Khương Mộ Vân rời bệnh viện, cô đến quán quyền đạo tập đấm bốc cả một buổi trưa, sau khi mồ hôi đổ như mưa mới tỉnh táo lại.
Đi ra khỏi quán quyền đạo, cô đói đến mức ngực dán lưng, cô gọi điện thoại cho Tân Thần: “Tân Thần ơi, buổi tối anh định đến chỗ nào ăn cơm vậy? Em đói bụng quá.”
“Mộ Vân, nếu em thấy đói thì ăn trước đi. Bên này anh còn chưa xong.” Tân Thần nói.
“Còn mất bao lâu nữa? Em chờ anh.” Khương Mộ Vân nói.
“Không cần chờ anh, em đừng để bụng đói.” Tân Thần lại nói.
Tâm trạng Khương Mộ Vân vất vả xây dựng cả ngày bỗng chốc tan hết: “Nếu anh lo em đói bụng, thì có thể kết thúc sớm mà, anh có thể đi ăn với em trước được không?”
Tân Thần không ngờ Khương Mộ Vân tự nhiên lại lôi tính khí đại tiểu thư ra, cậu trầm mặc một hồi, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, em đang ở đâu? Anh qua ngay đây.”
Tâm trạng Khương Mộ Vân lúc này mới tốt hơn được một chút: “Em đang trên đường về trường học, anh đợi em gửi địa chỉ cho anh nha.”
Khương Mộ Vân muốn tìm một nhà hàng có không gian tương đối yên tĩnh, nhưng chi phí mấy loại nhà hàng này phần lớn đều rất cao, cô sợ sẽ ảnh hưởng đến điều kiện kinh tế và lòng tự trọng của Tân Thần, cuối cùng cô chọn một tiệm cơm nhỏ có sân và chi phí cũng phải chăng.
Sau khi gửi địa chỉ, chừng mười phút đồng hồ, Tân Thần chạy tới đứng trước tiệm cơm có tên là “cố hương”, do dự mãi rồi mới đi vào.
Tân Thần tìm được Khương Mộ Vân một cách dễ dàng, hôm nay cô thả xõa tóc, mái tóc dài mượt màu nâu xõa xuống hệt như thác nước, mái tóc khoác trên đầu vai cô, ánh nắng còn sót lại của trời chiều chiếu vào tóc cô, đậu trên nửa bên mặt người thiếu nữ, khuôn mặt ai kia trắng muốt như ngọc, cổ tay trắng nhuận phát sáng, giống nàng tiên rơi xuống trần gian.
Cô đang ngồi trước chiếc bàn ăn xưa cũ ở nơi góc sân, bên cạnh còn có một ao nước nhỏ, tay cô chống cằm, thẫn thờ nhìn bông sen còn sót lại trong ao nước, lông mày cô hơi nhíu lại, trong lòng cậu bỗng có một loại đau thương khó tả.
Hình như cô đang có tâm sự. Tân Thần nghĩ thầm, chút khó chịu vốn đang đè nặng lòng cậu bỗng tan thành mây khói, thay vào đó là cảm giác thương tiếc. Trong đáy lòng cậu, thật ra cậu thích một Khương Mộ Vân nhu nhược hơn.
Cậu đi tới, ngồi ở trước mặt cô, nhìn ba món ăn một món canh trước mặt, cô vậy mà không động đũa, vội vàng cầm bát múc một chén canh gà cho cô: “Không phải em bảo đói sao? Món ăn lên rồi mà còn không chịu ăn.”
Khương Mộ Vân giương mắt nhìn cậu, ánh mắt ảm đạm mê man dần dần tập trung lại, sau cùng thì đôi mắt kia đã có thần thái, đôi mắt cong cong hình trăng lưỡi liềm: “Đã bảo là em sẽ chờ anh mà.”
Cô cũng múc một bát canh gà, còn múc thêm mấy miếng thịt vào bát rồi mới đưa cho cậu: “Anh luyện đàn chắc cũng mệt lắm, nên giờ nhớ bổ sung nhiều dinh dưỡng.”
Tân Thần nhận lấy bát canh: “Cảm ơn, em cũng ăn đi.”
Hai người vừa ăn vừa tùy tiện trò chuyện, ba món ăn một món canh rất nhanh cũng hết.
“Sao rồi? Em hôm nay không lãng phí đồ ăn nhé, có phải em rất ngoan đúng không?” Khương Mộ Vân lau miệng, hai tay chống má, làm bộ như đang đợi cậu khen.
“Ừm, ngoan lắm.” Tân Thần mím môi cười, lún má đồng tiền trên mặt như ẩn như hiện.
“Lúc bố em khen em ngoan thường hay xoa đầu em lắm.” Khương Mộ Vân lại nói, nhìn cậu đầy mong đợi.
Tân Thần “À” một tiếng, cậu cũng nhận ra ý của cô, do dự một lúc nhưng mãi không vươn tay ra: “Tay anh bẩn lắm, anh sợ làm bẩn tóc em.”
Khương Mộ Vân biết cậu nhát gan, không dám hành động thân mật quá mức ở nơi công cộng, vậy là cô cũng không ép cậu làm, nhưng trong lòng không khỏi có chút mất mát.
“Tân Thần, em có một chuyện muốn hỏi anh.” Khương Mộ Vân trở nên nghiêm túc.
Tân Thần nhấp một ngụm trà, nhìn cô hỏi: “Chuyện gì vậy em?”
“Trước đây anh là người yêu của Trình Oánh Oánh hả? Cô ấy nói cô ấy là mối tình đầu của anh.” Khương Mộ Vân cũng cầm cốc lên, nhấp một ngụm trà rồi đưa mắt sang chỗ khác, làm như không để tâm đến chuyện này.
Đối với câu hỏi của Khương Mộ Vân, Tân Thần không hề bối rối hay hoảng loạn, như thể cậu đã liệu được chuyện này từ trước, cậu đáp: “Ừ, quen nhau hơn nửa năm. Lúc đó bọn anh học cùng lớp mười, cô ấy tỏ tình với anh xong cả hai quen nhau.”
“Trước em có hỏi anh, anh có trả lời em nhưng anh chỉ bảo cô ấy và anh là thanh mai trúc mã thôi.” Khương Mộ Vân cười ha ha.
“A Mộ, xin lỗi, lúc đó quả thật anh đã nói dối.” Tân Thần ngước mắt nhìn cô: “Khi đó anh có cảm giác nếu anh dám nói Trình Oánh Oánh là bạn gái cũ của anh, em sẽ rời đi không đến gần anh nữa, thậm chí là sẽ có phần ghét an… Nhưng anh không muốn điều đó xảy ra, cũng bắt đầu từ hôm đó, anh nhận ra bản thân anh có lẽ cũng đã thích em rồi…”
Câu trả lời của Tân Thần rất chân thành, cũng khiến Khương Mộ Vân cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cô tiếp tục truy vấn cậu: “Ai là người ngỏ lời chia tay trước vậy anh?”
Tân Thần thành thật trả lời: “Là anh nói, học kỳ sau của năm lớp mười trong nhà anh xảy ra chút chuyện, lúc đấy không còn lòng dạ để yêu đương nữa, mà cô ấy mong anh đi cùng cô ấy, thế nên anh đã ngỏ lời trước.”
Khương Mộ Vân liên tưởng đến lời nói của Trình Oánh Oánh, hiểu được câu “trong nhà xảy ra chút chuyện” hời hợt của cậu.
“Anh vẫn còn thích cô ấy sao?” Khương Mộ Vân chuyển chủ đề.
Tân Thần nhất thời không phản ứng kịp: “Ai cơ?”
“Còn ai vào đây nữa, bạn gái trước của anh ý.” Khương Mộ Vân hừ một tiếng.
“Đương nhiên là không còn rồi, thậm chí anh còn thấy có chút áy náy với cô ấy.”
Khương Mộ Vân tức khắc làm mặt lạnh bảo: “Chuyện tình cảm thì áy náy gì, hơn nữa em nói anh nghe em vô cùng vô cùng ghét cô ấy, cô ấy cũng không nhu nhược như anh tưởng tượng đâu, anh không được dây dưa không rõ với cô ấy đâu đấy.”
Mặc dù trong lòng Tân Thần không cho rằng như vậy, nhưng cậu là một người giỏi về nhìn mặt đoán tâm trạng, cậu biết nếu mình nói chuyện nếu vì Trình Oánh Oánh sẽ chỉ khiến Khương Mộ Vân tức giận hơn, cho nên cậu do dự một lúc, gật đầu, đảm bảo với cô: “Ừ, anh sẽ giữ khoảng cách nhất định với cô ấy.”
Chỉ ngay sau đó thôi, Khương Mộ Vân mới thấy nhẹ nhõm hẳn đi.
“Được rồi, mẹ anh là người như thế nào vậy ạ?” Khương Mộ Vân cúi đầu, cô nhìn bóng mình trong chén nước, nhỏ giọng hỏi.
“Mẹ anh là người rất dịu dàng, bà ấy thích trồng hoa trồng cỏ, thích dệt áo lông, cũng thích đánh đàn dương cầm… ” Tân Thần bắt đầu nói về mẹ mình, cậu nói rất nhiều, trong lúc cậu nhắc về bà ấy khóe môi còn nhếch lên, cô có thể nhìn thấy sự dịu dàng vô tận đang chảy nơi mắt cậu.
Tân Thần bắt đầu đắm chìm trong cảm xúc nhớ mẹ, bất tri bất giác cậu nói rất lâu, nói xong có chút khô miệng, xong cậu cầm ly lên uống một hớp nước, lúc này cậu mới để ý đến dáng vẻ có chút cô đơn của Khương Mộ Vân.
“Anh xin lỗi, anh có hơi chút nhớ bà ấy, thoáng cái nói hơi nhiều, em nghe có phiền không?” Tân Thần hỏi.
Khương Mộ Vân lắc đầu: “Không đâu ạ, nghe lời anh kể thì em thấy bà ấy là một người phụ nữ rất tốt.”
“Ừm, bà ấy là một bà mẹ vĩ đại, cũng là một người phụ nữ hiền lành. Chỉ tiếc bà ấy không cưới đúng người…” Tân Thần nói đến chỗ này, liền không nói thêm gì nữa.
**
“A Mộ, cậu giúp tớ gọi điện thoại một chút nha nha nha.” Lâm Hồng ôm cánh tay Khương Mộ Vân lắc mạnh.
Khương Mộ Vân ngồi trước bàn sách đọc sách của mình, cô còn không thèm nhướng mi: “Lần trước tôi có gọi hộ cậu rồi thây?”
“Làm sao mà tớ dám tùy tiện gọi điện thoại cho cậu ấy chứ, cậu cứ gọi hỏi cho tớ một chút thôi, hỏi xem cậu ấy có bị bệnh không, khai giảng được hai tuần rồi mà tớ không thấy cậu ấy đến trường.” Lâm Hồng ngồi ở một bên, cô nàng mở to đôi mắt đáng thương nhìn cô.
Thật ra thì trong lòng Khương Mộ Vân cũng có phần lo lắng, nhưng mà có đánh chết cô cũng không thừa nhận mình lo lắng cho Mạnh Triều Huy.
“Được rồi, để tôi đi hỏi nữ thần của tôi vậy.” Khương Mộ Vân để sách xuống, gọi điện thoại cho Diêu Tinh Tinh.
Diêu Tinh Tinh mới vừa ôm một bó hoa tiến vào phòng Mạnh Triều Huy, bà đang cắt tỉa cành lá chuẩn bị cắm hoa.
Mạnh Triều Huy ôm máy tính bảng chơi game, cậu lười biếng ngả người trên ghế sô pha, còn điện thoại của Diêu Tinh Tinh thì rung trên bàn trà.
“Triều Triều, ai gọi mẹ vậy con.” Diêu Tinh Tinh nói.
Mạnh Triều Huy đang vui vẻ kiếm mạng người, cậu đã giết được năm người liên tiếp, tiếng “Unstoppable” cũng lập tức vang lên, nên cũng không để ý, Diêu Tinh Tinh cũng không giận, chỉ cười mắng mấy câu: “Trò chơi thú vị thế cơ đấy!”
Bà buông kéo, đứng dậy cầm điện thoại: “Alo, là A Mộ hả con.”
Diêu Tinh Tinh nhận điện thoại, cố ý lên giọng, và cười như không cười liếc mắt nhìn Mạnh Triều Huy.
Mạnh Triều Huy đang muốn làm siêu thần giết chóc[1], động tác chơi game dừng hẳn, con tướng mà cậu đang điều khiển theo đó cũng bị giết.
Cậu thoát khỏi giao diện trò chơi, bắt đầu lướt xem tin tức.
“Con hỏi Triều Huy hả? Hỏi thằng bé có bị ốm bị bệnh không à?” Diêu Tinh Tinh lặp lại lời của Khương Mộ Vân.
Mạnh Triều Huy lập tức bỏ chân ra khỏi ghế sô pha, cậu ngồi thẳng dậy, gắng sức lắc đầu với Diêu Tinh Tinh.
“À thằng bé không có việc gì, chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày thôi, không phải sắp đến Quốc Khánh rồi sao, đợi đến khi Quốc Khánh kết thúc nó sẽ đi học.” Diêu Tinh Tinh nói.
Mạnh Triều Huy thở phào nhẹ nhõm, rồi lại dựa lưng vào ghế sô pha.
“Cái gì? Con bảo không được nói cho Triều Huy biết là con đã gọi điện đến hả? À, được rồi. Vậy con nhớ kỹ ân tình còn thiếu dì Diêu đấy nhé, nhớ phải lựa ngày mà trả cho dì nha.” Diêu Tinh Tinh cười vui vẻ.
Sang ngày hôm sau, Mạnh Triều Huy rời nhà từ sớm, cậu chỉ để lại một tờ giấy cho Diêu Tinh Tinh: Mẹ, con về trường đây.
Diêu Tinh Tinh cầm tờ giấy nhẹ nhàng lắc đầu, tự lẩm bẩm với mình: “Cái thằng nhóc này xem ra cũng có tí gì với A Mộ mà. Cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa, ài…”
Mấy trận mưa thu đi qua, Doanh Châu cũng dần trở lạnh, khuôn viên trường Doanh đại đã vào thu, lá phong nhuộm đỏ, ngân hạnh thì nhiễm vàng, trông vô cùng đẹp.
Lúc nhá nhem, ánh trời chiều chiếu vào ngói đỏ ở cửa tây, dát lên đó một lớp bột vàng nhạt, màu đỏ trang trọng kết hợp với dáng vẻ hoạt bát của những cô cậu thiếu niên vô cùng hòa hợp, khiến khung cảnh xung quanh trở nên vô cùng dịu dàng ấm áp.
Khương Mộ Vân, Lâm Hồng, còn có hai cô bạn thời cấp ba, bốn người bọn họ cười nói đi qua cửa Tây, vừa hay đụng mặt một người.
Người kia mặc một chiếc áo khoác gió màu đen được cắt may vừa vặn, hai tay đút túi, mặt mày tuấn mỹ, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn cậu giống hệt nhân vật bước ra từ truyện tranh, lỗi lạc xuất chúng.
Khương Mộ Vân chỉ nhìn thoáng qua đã bị vẻ ngoài của cậu lay động, càng không nói đến những người khác.
“Oa, là Huy Thần đó!”
Lâm Hồng vừa mừng vừa sợ, cô nàng nhéo tay Khương Mộ Vân, Khương Mộ Vân ăn đau kêu lên: “Cậu làm gì thế?”
“Tớ đang thử xem tôi có đang nằm mơ không ấy mà.” Lâm Hồng nói.
“Tôi thấy cậu không phải xem mình có nằm mơ hay không, mà là cậu đang muốn ăn đòn.” Khương Mộ Vân làm bộ muốn “đánh” cô nàng.
Lâm Hồng vội vàng chạy đi, cô vô tình đụng phải Mạnh Triều Huy.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Lâm Hồng vội vàng xin lỗi, nhưng bàn tay sau lưng lại làm động tác “V” với Khương Mộ Vân.
“Không sao hết.” Mạnh Triều Huy thản nhiên nói.
Lâm Hồng ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc bảo: “Mạnh Triều Huy? Cũng trùng hợp thật, cậu còn nhớ rõ tớ không? Tớ là bạn thân của A Mộ này.”
Cô nàng vừa nói, vừa chỉ về phía Khương Mộ Vân cách đó không xa.
Mạnh Triều Huy thuận thế thoáng nhìn về phía Khương Mộ Vân, nhìn xong lập tức thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn Lâm Hồng, cậu chàng khẽ nhướn môi cười: “Nhớ chứ, tôi không có chứng hay quên.”
A a a, chết mất, cậu ấy lại nở nụ cười với tui, nụ cười cũng quá mức đẹp đẽ rồi! Lâm Hồng cảm thấy mình sắp bị nụ cười kia làm cho nghẹt thở rồi.
Đặng Lôi và Dương Ngọc Đình cũng nắm chặt lấy cánh tay của Khương Mộ Vân, dùng hết sức hết lực “kéo” cô đi qua.
“A Mộ, cậu không thể thiên vị được, không được chỉ giới thiệu Huy thần với hổng nhỏ, phải giới thiệu cho bọn tôi với chứ!” Đặng Lôi nói.
Dương Ngọc Đình cũng hùa theo: “Đúng vậy đúng vậy.”
Khương Mộ Vân mặt xạm lại, cô quen toàn những thứ bạn gì thế này, cả đám cứ nhìn thấy đàn ông xinh đẹp một xíu là loạn hết cả lên, quá nông cạn!
“Không phải cậu…” Cả câu hoàn chỉnh mà Khương Mộ Vân định nói là thế này ‘không phải cậu sau Quốc khánh mới đến trường sao?’, nhưng mới nói được nửa câu mới nhớ đến chuyện mình có dặn dì Diêu không được nói với cậu, bản thân cô suýt chút nữa nói hết ra, thế là vội vàng đổi lời bảo: “Mấy đứa này đều là bạn học thời cấp ba của tôi, Đặng Lôi học ngành Anh Văn, Dương Ngọc Đình học ngành Trung Văn.”
Tâm trạng Mạnh Triều Huy hôm nay có vẻ rất tốt, cũng không vung tay áo rơi đi, cậu chỉ đứng đó cười nhạt: “Chào mấy cậu.”
Ba nữ sinh không khỏi che miệng thấp giọng gào thét với nhau.
“Ca phẫu thuật của dì Diệp diễn ra rất thuận lợi, đã xuất viện từ ba ngày trước rồi.” Mạnh Triều Huy nhìn Khương Mộ Vân rồi nói. Trước đây cậu cũng đã từng nhập viện ở bệnh viện số 1, cả ngày chỉ ngồi nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, cậu có thấy Khương Mộ Vân lẻn vào hai lần, thấy cô lén nhìn Diệp Trân Ny rồi mới rời đi. Mà cậu đứng ở nơi cô không thấy để trộm nhìn cô.
Khương Mộ Vân không nhìn cậu, nhìn sang nơi khác: “Tôi có hỏi gì đến bà ấy đâu? Nhiều chuyện.”
“A Mộ, sao cậu lại nói chuyện với người ta kiểu đấy.” Lâm Hồng, Đặng Lôi và Dương Ngọc Đình trợn tròn mắt nhìn Khương Mộ Vân.
Đối mặt với ánh mắt không khác gì ánh mắt “ăn thịt người” của ba cô bạn, vẻ mặt Khương Mộ Vân rất chi là mộng bức[2]: “Tớ làm sao chứ hả?”
“Cậu mất lịch sự quá trời quá đất!” Lâm Hồng là người đầu tiên chỉ trích cô.
“Đúng vậy, Huy thần tốt tính nói cho cậu biết tin tức của dì mà cậu còn nói người ta như vậy.” ngay sau đó là lời phê bình của Đặng Lôi dành cho cô.
“Thật, sao cậu có thể nói chuyện với Huy thần như vậy chứ?” Dương Ngọc Đình cũng cất lời lên án cô.
Ta X, Mạnh Triều Huy quả là yêu nghiệt, đầu độc một bạn Lâm Hồng còn chưa đủ giờ cả Đặng Lôi và Dương Ngọc Đình cũng bị đầu đọc, đúng là cô không thể khinh địch tạo cơ cho bè “làm phản”!
Dưới ánh mắt “như hổ đói” của ba cô bạn, Khương Mộ Vân đứng ngồi không yên, cô lúng túng nói với Mạnh Triều Huy: “Chắc là cảm ơn.”
“Cảm ơn ngoài miệng thì không hợp tình hợp ý lắm.”
“Đúng đấy, ngày mai là nghỉ lễ quốc khánh, A Mộ muộn mời bọn tớ đi hát Karaoke, Huy thần có muốn tham gia cùng bọn tớ không?”
“Ừa, Huy thần ạ tiếng cảm ơn của A Mộ cũng thành tâm lắm đấy, cậu đáp ứng đi.”
Thế mà đám chị em thân thiết của mình lại chung hôi làm sáo lộ[3]!
Khương Mộ Vân thở không ra hơi, đây chính là tình chị em tựa hoa nhựa, có thể vì đàn ông thọt mấy đao sau lưng!
“Rất thành tâm? Tôi nhìn không ra luôn.” Đôi môi mỏng của Mạnh Triều Huy hơi mím lại, hàng mi khẽ rủ xuống, che đi nụ cười nhỏ trong đáy mắt cậu.
“A Mộ, có phải cậu rất thành tâm đúng không?” Lâm Hồng nắm chặt lấy cổ tay Khương Mộ Vân nhẹ nhàng lắc, đã thế đôi mắt cô nàng còn rất đáng thương chờ mong nhìn chằm chằm cô.
“Đúng không, A Mộ.” Đặng Lôi và Dương Ngọc Đình cũng đồng loạt dùng ánh mắt đáng thương xin cô giúp đỡ.
Khóe môi Khương Mộ Vân co quắp hết lại, cô cố gắng nặng ra một nụ cười, giọng điệu kiểu cuộc sống không còn gì nuối tiếc: “Đúng vậy, tôi rất thành tâm mời cậu đến. Nhưng mà cậu không cần phải cưỡng ép mình đi đâu, không muốn có thể không đi.”
Mạnh Triều Huy lại nói: “Vì sự thành tâm của cậu, ắt là tôi nên đi.”
“A!”
“Tuyệt quá!” Ba người Lâm Hồng hoàn toàn không nghĩ tới chuyện Mạnh Triều Huy có thể đáp ứng lời mời, vui vẻ vỗ tay hoan nghênh.
Khương Mộ Vân tức điên cả người, cô quyết định bỏ ba cô bạn lại rời đi một mình.
“Huy thần, cậu ăn cơm tối chưa?” Lâm Hồng hỏi.
Mạnh Triều Huy: “Tôi ăn rồi.”
“Bọn tớ cũng vừa mới ăn cơm, A Mộ đã đặt một phòng riêng ở tại KTV vui vẻ ở quảng trường ngũ nguyệt, chỗ này cách trường bọn mình cũng không xa, chúng ta đi bộ qua đấy để tiêu cơm một chút nha?” Lâm Hồng dè dặt nhìn trộm gương mặt Mạnh Triều Huy.
“Được.” Mạnh Triều Huy mỉm cười.
Trời ạ, Huy thần hôm nay khác hoàn toàn ngày hôm trước, nhưng thế nào thì vẫn đẹp trai! Tay Lâm Hồng bưng trái tim nhỏ đang đập bum ba của mình, cô thấy tim cô sắp nhảy ra ngoài rồi!
Bọn họ đi bộ khoảng 20 phút thì đến quảng trường ngũ nguyệt.
KTV vui vẻ nằm ở tầng ba, Khương Mộ Vân nhanh chân đi lên thang cuốn trước, Mạnh Triều Huy người cao chân dài, chỉ cần đi nhanh hai bước là có thể ở ngay sau lưng Khương Mộ Vân.
Trước mặt họ là một cặp anh em song sinh mũm mĩm, bọn nhóc chừng bảy tám tuổi, cười nói thế nào mà quay sang cãi nhau ầm ĩ, kết quả là đứa này đẩy đứa kia một cái, đứa kia cũng máu gan đẩy lại đứa này, đã vậy còn dùng sức, đứa nhóc bị đẩy ngã thẳng về phía sau.
Khương Mộ Vân còn đang cúi đầu chơi điện thoại, nên cũng không để ý chuyện xảy ra trước mặt mình, tự nhiên lòi đâu ra một nhóc mập ngã xuống, dựa hết vào người cô, cô giật mình vô thức vươn tay đỡ nhóc béo nhưng thân thể cô lại không đứng vững, cả người đổ ra sau.
Phía sau Mạnh Triều Huy vững vàng đỡ lấy đầu vai Khương Mộ Vân, Khương Mộ Vân quay đầu nhìn về phía cậu, ánh mắt hai người chạm nhau, nhất thời sửng sốt.
Khương Mộ Vân đứng vững, ngoảnh đầu nhìn lại, đâu đây quanh chóp mũi vẫn còn thoang thẩn mùi thuốc nhẹ. Hình như cậu đang uống thuốc đông y, xem ra sức khỏe cậu không được tốt.
Đỡ được nhóc mập rồi, Khương Mộ Vân nghiêm mặt nói: “Các bạn nhỏ, mấy em đi thang cuốn không được nô nghịch như vậy nghe chưa.”
Mẹ của hai nhóc sinh đôi vội vàng xin lỗi Khương Mộ Vân, nhưng sắc mặt Khương Mộ Vân vẫn không tốt lên được, cô bảo: “Mang con nhỏ đi thang cuốn thì phải để ý con nhỏ vào dì ạ, đừng chỉ lo chơi điện thoại, nguy hiểm lắm đấy.”
“Đúng, đúng.” Bà mẹ có hai nhóc tỳ sinh đôi đỏ mặt gật đầu lia lịa, bà đợi lên đến tầng hai liền lôi hai đứa con đi vừa đi vừa răn dạy.
Khương Mộ Vân bước lên thang cuốn tầng hai, cô lôi điện thoại ra như thường lệ, Tân Thần có gửi tin nhắn wechat cho cô, vừa nãy cô định trả lời nhưng lại bận đỡ đứa bé kia nên giờ mới trả lời được.
Một bàn tay đưa qua, bỗng nhiên giật phăng cái điện thoại đi.
Khương Mộ Vân cau mày nhìn về phía sau: “Mạnh Triều Huy, cậu lấy điện thoại của tôi làm gì?”
“Vừa nãy cậu cũng nói rồi đấy, đi thang cuốn không được mải chơi điện thoại, quá nguy hiểm.” Ánh mắt Mạnh Triều Huy trầm lắng.
“Đó là bởi vì người mẹ đó mang hai con nhỏ đi, còn tôi đi một mình thì có gì nguy hiểm đâu.” Khương Mộ Vân vặn ngược lại.
“Thật sao? Thế vừa nãy ai đỡ cậu.” Mạnh Triều Huy mặt lạnh hỏi lại.
Khương Mộ Vân bĩu môi quệt miệng, ấu trĩ nói: “Tự tôi cũng có thể đứng vững có ai mướn cậu đỡ đâu, do cậu quan tâm thừa đấy chứ.”
Mạnh Triều Huy trầm mặt không nói chuyện, đợi lên đến tầng ba liền ném điện thoại trả cho cô.
Khương Mộ Vân nhận lấy còn khịt mũi hừ nhẹ.
Lâm Hồng và ba người phía sau kiểu cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, như thể ngửi được không khí bất thường giữa hai người bọn họ.
Lâm Hồng đi ở hàng cuối, gửi tin nhắn cho Tân Thần: Cậu chắc chắn không đến? Kể cả nhìn tấm ảnh ban nãy mọi người trong lớp gửi hả.
Trong ảnh, Mạnh Triều Huy đang duỗi tay đỡ đầu vai Khương Mộ Vân, Khương Mộ Vân quay đầu, vừa lúc mắt đối mắt với Mạnh Triều Huy.
_
Chú thích:[1] =)) kiểu giết được mười người sẽ có tiếng Holy shit vang lên á, kiểu em không chơi game nma không biết diễn tả thế nào nữa. Này trong Dota hay sao ấy.
[] Vẻ mặt mộng bức (一脸懵逼): Vốn từ mộng bức là lời nói ở phía ĐB Trung Quốc, ý là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời) ‘ngoài khét trong sống’. Và vẻ mặt mộng bức có thể hiểu là, sau khi bị ‘sét đánh’ bởi một chuyện nào đó hoặc ai đó, khuôn mặt xuất hiện biểu cảm trợn mắt hốc mồm. (copy từ Nhà Tụi Tui)
Cách dùng:
– Khi bạn khó lý giải về một người hoặc một chuyện, một sự cố nào đó.
– Khi bạn ngẩn tò te, cạn lời, chết đứng or chết lặng với 1 ai hay chuyện nào đó.
[3] Sáo lộ – 套路: nguyên bản đây là thuật ngữ trong võ thuật, nhưng được cư dân mận bên trung dùng để chỉ mấy hành động mặt dày, không biết xấu hổ tìm mọi cách để làm quen, tiếp cận với đối phương