Sớm Đã Có Bảo Bối

Chương 152

“Sở Minh Thành!” Sở Hân giật mình đưa tay chới với, bà vội vàng chạy tới can ngăn.

Vô ích, sức mạnh của Sở Minh Thành quá lớn, dù bà có kéo tay, đánh anh đến đâu thì cả người anh vẫn không bị lung lay dù là một lần.

Trên trán nổi lên những đường gân xanh, mạch máu khắp tay đều sưng phồng. Sở Minh Thành siết chặt từng ngón tay vào cổ Sở Tố khiến cô ta không tài nào thở nổi, đến mắt cũng không thể mở ra. Chỉ biết rằng bản thân mình đang gặp nguy hiểm, nếu không bị Sở Minh Thành bóp cổ đến chết thì chắc chắn cũng bị anh đẩy ngã xuống khỏi du thuyền, đắm mình với biển cả biến mất mãi mãi. Dù có bơi lội giỏi đến đâu thì làm sao cô ta có thể bơi về bờ ở khoảng cách này chứ, xung quanh mặt biển xanh cũng không có một bóng thuyền qua lại. Cô ta sẽ bỏ mạng tại đây nếu không kịp thời làm gì đó, bởi chính mẹ của Sở Minh Thành cũng không ngăn cản được hành động bạo tợn của Sở Minh Thành.

“Sở Minh Thành, con định giết Tố Tố sao? Con đừng quên nó đang mang trong mình dòng máu nối dõi gia tộc họ Sở. Vuốt mặt phải nể mũi, con bé không có tội, đứa trẻ trong bụng rất quan trọng. Nghe mẹ, mau thả con bé xuống đi, đừng làm vậy!” Sở Hân tiếp tục can ngăn bằng cách hạ giọng xuống mức dịu nhất có thể. Có thể bà biết rằng bằng cách này sẽ không làm cho Sở Minh Thành động lòng hơn bao nhiêu, nhưng rõ ràng thời gian vừa qua đối với thái độ của con trai bà khi luôn kè kè bên Sở Tố, chắc chắn Sở Minh Thành rất coi trọng đứa trẻ chưa chào đời kia, vậy mà chỉ vì một sơ xảy nhỏ… Sở Minh Thành định tiêu diệt cả mẹ lẫn con ư?

“Ặc, khụ khụ.” Sở Tố đỏ bừng mặt, có cảm giác ngón tay của Sở Minh Thành sắp móc xuyên da thịt của cô ta. Nhịp tim cô ta ngày càng đập nhanh hơn báo hiệu sự yếu ớt của cơ thể mình, ngày hôm nay, một ngày đẹp trời cứ ngỡ có được tất cả, lẽ nào Sở Tố này lại phải bỏ mạng một cách vô nghĩa?

Sở Minh Thành…

Thịch!

Lồng ngực Sở Minh Thành bỗng đập mãnh liệt, dường như vừa rồi anh nghe thấy tiếng gọi của Triệu Đình Đình quanh đây khiến bản thân bị phân tâm. Rất nhanh anh nhìn khắp bốn bề, ngoài mặt biển bao la ra lại không hề thấy hình bóng người phụ nữ ấy. Triệu Đình Đình vốn dĩ làm gì có ở đây.

Đối diện với Sở Tố, Sở Minh Thành vẫn không chịu buông lỏng tay ra. Anh trợn mắt cảnh cáo. “Đừng tưởng tôi không biết gì về những mưu đồ của cô, Tố Tố, hôm nay nếu cô xảy ra mệnh hệ gì, cả nhà cô đều phải đi chầu diêm vương!”

Sao? Lấy gia đình cô ta ra làm con tin ư, một quyết định quá ư là sáng suốt. Sở Minh Thành có thể lấy mạng sống người khác ra đùa cợt. Chỉ cần không vừa ý lập tức sai người ra tay hành hạ cho đến chết, bản thân Sở Minh Thành sẽ không cần động tay vào những thứ dơ bẩn đó, bàn tay của Sở Minh Thành sẽ không chạm vào những người thấp kém như gia đình Sở Tố.

Vậy mà chỉ vì Sở Tố là người mang thai con của anh, anh lại lấy sự an toàn của đứa trẻ trong bụng cô ta ra làm lý do để khiến cả nhà cô ta tồn tại hay lên đường chầu diêm vương, thật quá đáng. Sở Minh Thành không hề có sự quan tâm nào đối với những người không quan trọng, trong mắt anh, chỉ có gia đình...và đứa trẻ.

“Rượu mời không muốn uống muốn uống rượu phạt. Kết quả của ngày hôm nay chính là do cô tạo ra. Người đâu!” Sở Minh Thành kéo Sở Tố vào bên trong, tay thôi bóp cổ cô ta, chuyển xuống bả vai Sở Tố mà thắt chặt, thắt đến nỗi có cảm giác xương thịt đều sắp tan nát.

“Có!” Đám vệ sĩ và người hầu thân cận gần đó lập tức chia nhau ra đứng quanh Sở Minh Thành chờ hiệu lệnh. Âm thanh vang đều của họ khiến Sở Tố lo lắng, từ khi Sở Minh Thành không bóp cổ nữa thì cô ta vẫn cứ ho sặc sụa, mắt mờ, cổ đau không nói nên lời.

“Trói cô ta lại. Trở về cung điện!”

Trói? Sở Tố bàng hoàng ngẩng mặt lên nhìn Sở Minh Thành, người đàn ông mái tóc rũ ra, từng giọt nước từ mái tóc đen tuyền và bộ vest đắt tiền chảy xuống sàn gỗ. Dòng nước mằn mặn của biển vương lại trên mi cô ta trĩu nặng rơi xuống cay sè đáy mắt. Sở Minh Thành định trói cô ta? Còn nữa, vừa mới rời cảng biển chưa được bao lâu, tại sao phải quay trở về chứ. Sở Minh Thành thật sự phẫn nộ rồi!

“Con làm cái gì vậy! Con bé bị ngã xuống biển đã đủ hoảng loạn rồi, xem con còn định làm gì kìa!” Sở Hân liếc mắt nhìn đám người bao quanh, nhưng cái liếc mắt của bà đều trở nên vô dụng. Đám người lạnh như tảng đá này chỉ tôn sùng và nghe lời một người duy nhất. Sở Minh Thành! Dứt lời bà quay sang trừng mắt với Sở Tố. “Đã xảy ra chuyện gì lúc ta không có mặt ở đây?”

Cô ta vuốt ngực nghẹn ngào, giọng nói hơi khàn nhưng vẫn thanh và dễ chịu. Chỉ là gương mặt trôi gần hết lớp phấn trang điểm thật buồn cười, phấn và son đều lem ra gần nửa gương mặt rồi.

“C...con bị trượt chân ngã xuống phía dưới, con không biết bơi, anh ấy đã nhảy xuống cứu con.”

Chưa kịp nói hết những lời biện minh, Sở Tố bị đám nữ hầu bao vây túm chặt hai tay phía sau để những tên vệ sĩ cao lớn của Sở Minh Thành có thể trói tay cô ta. Thô bạo làm sao, rất đau.

“Á…” Bị đám người đó bẻ tay như một chiếc lá mỏng manh, Sở Tố ngẩng mặt lên trời hét lớn. Đám người đáng chết này, để xem trở về cung điện Sở Tố này có giết chết mấy người không!

Thấy cô ta đau đớn càng làm cho Sở Hân thêm sốt ruột, đứa trẻ trong bụng Sở Tố chính là con đầu lòng của Sở Minh Thành, bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được để mất nó. Bằng mọi giá…

Đang chuẩn bị lên tiếng khuyên ngăn Sở Minh Thành, Sở Hân lại bị chính con trai mình trừng mắt với chất giọng đáng sợ.

“Mẹ thì biết gì về cô ta? Mẹ tin lời cô ta nói ư, cô ta bị thần kinh hay sao mà nhảy xuống biển rồi kêu người cứu chứ.”

“Con nói sao?” Bà kinh ngạc nhìn Sở Tố bằng cặp mắt đa nghi. Cô ta giật mình tránh đi ánh mắt đó, lại nhìn Sở Minh Thành như cầu xin.

Sở Minh Thành nói vậy là có ý gì đây? Tại sao...lại nói cô ta nhảy xuống biển rồi kêu cứu. Sở Minh Thành rốt cuộc đã biết được cái gì rồi? Nhìn khuôn mặt tinh tường của anh, giống như tất cả mọi chuyện, mọi kế hoạch cô ta cho là hoàn hảo đều bị Sở Minh Thành bóc mẽ trong vòng một nốt nhạc.

“Lão phu nhân à lão phu nhân! Mẹ thậm chí không điều tra rõ về sơ yếu lý lịch của con dâu mình. Mẹ nhân từ quá đấy.” Sở Minh Thành nén giận thở hắt ra khi đối mặt với Sở Hân. Vừa nói vừa day day hai thái dương. “Tố Tố cô ta từng đạt huy chương vàng giải bơi lội khi còn học trường cao trung. Là vận động viên chính có tiềm năng nhất trong chuyên mục bơi lội được cử ra đi thi giải với các trường cao trung khác. Nói đúng hơn, Tố Tố hoàn toàn biết bơi.”

Lời một chín một mười vẹn toàn này nghe đến đâu Sở Tố run rẩy đến đó. Thực sự là Sở Minh Thành đã điều tra về cô ta, hơn nữa là điều tra rất kỹ nữa kìa. Liệu...những chuyện khác của cô ta, của gia đình cô ta Sở Minh Thành có nắm trong tay hay không?

“Tố Tố, con giải thích như thế nào đây?” Sở Hân lạnh lùng quay lại, ánh mắt quan tâm ban đầu cũng biến mất sạch. Sở Minh Thành tuy là người nóng nảy và luôn xử lý tình huống theo cách của mình, nhưng những lời con trai bà nói từ trước đến nay đều đáng tin 100%.

“Mẹ... nghe con nói, con thật sự…” Sở Tố vội vội vàng vàng xuống nước hạ giọng van xin Sở Hân càng khiến bà thêm phẫn nộ.

“Hỗn xược!” Sở Hân tát thật mạnh vào má Sở Tố khiến cô ta không kịp phản ứng mà đông cứng mình lại. Lần đầu tiên bà ấy đánh cô ta, đau quá…một người quan tâm, chăm sóc cô ta nhiều đến vậy cũng lập tức trở mặt ư? “Không thể tin được ta lại chọn phải một người con dâu có bộ não để trưng bày, y như thiểu năng trí tuệ! Người đâu, đưa Tố Tố vào trong thay đồ, canh chừng cô ta thật kĩ.”

“Rõ thưa lão phu nhân!”

“Mẹ! Mẹ ơi nghe con giải thích, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm mà thôi mẹ à, tin con đi, con chưa bao giờ muốn hại cái thai trong bụng mình, nó là con của con mà! Mẹ!”

Tiếng giải thích cứ ngày một xa dần, cho đến khi không còn bất cứ tiếng động nào của Sở Tố có thể lọt vào tai hai người, Sở Minh Thành bẻ từng khớp ngón tay để giúp bản thân hạ hỏa. Anh chậm rãi đi đến phía cuối du thuyền cảm nhận cơn gió lạnh.

“Xin lỗi, là…”

“Là mẹ trách nhầm con?” Lời nói này Sở Minh Thành đã dự đoán ra từ trước rồi. Sở Hân bà ấy là một người phụ nữ khôn ngoan, cái gì đúng sai đều phải phân bua rõ ràng, bà ấy sai thì chính là bà ấy sai, đã sai là phải xin lỗi. Huống hồ dù là mẹ của anh, nhưng bà ấy vẫn phải làm tròn nghĩa vụ. Sở Minh Thành là người đứng đầu cả gia tộc, dù là mẹ của Sở Minh Thành bà vẫn phải kiêng nể và thành thật.

Không khí giữa hai người dần bớt căng thẳng khi gió biển cứ đến mãi không dừng. Sở Hân nhìn Sở Minh Thành vẫn còn mặc trang phục ướt, bất giác bà tiến lại gần anh. “Con đi thay đồ đi, cẩn thận cảm lạnh. Về chuyện vừa xảy ra mẹ hứa sẽ chú ý hơn, con bé đó không thể qua mắt mẹ lần thứ hai nữa đâu. Trở về cung điện mẹ sẽ có biện pháp.”

Anh quay lại, đôi đồng tử mới đây còn rực lửa đã trở nên nguội lạnh. “Tốt nhất đừng làm hại gì nghiêm trọng đến bụng cô ta. Đứa con của con…rất quan trọng.”

Vì sao à? Bản thân anh còn không biết. Chỉ là có một sự hy vọng nhỏ nhoi ở đứa trẻ, nó rồi sẽ giống Triệu Đình Đình sao? Cái nhan sắc, cái tính cách? Hoặc đơn giản hơn là sự kết hợp của cả anh và cô ta, nghĩ đến đây anh lại không muốn từ bỏ, dù đứa trẻ chưa chào đời anh vẫn có cảm giác...nó là một người thông minh, có tiềm năng. Trên hết nó là máu mủ ruột thịt của ông chú già này!

“Được. Ta hứa với con.”

Trở về đến cung điện của Sở gia, bấy giờ Sở Kiến Hoa tỉnh dậy sau một giấc ngủ mà không để mắt đến bất cứ thứ gì thì lại thấy đứa con dâu yêu quý của vợ mình đang bị trói một cách đáng thương. “Xảy ra chuyện gì?”

“Ông đi ngủ đi.” Sở Hân hất mặt ra hiệu chỉ về hướng phòng ngủ của hai người. Thật chẳng được cái nước gì hết, ông ta chỉ biết ngủ trong suốt chuyến đi và lần trở về.

Sở Tố được đưa về phòng Sở Minh Thành, sau khi đưa người về nơi an toàn thì đám vệ sĩ cũng rời đi, chỉ còn boss lớn ở lại để xử lý mọi chuyện. Cô ta run rẩy đứng trong phòng mà cảm nhận rõ được sát khí từ phía sau đang lan tỏa. Sở Minh Thành lần này tức giận đến mức nào vậy chứ.

“Tố Tố, cô muốn tôi tặng quà gì về gia đình ‘nhà vợ’ đây.” Anh bình thản đi tới phía trước Sở Tố, cầm lên bàn tay nhỏ bé của cô ta. “Một ngón? Hai ngón? Hay là cả bàn.” Nhếch nhếch mép với nụ cười tàn khốc, Sở Minh Thành anh tuyệt đối nói được làm được.

Bình Luận (0)
Comment