Sơn Hà Chẩm

Chương 105

Cố Sở Sinh vừa đi, Sở Du lập tức cho người dặn dò xuống dưới, lời xướng của các quán trà, quán rượu, hí viên thậm chí là các ca nữ trong thanh lâu ở khắp nơi dưới danh nghĩa của bọn họ đều bắt đầu chuẩn bi, người kể chuyện chuẩn bị câu chuyện, người viết văn chuẩn bị văn chương, người hát hí khúc chuẩn bị hí khúc, ca nữ chuẩn bị lời hát, tất cả sự việc đều dồn dập chỉ thảm án Bạch Đế cốc năm đó cùng với bây giờ Triệu Nguyệt đang tự mình xây dựng Lãm Nguyệt lâu.
 
Lãm Nguyệt lâu là một tòa lầu cao do Trưởng công chúa giật dây cho Triệu Nguyệt xây dựng, được xây ở vùng đất trù phú phong thủy, nền bạch ngọc, đèn khảm minh châu, hoàng kim làm ghế dựa, rượu ngon cả ao. Tòa lầu này được che giấu, bách tính biết hãy không nhiều, nhưng những năm này, số lượng tiền bạc lớn của quốc khố và chỗ của tử tù, thật ra đều liên quan đến Lãm Nguyệt lâu.
 
Dựa theo suy nghĩ của Triệu Nguyệt, ngày sau thiên hạ bình định, hắn ta sẽ cùng Trưởng công chúa sống trong Lãm Nguyệt lâu, sau khi chết thì cùng nhau hạ táng, vùi sâu vào hoàng lăng vô cùng xa hoa này.
 
Lúc Sở Du sắp xếp những chuyện này thì Cố Sở Sinh lại trực tiếp vào cung.
 
Bây giờ hắn ta có được sự ưu ái của Triệu Nguyệt, cũng không được triệu kiến mà trực tiếp vào cung, lúc vào cung, Triệu Nguyệt đang xem sổ con, Cố Sở Sinh đi vào đại điện, trực tiếp quỳ xuống, Triệu Nguyệt sợ hết hồn, lo lắng nói: “Ái khanh đây là có ý gì?”
 
“Bệ hạ,” Cố Sở Sinh cung kính mở miệng: “Thần có một việc muốn nhờ.”
 
“Ngươi và ta là huynh đệ, có chuyện gì ngươi đều có thể nói ra.” Vẻ mặt Triệu Nguyệt ôn hòa, hắn ta đi đến trước mặt Cố Sở Sinh nhưng cũng không dìu hắn, lẳng lặng chờ hắn mở miệng. Cố Sở Sinh ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Triệu Nguyệt: “Thần xin bệ hạ tứ hôn, thần tâm duyệt Đại phu nhân Sở Du của Vệ gia, xin bệ hạ thành toàn.”
 
Nói xong, Cố Sở Sinh hung hăng đập đầu trên mặt đất. Triệu Nguyệt hơi ngẩn ra, sau đó khuôn mặt lộ vẻ khó xử: “Sở Sinh, Vệ Đại phu nhân chính là Đại phu nhân của Vệ gia, quả phụ trung liệt, chuyện này… tứ hôn nào có được ban cho phụ nhân đã gả, thánh chỉ này được ban ra, không chỉ có ngươi phải bị chế nhạo mà trẫm cũng sẽ bị thiên hạ chế nhạo. Hơn nữa Vệ Uẩn kia nào có cho phép ý chỉ như vậy…”
 
“Bệ hạ, thần đều đã nghĩ tới rồi.” Cố Sở Sinh bình tĩnh lên tiếng: “Thần cũng không có cách nào. Đạo thánh chỉ tứ hôn ngày hôm nay, vi thần không phải cầu vì bản thân mà là vì bệ hạ, vì thiên hạ này mà cầu.”
 
Triệu Nguyệt nghe được lời này thì nhíu mày, trên mặt nghi hoặc, hắn ta đỡ Cố Sở Sinh dậy nói: “Ngươi từ từ nói.”
 
“Bệ hạ có biết, tối hôm qua, Công Tôn Lan đã ra khỏi Hoa Kinh?”
 
Triệu Nguyệt hơi sững sờ, sau đó nghe Cố Sở Sinh lại nói: “Bệ hạ có biết nguyên nhân chân chính mà Công Tôn Lan kia đến Hoa Kinh?”
 
“Không cần thừa nước đục thả câu,” Trong lòng Triệu Nguyệt có chút hoảng loạn, trên mặt lại không hiện ra, hắn ta uống một ngụm trà rồi bình tĩnh nói: “Trẫm nghe.”

 
“Mấy ngày trước, vi thần bắt được mấy tên gian tế Bắc Địch, dưới sự tra hỏi chặt chẽ, vi thần biết được, những gian tế này từ Bắc Địch tới, có thư mật muốn giao cho bệ hạ.”
 
Nghe thấy lời này, trái tim Triệu Nguyệt chợt đập nhanh hơn rất nhiều.
 
Bây giờ Bắc Địch đưa thư cho hắn ta, trong thư đó sẽ có nội dung gì, Triệu Nguyệt rõ ràng hơn ai hết.
 
Nhưng hắn ta vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu, lại cười nói: “Vậy thư của bọn chúng đâu?”
 
“Bọn gian tế này nói, bọn chúng mang lời nhắn, nhất định phải gặp mặt bệ hạ mới có thể nói được. Tối hôm qua ta nhận được tin tức thì dự định dẫn người vào cung. Ai ngờ Vệ phủ đột nhiên truyền tin tới, ngài biết tâm tư của ta đối với Vệ Đại phu nhân, thế là ta đến Vệ phủ trước, ai ngờ trên đường trở về ta bị chặn giết, thị vệ của ta thả đạn tín hiệu, thế là thị vệ trong phủ ta đều tới cứu người, chờ lúc ta trở về thì mới phát hiện ra, không thấy mấy gian tế kia đâu nữa.”
 
Việc chặn giết và đạn tín hiệu tối hôm qua là điều không gạt được, nếu như không nói gì cả, con người Triệu Nguyệt nhiều nghi ngờ như vậy tất nhiên sẽ hoài nghi hắn, không bằng nói một nửa giữ một nửa, để Triệu Nguyệt tự mình đoán.
 
Cố Sở Sinh thấy Triệu Nguyệt nhíu mày thì tiếp tục nói: “Sau khi không thấy gian tế đâu, ta lập tức muốn đến Vệ phủ đòi người, trùng hợp như vậy, rõ ràng là Vệ phủ trù tính muốn lấy mạng ta. Nhưng là lúc người của ta tới Vệ phủ thì phát hiện ra, rất nhiều gia thần của Vệ phủ bảo vệ Công Tôn Lan ra khỏi Hoa Kinh, ta cho người đuổi theo, lại phát hiện ra không kịp. Công Tôn Lan tốn công tốn sức bắt đi gian tế Bắc Địch như thế, rốt cuộc là có bí mật gì không thể cho ai biết, không thể cho bệ hạ biết?
 
Triệu Nguyệt gõ bàn, nghe Cố Sở Sinh tiếp tục nói: “Vi thần đoán, chắc chắn Vệ Uẩn ở biên cảnh đã làm chuyện gì đó không dám để cho bệ hạ biết được, ngài muốn lấy mạng hắn, chuyện không dám để cho bệ hạ biết thì còn có cái gì?”
 
“Những năm này hắn tăng binh tăng lương, nhiều lần đòi triều đình tiền và vật tư, nói là bồi dưỡng quân đội tinh nhuệ, nhưng những tinh nhuệ kia của hắn dẫn dắt tới quốc thổ Bắc Địch, mỗi lần trở về đều gần như là toàn quân bị diệt, toàn quân bị diệt mà chỉ có hắn quay về, lần nào cũng may mắn như vậy, bệ hạ, ngài tin không?”
 
Triệu Nguyệt giương mắt nhìn về phía Cố Sở Sinh: “Nếu như ta không tin lên tiếng, thì ngươi cảm thấy ta lại có thể làm thế nào?”
 
“Bệ hạ,” Cố Sở Sinh nghiêm túc nói: “Nếu như xác nhận Vệ Uẩn có phản tâm, lần này đánh Vương gia, chúng ta không thể để cho hắn đi nữa.”
 
Triệu Nguyệt sờ chén trà, chậm rãi nói: “Bây giờ hắn đã ở trên đường hồi Kinh, nếu không đi đánh Vương gia thì lại phải đi đâu?”
 
“Cha huynh ở nơi nào,” Cố Sở Sinh bình tĩnh lên tiếng: “Hắn liền đi nơi đó.”
 

Triệu Nguyệt giương mắt nhìn Cố Sở Sinh, lời như vậy, hắn ta không thấy bất ngờ chút nào, hắn ta luôn biết Cố Sở Sinh là người quyết đoán, trong số những văn thần, hắn sát phạt quyết đoán không khác những võ tướng.
 
“Nếu như ta giết hắn, Vệ gia làm phản thì làm sao bây giờ?”
 
Triệu Nguyệt cũng không ngại giết Vệ Uẩn, hắn ta là ngại quân của Vệ gia sau lưng Vệ Uẩn.
 
Cố Sở Sinh nhạt giọng nói: “Cho nên, đây chính là lý do ta muốn cưới Vệ Đại phu nhân.”
 
Triệu Nguyệt nhíu mày, nghe Cố Sở Sinh nói: “Vệ Uẩn chết rồi, Vệ gia còn sáu tiểu công tử và bốn vị phu nhân không phải sao? Nhất là Vệ Đại phu nhân, năm đó tại trận chiến Phượng Lăng, nàng một mình bảo vệ Phượng Lăng, sau đó nàng lao tới ngàn dặm cứu Vệ Uẩn và hai ngàn binh sĩ trở về, nàng ở Vệ gia có danh vọng rất nặng, có thể nói Vệ Uẩn chết rồi thì nàng chính là trụ cột tinh thần của Vệ gia. Nếu như Vệ Uẩn không phải do chúng ta chết mà là chết ngoài ý muốn, Vệ gia muốn phản thì đầu tiên phải xem ý của Sở Du. Nhưng nếu như Sở Du gả cho ta thì sao?”
 
Triệu Nguyệt ngẩn ngơ, Cố Sở Sinh bình tĩnh nói: “Ta và Sở Du ở Đại Sở vốn là giai thoại, nàng gả cho ta là chuyện chẳng có gì lạ. Chờ Vệ Uẩn vào Hoa Kinh, chúng ta để hắn chết ngoài ý muốn, ta lại cưới Sở Du. Sở Du gả cho ta rồi thì Sở Lâm Dương sẽ đứng về phía ta, mà Vệ gia, một mặt chịu áp lực của Sở Lâm Dương, một mặt khác cũng dựa vào sự kính trọng và tín nhiệm đối với Sở Du mà sẽ không làm loạn. Cứ như vậy, tướng sĩ của Vệ gia cũng sẽ được trấn an, không cần lo lắng Vệ gia báo thù cho Vệ Uẩn.”
 
“Nếu như Vệ Đại phu nhân không chịu thì sao?”
 
Triệu Nguyệt có chút sầu lo: “Những chuyện này của ngươi đều căn cứ vào điều kiện tiên quyết là Sở Du bằng lòng…”
 
“Ta cưới nàng trước.” Cố Sở Sinh nói chắc như đinh đóng cột: “Ta cưới nàng, giết Vệ Uẩn, nhốt nàng ở Hoa Kinh, lấy sáu vị tiểu công tử của Vệ gia ra để ép nàng. Nàng xem Vệ gia như trách nhiệm của mình, vì sáu tiểu công tử kia, nàng cũng phải nhịn.”
 
“Sau khi nhịn thì sao?” Triệu Nguyệt tiếp tục hỏi, Cố Sở Sinh cười cười, hắn ngước mắt nhìn Triệu Nguyệt: “Vì sao bệ hạ không hỏi, sau khi Trưởng công chúa nhịn thì thế nào?”
 
Triệu Nguyệt bị hỏi đến sửng sốt, một lát sau, hắn ta cười lớn.
 
“Phải rồi.”
 
Giọng nói hắn ta bình thản: “Người như chúng ta, nói chuyện sau này cái gì. Đi một bước tính một bước đi.”

 
Cố Sở Sinh gật đầu, Triệu Nguyệt gọi người đến: “Chuyện tứ hôn ta suy nghĩ trước đã, hôm nay không nói đến những thứ này nữa, rất lâu rồi chúng ta không uống rượu, uống một bữa đi.”
 
Cố Sở Sinh không lên tiếng, trong lòng hắn suy tư về cách nghĩ của Triệu Nguyệt.
 
Hắn đã phân tích mọi thứ rất thấu đáo, theo lý thuyết thì Triệu Nguyệt không nên hoài nghi điều gì, vì sao lại không đồng ý đây?
 
Nhưng mà Triệu Nguyệt đã quen che giấu, hắn ta cười gọi Cố Sở Sinh, hai người uống hồi lâu, Triệu Nguyệt thở dài hỏi hắn: “Nghe nói nữ tử coi trọng con cái, ngươi nói xem nếu như điện hạ có con của ta thì thời gian về lâu về dài, nàng có tha thứ cho ta hay không?”
 
Cố Sở Sinh cười cười.
 
“Có nhỉ?” Hắn khàn giọng lên tiếng: “Tên của con ta, ta đã nghĩ xong rồi. Nó sẽ là một nam hài, ta muốn gọi nó là Nhan Thanh.”
 
Cố Nhan Thanh, đời trước là nhi tử duy nhất của hắn.
 
Sau khi nàng rời đi, bên cạnh hắn chưa từng có người khác, sau khi Cố Nhan Thanh lớn lên, biết được ân oán giữa Sở Cẩm, hắn và Sở Du, nó không biết nên đối mặt như thế nào nên đã lựa chọn dạo chơi bốn biển, cả một đời, đến lúc hắn chết, nó cũng không quay về.
 
Cố Sở Sinh nhắm mắt lại, cảm thấy mình có chút say, hắn không quá cho phép bản thân mình lộ ra vẻ say trước mặt người ngoài ngoại trừ Sở Du, hắn đứng dậy, khó khăn hành lễ với Triệu Nguyệt rồi lui ra, lung la lung lay rời đi.
 
Triệu Nguyệt nhìn bóng lưng hắn, đại thái giám Trương Huy đi tới, có chút khó hiểu nói: “Bệ hạ, hôn sự kia của Cố đại nhân, ngài còn có gì để suy nghĩ?”
 
“Quả thật là không có gì để lo lắng,” Triệu Nguyệt cười cười: “Chỉ là, mọi thứ đều như ý của hắn thì nào có thể thành? Hắn muốn Sở Du cũng được, nhưng muốn quang minh chính đại như vậy, nếu Vệ Uẩn không chết thì ông nói xem sẽ tính sổ trên đầu ai?”
 
“Đến lúc đó Cố Sở Sinh cưới được Sở Du rồi hợp tác với Vệ Uẩn… đây cũng không phải là chuyện không có khả năng.”
 
Giọng nói Triệu Nguyệt nhàn nhạt, Trương Huy có chút do dự: “Vậy ý của ngài là?”
 
“Hôn sự này phải kết, nhưng mà, nào có thể vẻ vang như vậy?”
 
Triệu Nguyệt cười lạnh: “Trẫm tứ hôn đều do bất đắc dĩ, vì để che đậy chuyện xấu mà Cố Sở Sinh làm với Vệ Đại phu nhân. Ngươi nói xem, dựa theo tính tình của Vệ Uẩn, nếu như tẩu tử của hắn bị Cố Sở Sinh làm bẩn, bị ép xuất giá để bảo vệ thanh danh thì hắn có giết Cố Sở Sinh hay không?”
 

Trương Huy hơi sững sờ, Triệu Nguyệt đứng dậy, bình tĩnh nói: “Nếu đã muốn đứng về phía bên này thì tuyệt đối không thể cho hắn đường lui. Ân tình của trẫm nào có thể dễ lấy như vậy?”
 
“Bệ hạ nói đúng.” Trương Huy cười tiến lên: “Tóm lại là cưới được Vệ Đại phu nhân, cách thức như thế nào thì có lẽ Cố đại nhân sẽ không để ý.”
 
Triệu Nguyệt khẽ cười một tiếng, hắn ta không nói nhiều nữa, quay đầu nói: “Phân phó người theo dõi Vệ phủ rồi?”
 
“Theo dõi rồi.” Trương Huy vội nói: “Vừa rồi Cố đại nhân mở miệng, ta đã ra ngoài, nhanh cho người tiếp cận Vệ phủ.”
 
Triệu Nguyệt gật đầu, Trương Huy tiếp tục nói: “Có điều, nô tài nghe nói, tối hôm qua Vệ Lục công tử bệnh nặng, Lục phu nhân đã ôm đứa trẻ ra khỏi thành.”
 
“Sao lại thả cho đi?!” Triệu Nguyệt lập tức nhíu mày: “Đêm khuya cấm đi lại, có thể tùy tiện ra vào Hoa Kinh này?”
 
“Người thủ thành nói là Thẩm đại nhân bảo đảm.” Trương Huy nhỏ giọng nói: “Thẩm đại nhân chung tình với Vệ Lục phu nhân, bệ hạ ngài cũng biết mà.”
 
Nghe thấy lời này, Triệu Nguyệt trầm mặc một lát, cuối cùng nói: “Tối hôm qua có mấy người ra ngoài?”
 
“Ba người, Lục phu nhân, Ngũ công tử và Lục công tử.”
 
“Thôi,” Triệu Nguyệt xua tay: “Dù sao cũng còn bốn đứa ở lại. Cứ mặc kệ trước đã, chỉ là Thẩm Hựu, nể mặt công lao trước kia của hắn, bảo hắn tự mình trở về, cắt lương suy nghĩ đi.”
 
“Bệ hạ khoan dung độ lượng,” Trương Huy vội vàng nói: “Thật sự là thánh quân một triều.”
 
Triệu Nguyệt cười cười, nghe được lời nịnh nọt như vậy, trong lòng của hắn ta khó tránh khỏi việc cao hứng. Mặc dù ngay từ đầu sẽ cảnh giác, nhưng khi làm Hoàng đế lâu rồi thì không tự chủ được mà cảm thấy, lời như vậy mới là lời hắn ta nên nghe. Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía Tê Phượng cung, bình tĩnh nói: “Mai phi thế nào rồi?”
 
“Nghe nói là giống như bình thường, chỉ là càng ngày càng lười.”
 
Triệu Nguyệt trầm mặc một lát rồi lại nói: “Để Lãm Nguyệt lâu tăng tốc tiến độ đi.”
 
“Chờ nàng trông thấy Lãm Nguyệt lâu,” Triệu Nguyệt ngẩng đầu, trong mắt mang theo mấy phần bất đắc dĩ: “Có lẽ sẽ vui vẻ một chút nhỉ?”

 


Bình Luận (0)
Comment