Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 20

Khi các Thợ săn chuẩn bị rời đi, Yoo Jinho lên tiếng hỏi với giọng đầy lo lắng:

“Các anh muốn tôi và anh Jinwoo ở lại đây sao? Đây là phòng Boss đó…”

Với sự hân hoan trong ánh mắt, Hwang Dongseok trả lời:

“Xời, nãy giờ ồn vậy mà nó còn chưa dậy, không sao đâu, các cậu sẽ ổn thôi. Chúng tôi phải ra ngoài lấy dụng cụ, tôi cũng tranh thủ hút điều thuốc luôn. Không sao đâu, chúng tôi sẽ quay lại ngay ấy mà”

Jinwoo lắng nghe lời giải thích nửa vời của Hwang Dongseok và cười thầm.

‘Hahah! Chờ từ đầu giờ mới lộ chân tướng, lâu vãi. Cơ mà có vẻ như bọn chúng đang quá khinh thường mình nhỉ?’

Lý do chỉ có thể là do Jinwoo và Jinho có cấp bậc thấp. Nhưng đúng như dự đoán, Hwang Dongseok và đồng bọn sẽ đi khỏi đây, ngay cả khi nó có một chút khác biệt so với những gì cậu đã tính toán.

Đã 4 năm rồi kể từ khi Jinwoo bước chân vào giới Thợ săn này; trong thời gian đó, cậu đã gặp rất nhiều “loại” Thợ săn khác nhau. Trong đó có ông Oh, là một freelancer* thỉnh thoảng giúp đỡ các công việc của Hiệp hội.

“Phải cẩn thận với “thằn lằn”.

Đó là điều mà ông Oh nhắc hoài, giống như một lời cảnh báo mối nguy hiểm ở trong Dungeon vậy. Nếu gặp mấy trường hợp quá nguy hiểm, sẽ có những Thợ săn hy sinh đồng đội của mình để trốn thoát. Họ sẽ bỏ bất kỳ ai phía sau để trốn thoát, kể cả là người quen, người lạ, kể cả là bạn thân đi nữa. Giống như là con thằn lằn tự cắt đứt đuôi của nó để trốn thoát khỏi sự nguy hiểm.

“Cắt đi cái đuôi hả…”

Theo định nghĩa của ông Oh thì đám Thợ săn này là “con thằn lằn”, và chúng đang “tự cắt đứt đuôi”.

Số lượng tối thiểu mà Cổng hạng C yêu cầu là 10 người, nhưng Hwang Dongseok đã có sẵn 8 người rồi.

“Cậu phải biết là rất khó để có thể tuyển dụng hay thuyết phục một Healer tham gia cuộc Đột kích cá nhân. Nên chúng tôi vẫn luôn như thế và vẫn ổn”.

Jinwoo nhớ lại những điều mà Hwang Dongseok đã nói. Nếu bọn chúng “vẫn luôn như thế” thì có nghĩa là chúng đã vào Cổng hạng C nhiều lần trước đây rồi.

‘“Tất nhiên là họ luôn tuyển thêm người vào cho đủ số lượng tối thiểu’.

Nếu vậy thì chúng bắt buộc phải “cắt đuôi”. Đó là lý do vì sao chúng không quan tâm đến cấp hạng, dù cho có là hạng A hay hạng E đi chăng nữa thì cũng vậy.

Và giờ, Hwang Dongseok lên kế hoạch bỏ “cái đuôi” là Sung Jinwoo và Yoo Jinho, vì chỉ có 2 người họ là không ở trong nhóm của Hwang Dongseok.

“Mà thật sự ra thì như vậy lại càng hay cho mình.”

Biết kế hoạch của Hwang Dongseok, nhưng Jinwoo thấy khá là bình thường. Thật ra, đó là những gì mà cậu đã muốn. Tuy nhiên, Yoo Jinho, thằng nhóc lần đầu tiên tham gia một cuộc Đột kích, thì không tự tin cho lắm, nó hỏi với giọng đầy lo lắng:

“Ưm, nhưng… Anh không nghĩ là chúng ta nên đi cùng nhau sao?”

Jinwoo nhận thấy một tên trong bọn chúng lập tức đưa tay chuẩn bị rút vũ khí. Cậu liền đi tới và đặt tay lên vai Yoo Jinho.

“Không sao đâu. Chúng tôi sẽ ở lại và chờ mọi người”.

Tên Thợ săn kia lập tức dừng tay.

“Anh…?”

Yoo Jinho nhìn cậu với ánh mắt van nài, nhưng cậu không trả lời, thay vào đó là cái lắc đầu nhẹ. Yoo Jinho tỏ ra khó chịu, cậu nhóc không muốn chết nhảm như thế này. Dù không có lợi lộc gì cho bản thân, nhưng cậu nhóc đã muốn bảo vệ cho Jinwoo, vậy mà giờ Jinwoo lại…

Hwang Dongseok mỉm cười, nói:

“Không sao đâu mà, chúng tôi chỉ quay lại xe chút xíu thôi. Vậy nha, chúng tôi sẽ quay lại liền”.

Sau đó, bọn chúng lập tức quay lưng bỏ đi, tiếng bước chân của chúng xa dần rồi biến mất. Yoo Jinho quay sang hỏi Jinwoo:

“Anh, sao anh có thể nói như vậy được chứ? Sẽ làm sao nếu cái “thứ kia” tỉnh dậy chứ”

Cậu nhóc sợ nhện.

“Có vẻ như cậu nhóc chả biết gì về tình hình hiện tại hết”

Jinwoo tặc lưỡi. Sẽ rất phiền phức nếu giải thích cặn kẽ cho thằng nhóc này hiểu. Thay vào đó, cậu bắt đầu làm nóng cơ thể.

________________________________________

Đó là lúc mà Hwang Dongseok quay mặt lại phòng Boss, những Thợ săn đi sau anh ta cũng dừng lại. Họ không thực sự ở quá xa phòng Boss, chỉ đủ xa để không thể nghe được gì thôi.

Mỉm cười, Hwang Dongseok hất mặt về phía Jo Gyuhwan.

“Gyuhwan, chặn lối vào phòng Boss đi”.

“Cho nó nổ luôn nha?”

“Ờ cũng được. Nhưng mà đừng làm căng quá, lát còn phải quay vào nữa”.

Lee Cheoljin ngắt lời họ:

“Đại ca Hwang, sao làm chi cho phiền phức vậy? Sao chúng ta không giết quách chúng ở trong đó luôn đi?”

Hwang Dongseok hướng ánh mắt giận dữ về phía Cheoljin.

“E… em xin lỗi”.

Hwang Dongseok tặc lưỡi:

“Chậc… vậy nếu như con nhện tỉnh dậy lúc chúng ta đang đánh nhau thì sao? Vậy sao lấy được tinh thể mana?”

“Em xin lỗi”.

Jo Gyuhwan tham gia:

“Đại ca Hwang, anh nhắc mới nhớ, vậy lỡ con nhện dậy lúc chúng ta đang thu thập tinh thể mana thì sao? Việc khai thác không thể làm trong yên lặng được”.

Cái thứ đó đã dùng những con quái vật bọ làm thức ăn. Nếu chúng mất cảnh giác trong khi khai thác, nó sẽ dẫn đến một thảm họa cho chính chúng.

“Và đó chính là lý do,”

Hwang Dongseok nở nụ cười.

“…chúng ta bỏ hai thằng ngu kia lại đó”.

“Ah.”

Jo Gyuhwan gật đầu hiểu ý. Hiện tại, họ chẳng biết được khi nào con nhện sẽ thức dậy, có thể là 10 tiếng hay chỉ 1 phút nữa nó sẽ dậy ngay. Vì vậy, lựa chọn tốt nhất là đánh thức nó dậy ngay bây giờ, và cho nó ăn, để làm mới chu kỳ ngủ của nó. Âm thanh từ việc lấp cổng vào phòng Boss chắc chắn sẽ làm nó thức dậy.

Hwang Dongseok tiếp tục:

“Rồi sau đó chúng ta có thể vào khai thác tinh thể mana khi mà con nhện quay lại giấc ngủ của nó”.

Hiệp hội đã cho họ thời gian 5 ngày để thực hiện cuộc Đột kích, vậy có nghĩa là họ còn 4 ngày nữa để hoàn thành. Họ sẽ chờ xem con nhện có ngủ không. Nếu không, họ sẽ hạ con nhện và cố gắng khai thác nhiều tinh thể nhất có thể trước khi Cánh cổng đóng lại. Có thể sẽ không khai thác được nhiều trong vòng 1 tiếng, nhưng không phải chia cho 2 người, họ vẫn có thể ra về với thu nhập cao. Điều đó tốt hơn là cứ làm trong sợ hãi. Cuối cùng, thì điều quan trọng nhất là sự an toàn của chính họ.

Và tất nhiên, đó chỉ là tình huống xấu nhất thôi…

Nếu họ may mắn, họ sẽ có thể lấy tất cả tinh thể mana, hạ con nhện, rồi còn lấy được trang bị của Yoo Jinho nữa.

‘“Thanh kiếm và tấm khiên đó… ít nhất thì cũng đáng giá hàng trăm triệu won cho mỗi thứ.”

Sẽ rất ít khả năng kế hoạch này bị thất bại. Khóe miêng của Hwang Dongseok khẽ nhếch lên.

“Được rồi, chặn lối vào đi rồi ra ngoài làm điều thuốc nào”.

“Vâng, đại ca”.

Khi anh ta vừa trả lời, một ánh sáng chói lòa tập trung trên tay của Jo Gyuhwan.

________________________________________

“…”

Đôi mắt của Yoo Jinho dán chặt vào con nhện, cố hết sức để thở chậm lại. Cậu nhóc hỏi với vẻ mặt vẫn còn sợ hãi:

“Con nhện đó… anh không nghĩ là nó sẽ thức dậy đâu đúng không?”

“Hmm…”

Jinwoo không trả lời. Cậu đang tính toán về những gì sắp xảy ra, nhưng cậu cảm thấy đầu thằng nhóc sẽ nổ tung khi nghe cậu giải thích mất.

“Tính xem nào…”

Từ lúc Yoo Jinho hỏi tới giờ đã là 5 phút trong sự im lặng rồi, và dường như sự sợ hãi của cậu nhóc tăng lên theo thời gian.

Ngay lúc đó thì,

BANG!

BÙM!

Với một âm thanh tai hại, lối vào phòng Boss bị lấp lại.

“Huh? Hả? Chuyện gì vậy?!!!”

Yoo Jinho chạy tới chỗ lối vào trong sự hoảng loạn, nhưng mấy cục đá đã rơi xuống bít lối ra rồi. Cậu nhóc cố gắng hết sức để đẩy, nhưng không xê dịch được tí nào cả. Jinwoo tiến tới.

“Anh… anh giúp em một tay!”

Cậu nhóc vẫn dùng hết sức cố gắng đẩy đống đá.

‘Tên của thằng Mage đó là Jo Gyuhwan thì phải?’

Jinwoo thấy vài tia sáng trước khi lối vào bị bịt kín. Sức mạnh của một Mage có thể tạo ra một vụ nổ bịt kín lối vào thế này, phải là Mage hạng C trở lên. Mà Mage hạng C thì chỉ có thể là hắn thôi.

Jinwoo đặt tay lên một cục đá.

‘“Mình có thể thoát ra dễ dàng”

Cậu có thể cảm nhận được sức nặng của cục đá khi sờ tay vào. Nó nhẹ hơn dự đoán rất nhiều. Dùng một ít sức vào đã thấy những cục đá có sự di chuyển nhẹ rồi, nhưng cậu không có ý định thoát ra.

“Ah! Em hiểu rồi!”

Yoo Jinho đột ngột dừng đẩy, và nói như kiểu đã được thông não. Cậu nhóc quay về phía Jinwoo với khuôn mặt đỏ bừng vì gắng sức và tiếp tục:

“Lũ chó đó định giết chúng ta! Chúng không muốn chia số tinh thể cho chúng ta, nên chúng nhốt chúng ta ở đây để con nhện sẽ giết chúng ta thay chúng”.

‘Trời lụ đạn, cậu nhận ra rồi sao. Tốt lắm’.

Jinwoo cố gắng để không thở dài.

“Đúng vậy đó, và giờ có thể nói chúng ta đang gặp một ít rắc rối”.

“Argh! Lũ chó!”

Khuôn mặt đang đỏ bừng bừng vì tức giận nhanh chóng trở nên tái nhợt, Jinwoo cũng không cần phải hỏi tại sao. Cậu có thể cảm nhận được, mà bóng của con nhện cũng đang phản chiếu trong mắt của Yoo Jinho. Cậu quay lại.

grrrrr

Vì tiếng động vừa nãy mà con nhện đã thức dậy, chậm chạp di chuyển cái thân hình khổng lồ của nó.

Kích cỡ bằng ngôi nhà 1 trệt 2 lầu 3 phòng ngủ 4 toa lét.

Thêm mấy chục con mắt.

Còn thêm cái hàm đáng sợ.

Mấy cái chân dài và khẳng khiu, còn chân giữa thì chưa biết.

Thứ đó chuyển động nhìn không dễ thương bằng lúc ngủ nhỉ.

“Thôi rồi…”

Yoo Jinho bắt đầu chu kỳ hoảng loạn, cả cơ thể của cậu nhóc như đóng băng, đứng hình hơn 5 giây. Trong khi đó, Jinwoo tập trung vào con nhện và bình tĩnh gọi con dao độc Casaka trong túi đồ.

‘“Em là của anh đừng là của ai” – cậu nghĩ.

Cuối cùng cũng đã được động tay động chân, cậu cũng đang muốn thử đống chỉ số mới tăng nhờ “Nhiệm vụ hằng ngày”. Nắm chặt con dao độc Casaka trong tay, cậu nhíu mày tập trung.

Hãy bắt đầu cuộc đi săn nào. Bây giờ là lúc thể hiện tại sao Thợ săn lại có được danh hiệu Thợ săn!

“Kh-khoan đã, anh!”

Yoo Jinho điên cuồng chặn Jinwoo, người đang thong thả tiến lại con nhện.

“A-Anh đang làm cái quái gì vậy?”

Hai bàn tay đang nắm lấy Jinwoo run lẩy bẩy. Jinwoo chỉ vào con nhện bằng tay trái:

“Thì giết nó nè”.

Đó là lý do tại sao Jinwoo lại theo dõi mọi hành động của Hwang Dongseok tới bây giờ. Nếu hắn “tự cắt đứt đuôi” theo dự đoán của Jinwoo, thì cậu sẽ hốt trọn tất cả, đó là cơ hội cực tốt để hốt đống exp và lõi ma thuật.

“Bà mẹ… nếu không phải tại con Boss điên này ăn hết mấy con quái vật thì…”

Cậu đã có thể kiếm được nhiều hơn nữa. Thật đáng tiếc.

Trong khi đó, Yoo Jinho, người chả biết gì về Jinwoo, đang nhìn cậu một cách bối rối.

“Thằng cha này mới nói gì chứ O.O!?”

Cậu nhóc Jinho đã từng nghe nói rằng con người có thể sẽ phát điên sau một cú sốc lớn. Và giờ thằng cha hạng E này mới kêu là thằng chả sẽ solo với con Boss hạng C. Nếu cái này không phải điên, thì là gì nhỉ!?

“Anh sẽ giết cái thứ đó?!”

Jinwoo gãi đầu:

“Ủa cậu có muốn giết nó không? Tôi nhường…”

Jinwoo quay lại đối diện với con Boss mà không cần nghe câu trả lời của cậu nhóc. Vì cậu thấy chẳng cần phải đợi câu trả lời trong khi cậu nhóc đứng còn không vững. Với lại, cậu cũng không mong đợi gì từ cậu nhóc này ngay từ đầu.

‘“Nó sẽ ngáng đường mình mất.”

Jinwoo tiến tới con nhện một cách chậm rãi. Phát hiện ra cậu, con nhện cũng chậm rãi tiến tới Jinwoo với 8 cái chân dài tới nách.

Như thể thích thú với loại thức ăn mới, con nhện không hề vội vã. Nó bước từng bước nhỏ với 8 cái chân dài tới nách, và từ từ thu hẹp khoảng cách với Jinwoo.

“Hít thở…”

Tiến tới gần với con nhện khổng lồ, Jinwoo nhận ra hơi thở cậu đang rất gấp, tim cậu cũng đập liên hồi.

Thình thịch - thình thịch -

Cậu cố gắng điều hòa nhịp thở, và kiềm chế sự hưng phấn của mình xuống. Phải bình tĩnh. Hình ảnh đứng trước lối xuống level 3 trong ga tàu đang tái hiện lại trong đầu cậu.

Sau khi trải qua kha khá các trận chiến, cậu đã tự tin vào khả năng của mình hơn. Cậu đã không còn áp lực như lúc đứng ở ga tàu nữa.

grrrrrl-

Con nhện và cậu đã ở khoảng cách đủ gần để cậu có thể nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu qua mắt của con nhện.

Jinwoo nhíu mày tập trung.

*Freelancer: Là một danh từ ám chỉ những người tự do, thích gì làm đó, không bó buộc bởi công ty, cá nhân, hay tổ chức nào. VD: Freelancer quay film, là mấy người ai tới thuê họ quay, họ thích thì quay, không thì từ chối, không bị ràng buộc bởi công ty truyền thông, hay đài truyền hình nào cả.
Bình Luận (0)
Comment