Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 269

Khoảng cách giữa cậu ta và hiệp sĩ đen là 30 mét

…Đến đây nào.

Soohoh tập trung tinh thần và ngay lập tức, dòng thời gian xung quanh cậu ta dường như chậm lại. Nhờ đó, cậu ta có thể nhìn và cảm nhận tất cả những thay đổi nhỏ mà cậu ta chưa từng thấy trước đây.

Ví dụ như khi hiệp sĩ đen vung thanh kiếm lên. Và sau đó, vòng cung sét màu xanh lam từ đầu thanh kiếm phóng thẳng về phía cậu ta.

Wow, mình có thể thấy rõ chuyển động của hắn!!

Cuối cùng, cậu ta có thể thấy rõ đòn tấn công mạnh mẽ – thứ đã kết liễu cậu hai lần trước đó. Sự nhanh nhẹn và các giác quan của cậu ta được nâng lên cao hơn nhiều so với trước khi lên Cấp! Giờ đây, nhận thức của cậu được lên mức cao nhất.

Cậu ta tránh được luồng sét và tiến lên một bước.

Vút!

Chỉ một bước nhảy, và sau khoảnh khắc, khoảng cách giữa cậu ta và mục tiêu giảm đi một nửa.

Xoẹt!!

Tia sét thứ hai sượt qua đỉnh đầu cậu ta.

Hiệp sĩ đen nhanh chóng thay đổi tư thế sau đợt tấn công đầu tiên để quan sát đối thủ mình. Soohoh cảm thấy ngạc nhiên trước phản ứng nhanh chóng của kẻ thù.

Vút!

Khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại, mặt đối mặt.

Rắc!

Soohoh siết chặt nắm tay lại.

Bây giờ ngươi đang ở trong phạm vi của ta.

“…”

Có vẻ như hiệp sĩ đen trở nên căng thẳng, cảm xúc của hiệp sĩ lướt qua không khí lạnh lẽo chạm vào hai má Soohoh.

Vừa cảm ơn hệ thống tăng Cấp đã giúp mình mạnh lên tới mức đáng kinh ngạc như vậy, Soohoh vừa đấm mạnh về phía trước.

Vụtttttttttttttttt!

Nắm đấm vung ra như một viên đạn và phóng thẳng vào mặt vào mặt hiệp sĩ đen.

Bốp!!

Hiệp sĩ đen vội giơ thanh kiếm của mình ra để chặn chiếc găng tay sắt đang lao tới, nhưng cuối cùng, anh ta bị đẩy mạnh về phía sau.

Kíttttttttttttttttt!!

Đôi giày của hiệp sĩ đen trượt trên những viên đá và để lại một vệt dài trên bề mặt sàn nhà. Anh ta cứ trượt về phía sau một đoạn dài, mãi mới dừng lại được, tuy nhiên…

‘…!!’

Anh ta muộn màng nhận ra rằng có một cột đá phía sau đã giúp anh ta dừng lại.

Chết tiệt thật!

Hiệp sĩ đen trở nên bối rối và nhanh chóng đưa ánh mắt về phía trước. Nhưng Soohoh đã ở ngay trước mặt anh ta.

‘Thiếu chủ đã …. nghĩa là ngài ấy cố ý dồn mình vào chính khu vực này sao?’

Hiệp sĩ đen giật mình vì suy nghĩ thông minh của đối thủ, nhưng anh ta không để lỡ một giây nào. Theo phản xạ anh ta di chuyển thanh kiếm của mình. Hào quang tuôn ra từ lưỡi kiếm ánh lên trong đôi mắt Soohoh, phát ra ánh sáng xanh lạnh lẽo.

Lưỡi kiếm của hiệp sĩ đen chém xuống theo đường chéo, ngay lúc đó, Soohoh nín thở một lúc và đập mạnh vào lưỡi kiếm bằng mu bàn tay khiến lưỡi kiếm chệch sang một bên.

Sau đó, cậu ta tiến một bước mạnh mẽ về phía trước.

Soohoh cố gắng giảm khoảng cách giữa mình và đối thủ trước khi vung nắm đấm thêm một lần nữa. Đòn tấn công phóng thẳng vào ngực hiệp sĩ đen.

Bốppp!!!

Hiệp sĩ đen bị đòn tấn công đánh văng đi và đâm vào cây cột phía sau, bề mặt cây cột bị nứt toác ra.

Nắm đấm của Soohoh mang một sức mạnh hủy diệt phi thường.

Tuy nhiên, cuộc tấn công mang sức mạnh hủy diệt như vậy vẫn chưa kết thúc. Ngay sau đó, hàng loạt nắm đấm của Soohoh trút xuống đối phương.

BỐP

BINH

RẦM

HUỴCH

Hiệp sĩ đen, không, Ygritte vừa thầm ngưỡng mộ, vừa chặn và làm chệch hướng những đòn tấn công không ngừng nghỉ của Soohoh. Điều đó cho thấy, Jinwoo đã thành công trong việc rèn luyện cho Soohoh đến mức nào.

Vậy, đây là sức mạnh của Thiếu chủ, ngay cả khi ngài ấy chưa thể sử dụng 100% khả năng của mình?

Cha cậu ta, trở thành một vị thần, trong khi mẹ cậu ta, từng là một thợ săn hạng S mạnh mẽ trong dòng thời gian bị xóa. Sinh ra từ hai người này, tiềm năng ngủ sâu trong Soohoh dễ dàng vượt quá trí tưởng tượng của Ygritte.

Rắc rắc rắc!

Bộ giáp cứng cáp bắt đầu vỡ ra và rơi xuống sàn từng chút một dưới hàng loạt các đòn tấn công khốc liệt. Ygritte đẩy tốc độ của bản thân đến giới hạn, nhưng vẫn không đủ để phòng thủ trước mọi đòn tấn công của Soohoh.

Và cuối cùng…

Kenggggggg!!

Thanh trường kiếm không thể chịu đựng thêm các đòn tấn công của Soohoh, cuối cùng bị gãy..

Có lẽ, đến đây là đã kết thúc.

Ygritte nhìn tàn dư thanh kiếm vỡ vụn bay đi và cảm nhận theo bản năng rằng trận chiến này đã kết thúc.

Tuy nhiên, thất bại này khiến Ygritte thêm hào hứng, giống như khi anh ta chiến đấu chống lại Jinwoo vào những năm trước ở một nơi tương tự như thế này.

Trong khi đó, Soohoh dồn toàn bộ năng lượng ma thuật của mình vào nắm đấm, chuẩn bị cho cúđánh cuối cùng.

Vù ù ù ù-!!

Mana xung quanh không khí rung chuyển và lan tỏa một cách rõ ràng. Và sau đó….

BÙM!!

Nắm đấm bay thẳng về phía trước như một khẩu đại bác, để lại một cái lỗ lớn, trống rỗng, nơi bụng hiệp sĩ đen. Thân thể hiệp sĩ bị đánh bật và va chạm với cây cột một lần nữa rồi từ từ trượt xuống.

Sau đó, anh ta bất động hoàn toàn.

‘…’

Soohoh thận trọng chọt chọt vào thân mình hiệp sĩ đen đang gục xuống trước khi thở phào nhẹ nhỏm.

“Phewwww!!”

Cậu ta đã thắng.

Cậu ta đã chiến đấu và chiến thắng trước một kẻ thù hùng mạnh mà trước đó, cậu ta nghĩ rằng mình không bao giờ có thể chiến thắng được. Niềm vui bắt đầu trào dâng từ sâu thẳm trong lòng cậu ta như một cơn sóng thần.

Tuy nhiên, khác với mong đợi, mọi thứ dường như không có nhiều thay đổi.

Có lẽ … đây chưa phải là kết thúc?

Cậu ta từ từ nhìn xung quanh và phát hiện ra rằng, từ xa, một Cánh cổng hoàn toàn mới được tạo ra dưới chân cầu thang dẫn lên ngai vàng.

Đôi mắt cậu ta trở nên mở to hơn.

‘Đó là lối ra!’

Cậu ta không biết tại sao mình lại ở nơi này, nhưng vẫn vậy, cậu ta không thể không mỉm cười rạng rỡ sau khi nhận ra rằng cuộc phiêu lưu kỳ quái này sắp đi đến hồi kết.

Soohoh vội vã chạy về phía Cánh cổng mới trong hạnh phúc và bước vào trong. Giống như lúc đầu, khi cậu ta bước vào nơi này, cậu ta đi qua một đường hầm dài tối tăm, và sau khi mở mắt …..

“Kkkiiihehehe!”

“Khhiigegegek!”

“…..”

Cậu ta thấy những con quái vật kiến cao bằng con người, đang kêu ríu rít như một đàn chim.

●●●●

“Hộc, hộc, thể loại kiến quái đản gì đây hả trời?!”

Soohoh vừa thở dốc vừa trân trối nhìn xác của lũ quái vật mà cậu ta đã đánh bại.

Vì lý do nào đó, cậu ta thích kiến từ nhỏ nên cậu ta luôn luôn thận trọng tránh dẫm đạp lên những con kiến trên đường. Nhưng bây giờ, cậu ta cảm thấy khá hối hận về hành động của mình trong quá khứ.

Đó là sức mạnh và sự cố chấp của những con quái vật kiến này. Những con quái vật mang áo giáp thậm chí không thể so sánh với những con quái vật kiến đã chết ở đây.

Tuy nhiên, nhờ rèn luyện bản thân với những con kiến này, mình đã…

Cấp độ của cậu ta bắt đầu tăng lên nhanh chóng sau khi cậu ta săn những con quái vật kiến này.

Rầm rập, rầm rập…

Cậu ta có thể nghe thấy tiếng bước chân xáo trộn của lũ quái vật đến từ đâu đó. May mắn thay, Soohoh đã nghỉ ngơi, lấy lại sức được một lúc sau khi chiến với lũ quái vật kiến khi nãy. Cậu ta nắm chặt tay và chuẩn bị sẵn sàng.

Vù ù ù!

“Khihihe!”

“Kahk!”

Ghi nhớ những bài học rút ra trong trận chiến với hiệp sĩ đen, Soohoh tập trung vào việc nâng Cấp mình lên cao hơn bằng cách dọn sạch mọi ngóc ngách của đường hầm này.

Và vì đó, tiếng la hét của lũ quái vật tiếp tục vang lên từ khắp mọi ngóc ngách đường hầm phức tạp giống như mê cung này.

Cậu ta đã lang thang trong cái đường hầm phức tạp, tối tăm này bao lâu rồi?

Tuyệt…

Khi cậu ta đạt đến điểm mà Cấp độ không thể, Soohoh tiến về căn phòng cuối cùng trong đường hầm này và bước vào đó.

Khi cánh cửa mở ra, một căn phòng khổng lồ chào đón cậu ta. Một không gian trống hoàn toàn.

Không có một dải ánh sáng nào trong căn phòng của con Boss, nhưng các giác quan của Soohoh đã vượt xa con người bình thường và cậu ta không gặp vấn đề gì trong việc duy trì tầm nhìn của mình.

Căn phòng này lớn như vậy thì có lẽ con Boss cũng lớn, phải không nhỉ?

Ngay khi cậu ta bắt đầu lo lắng hơi thái quá, thì…

Cậu ta phát hiện ra một con quái vật kiến hình người đang quay lưng quay về phía cậu ta. Tuy nhiên, không giống như những con quái vật mà cậu ta đã chiến đấu, con quái vật đặc biệt này có đôi cánh giống như côn trùng ở phía sau lưng.

Có phải nó là thứ duy nhất trong căn phòng này?

Dường như điều này khá giống với căn phòng hiệp sĩ đen, có lẽ chỉ duy nhất một con Boss trong đây. Tuy nhiên, Soohoh không thể cảm nhận được bất kỳ sức mạnh nào phát ra từ sinh vật kiến đó, khác hẳn với Boss hiệp sĩ đen trước đây.

Con quái vật này là một kẻ mạnh hay chỉ là một kẻ yếu?

Soohoh nghiêng đầu sang một bên và rón rén, thận trọng tiếp cận sinh vật.

Khi cậu ta đến đủ gần để nghĩ rằng mình đang ở trong tầm ngắm, con quái vật kiến đột nhiên quay lại đối mặt với Soohoh.

‘Ặc!

Soohoh giật mình và nhanh chóng lùi lại một bước.

Tuy nhiên, đó không phải là vì cậu ta sợ hãi. Cậu ta chỉ ngạc nhiên trước tình huống như vậy, thế thôi. Nhưng, có một điều bất ổn ở đây. Vấn đề là, khi con quái vật kiến quay lại, nó khóc không ngừng.

Nó khóc nức nở đến nỗi, mặc dù cậu ta biết sinh vật đó là một con quái vật mà cậu ta không thể trò chuyện, Soohoh không thể tự mình tấn công trước được.

“Kiekkihuhuhuhu”

‘Tại sao điều này lại xảy ra, tại sao con kiến lại khóc?’

Có lẽ điều này là khá bình thường, khi một con kiến có kích thước như người đàn ông trưởng thành, đang khóc vì điều gì đó. Thay vì đánh với con quái vật kiến này thì…

Vì lý do nào đó mà không thể giải thích được, Điều Soohoh muốn chính là được vui chơi, trò chuyện với con quái vật này. Đó là những gì cậu ta cảm thấy.

Nhưng, suy nghĩ đó chỉ tồn tại trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Soohoh cảm nhận được một luồng sát khí đáng kinh ngạc phát từ sinh vật này và vội vàng nhảy ra một khoảng cách rất xa.

‘…??’

Như thể nó đang cố giữ lấy cảm xúc của mình, con quái vật kiến đã lau nước mắt bằng mu bàn tay.

Ôi chúa ơi….

Trong khi đó, Soohoh bị choáng bởi sức mạnh đáng kinh ngạc tuôn ra từ đối thủ mới và vô tình nhìn xuống cánh tay, những sợi lông dường như dựng đứng lên.

Con kiến này, nó ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với những con quái vật kiến khác hay hiệp sĩ đen mà cậu ta đã chiến đấu từ trước đến nay. Toàn thân cậu ta bắt đầu run rẩy.

Hử…?

Đột nhiên, một cái bóng đang lớn dần lên ở phía mặt đất và cậu ta ngẩng đầu lên nhìn, chỉ để thấy rằng con quái vật kiến đã thu hẹp khoảng cách và đang đứng ngay trước mặt cậu ta.

Cơ thể nó đã phồng lên gấp đôi so với kích thước trước đó và sau đó, nó rít lên một tiếng kêu kinh hoàng.

Kiiiiiieeeeehhhk!

●●●●

Thật là nhẹ nhõm.

Thật vậy, những gì vừa trải qua không khác gì một sự giải thoát.

Vừa kiệt sức nằm trên mặt đất, Soohoh vừa nghĩ như vậy.

Con quái vật kiến có cánh là một đối thủ thực sự đáng sợ. Nhưng, vì lý do nào đó, mỗi lần cậu lâm vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc, con kiến lại dừng tấn công. Như thể nó cảm thấy mâu thuẫn về điều gì đó.

Nhưng, nhờ đó, cậu ta đã có thể hạ con kiến bằng cách nào đó, mặc dù cậu ta cũng bị nó đánh cho bầm dập.

“Hộc, hộc…”

Soohoh vặn vẹo và cố gượng dậy. Như là một phần thưởng sau khi hạ gục kẻ thù hùng mạnh, một Cánh cổng mới đã được tạo ra.

Trước khi rời đi, cậu ta xác nhận Cấp hiện tại của mình.

Cấp: 99 

Cấp độ của cậu đã ngừng tăng. Thông thường, hầu hết các trò chơi sẽ coi ’99’ là mức tối đa có thể đạt được.

Chắc là mình sắp được về nhà rồi.

Trái tim Soohoh đập thình thịch với hy vọng rằng điều đó sẽ xảy ra sau khi bước vào Cánh cổng mới này. Sau đó cậu ta vui vẻ nhảy vào Cánh cổng đang chờ. Và khi cậu ta mở mắt ra.

“Hum? Mmmm??”

“Grừ, grừ….”

“Grào”

“Gréc”

“Grú”

Soohoh nhìn thấy những người khổng lồ, rồng và quái vật lấp đầy tầm nhìn của mình, nhiều đến mức khổng thể đếm xuể.

“Ha…”

●●●●

Có lẽ, đây là thứ mà người ta gọi là “hằng hà sa số”.

Bước qua những ngọn núi từ xác chết của những người khổng lồ và Rồng, Soohoh tiếp tục đi trên con đường dường như vô tận này.

Cấp hiện tại của cậu ta vẫn ở mức 99.

Mặc dù Cấp không tăng lên, nhưng giờ cậu ta có thể kiểm soát sức mạnh của mình một cách trơn tru và thành thạo hơn sau khi trải qua vô số trận chiến. Sức mạnh đáng kinh ngạc và kỹ thuật để kiểm soát chúng, đã mang đến cho Soohoh cảm thấy tự tin hơn bao giờ hết.

Một lát sau, cậu ta phát hiện ra một hiệp sĩ đen khác đứng ở cuối con đường.

‘…’

Không giống như hiệp sĩ đen trước đây với bộ lông đỏ gắn trên mũ, anh chàng mới này khoe vóc dáng to lớn hơn nhiều, và có dấu vết của đôi cánh gãy trên lưng.

Người hiệp sĩ này cực kỳ mạnh mẽ. Mạnh hơn nhiều so với những con quái vật có cánh mà cậu ta đã chiến đấu trước đó. Tuy nhiên….

… Anh chàng đó không phải là đối thủ thực sự của mình.

Soohoh chắc chắn về điều này.

Tại sao? Bởi vì, một sự tồn tại nào đó đang bay lặng lẽ bay trong không trung trên đầu cậu ta, đó là lý do tại sao.

Soohoh ngẩn cao đầu, nhìn lên. Khi đó …

Kaahk-!!

Con Wyvern đang bay trong không trung gầm thét. Cảnh tượng một con người đơn độc nhảy ra từ lưng nó ngay sau đó.

Người lạ mặt đáp xuống, khiến mặt đất bên dưới sụp xuống thành một miệng núi lửa to lớn trong khi gây ra một cơn bão bụi lan ra khắp nơi.

ẦM!!

Soohoh nuốt nước bọt.

Đó chính là kẻ thù thực sự của mình…

Khuôn mặt ẩn sau chiếc áo hoodie trùm đầu, phát ra áp lực dữ dội khiến cậu ta cảm thấy khó thở.

Khi người đàn ông đó hạ xuống, hiệp sĩ đen dừng rút kiếm và lùi lại vài bước như muốn nói rằng anh ta sẽ không tham gia vào trận chiến sắp tới nữa.

Mình biết mà, kẻ thù thực sự là người đàn ông này.

Soohoh cố gắng ngăn đôi chân mình run lên vì áp lực nghẹt thở này. Đây là lần đầu tiên một người thực sự, không phải quái vật xuất hiện ở đây nên cậu ta cố gắng nói điều gì đó.

“Xin-Xin chào!”

Cậu ta cố gắng lôi kéo nhân vật bí ẩn này vào một cuộc trò chuyện, nhưng đôi môi có thể nhìn thấy bên dưới chiếc áo hoodie chỉ tiếp tục duy trì một nụ cười nhạt, và chọn không trả lại bất kỳ câu hỏi nào.

“Argh, thật là một người đàn ông khó nhằn…”

Soohoh từ bỏ việc nói chuyện với nhân vật này, nhưng sau đó, đôi mắt cậu ta tròn xoe sau khi phát hiện ra điều gì khác bên cạnh.

Cái quái gì thế này…?

Lần đầu tiên trong cuộc hành trình, Cánh cổng được tạo ra ngay cả trước khi cậu ta đánh bại kẻ thù. Vị trí của Cánh cổng là phía sau người đàn ông mặc áo hoodie.

Nghĩa là….

Điều này rất có thể là trở ngại cuối cùng.

Chỉ cần cậu ta có thể đánh bại người đàn ông đó, cậu ta sẽ có thể về nhà.

Khi kết luận đó hiện lên trong đầu, cơ thể Soohoh di chuyển theo bản năng.

Cậu ta vừa di chuyển vừa đẩy tất cả các chỉ số đến mức giới hạn tuyệt đối. Những trận chiến ban nãy đã cho phép cậu ta kiểm soát hoàn toàn các chỉ số đó.

Thình thịch, thình thịch!

Vừa cảm nhận được nhịp đập bùng nổ của trái tim mình …

Rắc! Rắc!! Rắc!

Soohoh vừa lao về phía người đàn ông trong chớp mắt. Ngay lập tức, cậu ta ở phía trước mặt người đàn ông.

Trong khoảng cách này không ai có thể tránh được một đòn tấn công, một nắm đấm khủng bố bay thẳng vào mặt người đàn ông bí ẩn.

Tuy nhiên, người đàn ông chỉ ngả đầu ra sau một chút và dễ dàng để đòn tấn công trượt qua.

Sau đó.

Trong khoảng thời gian nắm đấm sượt qua, Soohoh đã nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, lộ ra trong một khoảnh khắc ngắn dưới mũ trùm đầu.

“….Cha?!”

Người đàn ông bí ẩn khẽ nhếch môi.

“Vẫn còn quá sớm.”

Đôi mắt Soohoh mở to hơn khi cậu ta nhìn thấy lòng bàn tay của người đàn ông đang áp sát vào mặt mình nhanh hơn tốc độ ánh sáng.

Cậu ta nhắm nghiền mắt.

Và chẳng mấy chốc, ánh sáng hoàn toàn làm mờ mắt cậu ta.

●●●●

“Hộc hộc!!”

Soohoh bật dậy khỏi ghế và vội vàng nhìn xung quanh.

Cậu ta đã trở lại trong lớp học của mình. Không khí tĩnh lặng sau giờ học đã bao trùm nơi quen thuộc này.

Cậu ta lau mồ hôi lạnh trên trán.

Thật là một giấc mơ kỳ lạ…

Vì cậu chơi quá nhiều game, nên cậu ta mới mơ như vậy, phải không?

Sau khi lang thang lạc lối trong một hầm ngục kỳ lạ, cuối cùng cậu ta đến đối mặt với Boss cuối của hầm ngục. Và đó chính là cha cậu!

Thật là một giấc mơ tào lao đáng xấu hổ. Chắc chắn, Soohoh sẽ không bao giờ dám nói với bất cứ ai.

Cậu ta vô cùng nhẹ nhõm vì đó chỉ là một giấc mơ.

Cậu ta thở phào nhẹ nhõm và quay lại, chỉ để thấy một nữ sinh bị đông cứng như một khối băng phía sau cậu ta. Cô bé đã bất ngờ sau khi Soohoh đang ngủ thì đột nhiên bật.

Cậu ta muốn phá vỡ bầu không khí khó xử này bằng cách nào đó, vì vậy Sooho bắt đầu mở lời:

“Um… Cậu chưa về à?”

Bây giờ cậu ta mới nhớ ra, rằng cô gái này chính là người đã chọt chọt cậu ta vào ngày hôm đó.

“Tớ phải trực nhật trong tuần này, vì vậy … tớ phải khóa cửa trước khi rời đi ….”

Cô bé nói lắp bắp và ngắt quãng, nhưng Soohoh bình thản trả lời.

“Muốn mình giúp không?”

“Ơ?”

Cô bé bối rối trong giây lát trước lời đề nghị bất ngờ, nhưng cuối cùng, rụt rè gật đầu.

“….Cảm ơn cậu.”

●●●●

Trong lúc đó.

Jinwoo đứng trên sân thượng nhà trường cùng với Ber và Ygritte.

Ygritte là người đầu tiên lên tiếng.

‘Bệ hạ. Vẫn chưa tới lúc để khôi phục sức mạnh của Thiếu chủ sao?’

Jinwoo đã tiến hành bài kiểm tra tương tự một vài lần trước đây, nhưng hôm nay là lần Soohoh tiến xa nhất.

Ygritte mong muốn được gặp Soohoh sau khi cậu ta thể hiện sự tiến bộ tuyệt vời trong bài kiểm tra đợt này.

Thế nhưng, Jinwoo trả lời với một nụ cười trên môi.

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ta liều lĩnh chiến đấu với Vua Rồng ngay khi hắn đáp xuống Trái đất?”

Ygritte lắc đầu.

Bài học Jinwoo muốn dạy cho Soohoh chính là điều này. Dù có mạnh đến đâu, người ta cũng nên cân nhắc việc trốn thoát khi đối mặt với những tình huống không có cơ may chiến thắng.

Dũng cảm không phải là liều lĩnh đương đầu chống lại một kẻ thù mạnh mẽ mà không có kế hoạch gì cả.

Thật vậy,đó chỉ là một sự liều mạng ngu ngốc.

Dù biết rằng mình không thể chiến thắng, Soohoh vẫn thách thức Jinwoo. Sự can đảm của cậu ta có thể đáng khen ngợi, nhưng theo quan điểm của cha cậu ta, đó là một kết quả khá đáng ngại.

‘Vẫn còn quá sớm.‘

Phải, vẫn còn quá sớm cho cậu ta.

Tuy nhiên, Soohoh là một đứa trẻ thông minh, vì vậy cậu ta sẽ sớm nhận ra điều đó.

Cậu ta sẽ học được rằng cậu ta cần điều chỉnh sức mạnh của mình theo tình huống hiện tại.

‘Thiếu chủ…’

Ber nhìn vào bức tranh cũ mèm, nơi Soohoh vẽ nó từ mười mấy năm trước, khóe mắt nó tiếp tục đỏ lên.

Bộp, bộp.

Jinwoo vỗ nhẹ vào vai Ber trước khi đi lại gần hàng rào bảo vệ để nhìn vào sân trường bên dưới. Anh có thể nhìn thấy tấm lưng con trai mình đang rời khỏi cổng trường cùng với một nữ sinh trong lớp.

Jinwoo đặt tay lên cằm và nhìn bóng Soohoh dần khuất xa, một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt anh.

“Cũng khá lâu rồi, mình có nên đưa cả nhà đi ăn tối sau ngày hôm nay không nhỉ?”
Bình Luận (0)
Comment