Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 224.2

Người đàn ông bước ra phía sau tòa nhà – giở chỉ còn lại bức tường bên ngoài. Ông ta cúi đầu xuống và gỡ mũ trùm đầu ra.

Đó là một người đàn ông với đầu tóc bù xù và bộ râu dường như đã rất lâu không được cắt tỉa.

Chính là Sung II-Hwan.

Ông ngồi đó, thở phào nhẹ nhõm.

Hah! hah! hah!

Ông ta chậm rãi giơ tay trái lên, đầu ngón tay đã bắt đầu tan vỡ và hóa thành tro tàn.

Đó là hâu quả của việc sử dụng quá nhiều sức mạnh của những kẻ thống trị, vượt quá giới hạn chịu đựng của cơ thể con người.

“Ổn rồi…

Ít nhất thì, với sức mạnh này, mình đã có thể bảo vệ Jin Woo”.

Khuôn mặt ông ấy trông rất thõa mãn, dù ông đang cảm thấy đau đớn vô cùng.

Sự hiện diện của Jin Woo, người thừa hưởng sức mạnh của Hoàng đế Bóng tối, sẽ mang đến niềm hy vọng cho nhân loại. Sung II-Hwang dựa đầu vào tường, ngồi xuống và nhắm mất lại.

Khi ông bị mắc kẹt trong Hầm ngục vì cánh cổng đóng lại, ông đã gặp những kẻ thống trị.

Ban đầu, những kẻ thống trị đã yêu cầu Sung II-hwan quay về Trái đất và ngăn chặn Hoàng đế Bóng tối Ông ấy không có sự lựa chọn nào khác.

Sau đó ông trở lại trái đất nhân danh kẻ thống trị, với tư cách là sứ giả của họ, với một nhiệm vụ quan trọng.

Nhưng Sung II-Hwan không thể hoàn thành nhiệm vụ của mình. Dù ông biết rằng bên trong cơ thể của Jin Woo, có một sức mạnh kinh khủng có thể đe dọa sinh mạng của mọi sinh linh.

“Làm sao một người cha có thể giết chết con cái của mình?”

Ông không thể làm gì khác ngoài việc lặng lẽ nhìn Jin Woo từ trong bóng tối. Rồi ông tạm thời rút lui.

Những Người kẻ thống trị, vốn chỉ tập trung ngăn chặn Hoàng đế Bóng tối trỗi dậy, bắt đầu thay đổi suy nghĩ. Mảnh ghép rực rỡ nhất của ánh sáng, đã đưa cho ông mệnh lệnh mới.

[Bảo vệ Hoàng đề Bóng tối ]

Họ nhận ra rằng để ngăn chặn kế hoạch của các vị Hoàng đế còn lại,cần phải tận dụng sức mạnh to lớn của Hoàng đề Bóng tôi.

Vì những kẻ thống trị và quân đội của họ chưa thể đến kịp, nên chỉ có Hoàng đế Bóng tối mới có thể ngăn chặn các Hoàng đế khác hủy diệt Trái đất.

Đó là một canh bạc.

Hoàng đế Bóng tối sẽ về phe ai?

Nhưng kết quả giờ đã rõ ràng. Jin Woo quyết định giữ lại nhân tính của anh, và Hoàng đế Bóng tối cũng đồng ý với lựa chọn của anh ấy.

Hoàng đế Bóng tối được tái sinh thành chính Jin Woo.

Đó là một lý do khác để Sung II-Hwan cứu Jin Woo.

“Thật xấu hổ… Sau 10 năm xa cách, mình vẫn không thể bước ra chào thằng bé…”

Thật tàn nhẫn nếu ông gặp Jinwoo rồi lại bỏ đi thêm lần nữa.

Vì thế, ông đã tự quyết định. Rằng mình sẽ lặng lẽ biến mất.

Sung II-Hwan nhìn xuống cơ thể đang từ từ biến thành tro tàn của mình và cố gắng tự an ủi bản thân.

Đột nhiên… Ông nghe thấy một tiếng động vang lên.

Sung II-Hwan lập tức cố gắng đứng lên và che mặt bằng mũ trùm đầu.

Và ai đó đã đứng trước mặt ông ấy.

Sung II-Hwan biết người đứng trước mặt mình là ai, nhưng ông không muốn nhìn vào khuôn mặt ấy.Thay vào đó, ông cố giấu mặt và đi ngang qua Jin Woo.

Jin Woo sau đó quay lại và hỏi.

“Cha nghĩ con không nhận ra sao?”

[…]

Sau khi im lặng hồi lâu

Bước chân Sung II-IIwan dừng lại.

‘Làm sao mà…?’

Ông ngoảnh lại và nhìn thấy Jinwoo đang tung hứng một thứ gì đó.

[Thịch] (Trans: May quá, không phải phập)

Đó là một con dao găm, ông ấy đã đánh rơi sau khi tay trái bị đóng băng trong cuộc chiến trước đó.

Nhìn chằm chằm vào con dao găm, Sung II-Hwan ngắng đầu lên.

Ông thấy Jin Woo đang nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt u ám.

Con dao găm vẫn gắn liền với ký ức của Jin Woo.

Khi anh còn nhỏ, mẹ anh đã rất tức giận khi thấy hai cha con chơi đùa với dao găm.

Không giống như Hoàng đế Bóng tối – người thích càn quét chiến trường bằng thanh trường kiếm, Jin Woo luôn chọn con đao găm làm vũ khí chính của mình.

Đó là vì anh muốn lưu giữ kỷ niệm về cha.

Và cũng vì ký ức của anh ấy, Hệ thống cũng luôn tặng cho Jin Woo những con dao găm như một phần thưởng nhiệm vụ.

Jin Woo khẽ nói.

“Cha sẽ lại đi xa như thế nữa sao?”

‘Cha?!”

Những lời đó găm vào trái tim ông. Và Sung Il-Hwan cởi mũ trùm đầu.

Nhưng cánh tay phải của ông đã dần biến thành tro bụi.

Jin Woo kinh ngạc khi thấy tình trạng này. Nhưng Sung II-Hwan mỉm cười:

“Cha không muốn cho con thấy điều này”.

Jin Woo biết rằng cơ thể, đã mắt đi sức sống và bắt đầu biến thành tro bụi, dù làm cách gì cũng không thể phục hồi.

Sung II-Hwan giơ bàn tay còn lại lên để sờ mặt Jin Woo.

Vì tay trái của ông đã tan biến đến vai.

Jin Woo cố hỏi.

“Cha…?”

“…”

“Cha không muốn gặp con à?”

Sung II-Hwan đặt tay lên mặt Jin Woo để nguyên đó, rồi ông nói lời sâu thắm nhất từ trái tim.

“Cha luôn luôn nhớ đến con và gia đình của chúng ta”

Ngay cả khi con không nhìn thấy cha, chỉ cần ta nhìn thấy con từ xa cũng hạnh phúc rồi.”

Bàn tay của ông đặt trên mặt Jin Woo cũng bắt đầu tan biến, nước mắt của Jin Woo lã chã rơi xuống.

“Con đã trưởng thành rồi”.

Jin Woo run rẩy.

“Có phải là những kẻ thống trị? Họ đã thao túng cha, đúng không?”

Giọng nói của Jin Woo tràn ngập sự phẫn nộ. Nhưng Sung II-Hwan lắc đầu.

“Họ đã cho cha một sự lựa chọn. Và cha đã chọn bảo vệ con, cha không hối hận vì lựa chọn của mình”.

Phần còn lại của bàn tay phải đã tan thành bụi và bắt dầu phân tán.

“Cha muốn nói chuyện nhiều hơn với con… muốn ở lại lâu hơn một chút… nhưng con yêu.”

Cuối cùng, ông lại làm tổn thương con trai mình thêm một lần nữa.

Nước mắt chảy ra từ đôi mắt của Sung II-Hwan, ông đã cố gắng kiềm nén cảm xúc đến lúc này.

“Xin lỗi, cha đã không làm một người cha tốt”

Và rồi…

Toàn bộ cơ thể của Sung II-Hwan đã tan thành tro bụi. Đó là cái giá phải trả khi lạm dụng sức mạnh của kẻ thống trị trên cơ thể con người.

Jin Woo cố nắm lấy cơ thể tan vỡ của cha mình.

Nhưng những gì còn lại trong tay anh chỉ là không khí, khi cơ thể linh hồn đã mất đi sức mạnh.

Chẳng còn gì nữa.

Một cái gì đó trong trái tìm của JIn Woo sụp đổ.

Jin Woo ngửa mặt lên trời và gào khóc.

“Uwaaaaa”

Các dòng chảy ma thuật trong không khí dao động đữ dội, bầu trời và mặt đất rung chuyển như đang khóc cùng anh ấy.

Vàmột âm thanh nặng nề thoát ra từ miệng của Jin Woo.

“Các Hoàng đế, nghe cho rõ đây! Tất cả những điều này xảy ra vì các ngươi đã chọn hành tinh này làm chiến trường”.

“Các ngươi sẽ phải trả giá cho điều đó. Ta thề như vậy”

Giọng nói chứa đựng sức mạnh ma thuật của anh lan truyền trong bầu khí quyền và lan rộng ra khắp thế giới.

[Các ngươi phải trả giá cho điều này!]

Tiếng gầm giận dữ của Hoàng đề Bóng tối làm rung chuyển trời đất.

[Hãy nhớ rõ điều đó!]

Ngày hôm đó.

Một người đàn ông với một sức mạnh không thể tưởng tượng, đã thức tỉnh.

[Đó là sự khởi đầu của Chiến tranh]
Bình Luận (0)
Comment