Sớm Đã Có Bảo Bối

Chương 8

“Cái tên già chết tiệt đó dám dọa giết mình? Lẽ nào anh ta bắt mình về để hành hạ xong mới giết?” Triệu Đình Đình nhấp môi lấy ngụm nước, mắt nhìn lên trên như suy nghĩ.

Phải nói là kinh khủng thật, Sở Minh Thành như ông trùm của thế giới vậy, anh ta có thể tùy tiện giết người sao? Không ngờ trên đời có những người lại được chúa ban nhiều phước đến thế. Triệu Đình Đình từ nhỏ đến lớn chưa từng dọa nạt hay ghét ai quá lâu, nhưng khi nhìn vào Sở Minh Thành cô cảm nhận được như đang đứng trước cửa ngục môn quan vậy, chỉ cần sơ xảy nói điều gì sai bất cứ khi nào cũng có thể bị đẩy đến cái chết.

Triệu Đình Đình lại chậm rãi đi về phòng, căn nhà này to thật, mọi thứ trong nhà như làm bằng vàng nguyên chất, đến một chiếc bình đựng hoa Triệu Đình Đình cũng có thể đoán ra nó đáng giá mấy chục triệu đô, là hàng cổ thứ thiệt!

Cô đưa tay định chạm vào chiếc bình cho thỏa mãn, không hiểu tại sao tay còn chưa chạm vào đã thấy mặt Sở Minh Thành trước mặt, lập tức tay cô rụt lại. Cô lắc lắc đầu mấy cái rồi nhìn vào chiếc bình một lần nữa. Hóa ra là ảo giác thật, gương mặt hắn đáng sợ đến nỗi bây giờ cô vẫn bị ám ảnh. Bỏ đi, cô không nên động vào những thứ này, phòng trường hợp đến nửa sinh mạng cũng không còn giữ được trong tay.

Lang thanh hồi lâu Triệu Đình Đình mới tìm thấy được căn phòng của mình, xung quanh tầng hai này đếm sơ qua cô đã thấy hơn hai chục cánh cửa, đúng là hoa mắt. Sở Minh Thành xây nhà to như vậy cho ma đến trú ngụ à? Nếu không phải chỉ có thể là muốn phô trương với thiên hạ!

“A, không buồn ngủ chút nào hết.” Cô nằm xuống giường, hai tay dang ra vẫy vẫy như cá, sau đó lại ngồi bật dậy với chiếc điện thoại trên đầu giường, trước kia mải mê công việc cô không thực sự để ý đến boss lớn họ Sở này, chỉ biết anh ta rất nổi tiếng chứ không rõ là người như thế nào, giờ lên mạng tìm kiếm liệu có ra?

- Sở Minh Thành, boss lớn của gia tộc họ Sở, đẹp trai quyến rũ lại nhiều tiền lắm của, được hơn nửa phụ nữ trên thế giới công nhận là người đàn ông độc thân hoàng kim!

- Một con người chuyên chế, ngang ngược, có phép tắc nhưng chưa bao giờ gần nữ sắc dù ong bướm có vây quanh.

- Sở Minh Thành: Tạo hóa của thượng đế.

- Chinh chiến trong thương trường, lắm mưu đa kế, từ trước đến nay chỉ có phụ nữ nhìn sẽ lao đến ngay lập tức.

- Là thiên tài kinh doanh, cực kì phóng khoáng và phong độ, ưu sạch sẽ.

- Sở Minh Thành, thủ lĩnh của thế lực ngầm hàng đầu Châu Á? Nổi tiếng khắp thế giới cả giới chính quyền và thương nhân không ai dám động tới. Vô cùng tàn nhẫn và bá đạo, những kẻ dám đắc tội với Sở Minh Thành sẽ không phải là chết, mà sẽ bị hành hạ từ từ tới khi chết!

Chỉ ba từ Sở Minh Thành mà cô đã gõ thì hiện lên đến hơn hai triệu tin tức nổi bật khác nhau nói về hắn ta. Có người nói tài giỏi tốt tính có người nói lạnh lùng tàn bạo.

Triệu Đình Đình càng đọc mặt càng tái xanh, rốt cuộc hắn là người như thế nào mà ai ai cũng khiếp sợ? Lẽ nào cô chính là đang chung một nhà với ‘diêm vương sống’ không?

Lại nghĩ đi đâu xa quá rồi, Triệu Đình Đình ơi Triệu Đình Đình, nếu anh ta đáng sợ như vậy mày chả chết từ hôm trước rồi, đâu còn ngồi đây mà nghĩ xấu hắn ta cơ chứ?

Cô nhanh tay thoát ra khỏi các tin tức của Sở Minh Thành, vừa định tắt máy trùm chăn lại thấy một tin nhắn từ chị biên tập gửi đến thúc giục.

- Triệu Đình Đình! Bản thảo đã hoàn thành chưa? Sắp đến hạn nộp rồi sao em im quá vậy?

“Bản...bản thảo?” Cô giựt giựt khóe miệng ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại.

Tiêu đời rồi...hai hôm nay thậm chí cô còn chưa viết một chữ nữa, vài ngày nữa đã đến hạn nộp, cô xong đời rồi!

------

Mặt trời vừa hé lên được phân nửa Triệu Đình Đình đã nhanh chóng chạy ra khỏi phòng đi đến phòng ăn tìm Sở Minh Thành, cô biết chắc giờ này hắn sẽ ngồi đó ăn sáng mà đúng không?

Quả nhiên khi đến nơi cô nhìn thấy hắn và tên ngốc tứ chi không phát triển kia người đầu người cuối im lặng ăn cơm, không khí vô cùng kì lạ. Nhưng điều này không làm cô bận tâm, thứ cô bận tâm bây giờ là hạn nộp bản thảo!

“Sở Minh...à không. Ngài Sở. Chào buổi sáng!" Cô đi ra phía đối diện lễ phép cúi đầu, miệng cười méo mó âm giọng như nịnh nọt.

Sở Minh Thành hơi nhíu mày đưa mắt nhìn lên. Triệu Đình Đình hôm nay uống nhầm thuốc hay sao mà đột nhiên lịch sự vậy?

“Có chuyện gì?” Tiếp tục ăn như không quan tâm, Sở Minh Thành vẫn thở đều đều nhìn vào đĩa thức ăn trên bàn.

“Chuyện là, là tôi sắp đến hạn nộp bản thảo cho chị bên tập, mà cái này vô cùng quan trọng. Anh có thể cho tôi về nhà một chút lấy laptop và vài thứ khác không?” Cô đứng thẳng người, hai ngón tay chọc chọc vào nhau như thể khó xử, đôi mắt hút người lay láy dễ khiến người khác cảm động.

Tên ngốc kia hôm nay lại không mở miệng ra sao? Mọi ngày nhìn thấy cô hắn sẽ liên tục vợ vợ kia mà?

Triệu Đình Đình thấy hơi khó hiểu, sau đó lại quay lại trọng tâm. “Tôi hứa lấy xong sẽ quay trở lại, không trốn đâu.”

“Cô nghĩ cô trốn được?” Anh lạnh lùng nhìn lên, ánh mắt vẫn là sự chán ghét khiến Triệu Đình Đình rùng mình một cái.

Vậy là hắn đang có ý không muốn cho cô đi sao? Cô sẽ bị chửi thảm hại như thế nào chứ?

“Đưa cô ta về căn phòng đấy.” Đột nhiên Sở Minh Thành trầm giọng đứng dậy, hai tay đút túi quần cùng âu phục trắng tinh tế, anh hất mặt ra hiệu cho chị quản gia họ Tiêu đứng gần đó.

Quản gia Tiêu gật đầu lễ phép sau đó mỉm cười nhìn cô, tay đưa lên phía trước mời đi.

Triệu Đình Đình còn đang chưa hiểu chuyện, ý của Sở Minh Thành là sao? Định dẫn cô đi đâu?

Đi một vòng biệt thự, quản gia Tiêu dừng lại trước cánh cửa một căn phòng ở cuối hành lang. Cô ta gật đầu nhẹ nhàng rồi rời đi, ý cô ta là đây là nơi Sở Minh Thành muốn cô tới?

Triệu Đình Đình nghi hoặc, tay chạm vào cửa đẩy vào. Vừa vào đến nơi trong mắt cô đã xuất hiện một ô cửa khổng lồ bằng kính trong suốt, bên ngoài là một dòng suối nhân tạo xanh ngọc cùng một rừng lá cây kim vô cùng đẹp mắt, có thể nói đây chính là ‘sơn cảnh hữu tình’ trong lời đồn thiên hạ.

Trong căn phòng được thiết kế theo kiểu làm việc, đều làm bằng gỗ cả, còn có giá để sách cao ngất, có bàn để máy tính riêng và có một chiếc laptop mới tinh đặt giữa chiếc bàn nhỏ cạnh cửa kính.

Thật bất ngờ...Sở Minh Thành dành nơi này cho cô ư?

“Đẹp quá!”

Bình Luận (0)
Comment