Sơn Gian Tứ Thực

Chương 27


Thôn Vân Khê là nơi đất tốt, chỉ cần không có thiên tai, thì cuối cùng đồ vật quanh năm bốn mùa trong ruộng sẽ không để người bị đói bụng.
Sầm Ninh lột nhân hạt dưa đút cho Chỉ ca nhi, nghĩ đến chuyện may quần áo mùa đông nên mở miệng hỏi: "Tẩu tử, đông đến tới nơi rồi, ngươi muốn lên trấn mua sợi bông với vải không?"
"Ừ!" Diêu Xuân Linh vội gật đầu không ngừng, "Ta cũng đang chuẩn bị hỏi ngươi đây, áo bông trên người Chỉ ca nhi ngắn rồi cần làm cái mới, còn phải làm cho đại ca ngươi một bộ, ngươi cũng muốn làm à?"
"Ta có áo bông để mặc rồi, là ta muốn làm bộ mới cho Xuyên Tử, muốn trước lúc tuyết rơi có cái mà mặc vào, bây giờ phải bắt đầu làm ngay, bằng không e là không kịp."
Diêu Xuân Linh gật đầu: "Đúng đấy, vậy mai hai chúng ta lên thị trấn một chuyến?"
"Được."
Buổi tối Lục Vân Lãng và Lục Vân Xuyên đi làm trở về, Diêu Xuân Linh cùng Sầm Ninh bưng đồ ăn lên.
Ngoài một nồi canh vịt, còn có cơm nóng và một đĩa măng khô xào.
Canh vịt hầm đến mức lắng trong thơm nức, mỡ vịt vàng óng, thịt cũng vô cùng mềm rục, dùng đũa chạm nhẹ một cái, thịt vịt dính trên xương liền bong xuống từng mảng.
Một nồi canh vịt, bốn người kèm thêm Chỉ ca nhi, mỗi người đều ăn một chút, dư lại thì chan với cơm ăn cũng ngon, thịt vịt cũng không còn thừa.
Hai cái chân thì Chỉ ca nhi ăn một cái, cái khác bị Diêu Xuân Linh gắp cho Sầm Ninh, cương quyết nhìn y gặm một miếng rồi mới quay đầu tự ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Sầm Ninh nói với Lục Vân Xuyên chuyện mẹ của Như tỷ nhi mời mình đi áp phòng và chuyện ngày mai lên thị trấn.
"Áp phòng là chuyện tốt." Con mắt Lục Vân Xuyên mang ý cười nói, "Hôm áp phòng rất náo nhiệt, vừa hay ngươi đi nhìn xem."
Lại nói đến chuyện lên trấn mua đồ, "Đường xa, ngươi và tẩu tử đi hai người cũng khó, nếu không tìm được ai trông Chỉ ca nhi, ôm theo lại càng mệt, mấy ngày nay ta với đại ca hay tình cờ gặp Nhị Trụ Tử nhà trưởng thôn đánh xe bò chở hàng lên thị trấn, lát nữa ta đến nhà trưởng thôn tìm hắn nói chuyện, ngày mai các ngươi đi theo xe bò của Nhị Trụ Tử."
Lục Vân Xuyên thấy trời không còn sớm, lấy ra một phần bánh Sầm Ninh đã nướng đi đến nhà trưởng thôn, lúc quay về thì chuyện đã bàn ổn thỏa, sáng mai Nhị Trụ Tử sẽ đánh xe bò đến cổng thôn chờ các nàng.

Buổi tối hai người nằm ngủ trên giường đất, Sầm Ninh nhìn nóc nhà mà huyên thuyên: "Không chỉ phải mua vải với sợi bông, còn phải mua xương ống lớn về nữa, vất vả lắm mới sắp xong việc, mấy ngày này hầm thêm canh cho ngươi uống, xương ống chẳng có thịt gì nên không đắt, nhưng dùng để hầm canh là ngon nhất."
"Đường trong nhà cũng ăn gần hết rồi, mua một ít về để qua năm làm chút đồ ăn vặt cũng tốt, muối và dấm cũng phải mua một ít, ngược lại mứt hoa quả gì gì đó thì không vội, có thể đợi đến lúc sắm đồ Tết ở phiên chợ đông rồi mua, lúc đấy nhà người ta làm mứt quả nhiều rồi, nói không chừng giá cả còn có thể rẻ hơn chút đỉnh."
Thanh âm của Sầm Ninh nhẹ nhàng lại mềm mại, Lục Vân Xuyên thích nhất là nghe y nói chuyện, cho dù toàn nói chuyện trong nhà, nhưng hai người kề sát nhau trong ổ chăn, nửa đêm rủ rỉ cũng lộ ra sự thân mật.
Thời điểm hắn thành thân cùng Sầm Ninh còn là giữa hè, đảo mắt cái tuyết đã sắp rơi, Lục Vân Xuyên nằm trong đệm chăn ấm áp, bên tai nghe Sầm Ninh thầm thì, chỉ cảm thấy cuộc sống chính là mỗi ngày trôi qua lại càng có thêm hy vọng.

Ngày thứ hai, Sầm Ninh và Lục Vân Xuyên tỉnh giấc cùng lúc như thường lệ, bánh nướng đêm qua vẫn còn trong nồi, bánh nướng lạnh rồi cũng có thể ăn, Sầm Ninh liền không nổi lửa làm cái khác.
Sợ làm lỡ Nhị Trụ Tử giao hàng, Sầm Ninh gặm qua loa mấy miếng bánh đã cõng sọt tre ra khỏi cửa.
Diêu Xuân Linh và Chỉ ca nhi đã đứng trước cổng chờ y, buổi sáng lạnh, dễ thấy Chỉ ca nhi ngủ không đủ, được Diêu Xuân Linh lấy chăn nhỏ quấn lại rồi ôm vào trong lòng chắn gió.

"Đợi lát nữa lên xe rồi ngủ tiếp một giấc, nhé?" Sầm Ninh vừa đi vừa dỗ Chỉ ca nhi.
Chỉ ca nhi nằm sấp trong lồng ng.ực của Diêu Xuân Linh cười cười, bởi vì biết mẹ với tiểu ma muốn mang mình lên thị trấn mua đồ ăn ngon, suốt đường đi đều ngoan ngoãn.
Lên xe bò, Diêu Xuân Linh và Sầm Ninh mỗi người một bên vây Chỉ ca nhi ở giữa, nhưng trái lại chẳng có tí gió nào thổi tới.
Tới trấn trên, tối hôm qua Lục Vân Xuyên đã đưa tiền, Sầm Ninh lấy cái túi vải từ trong sọt tre ra đưa cho Nhị Trụ Tử: "Bên trong là hai cái bánh ta tự nướng, Nhị Trụ Tử ngươi cầm lấy, giữa trưa mua chén canh nóng để ăn chung cũng rất ngon."
Nhị Trụ Tử nói lời cảm ơn rồi nhận lấy, lại giao hẹn thời gian gặp lại trở về thôn vào buổi chiều với hai người.
Mặt trời lên gió cũng nhỏ xuống, Diêu Xuân Linh cất cái mền quấn bên ngoài Chỉ ca nhi vào trong sọt tre, kéo tay Chỉ ca nhi bước đi.
Chỉ ca nhi ít được lên trấn, giờ phút này đôi mắt lớn mở to, nhìn cái gì cũng thấy ngạc nhiên.

Trước tiên đi mua vải cùng sợi bông, bởi vì định làm một bộ áo bông và quần bông ấm áp cho Lục Vân Xuyên, Sầm Ninh đã mua một bó sợi bông chắc chắn, lại xé một cuộn vải tối màu.

Diêu Xuân Linh cũng chọn lấy một cuộn, thấy trên quầy hàng bày một cuộn vải bông đỏ, lông mi nàng khẽ động, nhịn không được lấy tay sờ thử: "Ôi, vải này mềm thật đấy, màu sắc cũng đẹp."
Người bán ở bên quầy thấy vậy vội nói: "Đây là vải bông thượng hạng, hàng nhập từ phủ thành đó, lấy làm quần áo cho bọn trẻ con là tốt nhất, vải dệt mềm mại mặc vào thoải mái, năm mới mặc đồ đỏ lập tức cũng thấy vui mừng."
Nói rồi liếc nhìn Chỉ ca nhi bên người Diêu Xuân Linh, mở miệng lại càng thêm mấy phần thành ý, "Bé con nhà ngài lớn lên đẹp thật đấy, da trắng mắt to, dùng vải bông đỏ may quần áo chắc chắn đẹp lắm!"
Diêu Xuân Linh vu.ốt ve cuộn vải kia, nghe lời này càng thêm động lòng, nhưng nàng cũng biết rõ, vóc người trẻ con nhanh lớn, áo bông năm nay sợ là năm sau mặc vào đã nhỏ.

Người bán thấy trên người Diêu Xuân Linh và Sầm Ninh không có trang sức nào, nhưng cùng với bé con đều gọn gàng sạch sẽ, lại nói một câu: "Trẻ con nhỏ người, không tốn vải dệt mấy, ngài xé nửa cuộn về cắt làm áo bông chắc chắn là đủ, góc vải dư lại còn có thể khâu dây cột tóc cho bé."
Diêu Xuân Linh sờ tới sờ lui chỗ vải kia, khẽ cắn môi: "Xé cho ta nửa cuộn đi."
Trên mặt người bán kia nở nụ cười, vội vàng đi cắt vải.
"Đi luôn non nửa xâu tiền, năm nay thêu nhiều khăn hơn chút, bán thêm một ít củ cải và cải thảo là hồi lại ngay." Diêu Xuân Linh nói với Sầm Ninh.
Nhưng quay đầu lại cười rồi sờ khuôn mặt của Chỉ ca nhi: "Năm nay mẹ làm cho con bộ quần áo đẹp, cho Chỉ ca nhi của chúng ta biến thành em bé trên tranh Tết được không nào?"
Từ phường vải đi ra, sọt tre phía sau hai người đều đầy ắp, lại lần lượt đi mua muối, dấm và đường.

Đến trưa, ba người tìm một cái sạp rồi ngồi xuống, cho Chỉ ca nhi một chén hoành thánh nhỏ, Diêu Xuân Linh và Sầm Ninh mỗi người gọi một chén canh dê hỗn hợp tỏa hơi nóng.
Chỉ ca nhi cầm muỗng có thể tự múc hoành thánh để ăn, bị nóng còn biết chu môi thổi thổi, Sầm Ninh lấy hai miếng bánh từ sọt tre ra, đưa cho Diêu Xuân Linh một cái: "Tẩu tử, ngâm vào canh mà ăn."

Ăn xong một bữa cơm trưa nóng hôi hổi, thời gian cách lúc ước định cùng với Nhị Trụ Tử chỉ còn một lát, ba người đều ít lên trấn, dứt khoát nhân cơ hội này cố gắng đi dạo.
"Ôi trời, trên thị trấn đúng là khác hẳn, rõ là cái gì cũng đều có bán." Diêu Xuân Linh cảm thán.
Ba người dạo chơi xuôi theo con phố, giữa đường gặp được một cụ già khiêng cái cào rơm bán hồ lô ngào đường, Chỉ ca nhi nhìn thấy cái thứ tròn vo đỏ rực kia thì cảm thấy hiếm lạ, cụ già đó khiêng cái cào đi xa rồi vẫn còn ngoảnh đầu ngó vài lần.

Diêu Xuân Linh nhận thấy, hỏi: "Muốn ăn cái đó phải không? Đó là hồ lô ngào đường, dùng nước đường bọc bên ngoài quả sơn tra để làm."
"Hồ lô ngào đường." Chỉ ca nhi đi đằng sau mẹ nhại theo.
Diêu Xuân Linh cười cười, chạy vài bước đuổi theo cụ già kia, mua một xâu cho Chỉ ca nhi, một xâu hồ lô ngào đường hết bốn văn tiền.
Chỉ ca nhi chưa từng ăn qua món này, đôi tay cầm bên dưới cái que rồi liế.m thử, ngọt đến mức nheo cả mắt.
"Hồi ta còn nhỏ thích ăn quả sơn tra dại trên núi nhất." Diêu Xuân Linh trông bộ dạng li.ếm hồ lô ngào đường của Chỉ ca nhi mà cười nói, "Lúc ấy trong thôn có người bán hàng rong khiêng đòn gánh bán quả anh đào, nói là dùng đường trắng và mè bọc bên ngoài quả, một đồng có ngay một bao*.
(*) Gốc là 蒲包: 蒲 là cỏ bồ, lá non ăn được, lá già dùng làm chiếu, quạt hay bao gói đồ.
"Khi đó mẹ ta vừa mới sinh đệ đệ, cuộc sống trong nhà thắt chặt, không có tiền mua, nhìn người khác ăn lại thèm con mắt, ta cũng chỉ có thể cùng đại tỷ chạy lên núi hái sơn tra dại, hai người bỏ từng nắm từng nắm lớn vào trong miệng, không tốn tiền còn đã ghiền, cứ coi như đang nếm thử vị quả anh đào.

Chờ đến sau này mình đã thành gia, trong tay cũng có tiền, nhưng lại không thấy có người bán loại đồ ăn này nữa, cũng không biết quả anh đào kia rốt cuộc có vị thế nào."
Sầm Ninh nghe xong mà đáy lòng mềm nhũn, ngày thường Diêu Xuân Linh rất tiết kiệm, nhưng đối với Chỉ ca nhi thì luôn luôn chẳng tiếc thứ gì.
Đi theo Nhị Trụ Tử về đến nhà, Sầm Ninh thu dọn đồ đạc trong sọt tre xong, cất chỗ tiền còn dư vào túi, liền bắt đầu dỡ áo bông cùng quần bông cũ của Lục Vân Xuyên ra.
Dỡ cái này ra rồi lại nhét thêm sợi bông vào còn có thể may thành chăn nhỏ để che chân vào mùa đông.
Vải gỡ ra thì đem vào trong sân giặt sạch, đợi qua tiết tháng mười, mặt trời trước tiết tiểu tuyết* sẽ càng ngày càng hiếm.
(*) Tiết Tiểu Tuyết thường rơi vào thời điểm 22-23/11 hàng năm và kết thúc vào 7-8/12 cùng năm.


Tiết Tiểu Tuyết có ý nghĩa là tuyết xuất hiện, trời se lạnh với những trận tuyết nhỏ lẻ, không xảy ra thường xuyên.
Vải cũ giặt xong thì phơi khô dưới nắng mặt trời, Sầm Ninh vác cái cuốc ra sân sau đào khoai lang.
Không nên ăn sống khoai lang*, dễ đầy bụng, có thể chế biến đa dạng, làm cháo khoai lang và miến khoai lang ăn rất ngon, phí chút dầu chiên thành khoai lang viên hay khoai lang lát lại càng ngon hơn.

(*) Câu này gốc là 红薯禁吃: khoai lang cấm ăn, không hiểu lắm nên mình edit dựa theo mấy câu sau đó của tác giả.
Sầm Ninh đào ra một sọt khoai lang rồi chất chồng trong kho lúa, lại chọn một vài củ lớn, rửa sạch bên giếng và gọt vỏ sau đó cắt thành lát, định phơi khô một ít khoai để ăn.
Khoai lang mật* không tốn dầu cũng không tốn đường, sau khi phơi khô đơn giản đã rất ngọt, có thể lấy làm đồ ăn vặt nhai đỡ buồn miệng.
(*) Gốc là 红心的红薯: khoai lang tim đỏ, mình tra GG thì ra khoai lang mật.
Khi Sầm Ninh còn ở nhà, mùa đông một mình nép trên giường thêu hoa, một đĩa khoai lang khô trong chốc lát đã không đủ để y ăn, khuôn mặt cố gắng nhai phồng thành một hình tròn.
*
Khoai lang khô phơi hai ngày là được, hai ngày qua đi, Sầm Ninh thu chỗ khoai đã phơi xong bỏ vào trong túi, hôm nay cũng đã tới ngày thành thân của ca Như tỷ nhi.
Bình thường Sầm Ninh ăn vận rất mộc mạc, áo vải giày vải, tóc cũng dùng vải buộc lại, từ đó tới nay không cài hoa hay trang sức.
Nhưng nhớ Diêu Xuân Linh nói rằng đi áp giường phải trang điểm ăn mặc trông phú quý vui mừng một chút, y ngồi trước bàn trang điểm đưa tay tháo dây cột tóc, cầm cây trâm bằng gỗ trong hộp trang sức lên, lại dùng tơ hồng quấn trên đầu mấy vòng, đem tóc búi lên.
Lại mở tủ quần áo lấy một bộ áo bông màu xanh đậm* thay vào, chờ mặc xong, y nghĩ nghĩ, vẫn mở rương của hồi môn ra, đem cái vòng bạc nguyên chất mà mẹ y đánh cho đeo lên trên cổ tay.

- -------------------------
*Màu xanh đậm 绀碧色: 绀 là màu xanh ánh tím, 碧 là màu ngọc bích..

Bình Luận (0)
Comment