Sớm Đã Có Bảo Bối

Chương 144

“S...Sở Minh Thành, sao anh có thể nghĩ xấu vợ anh như vậy hả?” Sở Tố õng ẹo hơi ưỡn ngực ra chạm nhẹ tay mình vào vai Sở Hân, cố ý muốn nâng niu bà như không bao giờ làm chuyện sai trái như vậy.

Sở Hân hơi liếc ánh mắt sang Sở Tố, khóe miệng cong lên một chút dù không ai nhìn thấy, sau cùng bà đưa tay đặt nhẹ lên trán. “Tố Tố à, con mau xem, con trai yêu quý của ta lại muốn ta chết nhanh như vậy. Loạn, loạn thật rồi. Chỉ con dâu là tốt với ta.”

Anh nhíu mày. Trước nay Sở Hân chưa bao giờ làm điệu bộ này, lẽ nào vì ở với Sở Tố mà mẹ anh bị lây luôn bản tính ‘trà xanh’? Nhưng sau cùng nhìn cho kỹ thì cũng không đúng, phải nói sao nhỉ, đúng hơn là giống bà ấy đang hợp tác đóng một vở kịch không có đạo diễn mà thôi!

“Người đâu.” Anh đút hai tay vào túi quần, lạnh lẽo cao giọng, mắt chiếu xuống hai người phụ nữ kia.

“A...Anh gọi người làm gì vậy?” Sở Tố lo lắng đến nỗi co rúm người lại. Lẽ nào chỉ vì lý do bé tí này mà Sở Minh Thành định giam giữ hay giết chết cô ta sao? Không đời nào, cho đến thời điểm hiện tại Sở Tố này đã là phu nhân của Sở gia, đừng hòng làm gì được cô ta.

“Chúng em đây boss.”

Chưa đầy ba giây người Sở Minh Thành cần đều có đông đủ, tiếng bước chân rầm rộ như có thể rung chuyển mặt đất. Anh quay lưng lại, khuôn mặt lãnh khốc hiện lên vài tia cảnh cáo. “Dọn sạch sẽ phòng tôi, dù chỉ là một hạt bụi, hay hương thơm kỳ lạ từ phụ nữ…” Giọng một lúc một bí hiểm, Sở Minh Thành nhìn Sở Tố miệt thị. “Khử trùng sạch.”

Cái gì? Sở Tố căng tròn mắt ngạc nhiên. Nhất thiết phải làm như vậy sao? Như vậy há chẳng phải đổ bể hết rồi, ngỡ mình đã có một kế hoạch tuyệt vời, không ngờ Sở Minh Thành lại đi trước một bước. Bột tán hương ‘mê tình’ Sở Tố đã rắc trong phòng…. như vậy coi như đổ bể. Sở Minh Thành là con người sạch sẽ thì ai cũng biết, lẽ nào là vì anh cảm thấy nghi ngờ từ khi trở về nơi này?

“Rõ!” Đám người đó đồng thanh rồi chia nhau hai bên cầu thang đi lên lầu hai. Xung quanh cung điện trở về trạng thái vắng lặng như ban đầu.

Mẹ Sở Minh Thành vẫn điềm nhiên ăn hoa quả, thi thoảng còn ríu rít khen ngon, Sở Tố bên cạnh không ngừng nuốt nước bọt.

Tiếng bước chân ngày một đi xa, Sở Tố nhìn theo bóng lưng của Sở Minh Thành cho đến khi anh vào thư phòng lớn của cung điện.

“Ta đã nói, con không thể làm gì với trò mèo này. Là con không nghe lời ta, một mực muốn thằng bé về theo cách của con.” Sở Hân ngồi dậy, bà thẳng lưng xòe ra chiếc quạt lông thú quý hiếm, đôi mắt hơi híp lại như cười nhạo Sở Tố.

Trứng mà đòi khôn hơn vịt? Sở Tố cô ta nghĩ có thể lợi dụng được bà sao, lừa dối một người đã giữ chức vị phu nhân của Sở gia từ lúc bố mẹ cô ta còn chưa ra đời. Suy cho cùng, con dâu mà bà chọn chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, sinh con!

Nếu sinh con cũng không làm được thì quả là vô dụng, không xứng đáng với chức vị phu nhân một chút nào. Ít ra sinh được một đứa bé phải thông minh như Sở Minh Thành, hoặc ít hơn theo gen Sở Kiến Hoa, Sở Minh Hạo. Một người tầm thường như Sở Tố có thể làm gì ngoài đẻ chứ, tất cả những việc bà ta làm hôm nay là vì muốn có cháu nối vị cha!

Hai tiếng ngồi trong thư phòng, đến bữa ăn cũng không ai dám làm phiền người đàn ông bên trong. Thư phòng là một nơi chứa tất cả mọi loại sách trên thế gian, xung quanh căn phòng là những tủ sách có số chứa lên đến hai triệu cuốn quý giá đủ thể loại. Nơi này chính là một trong những lý do khiến Sở Minh Thành trở thành một thiên tài ngay từ khi còn là đứa trẻ sáu tuổi. Những phép toán khó, những đề hóa, đề sinh người lớn đều phải tra tìm sổ sách thì một cậu bé như anh lại có thể trừng mắt đập bàn nói ra kết quả chính xác trong vài giây khiến ai cũng ngạc nhiên muốn rớt hàm xuống đất.

Mấy năm không quay trở lại nơi này, nhìn vẫn vậy không có gì thay đổi, có lẽ hàng ngày vẫn có người đến đây dọn phòng mấy lần.

Đưa tay lên nhìn chiếc đồng hồ La Tradition xa xỉ, Sở Minh Thành nhướng mày. Có lẽ đã dọn phòng xong.

Mở cửa bước ra ngoài, chân chạm đến sàn đá kim cương bước nào là bước đấy vọng cả cung điện đến sắc nhọn. Đi dọc hành lang lầu hai, càng tiến về phía phòng của mình càng nghe thấy tiếng nhạc rõ ràng hơn từ đâu phát ra.

Chân dừng lại trước cánh cửa còn đang mở toang của một căn phòng, Sở Minh Thành chiếu mắt vào trong với muôn ngàn lưỡi dao, ấy vậy mà những người bên trong lại không hề cảm nhận được.

“Ôi trời, thấy Lưu Luân chưa, lần này anh ấy trông lãng tử thật!”

“Sao cô cứ nói điều đương nhiên vậy hả?”

“Nhưng cô xem, lần này cô gái nào đóng mv cùng anh ấy vậy, chẳng phải trước khi quay dự án mv này ca sĩ chính của bài hát đã thông báo cô ta là người quay cùng Lưu Luân ư? Lẽ nào có sự thay đổi sát nút giờ quay?”

Hai người phụ nữ mặc quần áo nữ hầu, một người tay cầm chổi lông, một người cầm cây lau nhà đứng trước màn hình tv lớn. Bọn họ liên tục chỉ trỏ vào màn hình tv rồi tấm tắc khen người nào đó.

“Ôi trời, cô gái này thật quá mức xinh đẹp đi. Nhìn xem, tôi chết mê mất!”

Bọn họ ríu rít cầm tay nhau.

“Mấy người…” Lúc này giọng nam nhân lạnh lẽo vang giữa không trung khiến hai nữ hầu giật bắn mình như mèo xù lông. Sở Minh Thành đanh mặt lại, đôi mắt ưng vệ hơi tối đi. “Cút khỏi Sở gia.”

“B… Boss.” Bọn họ ngạc nhiên không nói lên lời, boss đứng đây từ khi nào vậy?

Một trong số người họ lập tức cầm điều khiển tắt phụt màn hình tv, bọn họ từng người đi đến trước mắt Sở Minh Thành cúi gằm đầu đồng thanh. “Xin lỗi boss. Bọn em sẽ chú ý…”

“Không nghe thấy gì à? Cút khỏi đây.”

Sở Minh Thành có vẻ không quan tâm lắm đến lời lẽ của đối phương, giọng nói có phần vô cảm, uy hiếp.

“Có chuyện gì vậy?” Bấy giờ Sở Tố vừa đi dạo với mẹ của Sở Minh Thành trở về, tay còn cầm đóa hoa hồng trong vườn mới cắt được, mắt lóe lên vài tia hy vọng khi thấy Sở Minh Thành đứng trước phòng mình.

Bị bắt tại trận, hai nữ hầu lo lắng nhìn nhau. Đây là phòng của Sở Tố, tân phu nhân. Cô ta vừa kiêu căng, tự đại, lại vừa khó ưa, đáng ghét. Lần này đúng là chọc vào tổ kiến lửa rồi, cũng tại mê trai mà xảy ra nông nỗi này!

Sở Tố nhíu mày nhìn hai người hầu trong phòng mình, cô ta chậm rãi đi vào, mắt chớp kiêu sa, tay đưa lên chạm vào má mình suy nghĩ. “Hai cô làm gì trong phòng tôi?”

Một trong số hai người nuốt nước bọt cầu xin trời phật, nhìn nhau một cái, nhìn Sở Tố rồi lại cúi xuống nhìn chân cô ta. Biết trả lời thế nào đây, nói đơn giản là đến dọn phòng thôi ư? Nhưng mọi chuyện đều đã được boss lớn chứng kiến. Dù sao cũng bị đuổi việc, thật xui xẻo.

“Xin lỗi phu nhân, chúng em đến dọn phòng cho người, thấy chương trình hay nên…”

Nghe đến đây Sở Tố dường như hiểu được mọi chuyện, cô ta quay lại nhìn Sở Minh Thành đứng đó, trong lòng không ngừng cảm động. Lẽ nào anh ấy đã thấy và đứng đây nhắc nhở đám người đê tiện này thay cô ta?

“Dám tự tiện như vậy, mấy người đúng là to gan. Còn không mau tự giác rời khỏi nơi này. Đừng để tôi nhìn thấy mặt hai người thêm một lần nào nữa.”

Đang tự cao tự đại vì lần đầu được lên tiếng ở Sở gia, Sở Tố nhìn hai người bọn họ tủi thân chuẩn bị đi qua mình thì lại nghe thấy tiếng can ngăn từ Sở Minh Thành. Bấy giờ Sở Minh Thành mới biết đây là phòng của Sở Tố. Nơi này quá nhiều phòng trống để không, đó là lý do vì sao anh nghĩ hai người này lười biếng đến đây tự chọn lấy một căn phòng làm loạn.

“Ở lại, từ giờ chỉ được hầu hạ một mình ‘phu nhân’ Sở đây cho thật tốt.” Lời nói đậm chất hàm ý, Sở Minh Thành không thèm nhìn Sở Tố lấy một lần cứ thế quay đi làm cô ta tức chết.

Như vậy là có ý gì chứ, bọn họ tự tiện như vậy mà không đuổi việc sao, hay phải chăng Sở Minh Thành muốn trêu ngươi cô ta!

“Biến, biến hết cho tôi!” Sở Tố phẫn nộ giậm chân đi vào trong phòng, mắt trợn đuổi hai người bọn họ ra ngoài.

Hai nữ hầu không dám phản kháng chỉ biết cúi đầu lui đi, thật may mắn làm sao, nếu bị đuổi việc thì tìm đâu ra nơi nào có lương cao hơn Sở gia chứ. Lần sau sẽ rút kinh nghiệm, không chạm vào bất cứ thứ gì của Sở Tố.

Bữa cơm tối của Sở gia luôn được trang bày nhiều món đẹp mắt, bàn thiết kế kiểu dài, đồ ăn tràn ngập màu sắc, từng mùi hương mê đắm lòng người.

Sở Minh Thành ngồi ghế chủ đạo, cánh tay phải là ông nội anh, Sở Minh Hạo, bên phải là Sở Kiến Hoa cùng Sở Hân, tiếp đến mới là Sở Tố. Bữa cơm bắt đầu chưa đến mười lăm phút, không ai mở lời nói gì, thi thoảng vang lên tiếng lạch cạch của nĩa và dao va đập nhau. Sở Minh Thành thản nhiên ăn từng miếng cơm, bố mẹ anh lại nhìn chăm chăm một cách khó hiểu.

“Có gì muốn nói?” Sở Minh Thành hạ giọng.

Sở Tố đang ăn ngon liền giật mình nhìn lên, Sở Minh Thành là đang nói cô ta ư?

“Đêm nay, hai đứa ngủ với nhau đi.” Sở Kiến Hoa khàn giọng nhắc nhở, vừa hay đưa miếng bít tết mới chín đến còn thơm phức cho vào miệng.

Vẫn là vấn đề cũ không có gì nổi bật. Sở Minh Thành ăn một miếng cơm, nhai xong mới tiếp tục. “Muốn mấy đứa trẻ?”

“Sặc…” Ông nội anh ngồi bên cạnh nghe xong đột nhiên ho sặc sụa, không tránh được cả ba người còn lại cũng suýt mắc cơm trong họng. Sở Minh Thành vừa nói gì vậy?

“C...con.” Sở Kiến Hoa không thể tin nổi vào tai mình, ông vuốt vuốt ngực chớp mắt nhìn con trai mình. Thằng bé chẳng phải mấy năm nay luôn không muốn đề cập đến chuyện này ư. Cơn gió nào khiến não thằng bé bị phân liệt thế này?

“Sở Minh Thành, con là đang nghiêm túc?” Sở Hân hạ đũa xuống bát cơm, bà quay sang nhìn Sở Tố rồi nhìn Sở Minh Thành.

Sở Tố cũng không dám tin mà đưa tay lên bịt miệng, Sở Minh Thành không những đồng ý ngủ cùng cô ta, sinh con cùng cô ta, thậm chí còn muốn tới mấy đứa trẻ sao. Liệu có đáng tin hay không…

Quá nhiều câu hỏi ập đến bất ngờ, Sở Minh Thành nhoẻn miệng cười thần bí, rút ra một chiếc khăn lụa thơm đưa lên chấm qua miệng mình rồi đứng dậy. “Đêm nay...đến phòng tôi.” Không quên nhìn Sở Tố, Sở Minh Thành tặc lưỡi khinh bỉ, giọng nói lãnh đạm với sống mũi cao. “Chúng ta cùng sinh một đứa trẻ.”

Bình Luận (0)
Comment