Sớm Đã Có Bảo Bối

Chương 110

“Chuẩn bị xe.” Sở Minh Thành gạt đống tài liệu trên bàn xuống đất thật mạnh, hốc mắt đỏ au giận dữ.

Triệu Đình Đình nằm bên dưới Hựu Hựu, cô nhìn thấy ánh mắt của cậu ta có gì đó rất khác thường ngày, giống như trong vài giây cậu ta liền hóa thành một con người khác khiến cô cảm thấy xa lạ, khiến cô cảm thấy không an toàn.

“Cậu làm gì vậy, buông tôi ra.” Triệu Đình Đình cau mày, cô tức giận với giọng nói đầy nạt nộ.

Hựu Hựu nhìn ngắm kỹ từng chi tiết trên khuôn mặt Triệu Đình Đình từ đôi mắt, chiếc mũi cao đến đôi môi mềm của cô. Đôi mắt như có một lớp sương mù mỏng bao phủ khiến đối phương phải nghĩ ngợi, mồ hôi trên trán túa ra. Hôm nay cậu ta bị sao vậy chứ, lẽ nào vì bị ốm mà thần kinh không bình thường không...hay là những người hầu ở đây đã cho cậu ta uống nhầm thuốc gì rồi?

“Đình...Đình Đình, có phải...Đình Đình không thích Hựu Hựu không?” Hựu Hựu ngân ngấn lệ, từ mắt trào ra một giọt nước ấm, cứ thế rơi xuống má Triệu Đình Đình. Theo làn da mềm mại của cô mà chảy xuống cần cổ.

Cậu ta bây giờ rốt cuộc là biết mình đang làm gì không, Hựu Hựu ngốc nghếch thường ngày của cô đâu, người trước mặt cô bây giờ không giống Hựu Hựu chút nào, ánh mắt đó dù cố tỏ ra đáng thương đến đâu Triệu Đình Đình vẫn nhận ra cậu ta có chút sự lanh lợi của xảo quyệt đang hiện ra bên trong đó. Chiếu lên mắt cậu ta chính là hình bóng vô hồn của cô.

Không thích sao? Vốn ngay từ đầu cô làm gì thích Hựu Hựu chứ…

“Xin lỗi.” Triệu Đình Đình thốt từ miệng ra câu xin lỗi, tuy không biết cậu ta có hiểu ý nghĩa của nó hay không, nhưng ít nhất cô cũng thấy bản thân thoải mái hơn, nhẹ lòng hơn khi mà ngay trước mặt cậu ta lại làm điều trái lý với Sở Minh Thành, bố Hựu Hựu. Nếu tôi không phải vợ của cậu...thì tốt biết mấy.

“Không!”

Đột nhiên Hựu Hựu lớn tiếng, Triệu Đình Đình trừng to mắt nhìn Hựu Hựu vẫn đang rơi nước mắt. Lần này có vẻ như cậu ta...chân thật hơn.

Bất giác Triệu Đình Đình đưa hai tay lên lau nước mắt cho Hựu Hựu, miệng cười dịu dàng. “Hựu Hựu, tôi tin sau này sẽ có cô gái yêu mến cậu. Nhưng người đó, vĩnh viễn không bao giờ là tôi.”

Từng lời, từng chữ như những nhát dao chí mạng đâm vào tim Hựu Hựu, cậu ta nhìn vào đôi mắt trong vắt của Triệu Đình Đình, cố tìm ra một sự ấm áp nhỏ bé dành cho mình,cố tìm lấy một chút lừa dối trong lời nói vừa rồi của cô nhưng không thấy. Người phụ nữ tốt nhất với cậu ta là cô, người hay cáu giận, nhưng lại tốt bụng với cậu ta là cô...nhưng người đó lại không thể trao tình cảm của mình cho cậu, mặc dù đã là vợ chồng…?

“Hựu Hựu...thích Đình Đình, nhiều lắm. Nhiều lắm, hức.” Khuôn mặt đẫm nước đó vẫn không ngừng run run tỏ lòng với người phụ nữ bên dưới, người phụ nữ sớm đã có trái tim đáng giá dành cho người khác, một người mãi mãi không phải cậu thanh niên ‘họ Lục’ này.

Thích sao?

Triệu Đình Đình nghe đâu như tiếng sét ngang tai, cảm giác não của mình mới nổ một tiếng thật lớn khiến mọi thứ xung quanh liền trở nên mờ nhạt, chỉ còn hai người giữ khoảng không của bóng tối, bóng tối đang nuốt trọn cô vào trong...không thấy ánh sáng, không thấy điểm nâng tựa, cứ vô vọng mà lạc mình vào một mớ hỗn độn tối đen không thấy đáy…

“Không được đâu. Buông tôi ra, cậu nghe thấy gì không hả?” Triệu Đình Đình nhăn mặt đẩy Hựu Hựu ra xa, càng đẩy cậu ta càng giữ chặt cô hơn.

Hựu Hựu vốn chỉ là một người yếu đuối thể xác, sức lực của cậu ta là có hạn. Nhưng dù vậy Triệu Đình Đình đã suýt quên mất cậu ta vẫn là đàn ông, sức của cậu ta tuy không bằng ai, nhưng ít nhất còn ngang cô.

Cậu ta trừng mắt lớn, răng nghiến lấy nhau, hung hăng kéo lệch quai váy của Triệu Đình Đình sang một bên, đôi môi đó không ngừng trợn trượt khắp da thịt Triệu Đình Đình.

“Cút ra, Hựu Hựu, tôi nói cậu mau cút ra, tôi ghét cậu, mau cút ra!” Triệu Đình Đình bị dọa đến khóc, cô gào lên, nước mắt cuối cùng cũng không cầm được.

Từ khi về biệt phủ Sở gia đến nay, Hựu Hựu đúng là ngốc, nhưng cậu ta luôn cho cô thấy được thiện cảm, một cảm giác muốn bảo vệ cậu ta. Nhưng giờ đây tất cả ký ức tốt đẹp, tất cả những ký ức vui vẻ giữa cô và Hựu Hựu đều bị hành động này của cậu ta làm cho đổ sập, tiếng vỡ loảng xoảng như nỗi lòng của cô đã bị rỉ ra dòng máu chua chát.

Đừng...đừng dùng đôi môi kinh tởm đó để chạm vào da thịt cô, thật giống như đang châm biếm cô vậy. Cô không muốn, thật hối hận khi lo lắng cho cậu ta để rồi nhận lại những điều sai trái.

“Hựu Hựu mới là chồng của Đình Đình, chỉ Hựu Hựu mới được làm những điều này!”

Cậu ta đã học đâu những định lý này...sự thật đúng là như vậy...nhưng cũng không hẳn như vậy…

Chồng nhưng cũng không phải là chồng...là chồng nhưng cũng không giống một người chồng trong lòng cô. Chồng sao? Chết tiệt, người đàn ông đó lại xuất hiện trong suy nghĩ của cô, Sở Minh Thành...anh cứu tôi được không? Tôi cần anh, cần anh ngay lúc này.

Triệu Đình Đình vẫn dùng tay đẩy ngực Hựu Hựu ra, tiếng khóc nghẹn ngào, bàn tay run rẩy. “Tôi đã yêu người khác rồi, tôi không yêu cậu, vợ chồng gì chứ! Cũng chỉ là hôn nhân lừa đảo. Mau biến đi tên khốn!” Dùng lực thật mạnh để đạp bụng dưới của Hựu Hựu, Triệu Đình Đình không kịp chỉnh trang lại váy, chỉ thấy những nơi Hựu Hựu mơn trớn môi qua đều đau kỳ lạ. Cô khập khiễng chạy ra khỏi phòng, vậy mà chưa chạm tay vào cánh cửa phòng cô đã thấy cửa bật mở. Sở Minh Thành đứng đó...ánh mắt nồng nặc mùi thuốc súng.

Anh lộ trong mắt vẻ kinh ngạc, nhìn xuống thấy Triệu Đình Đình trong bộ dạng xộc xệch, vai áo đều bị kéo lệch đi để lộ da thịt nõn nà của mình. Không quên nhìn thấy những vết hôn đỏ chói mắt còn mới nguyên ở hõm cổ của Triệu Đình Đình.

“Anh…” Triệu Đình Đình òa khóc, muốn tới ôm lấy Sở Minh Thành, hắn ta thực sự xuất hiện...hắn ta thực sự luôn bên cô mà đúng không?

Sở Minh Thành siết chặt bàn tay, từng gân xanh nổi rõ, trên trán xuất hiện đầy mạch máu. Đôi mắt đỏ rực có thể giết người rơi xuống Hựu Hựu bên trong căn phòng, người vẫn đang lộ thân trần với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa có chút lo lắng. Anh điên cuồng bóp chặt cổ tay của Triệu Đình Đình ra khỏi phòng, mặc kệ chân đau của cô, cứ kéo đi thật nhanh, ép cô chạy theo phía sau càng làm Triệu Đình Đình cảm thấy đau đớn như ngàn cây búa gõ vào.

Quản gia Tiêu đứng ngoài cửa, bắt gặp ánh mắt hiệu lệnh của boss lớn liền gật đầu, đôi mắt sắc lẹm như thần chết đó từ từ đi vào trong phòng Hựu Hựu. Tuy Triệu Đình Đình không thể thấy cảnh tượng bên trong nhưng cô nghe thấy tiếng hét thất thanh của Hựu Hựu, giống như tiếng hét của ngàn khúc xương vỡ vụn vậy.

“Sở Minh Thành, buông ra, tôi đau.” Triệu Đình Đình chạy theo, tay kia đưa lên gỡ tay còn lại đang bị Sở Minh Thành bóp chặt. Hắn bị điên rồi sao, đột nhiên lại hung hăng như vậy, tại sao lại tức giận với cô? Cô mới chính là người bị hại cơ mà.

Rầm.

Sở Minh Thành mạnh bạo ném Triệu Đình Đình vào bồn tắm, đầu của cô đập vào thành sứ đau đến hoa mắt, thân thể muốn rụng rời. Cô đau đến nỗi không thể mở miệng, càng không nhớ ra để hỏi lý do.

“Đàn bà lăng loạn, rẻ tiền như cô không nên được đối xử tốt ngay từ đầu.” Sở Minh Thành cúi xuống xả nước vào bồn, tay kéo tóc Triệu Đình Đình, ép cô ngẩng đầu lên.

Vết hôn Lục Niên tạo ra vẫn còn chói mắt đến khó chịu, Sở Minh Thành ngay lập tức chỉ muốn cầm dao rạch tan nơi đó, nhưng lại tiếc thay làn da trắng mịn này.

“Anh hiểu...hiểu nhầm rồi, tôi…” Triệu Đình Đình kéo lên quai váy, cô run run. Sở Minh Thành không tin tưởng cô chút nào ư...hắn nói cô rẻ tiền, lăng loạn...quen quá, rất quen. Có phải là vì trước kia Sở Minh Thành cũng từng nói với cô không? Tình cảnh hiện tại cô đều đã từng trải qua, lại là một bồn nước đầy, lại là những cái đánh như trời giáng của Sở Minh Thành.

Chát.

Tiếng tát như cắt xé cả bầu không khí. Triệu Đình Đình ôm má, mắt tuôn ra dòng nước không chớp mắt lấy một lần, Sở...Sở Minh Thành vậy mà đánh cô...hắn dùng hết sức lực của mình để đánh cô.

Trong miệng dần tỏa ra mùi tanh của máu, Triệu Đình Đình sờ lên khóe mệng. Máu thật sự đã chảy ra sau khi hắn tát cô. Hắn tát cô mà không sợ cô đau, hắn tát cô mà không sợ cô buồn tủi...Đây chính là cái giá phải trả cho tình yêu giấu kín chỉ một người biết, cô yêu hắn...hắn khinh bỉ cô. Cô thương hắn...hắn miệt thị cô. Cô đau lòng vì hắn, hắn...làm tổn thương cô.

“Anh có bao giờ tin tôi chưa? Anh đã bao giờ...tin tưởng tôi chưa? Hức…” Triệu Đình Đình co người trong bồn, nước ngày một dâng lên giá lạnh.

Sở Minh Thành lóe lên trong lòng cảm xúc kì lạ, đáy mắt cư nhiên mơ hồ, sự chú ý dừng lại khóe môi dính máu của Triệu Đình Đình, nhưng khi nhìn những dấu vết dơ bẩn trên cổ Triệu Đình Đình lại khiến máu nóng trong anh sôi sùng sục.

“Chưa. Chưa bao giờ.” Anh nhếch mép nâng lên chiếc cằm thon gọn của người phụ nữ bên dưới. Giọng nói nhạo báng, cợt nhã người phụ nữ bên dưới, một chút sự quan tâm cũng không có. Lạnh lùng, tàn nhẫn chính là Sở Minh Thành của bây giờ. Tay bóp cằm Triệu Đình Đình thật mạnh để cô đau thấu da thịt đến tận xương, Sở Minh Thành rít qua kẽ răng, giọng nói trầm khàn mang theo sự cảnh cáo. “Tránh xa Hựu Hựu ra, còn để tôi thấy những thứ dơ bẩn này…” Nói rồi ngón tay thon dài của anh gõ gõ lên hõm cổ Triệu Đình Đình, ánh mắt u uất đều là hận thù. “Tôi không ngại cắt đi miếng thịt này đâu. Nghe cho rõ, bên cạnh tôi chỉ có hai định nghĩa: Biết điều...hoặc chết!”

Dứt lời chưa để Triệu Đình Đình kịp phản ứng, cả cơ thể khó chịu như kiến đốt, Sở Minh Thành ấn mạnh đầu Triệu Đình Đình xuống bồn nước lạnh giá, mặc cho cô khua khoắng chân tay muốn thoát ra vì thiếu khí. Anh vẫn không có ý định buông cô ra.

“Ặc...khụ...khụ khụ…” Triệu Đình Đình uống mấy ngụm nước, mắt và mũi đỏ hoe, nước mắt hòa lẫn với nước trong bồn, tay vùng vẫy.

Sở Minh Thành, tôi ghét anh...Sở Minh Thành, tôi đã sai rồi, sai vì yêu anh và dựa dẫm vào anh quá nhiều mà quên mất mình là ai. Nhưng ngốc quá...tôi không buông bỏ được, làm sao đây, làm sao để anh hiểu cảm giác hiện tại của tôi...chỉ vì muốn bên anh mà tôi chấp nhận làm một người ranh phận không đúng nghĩa, chỉ vì muốn bên anh tôi giấu diếm tình cảm. Sở Minh Thành, anh đang đẩy tôi đến bờ vực lạnh giá...tôi...đau lắm đấy, có biết không?

Bình Luận (0)
Comment