Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 159

Các thành viên Cục giám sát thợ săn đã đến hiện trường.

Họ gồm bảy thợ săn cao cấp.

“Mình đã tập hợp tất cả những thành viên ưu tú nhất của Hiệp hội lúc này, nhưng mà…”

Woo Jin-chul biết rằng, lực lượng này không đủ để giúp đỡ Thợ săn Sung Jin-woo.

“Nhưng trong trường hợp xấu nhất …”

Đội giám sát có thể câu giờ một chút để Sung Jinwoo có thể thoát khỏi Hầm ngục đôi.

Vì vậy, anh quyết định đi đến hiện trường.

“Có phải ở đó không? Sếp? ”

“Tôi nghĩ vậy.”

Woo JinChul và các thợ săn xuống khỏi xe, nhanh chóng vào sân trường.

Sau khi nhận được báo cáo, các Thợ săn của hội Anh dũng đang chờ đợi tin tức. Thấy các thành viên Cục Giám sát xuất hiện, khuôn mặt họ sáng bừng lên.

“Đây rồi, họ đã tới!”

Chủ hội vội chạy đến gặp đội giám sát.

Nhưng ánh mắt của Woo Jin-chul không chú ý tới anh ta, mà vẫn chăm chú nhìn về phía cánh cổng.

Hào quang ma lực tỏa ra dày đặc đến khó tin.

Woo Jin-chul gọi nhân viên của mình và ra lệnh.

“Nhanh lên nào.”

“Vâng.”

Đội giám sát thợ săn bước lên. Họ băng qua sân chơi và nhanh chóng đến gần cánh cổng.

Tuy nhiên…

Bước chân của Woo Jin-chul đã dừng lại.

“Sếp?”

“Tiền bối?”

Những người đang đi theo Woo Jin-chul cũng dừng lại.

Woo Jin-chul cẩn thận tháo kính râm ra để nhìn cho rõ. Trong khi đó, các thành viên khác đang rùng mình và lắc đầu.

“Đó là … Cái quái gì …?”

Một cơn bão ma na khủng khiếp đang gào thét.

Dường như không gian xung quanh cánh cổng đang bị bóp méo bởi cơn sóng ma thuật khủng khiếp này.

Đột nhiên anh lảo đảo và lùi lại trong vô thức.

Là ảo ảnh quang học, hay là một điềm báo?

Thoạt nhìn, người ta thấy một tấm màn tối bao phủ cánh cổng.

Nhưng khi nhìn lại, anh thấy nó như hình bóng của cái chết.

Quản lý Cục giám sát Thợ săn dừng lại.

Bản năng của Woo Jin-chul mách bảo anh rằng, bất kể chuyện gì đang diễn ra bên trong, thì đây cũng không phải là chỗ để họ đặt chân vào.

Các nhân viên ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt xám xịt của Woo Jin-chul,

“Sếp, anh có sao không? ”

“…”

Thay vào đó, Woo Jin-chul đặt câu hỏi.

“Có một bang hội lớn nào đang chờ đột kích không? “

Một cấp dưới của anh nhanh chóng tìm kiếm và trả lời.

“Có ạ. Hội thợ săn đang chờ đợi một cuộc đột kích. ”

“Thế còn hai thợ săn hạng S? “

“Cả chủ hội Choi Jong-in và phó hội Cha Hae-in, đều đang chờ để tham gia cuộc đột kích kia. ”

Choi Jong-in và Cha Hae-in

Mình không biết liệu họ có thể đối đầu với thứ đó không…’.

Woo Jin-chul lại quay đầu về phía cổng. Một cơn run rẩy bắt đầu ở từ ngón tay và dần dần lan khắp cơ thể anh.

Là hình bóng của cái chết đang uy hiếp anh.

Thay vì giọng nói uy nghiêm thường thấy, Woo Jin-chul nhai giọng run rẩy nói với cấp dười:

“Gửi… gửi yêu cầu hợp tác khẩn cấp tới Hội thợ săn … “

* * *

Jinwoo đã đặt cậu hỏi đầu tiên.

Thay vì hỏi bức tượng là ai, anh đã hỏi “Ta là ai”.

Khoảnh khắc ngắn ngủi đó.

Jin-Woo, hít thở một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Anh bị ngộp thở sau trận chiến dữ dội vừa qua

Đôi vai anh cũng không còn co giật mà đã bình tĩnh lại.

[…]

Câu trả lời của thiên thần dường như bị trì hoãn.

Jin-woo ấn con dao găm vào cổ nó. Lưỡi dao đã cứa vào lớp đá.

Nếu thiên thần là một con người và có da thịt, nó đã bị chảy máu.

Vì nó chỉ là một bức tượng đá, nên máu không chảy ra. Nhưng cứ thế này, cái cổ sẽ bị cắt đứt.

Bức tượng thiên thần có biết điều đó không?

Jinwoo liếm môi.

[Giờ thì]

Khi nghe ở cự ly gần, giọng nói của bức tượng càng kỳ quái hơn

[Ngươi chọn đúng câu hỏi rồi đó.]

Rồi hắn mỉm cười.

Mặc dù vài cánh tay bị cắt đứt và lưỡi dao đang kề cổ, thiên thần không hề tỏ ra sợ hãi.

‘Phải chăng cơ thể thực sự của nó đang ở chỗ khác?’

Tuy nhiên, Jin-Woo không đủ thời gian và kiên nhẫn để tìm kiếm xung quanh.

‘Nếu nó thực sự có một cơ thể thật ở nơi khác, không biết cơ thể đó còn mạnh đến mức nào…’

Vẫn duy trì nụ cười trên khuôn mặt, thiên thần nói.

[Câu trả lời nằm ở bên trong ngươi.]‘Trong ta?’

Đôi mắt của Jinwoo nheo lại, trở nên sắc bén hơn.

Anh đang tập trung cao độ để cảnh giác trước bất kỳ tình huống bất ngờ nào.

Trong nhiều năm lăn lộn ở hạng E, Jin-Woo đã phải đối mặt với nhiều kẻ thù vượt trội – những kẻ đủ sức giết chết anh ta bất cứ lúc nào.

Một thợ săn hạng E thật khó tồn tại trong Hầm ngục. Và Jinwoo, từng là hạng E của hạng E, đã phải nỗ lực để sinh tồn trong suốt 4 năm.

Những ngày tháng chênh vênh giữa ranh giới của sự sống và cái chết đã giúp anh có một khả năng đặc biệt: Lựa chọn đúng đắn trong những tình thế hiểm nghèo.

Và bây giờ, Jinwoo cảm thấy nổi da gà.

Một cái gì đó bất thường sắp diễn ra.

đúng như mong đợi

ring~

Jinwoo nghe thấy giọng nói quen thuộc của hệ thống đột ngột vang lên. Là giọng nói của một người phụ nữ nào đó, không giống như giọng nói của thiên thần.

[Tải dữ liệu được lưu trữ trong bộ nhớ.]

[Chấp nhận?] (Y / N)


Không chỉ giọng nói, mà cả màn hình tin nhắn cũng xuất hiện.

Có hay không.

Chữ Y (có) và N (không) bắt đầu nhấp nháy chậm chạp trước mắt như thể anh đang chờ câu trả lời.

‘Đây là … ‘

‘Ngươi muốn làm gì?

Ánh mắt của Jin-Woo rời khỏi màn hình tin nhắn và hướng về thiên thần.

Thế nhưng, nụ cười đã biến mất khỏi khuôn mặt thiên thần. Nó đột nhiên nói với khuôn mặt vô cảm.

“Ta sẽ để ngươi lựa chọn. ”

Không giống như ban nãy, giọng nói của thiên thần đã tách khỏi giọng nói của hệ thống. Đó là một giọng nam cứng như máy lọt vào tai anh.

Jin-Woo cắn môi.

“Dữ liệu được lưu trữ trong bộ nhớ …”

‘Vậy, khi nó nói câu trả lời nằm ở bên trong mình, nghĩa là mình đang giữ một tệp dữ liệu đã lưu sẵn, giống như các file save game trong trò chơi?’

‘Và mình có thể kiểm tra tệp dữ liệu đó ngay bây giờ?’


‘…’

Trong một khoảng thời gian ngắn, vô số suy nghĩ xuất hiện trong đầu anh.

Nhưng câu trả lời đã được quyết định.

‘Có lẽ đây là lần đầu tiên và lần cuối cùng để mình xác minh mọi chuyện. Làm sao mình có thể bỏ qua được chứ?’

Nếu hệ thống muốn bẫy anh, nó không cần phải bày trò rườm rà như thế này.

Hệ thống thậm chí có quyền bắt trái tim của Jin-Woo ngừng đập.

‘Như thiên thần đã nói, nếu tất cả quá trình này là một bài kiểm tra… thì nghĩa là, sau trận chiến vừa rồi, mình đã đủ điều kiện để truy cập dữ liệu.’

Jinwoo nhớ lại những lời nói của bức tượng thiên thần trước khi cuộc chiến bắt đầu..

‘Nếu ngươi vượt qua bài kiểm tra, ta sẽ trả lời tất cả các câu hỏi của ngươi. Đó là phần thưởng dành cho ngươi.

Hóa ra phần thưởng chính là quyền truy cập dữ liệu.

Jinwoo đã đi đến kết luận cuối cùng.

Sau đó, miệng Jin-Woo mấp máy.

“…Có.”

Rồi bóng tối chợt ập đến.

Một tiếng chuông vang lên.

ring~

Sau khi âm thanh máy móc quen thuộc đập vào tai anh, giọng nói của hệ thống vang lên.

[Dữ liệu đã được nhập thành công.]

* * *

Đó là con đường vượt qua một đường hầm dài tưởng chừng như vô tận.

Sau khi vượt qua không gian tràn ngập bóng tối, anh thấy ánh sáng rò rỉ từ phía xa.

Sau vài giây chói mắt, Jinwoo đã nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng trước mắt mình.

Anh nuốt nước bọt và phát ra một tiếng rên rỉ.

‘Ôi chúa ơi…’

Vô vàn binh đoàn ma thú đang đứng đó. Chúng đông đến nỗi không thể đếm được, trải dài tới tận chân trời.

Hằng hà sa số ma thú đang xếp hàng.

Đó là một cảnh tượng khủng khiếp.

Nếu những con quái vật này tràn ra khỏi cổng cùng một lúc, nhân loại sẽ bị diệt vong

Nghĩ đến thế, Jinwoo chợt giật mình

‘Đợi đã… Đây là nơi nào?’

Không phải là trái đất.

Một quang cảnh kỳ lạ mà anh chưa từng nhìn thấy.

Một bình nguyên màu nâu đỏ khô cằn, với những tảng đá dài và mỏng có vẻ ngoài kỳ dik đang vươn mình lên trời cao.

Thứ duy nhất đập vào mắt anh là mặt đất màu nâu đỏ, những tảng đá và đội quân ma thú.

JinWoo từ từ nhìn sang những con ma thú.

HighOrc từ ngục tối thấp và người khổng lồ trong những ngục tối cấp cao hơn.

Tất cả những con ma thú này đang đang nhìn lên bầu trời, như chờ đợi một cái gì đó.

‘Chúng đang nhìn vào đâu vậy?’

Ánh mắt của Jin-Woo cũng hướng lên trời.

Và anh đã tìm thấy “thứ đó”

‘…’

Một hồ nước đen trôi nổi trên bầu trời.

Không, đó không phải là một cái hồ.

Là một cánh cổng khổng lồ, bao phủ bầu trời màu tím.

‘Bầu trời tím …’

Thêm một bằng chứng cho thấy nơi này không phải là Trái đất. Chẳng có nơi nào trên Trái đất có thể nhìn thấy bầu trời màu tím.

Một cái gì đó đã xảy ra giữa quái vật và cánh cổng, không phải trên trái đất.

Jinwoo nuốt nước bọt.

Tâm trí anh căng như dây đàn.

Thứ gì sẽ ra khỏi cánh cổng đó?

‘Phải chăng một đội quân nhân loại sẽ bước ra khỏi cổng?’

Nhưng….

‘Ôi chúa ơi!’

Cánh cổng nứt ra, và hàng vạn người lính mặc giáp bạc với đôi cánh đen bay ra.

Họ lao xuống như một đàn ong giận dữ.

Đội quân ma thú bao phủ mặt đất. Và giờ là đội quân giáp bạc bao phù bầu trời.

Một chiến trường hùng tráng với hàng triệu chiến binh.

Jin-Woo đã rất ấn tượng trước khung cảnh này.

Trong khi đó, đội quân ma thú bắt đầu trở nên phấn khích và hung hăng khi nhìn thấy đội quân giáp bạc

Không còn nghi ngờ gì nữa. Đó là một cuộc chiến với quy mô vĩ đại.

Những người lính lao xuống như viên đạn bạc.

Một số người lính đã bước vào trận chiến

GAOOOOHHHH

Tiếng gầm của những con ma thú làm rung chuyển mặt đất.

BU BOOOOOO

Những người lính giáp bạc cũng thổi tù và, phát ra những âm thanh vang vọng

Vũ khí chạm nhau nảy lửa, và những mảnh giáp rơi xuống.

Những tiếng hét nhanh chóng trở thành tiếng kêu gào và rên rỉ.

Mặt đất cũng bắt đầu nhuộm màu máu đỏ.

Những người lính bạc rất mạnh, và họ nhanh chóng chiếm ưu thế.

Mỗi người trong số họ có thể xé xác những thợ săn cấp cao nhất mà không gặp khó khăn gì.

Cuộc chiến dường như không cân sức. Trong lúc đó, đội quân giáp bạc tiếp tục được bổ sung thêm quân số. Tầng tầng lớp lớp chiến binh vẫn tuôn ra từ cánh cổng.

Họ như một cơn sóng thần, ầm ầm cuốn trôi những con ma thú trên bình nguyên đất đỏ.

Waksks

Kie eek!

Không còn là một cuộc chiến nữa, đây là một cuộc tàn sát.

Những người lính chém giết đối phương bằng những đòn tấn công kien quyết và bạo liệt, như cách Jinwoo thường xử lý ma thú. Vì vậy, số lượng ma thú nhanh chóng giảm xuống.

Khi nhìn những con ma thú bị tàn sát, Jin-Woo cảm thấy một cảm giác khó tả đang dâng trào.

‘Mình không thương tiếc những con ma thú này… Nhưng mà, cảnh tượng này không thú vị chút nào’.

Một cuộc diệt chủng đúng nghĩa.

Nhưng ngay sau đó

Khi những con ma thú sắp diệt vong.

Những người lính giáp bạc bất ngờ ngừng di chuyển.

Từng người, từng người một cứng đờ ra.

‘Tại sao vậy?’

Họ đang thương cảm cho lũ ma thú?

Không, không phải.

Nếu như thế, họ sẽ không cố cầm vũ khí của mình.

Jinwoo thấy rõ những bàn tay đang run rẩy.

Hơn nữa, những cảm xúc khuôn mặt của họ không phải là sự nhân từ.

Đó rõ ràng là nét mặt kinh hoàng.

Ánh mắt của họ hướng về một nơi.

Trực giác của Jin-Woo mách bảo rằng, một thứ gì đó rất đáng sợ sắp xuất hiện sau lưng mình.

Nhưng ánh mắt của Jin-Woo không hướng về phía sau, mà hướng xuống mặt đất.

Bóng tối đang lan rộng trên nền đất đỏ.

Những cái bóng lan nhanh qua dòng máu đỏ và những cái xác chất chồng trên mặt đất. Mỗi khi bóng

tối trôi qua một cái xác, một tiếng hét lại vang lên.

Những tiếng hét từ hư không.

Jinwoo cũng có một kỹ năng giống hệt thứ này.

[Lãnh thổ của Hoàng đế]

Lưng anh bỗng nổi da gà.

Jinwoo chậm rãi quay đầu, nhìn về phía sau.

Tại đó.

Có một hiệp sĩ mặc áo giáp đen từ đầu đến chân.

Hào quang màu đen cuồn cuộn tỏa ra từ thân hình của hiệp sĩ này.

‘Đây là…?’

Chỉ có một từ nảy ra trong đầu Jinwo khi anh nhìn thấy Hiệp sĩ đó.

… Hoàng đế bóng tối.

Jinwoo cảm thấy áp lực nặng nề đến khó thở khi đứng trước mặt Hiệp sĩ.

Cùng lúc đó, những người lính giáp bạc trên bầu trời và cả những con ma thú trên mặt đất, đều nín thở.

Mọi con mắt của chiến trường tập trung vào Hoàng đế Bóng tối.

[…]

Vị Hoàng đế nhìn chằm chằm vào những người lính trên bầu trời, bước về phía trước dường như đang nắm bắt một cái gì đó.

Thật bất ngờ.

Những người lính trên bầu trời lùi lại và rút lui.

Một sự im lặng tuyệt đối bao phủ tất cả sinh linh dưới bầu trời.

Và sau đó.

Giọng nói uy nghiêm của Hoàng đế bóng tối phá vỡ sự tĩnh lặng đó.

[Trỗi dậy]

Trans: Thu Trà

Edit: Linye
Bình Luận (0)
Comment