Sớm Đã Có Bảo Bối

Chương 154

Tờ chi phiếu trong tay Sở Tố vô thức rơi xuống giữa không trung, tờ giấy mỏng manh và có giá trị đó cô ta lại không thể níu giữ trong trường hợp này.

Dùng con dao đó để tự phá thai. Sở Hân, bà ta bị điên rồi, không đúng, bà ta bị tâm thần phân liệt ư? Đối với một con dao nhỏ bé như thế thì có thể làm được gì chứ. Huống hồ bà ta còn bắt Sở Tố này phá thai trước mặt mình.

Không, không thể nào, tại sao có thể xảy ra chuyện này. Sở Hân bà ta luôn là người mong đợi đứa trẻ chào đời nhất. Lý do gì mà bà ta lại...muốn cái thai vĩnh viễn biến mất trên cõi đời này chứ.

Chỉ vì bà ta phát hiện cô ta ở đây một phần vì danh vọng và tiền của thì quả là không đáng. Con người ai mà chả có lòng tham vô đáy, bà ta có dám chắc mình không có không? Sở Hân có cái quyền gì mà tước đi một sinh linh chứ, bà có quyền gì tước đi tất thảy mọi thứ đang được Sở Tố gây dựng tốt đẹp? Không, không bao giờ.

Nên bình tĩnh để giải quyết vấn đề này càng nhanh càng tốt.

“Mẹ, con sẽ coi như chưa nghe thấy gì. Mẹ về đi.” Sở Tố nuốt một ngụm nước bọt, tay nhặt lên con dạo định cất vào vị trí cũ của chiếc hộp.

“Ồ?” Bà tỏ rõ sự ngạc nhiên đối với thái độ của ‘con dâu’, trước đó chẳng phải rất ngoan ngoãn, răm rắp nghe lời? Vài phút trước sợ tái mặt không còn giọt máu, vậy mà bây giờ lại quá thản nhiên đó nhỉ. “Nếu chọn phá bỏ cái thai, cô sẽ được sống và chọn một người đàn ông mới. Không phá bỏ lập tức, giết không tha.”

Lời nói của bà như cơn gió lạnh chứa hàng nghìn lưỡi kim châm thẳng vào người Sở Tố, đau đến tê tái, đau đến rụng rời cơ thể khi tưởng tượng ra hai con đường đen tối trước mắt, nhìn xung quanh cũng không còn con đường nào an toàn và tốt đẹp. Một là có khả năng chết, hai là chết. Vậy thì khác gì nhau? Dùng con dao này đâm vào người, con vật còn chết huống chi người có tay có chân như cô ta, ai cũng chỉ có một trái tim chứ đâu có nhiều. Chết là hết, chết là không còn gì nữa. Sở Hân, bà ta chính là đang dồn ép Sở Tố đến đường cùng khiến cô ta bất lực không thể làm điều gì khác.

“Vì sao…” Sở Tố cúi gằm mặt, nước mắt tuôn trào. “Tại sao phải làm như vậy? Đây là con của ai không lẽ mẹ còn không biết?”

Sở Hân đưa tay lên khẽ quạt nhẹ bay vài sợi tóc mai, miệng thổi phù ra vẻ cố chịu đựng. Con của ai mà không biết thì bà ta là kẻ ngốc ư? Cháu đích tôn của bà ta, người kế thừa của gia tộc đời sau, bà ta sao có thể không biết. “Bởi cô không xứng đáng làm mẹ. Đứa trẻ trong bụng cô cũng sẽ không có duyên nợ với kiếp này.”

Có thể đem sinh mạng của bản thân ra chơi trò tử thần như vậy, thì cô ta còn có thể nghĩ đến thứ gì chứ. Mang thai mà bản thân vẫn còn mưu mô muốn chiếm đoạt mọi thứ như vậy, tuy là mẹ của đứa trẻ và mang trong mình dòng máu của Sở gia cũng không thể cho tồn tại. Sự tồn tại của Sở Tố rất có khả năng sau này làm ảnh hưởng đến Sở Minh Thành con trai bà không ít thì nhiều.

“Đứa trẻ này, có hay không cũng không quan trọng. Không có nó ta vẫn có thể có đứa trẻ khác. Còn có đứa trẻ này thì ta sẽ không chấp nhận cô.” Bà xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau, đôi mắt nhìn xuống đúng với hai từ hăm dọa. Sở Hân bà trước nay đều không vì quá cần mà chấp niệm cả lợi lẫn hại, nhất là khi cả lợi lẫn hại là do gia đình bà gánh. Thay vì rước cả hai, bà có thể chọn phần tốt đẹp hơn, còn phần xấu xa...thà giết nhầm, còn hơn bỏ sót!

“Còn Sở Minh Thành! Sở Minh Thành thì sao? Anh ấy muốn như vậy hay sao, anh ấy rất mong chờ đứa trẻ trong bụng ngày ngày phát triển.” Sở Tố cắn môi nhìn lên, Sở Minh Thành sẽ không là người nhẫn tâm quá mức như vậy đâu, đứa con đầu lòng mà...không thể xảy ra chuyện này. Rốt cuộc cô ta đã làm gì sai mà bị dồn đến đường cùng chứ.

Đến nước này vẫn còn nhớ đến Sở Minh Thành, xem ra Sở Tố vẫn rất muốn gieo hy vọng để tồn tại trong cung điện Sở gia. Sở Hân đưa ngón tay lên khẽ lắc đều, miệng tặc lưỡi. “Yo, con trai ta sao phải bẩn tay tham gia vào việc thấp hèn này, nó cũng không yêu thương gì cô, đứa trẻ trong bụng cô nó muốn tái sinh với người khác lúc nào chẳng được.”

“Khốn nạn…” Sở Tố thầm rủa trong miệng một tiếng nhỏ. Xem ra Sở Minh Thành vẫn chưa biết Sở Hân đến đây làm loạn. Làm thế nào để thoát khỏi tay bà ta đây, cứ nghĩ ngu ngốc có thể điều khiển, cô ta đã bỏ qua một chi tiết lớn rồi. Bà ta là lão phu nhân của Sở gia, người đi trước Sở Tố một bước. Để ngồi vững chức vị của mình chắc hẳn bà ta đã làm rất nhiều điều ngang trái và man rợ, có khi nào những người phụ nữ làm bà ta triá mắt đều bị xử lý bằng cách tương tự này?

“Còn chần chừ gì? Sáu trăm triệu USD đang đợi cô trước mắt, chỉ cần cái thai biến mất. Cô còn sợ mình không đủ sống sung túc cả đời với tờ chi phiếu đó sao?”

Sở Tố run run nhìn tờ chi phiếu dưới mặt đất, đúng là số tiền đó rất lớn, nhưng mạng của cô ta không lẽ chỉ xứng đáng ngần ấy tiền, hơn nữa con của cô ta...dù chưa chào đời nhưng cũng là máu mủ ruột thịt với cô ta, Sở Tố không muốn đem nó xuất hiện trên trần gian này, chưa cho nó được nhìn ánh sáng liền cướp đi quyền làm người của nó. Ít ra cô ta vẫn còn tấm lòng người mẹ, tấm lòng sâu rộng kể từ khi biết mình mang thai.

“Con cần anh ấy trở về. Chỉ cần anh ấy quyết định bỏ cái thai, con sẽ nghe theo lời mẹ.” Sở Tố quyết tâm đưa tay xuống xoa nhẹ bụng mình, con của cô ta và Sở Minh Thành đâu phải muốn bỏ là bỏ, đừng hòng.

“Người đâu. Đem vào.” Sở Hân không tỏ vẻ ngạc nhiên trước hành động và lời nói của Sở Tố, bà cao giọng nhìn ra phía cửa, vài giây sau một nữ hầu bước vào, tay cầm chiếc điện thoại ipad lớn.

“Có.”

“Mở lên.” Vừa nói Sở Hân vừa nhìn Sở Tố, mép nhếch đắc ý. Nữ hầu nghe hiệu lệnh của lão phu nhân liền gật đầu mở màn hình điện thoại, tay lướt lướt vài cái lập tức có tiếng chuông. Có thể đoán được rằng cô ta đang gọi cho ai đó.

Sở Tố cắn răng. Bà ta định giở trò dơ bẩn gì nữa đây, chưa đủ hay sao?

“U...ưm!”

Trước mắt Sở Tố hiện lên rất nhiều người đang phản chiếu từ màn hình lớn chiếc điện thoại, đều là những tên mặt mũi bặm trợn đáng sợ. Ở giữa màn hình…

“Bố mẹ?” Bất giác thốt lên, Sở Tố kinh ngạc đưa tay lên bịt miệng mình lại, tại sao bọn nó lại bị trói thế kia, lớp băng dính bẩn thỉu như thế mà cũng dán vào miệng hai người họ. Nhìn bọn họ thảm thương vô cùng. “Mẹ đã lên sẵn kế hoạch này?” Sở Tố rơi nước mắt quay sang nhìn Sở Hân.

Bà không trả lời, miệng chỉ cười một cách vô nghĩa để đối phương tự hiểu.

“Mẹ, bố. Hai người có sao không?”

Cất giọng hỏi còn chưa nhận được câu trả lời thích đáng, màn hình điện thoại lại tối đen bởi ngón tay nhấn nút nguồn của nữ hầu kia.

“Cô làm cái gì vậy, bật lên!”

“Xin lỗi.” Nữ hầu này chỉ lạnh mặt trả lời chứ không nói gì thêm, dường như những người làm việc tại Sở gia ai cũng được đào tạo như nhau, tất cả đều biến thành một người không cảm xúc.

“Bình tĩnh. Chỉ cần cô làm theo lời ta, hai người họ sẽ an toàn, nếu không cả nhà cô vẫn được hội tụ...dưới âm phủ.” Sở Hân thở dài vẻ như đang tiếc nuối cho một bông hồng xinh đẹp, sau cùng nhấn mạnh câu cuối khiến đối phương càng khóc lớn hơn.

Nhất định phải làm vậy sao? Bố mẹ cô ta đã bị bắt lại rồi. Chuyện hôm nay cô ta làm ra thật quá ngu ngốc, Sở Tố, mày tự làm hại mày rồi!

Đặt chân lên chiếc xe Sweptail, bỗng tiếng thịch ở lồng ngực khiến anh cảm thấy có điều gì không lành đang sắp tới. Sở Minh Thành nhìn ra bên ngoài cửa xe, chiếu mắt vào cung điện lớn. Thứ linh cảm này là gì vậy?

Sở Tố cô ta sẽ không làm loạn, bởi anh biết cô ta rất yêu tiền, có đứa trẻ nhà cô ta sẽ có rất nhiều quyền lợi nên dù bị nhốt cô ta cũng không có ý định hại bản thân hay đứa trẻ. Nhưng…

Không ngập ngừng, Sở Minh Thành rút điện thoại ra, tay chạm vào màn hình, kết nối đến với chiếc camera được gắn trong phòng ngủ.

Bên trong điện thoại anh là hình ảnh Sở Tố đang cầm con dao chuôi vàng, cả người run rẩy ngồi xuống mặt đất. Sở Hân ngồi trên giường quan sát từng nhất cử nhất động của cô ta.

“Chết tiệt!” Sở Minh Thành nhíu nhíu mi tâm, anh siết chặt chiếc điện thoại rồi mở cửa xe chạy về phía cung điện thật nhanh. Thì ra đấy là biện pháp xử lý mà mẹ anh đã nói, anh không ngờ bà dùng tới cách này triệt để Sở Tố và đứa trẻ.

Đứa trẻ không phải con cô ta, là con anh!

Rầm.

Cánh cửa bị đạp mở khiến ba người bên trong phòng ai nấy đều giật mình nhìn cùng một hướng, duy nhất Sở Tố thấy Sở Minh Thành liền vứt con dao xuống dưới đất, mồ hôi cùng nước mắt chan hòa, cô ta vội vàng gượng dậy chạy đến ôm Sở Minh Thành từ phía trước.

“Sở Minh Thành, em sai rồi, sẽ không dám nữa, em thề không dám nữa đâu. Hu hu…”

Nhìn người phụ nữ bên dưới mình một cách ghét bỏ, điều quan trọng nhất chính là cái bụng cô ta may còn chưa dính máu. Sở Minh Thành nheo mày nhìn Sở Hân. “Mẹ định làm cái gì?”

Bà đứng dậy phủi nhẹ chiếc váy. “Ta biết con không cần hỏi cũng biết câu trả lời.”

“Không được. Đừng làm theo ý của mình, cô ta mà xảy ra chuyện gì, Sở Minh Thành này không để yên đâu.” Sở Minh thành đẩy Sở Tố ra, mắt tiếp tục nhìn bụng cô ta rồi nói. “Tốt nhất là cái thai nên giữ nguyên vẹn, mẹ hiểu chứ?”

“Tại sao? Đừng nói với mẹ con đã động lòng với Tố Tố? Con bé đã định tự hại bản thân mà không cần biết tới đứa con của chính mình. Một người như vậy xứng đáng làm nữ chủ của dòng họ Sở này ư? Một người như vậy có thể làm mẹ của đứa trẻ, một người như vậy sao có thể làm vợ con.” Sở Hân đi tới, bà dí đầu ngón tay vào ngực con trai mình để chỉ trỏ. “Nghe lời mẹ, còn rất nhiều phụ nữ bên ngoài, con có thể…”

Chưa nói xong lời mình muốn nói đã bị Sở Minh Thành lạnh lùng cắt ngang, Sở Hân chỉ biết tức đến nỗi không nói thêm được gì. “Con là cần đứa trẻ, những người phụ nữ khác tự mẹ cưới về đi.”

“Con…” Bà trừng mắt nhìn cả Sở Minh Thành và Sở Tố, cô ta vẫn còn sợ hãi túm chặt cánh tay của Sở Minh Thành, đôi mắt thi thoảng lén nhìn bà nhưng không dám nhìn lâu. “Được được. Ta mặc kệ con!”

Con dao được nữ hầu thân cận của Sở Hân nhặt lên cất lại vào hộp, tờ chi phiếu đương nhiên cũng được đem đi, Sở Hân bà coi như lần này đã thất bại. Sở Minh Thành thực sự muốn làm cha lắm rồi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, một hơi thở nam tính đều đều, một tiếng khóc thút thít không dứt. Sở Minh Thành quay sang nhìn Sở Tố với đôi mắt lạnh lẽo, bàn tay anh vuốt chiếc cằm cô ta. “Tố Tố, cô có hai sự lựa chọn.”

Sở Tố run run môi, cuối cùng vẫn lên tiếng được. “Em không muốn chết, em muốn sống. Em sẽ yên vị, đừng giết em và con, em xin anh.” Hai tay ôm chiếc bụng nhỏ như bảo vệ bảo bối của mình, Sở Tố cô ta đóng kịch quá giỏi rồi!

Khẽ giương cao khóe miệng, Sở Minh Thành thở hắt ra một hơi, cửa miệng rít nhẹ, từng chữ một nhả ra đến nhức lòng đối phương. “Chỉ cần đứa trẻ được sinh ra, mạng của cô sẽ có giá trị. Nhưng con tôi vì bất kỳ ai mà xảy ra vấn đề, tôi không ngại moi móc trái tim cô ra.” Tay bóp chặt cằm Sở tố khiến cô ta đau mà rên nhẹ, Sở Minh Thành tiếp tục. “Nếu muốn nó sau này gọi cô là mẹ, vậy hãy an phận làm người vợ ngoan đi. Tôi không phải là cứu mạng cô, mà là cứu mạng con tôi.”

Bình Luận (0)
Comment