oh.

Sau đó, Jin-Woo nhận ra rằng tất cả các đèn đã tắt.

Vì bóng tối không cản trở tầm nhìn của anh, nên chuyện này thường xuyên xảy ra. Tuy nhiên, Cha Haein thì không thể nhìn xuyên bóng tối.

Click.

Căn phòng tràn ngập ánh sáng sau khi Jin-Woo nhấn công tắc.

Cha Hae-in nhìn xung quanh căn phòng, hỏi kỹ.

“Trong văn phòng không có ai khác ư?”

“Hội phó nói anh ấy muốn ở lại khu vực Hầm ngục”.

“Chắc ở văn phòng phải có ai nữa chứ…”

Khi thấy Jin-Woo đang cố ngó lơ, Cha Hae-in nhận ra mình đang nói điều gì đó sai sai. Cô nhanh chóng lắc đầu.

“Không. Không vấn đề gì cả”

Cha Hae-in nhận ra rằng những tiêu chuẩn thông thường không thể áp dụng lên người đàn ông trước mặt cô.

‘Chờ đã’

Cha Hae-in đang đi đến phòng họp với Jin-Woo thì đột ngột dừng lại.

‘Nghĩa là, trong văn phòng bang hội này chỉ có mình và Thợ săn Sung Jin-Woo’

Ánh mắt Cha Haein lộ vẻ e ngại và xấu hổ.

Và đồng thời, cô nhận ra rằng, mình đang hành xử bất thường đến mức nào.

‘Huh…Đây có lẽ là lần đầu tiên mình có cảm giác này…’

Có bao nhiêu người đàn ông trên thế giới này có thể khiến cô ấy lo lắng? Có bao nhiêu Thợ săn hạng S, hoặc thậm chí những người có trình độ kỹ năng cao hơn cô ấy?

Sau đó, cụm từ ‘Một nơi yên tĩnh’ nổi lên trong đầu cô.

Tim cô bắt đầu đập nhanh hơn một chút … mạnhhơn một chút.

Cô mỉm cười, khi nhận ra mình vừa biến đổi từ một Thợ săn hạng S thành một cô gái bình thường.

‘Haha … mình đang e ngại kìa’

Jin-Woo nhìn Cha Hae-in như thể cô ấy đang cố nuốt tiếng cười.

‘Cô ấy thấy buồn cười vì Hội của mình chỉ có hai người thôi sao?’

‘Uhm… Chắc vậy rồi…

Cô ấy là Hội phó của Hội Thợ săn, bang hội mạnh nhất ở Hàn Quốc… Thế nên cô ấy không quen nhìn thấy điều này’.

Jin-Woo bước vào văn phòng, gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ.

Jin-Woo ngồi xuống chiếc ghế gần nhất, trong khi Cha Haein đi đến ghế đối diện anh ta và ngồi xuống.

“Kể cho tôi chuyện gì đã xảy ra.”

Không khí trong văn phòng đột nhiên trở nên ngột ngạt.

‘Làm sao Thợ săn Min Byung-gu có thể nhờ Thợ săn Cha Hae-in chuyển lời cho tôi?’

Ánh mắt Jin-Woo cực kỳ nghiêm túc.

Jin-Woo không biết nhiều về Cha Hae-in, nhưng cô ấy dường như không phải là kiểu người chém gió để thu hút sự chú ý một cách ngớ ngẩn.

” …”

Jinwoo tự hỏi, liệu cô có phải dành thời gian để nhớ lại các mốc sự kiện hay không.

Phải mất một lúc, Cha Hae-in mới cất lời …

“Ngày hôm đó.”

Đôi mắt họ chạm nhau khi Cha Hae-in nhìn lên.

Anh nhận thấy những giọt nước mắt long lanh trong đôi mắt tuyệt đẹp của cô.

Khoảnh khắc anh nhìn thấy nó, Jin-Woo dường như biết câu chuyện sẽ bắt đầu từ đâu.

Cha Hae-in tiếp tục nói chậm rãi.

“Tôi nghe thấy một giọng nói”.

* * *

Khoảnh khắc ấy, bàn tay của Thợ săn Min Byung-gu bất ngờ hiện ra từ trên cao, bắt lấy Cha Hae-in đang chìm sâu xuống vực thẳm.

“Thợ săn Min Byung-gu …”

Min Byung-gu gật đầu chậm chạp.

Khi Cha Hae-in nhìn kỹ ngoại hình của anh ta, cô nhận thấy quần áo của anh ta rất khác thường. Toàn bộ cơ thể anh ta được bao bọc bởi một bộ giáp màu đen.

Nếu không nhìn thấy mặt Min Byunggu, cô sẽ không bao giờ nhận ra anh ta.

Cha Hae-in hỏi,

“Chúng ta đang ở đâu?”

“Tôi không biết … nhưng tôi biết điều gì sẽ xảy ra nếu cô Cha buông tay tôi”.

Trong vô thức, Cha Hae-in bắt đầu nhìn xuống bên dưới họ, nhưng Min Byung-gu nhanh chóng ngăn cô lại.

“Hae-in, đừng”

“Vâng.”

Cô lại ngước lên, giật mình.

Min Byung-gu giải thích với khuôn mặt nghiêm túc.

“Nếu cô nhìn xuống, cô sẽ bị hút vào… và có thể không bao giờ thoát ra được nữa”.

Trong mắt của Min Byung-gu, Cha Hae-in đọc được một số cảm xúc. Khao khát, nuối tiếc, buồn bã.

“Đừng nói với tôi là…”

Cô nhớ lại cảnh tượng ngay trước khi bất tỉnh.

Đảo Jeju.

Nữ hoàng Kiến.

Và một con kiến đột biến khủng khiếp đột nhiên xuất hiện.

Và rồi, bóng tối khủng khiếp ập xuống. Một bóng tối sâu thẳm bao trùm cô.

“Tôi chết rồi sao?”

Byung-gu lắc đầu.

“Chưa.”

“Thế còn anh, Min Byung-gu?”.

“…”

Không có câu trả lời.

Min Byung-gu cắt lời Cha Hae-in.

“Tôi không có nhiều thời gian, vì vậy tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề…”

Đây có thể là cơ hội cuối cùng của anh ấy.

Nếu anh bỏ lỡ cơ hội này, anh sẽ không thể nhắn nhủ một lần nào nữa.

Min nói với vẻ mặt tuyệt vọng.

“Nói với Thợ săn Sung Jin-Woo.”

“Sung Jin-Woo …?”

Cha Haein đột nhiên bối rối khi nghe cái tên đó. Đây là chuyện chưa từng xảy ra với cô.

Min Byung-gu tiếp tục.

“Bảo anh ta phải cẩn thận với sức mạnh của chính mình”.

“Anh muốn nói gì?”

“Có lẽ cô Cha cũng thấy, tôi đã chết. Tôi ngã xuống.. Nhưng ai đó đã kéo tôi lại … từ bóng tối vô tận.

“Đừng nói với tôi là…”

“Phải, đó là Hunter Sung Jin-Woo.”

Đôi mắt Cha Hae-in run rẩy.

“Tôi biết Sung Jin-Woo rất mạnh, nhưng anh ấy cũng có thể hồi sinh người chết?”

Tuy nhiên, Min Byung-gu đã nói rõ hơn cảm giác của mình.

“Không, không giống như hồi sinh… tôi cảm thấy mình như một nô lệ mù quáng, sự tồn tại của tôi chỉ ràng buộc với anh ấy … Tôi có ý niệm về bản thân và có cả ý thức, nhưng tôi tồn tại chỉ để phục vụ anh ấy”.

Không cần phải hỏi “anh ấy” là ai.

Cha Hae-in nuốt nước bọt.

‘Sao mình lại vui…?! Điều này thật đáng sợ”.

Min Byunggu nói tiếp với giọng cay đắng.

“Xin hãy cho Thợ săn Sung Jin-Woo biết.”

Khuôn mặt anh cứng đờ.

“Sức mạnh đó vô cùng to lớn và đáng sợ, và anh ta phải biết điều đó”.

Nhưng mọi chuyện thậm chí còn tồi tệ hơn.

Min Byung-gu đã rất sợ hãi và nhớ lại ký ức trước đây của mình.

Sau khi anh biến thành một người lính bóng tối, anh thấy họ đằng sau Jin-woo. Hàng ngàn? Hàng Triệu? Vô số người lính mặc giáp đen xếp thành hàng dài vô tận.

Đội quân đó âm thầm đứng sau lưng Jin-Woo, như đang chờ lệnh của quốc vương.

Và khi đối mặt với người đứng đầu đội quân đó…

Nỗi sợ hãi mà anh cảm thấy biến mất, và trước mặt anh là Cha Hae-in đang nằm đó.

Ngay lập tức, Min Byung-gu đã biết anh phải làm gì.

Và thực tế là anh còn phải làm làm những nhiệm vụ khác …

“Nói với Sung Jin-woo rằng sức mạnh của anh ta đáng sợ như thế nào …”

Khi kết nối tinh thần với Jin-Woo, Min Byunggu đã nhìn thấy sức mạnh của Jinwoo và đội quân của anh ta.

Min Byung-gu, biết rằng mình không có thời gian, kêu lên.

“Nhớ lấy! Đội quân thực sự của Thợ săn Sung…”

Sau đó.

Mọi thứ xung quanh Cha Hae-in chìm trong ánh sáng.

Khuôn mặt của Min Byung-gu trở nên cứng đờ.

“Đội quân thực sự của anh ấy…”

Nhưng giọng anh bị chôn vùi trong một tiếng vang rền, và càng ngày càng nhỏ lại.
Bình Luận (0)
Comment