Sơn Hà Chẩm

Chương 123

Lời này được nói ra, sắc mặt Vệ Uẩn lập tức trở nên khó coi, Sở Du khẽ ho một tiếng, qua loa chuyển chủ đề: “Không biết Cố đại nhân từ đâu nắm chắc là nhất định có thể khuyên Thẩm Hựu đầu hàng?”
 
“Thẩm Hựu là người tốt.”
 
Cố Sở Sinh cũng không tiếp tục chủ đề vừa rồi, hắn ta tiếp lời của Sở Du, bình tĩnh nói: “Mỗi một việc hắn đều muốn làm tốt, muốn làm một người trung nghĩa, cho nên hắn không phản bội Triệu Nguyệt. Thế như trong lòng hắn lại biết cái gì đúng cái gì sai, hắn ái mộ Lục phu nhân, cũng cảm thấy nhục nhã hổ thẹn với Vệ gia. Hắn,” Cố Sở Sinh đưa tay, nhẹ nhàng đặt trên ngực mình, chân thành nói: “Lương tâm khó mà an được.”
 
Vệ Uẩn gật đầu: “Ta hiểu rồi, ý tứ của Cố đại nhân, ta đã biết. Ngươi yên tâm,” Vẻ mặt hắn trịnh trọng: “Ta sẽ chờ đến năm tháng sau.”
 
Cố Sở Sinh giống như là thở phào một cái, hắn ta cung kính dập đầu: “Cố mỗ tạ ơn Hầu gia.”
 
Sau khi nói xong, hắn ta ngẩng đầu lên rồi đứng dậy cáo lui.
 
Chờ sau khi hắn ta lui ra ngoài, Sở Du giương mắt nhìn về phía Vệ Uẩn: “Chàng hỏi những lời đó làm gì?”
 
Vệ Uẩn giương mắt nhìn nàng: “Ta không muốn để cho Vệ gia bước rập khuôn theo năm đó nữa, nếu như ta phụ tá một Hoàng đế, ta hy vọng người đó có thể là người của Vệ gia.”
 
“Con cái không phải chàng nói có là có thể có.”
 
Sở Du nhíu mày, Vệ Uẩn cười khẽ: “Một đứa bé, nào ai biết là thật hay giả? Chỉ cần nàng đồng ý,” Vệ Uẩn đưa tay che ở giữa bụng Sở Du, hắn dịu dàng nói: “Trước tiên là tùy tiện đưa một đứa trẻ vào cung, chờ nàng có thai, sinh con ra, chúng ta đổi lại, không phải cũng tốt sao?”
 
“Vệ Uẩn…” Môi Sở Du có chút run rẩy: “Ta sẽ không để cho con của ta vào cung.”
 
Vệ Uẩn giương mắt nhìn nàng, Sở Du đứng dậy, thân thể nàng có chút phát run, nhưng nàng vẫn cắn răng nói với hắn: “Ta hy vọng con của ta có thể sống hết đời thật tốt, chàng biết sống hết đời thật tốt là sống thế nào không? Là giống như một người bình thường, ở bên cạnh phụ mẫu, không buồn không lo, phiền não lớn nhất cũng chỉ là chữ hôm nay chưa chép xong. Mà không phải là ở trong đại viện thâm cung kia, đội lấy hai chữ vạn tuế kia làm một con rối!”
 
Vệ Uẩn không lên tiếng, Sở Du thẳng lưng: “Ta tuyệt đối sẽ không cho phép, các ngươi xem con của ta là một quân cờ của các ngươi.”
 
Nghe thấy lời này, Vệ Uẩn cười khổ: “Ta cũng chỉ nói vậy, tất cả nghe theo nàng.”
 
Nói xong, hắn vươn tay ra, ôm lấy Sở Du, dịu dàng nói: “Ta chỉ muốn cho con của chúng ta những thứ tốt nhất, A Du, cảm giác bất lực quá khổ, ta không muốn có lần thứ hai, cũng không muốn để cho con của ta trải nghiệm loại cảm giác này.”
 
Hắn nói lời này rất bình tĩnh, Sở Du ngẩn người, đợi đến lúc kịp phản ứng lại là hắn đang nói gì, trong lòng nàng bỗng nhiên bắt đầu đau đớn.
 
Hắn đã chịu bó tay năm năm.
 
Năm năm trước, hắn đi Bạch Đế cốc nhặt xác cho phụ huynh, bất lực với cái chết của phụ huynh;
 
Sau này bị vào thiên lao, nhìn người nhà quỳ trong mưa gió, bất lực;
 
Sau đó nữa, cho rằng đã báo được thù nhà, lại vào lúc chạm đến chân tướng, hắn vẫn bất lực;
 
Hắn ngủ đông năm năm, cuối cùng cũng đợi được ngày hôm nay.
 
Hắn cũng là đứa trẻ bình thường, sự vui vẻ và hồn nhiên trên đời này, có đôi khi cũng không phải do nhìn vào xem ngươi xuất thân ở nhà nào mà là do mệnh.
 
Sở Du đột nhiên hiểu rõ nguyên nhân mà hắn muốn cho con mình trở thành người cao quý nhất trên đời này, nàng ôm hắn, khàn giọng lên tiếng: “Tiểu Thất… là ta không tốt.”
 
Là ta vào thuở thiếu thời của chàng, không thể bảo vệ tốt cho chàng.
 

Nghĩ đến nét chữ chó bò năm đó tự mình biến thành mạnh mẽ đẹp đẽ như bây giờ, nghĩ đến thiếu niên lắm mồm đó đã lớn lên thành nam nhân đội trời đạp nhất như bây giờ, Sở Du ôm chặt hắn, rốt cuộc một câu quở trách cũng không nói nên lời.
 
Hai người ôm nhau một lúc, Sở Du nghĩ đến hôm nay Vệ Uẩn còn bận rộn, nàng đứng dậy rời đi. Nàng lại kiểm tra lại mọi thứ phải chuẩn bị vào ngày mai một lần, sau khi kiểm kê thì nghe Trường Nguyệt đi tới nói: “Phu nhân, lão phu nhân bảo người qua đó.”
 
“Hửm?” Sở Du hơi nghi hoặc một chút: “Lão phu nhân gọi ta tới làm gì?”
 
“Nhị phu nhân nói, hôm nay lão phu nhân rất hào hứng.”
 
Sở Du nhíu mày, nàng mơ hồ đoán được là chuyện gì, nàng đè tay áo của mình, ổn định lại tinh thần rồi nhanh chóng đến phòng của Liễu Tuyết Dương. Liễu Tuyết Dương đang nâng tranh, cười nói gì đó với Tưởng Thuần ở bên cạnh, tinh thần của bà vô cùng tốt, đã lâu không thấy bà có dáng vẻ cao hứng như vậy, mà Tưởng Thuần ngồi quỳ chân ở một bên, nụ cười trên mặt lại có chút miễn cưỡng.
 
Sở Du đi vào phòng, hành lễ với Liễu Tuyết Dương, sau đó nghe đối phương gọi: “A Du tới rồi, nhanh tới xem cô nương này như thế nào?”
 
Nghe thấy lời này, Sở Du liền biết ý của Liễu Tuyết Dương, Tưởng Thuần quan sát nàng, thấy nàng đi lên phía trước, nhìn người trên tranh, nghe Liễu Tuyết Dương nói: “Cô nương này tên là Ngụy Thanh Bình, nghe nói hôm nay con đi đón, thật sự là xinh đẹp giống như trên tranh sao?”
 
“Chỉ có hơn chứ không kém.”
 
Lúc Sở Du đến đã chuẩn bị tốt, vẻ mặt nàng bình tĩnh. Liễu Tuyết Dương “À” một tiếng rồi tán dương: “Vậy thì thật sự là mỹ nhân, so sánh với A Du của chúng ta thì sợ là cũng tương xứng.”
 
“Mỗi người có điểm tốt riêng,” Tưởng Thuần vội vàng mở miệng, ngắt lời nói: “Bây giờ cũng đã muộn rồi, bà bà cũng mệt rồi nhỉ? Hay là…”
 
“Đừng mà,” Liễu Tuyết Dương gạt sự nâng đỡ của Tưởng Thuần ra, quay đầu tiếp tục hỏi thăm Sở Du: “Tính tình của vị Quận chúa này như thế nào, có kiêu căng không?”
 
“Cũng không kiêu căng, Quận chúa chỉ không am hiểu việc lễ nghĩa xử sự, nhưng tâm địa thiện lương, nổi tiếng ở bên ngoài.”
 
“Tốt tốt tốt,” Liễu Tuyết Dương liên tục gật đầu: “Ta cũng nghe nói người ta đều gọi nàng ấy là nữ Bồ Tát, là người có tâm địa tốt. Ngụy vương nắm trọng binh trong tay, Thanh Bình Quận chúa xinh đẹp thiện tâm, cùng với Tiểu Thất của chúng ta cũng xem như là xứng đôi.”
 
Liễu Tuyết Dương lại hỏi vài câu về Ngụy Thanh Bình, Sở Du quỳ gối một bên, đáp từng câu một, Liễu Tuyết Dương nghe đến mức trong lòng vui vẻ, bà nói với Sở Du: “ Hôm nay ta nghe nói rồi, trước kia Tiểu Thất bị thương ở bên ngoài, chính là được Thanh Bình Quận chúa cứu. Nàng ấy còn một mình đến Thiên Sơn hái thuốc cho Tiểu Thất, một cô nương một mình đi đến Thiên Sơn hái thuốc thì tình nghĩa cỡ nào. Nhiều năm như vậy, Tiểu Thất xưa nay chưa từng có tâm tư với cô nương nào, hôm nay nó còn cố ý đi đón đúng không?”
 
“Bà bà, người đây đều nói đi đâu vậy?” Tưởng Thuần cười nói: “Ngụy vương có thân phận cao quý, người Tiểu Thất đi đón chính là Ngụy vương, cũng không phải là Quận chúa.”
 
“Đều như nhau,” Liễu Tuyết Dương xua tay áo, tiếp tục nói với Sở Du: “Ngày mai, người có quan hệ thân thiết với chúng ta đều đến, con cố gắng để ý thay Tiểu Thất. Bây giờ nó cũng hai mươi rồi, các ca ca của nó vào tuổi này đều đã sớm đính hôn rồi. Lúc A Quân và con đính hôn, nó mới mười ba, con còn là một cô bé bốn tuổi đấy, lúc đó còn từng ôm con, con có nhớ không?”
 
“Không nhớ rõ.” Sở Du cười lắc đầu, Liễu Tuyết Dương thở dài: “Vậy thì thật đáng tiếc. Khi đó con rất thích A Quân, nó muốn về, con còn ôm nó khóc đấy. Có điều Tiểu Thất cũng dính con, khi đó nó cũng mới ba tuổi, con khóc, nó cũng khóc, A Quân rất đau đầu…”
 
Liễu Tuyết Dương nói về chuyện khi còn bé của bọn họ, trên mặt bà mang theo sự hoài niệm, Sở Du lẳng lặng nghe, mãi cho đến khi Liễu Tuyết Dương buồn ngủ, nàng hầu hạ bà nằm ngủ rồi mới cùng Tưởng Thuần đi ra ngoài.
 
Đợi sau khi rời khỏi đây, Tưởng Thuần thở dài: “Lời của bà bà muội đừng để trong lòng, Tiểu Thất và Thanh Bình Quận chúa chưa đâu vào đâu, muội đừng đoán mò.”
 
“Ừm.”
 
“Bây giờ bà bà cảm thấy thân phận của Tiểu Thất khác biệt, sợ là bà ấy cho rằng Tiểu Thất muốn làm Hoàng đế…”
 
“Ta biết.”
 
“A Du,” Tưởng Thuần có chút lo lắng: “Muội đừng buồn.”
 
“Ta không buồn.” Sở Du cười lên, nàng vỗ vỗ tay Tưởng Thuần: “Tỷ đừng lo lắng, bà bà nói những lời này, ta đã sớm chuẩn bị tốt rồi. Nếu ta muốn đi con đường này thì đã nghĩ kỹ rồi.”
 
Tưởng Thuần mím môi, cuối cùng nói: “A Du, vì sao muội không thích Cố Sở Sinh?”
 

Sở Du không lên tiếng, một lát sau, nàng lại cười lên: “Vậy vì sao tỷ không thích Tống Thế Lan?”
 
Tưởng Thuần ngẩn người, Sở Du nắm chặt tay nàng ấy, cúi đầu nói: “Ta biết tâm ý của tỷ, tỷ đừng lo lắng, ta không có việc gì mà.”
 
“Quay về ngủ đi.”
 
Sở Du cong mày khẽ cười, vỗ vỗ vai nàng ấy.
 
Chờ quay về phòng, nàng nằm trên giường, một mình một giường có chút trống rỗng. Vệ Uẩn phải chuẩn bị cho đại điển phong vương vào ngày mai, hôm nay sợ là sẽ không tới.
 
Sở Du cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nàng nằm trên giường, nhắm mắt lại, một đêm ngủ không quá tốt, luôn nằm mơ, ngủ một giấc tỉnh lại, nàng nghe thấy bên ngoài có tiếng huyên náo, nàng liền đứng dậy, hỏi thăm người bên ngoài: “Mấy giờ rồi?”
 
“Bẩm phu nhân, giờ Mão rồi, Hầu gia đã bắt đầu chuẩn bị rồi.”
 
Sở Du híp mắt, nàng chống đỡ thân mình: “Ta đi xem một chút.”
 
Sở Du rửa mặt xong, lúc đến phòng Vệ Uẩn thì hắn đã mặc xong hoa phục rồi. Hôm nay là đại điển phong vương và lễ đội mũ của hắn được kết hợp lại với nhau, quá trình khác với quan lễ bình thường, quan trọng là mượn ngày này để tất cả người quan lễ biết thực lực bây giờ của Vệ Uẩn, từ đó mà không sợ uy danh của Triệu Nguyệt, cho nên nghi thức trước đó đã được tỉnh lược phần lớn, chỉ để lại “lễ đội mũ” này ở trước mặt mọi người.
 
 Vệ Uẩn mặc một thân áo tơ lụa ống tay áo dài màu đen, hoa văn hình mây màu vàng dồn ở phần rìa, trên eo thêu mặt trăng, mặt trời và sao, trên vạt áo màu đỏ được thêu mười hai con thần thú, rũ xuống trước người che đi đầu gối, chim chu tước giương cánh ngậm châu, cực kỳ lộng lẫy.
 
Rất nhiều người xoay xung quanh Vệ Uẩn, Vệ Uẩn không có phụ huynh, những người làm người ta thích như Sở Lâm Dương, Tống Thế Lan liền được mời tới làm huynh đệ của Vệ Uẩn, Liễu Tuyết Dương đứng sau lưng Vệ Uẩn, nén nước mắt nói gì đó, Vệ Uẩn ngồi trước gương, mỉm cười đáp lời.
 
Sở Du lẳng lặng nhìn một hồi, cũng không tiến vào, bên cạnh hắn đã có rất nhiều người rồi, nàng cũng không cần đi làm phiền hắn nữa.
 
Sau khi tự mình trở về phòng rửa mặt xong, Sở Du mặc địch y đội kim quan*, đến canh giờ thì ngồi kiệu đi đến thao trường.
 
*Mọi người còn nhớ tạo hình của Sở Du lúc đến Thuận Thiên phủ gõ trống chứ?
 
Thao trường đã được bố trí xong, khách khứa được đưa vào, dần dần ngồi xuống. Sở Du tiến lên ngồi vào chỗ cao, ở giữa là vị trí của Vệ Uẩn, vị trí của nàng và Liễu Tuyết Dương hơi cao hơn của Vệ Uẩn một chút, lại hơi ở phía sau một chút.
 
Trên vị trí của hai người họ có rèm châu thả xuống, lúc Sở Du đi vào, Liễu Tuyết Dương cười hỏi nàng: “Sáng nay ta nhìn thấy con đã đến, sao không vào nhìn một chút?”
 
“Nghe thấy chỗ Tiểu Thất náo nhiệt nên con đi xem một chút, biết mọi người đang vui vẻ vì điều gì, con cũng không đến cho thêm phiền phức.”
 
Sở Du cười cười, bưng trà từ bên cạnh, hàn huyên với Liễu Tuyết Dương: “Bà bà đã ăn sáng chưa?”
 
“Đã ăn chút cháo.”
 
Liễu Tuyết Dương tùy ý đáp lời. Không bao lâu nghe thấy tiếng trống vang lên, là nghi thức chính thức bắt đầu rồi.
 
Tiếng trống kia vang lên dày đặc, theo tiếng trống vang lên, mặt đất bắt đầu rung chuyển, mấy ngàn binh sĩ từ thao trường nơi xa xếp hàng mà vào, mỗi một bước của bọn họ đều chạy vô cùng chỉnh tề, từ lúc vào sân cho đến khi đứng lại đều không có một chút lộn xộn nào. Bộ binh, kỵ binh, người bắn cung…
 
Trong tiếng trống, binh sĩ hô to theo, một quân đội hoàn chỉnh dần dần đi vào.
 
Liễu Tuyết Dương lẳng lặng nhìn, thở dài nói: “Lễ đội mũ của nó, vốn không nên động đao động thương như vậy, có điều lần này mượn danh lễ đội mũ để chiêu đãi nhiều khách khứa như vậy, ý của nó sợ là không chỉ như vậy nhỉ?”
 
“Đúng là như thế,” Sở Du bình tĩnh nói: “Bây giờ tất cả mọi người đều đang quan sát Hầu gia và vị trong Hoa Kinh kia, Hầu gia phải cho thiên hạ một liều thuốc an thần. Muốn liên minh thì ít nhất phải để cho người ta thấy thực lực mới được.”
 

“Ca ca con bên kia,” Liễu Tuyết Dương nhìn bộ binh ở phía dưới đánh quyền, có vẻ như lơ đãng mà nào: “Nghĩ như thế nào?”
 
Sở Du không nghĩ tới Liễu Tuyết Dương sẽ quan tâm đến những chuyện này, Liễu Tuyết Dương trước sau như một không thích quan tâm chuyện gì, hôm nay lại đột nhiên đặt câu hỏi, sau khi Sở Du sửng sốt một lát thì chậm rãi kịp phản ứng lại.
 
Sợ là Liễu Tuyết Dương không yên lòng về nàng.
 
Nàng không khỏi cười khổ, chỉ có thể thật lòng đáp: “Mẫu thân của con và đại tẩu đều là người Tạ gia, bây giờ nơi nương tựa lớn nhất của Triệu Nguyệt chính là Tạ thị, sợ là ca ca con sẽ không thiên vị bất cứ ai.”
 
Một mặt là mẫu tộc của thê tử và mẫu thân, một mặt là nhà mà muội muội mình gả đi. Đối với Sở Lâm Dương mà nói, ai cũng mặc kệ có lẽ là lựa chọn có khả năng nhất.
 
Liễu Tuyết Dương nhíu mày, một lát sau, bà thở dài: “Mỗi người có sự khó xử riêng.”
 
Nói xong, bọn họ lẳng lặng nhìn binh sĩ xếp hàng thành hàng nghiêm chỉnh trong tiếng hô vang, sau đó thống nhất quỳ xuống. Cả sân hoàn toàn yên tĩnh trong âm thanh, Vệ Uẩn từ dưới sân cất bước đi tới, hắn quỳ một chân trên bồ đoàn, Đào Tuyền nâng kim quan đứng sau lưng hắn, hắn ưỡn thẳng đến mức vẻ mặt trang trọng, lưng thẳng tắp.
 
Hắn đã hoàn toàn có dáng vẻ thanh niên trưởng thành, ngũ quan cứng rắn, không còn đường nét mấy phần mềm mại thời thiếu niên.
 
Hắn nhìn trông như một thanh lợi kiếm đã hoàn toàn được đúc thành, chiếu sáng rạng rỡ dưới ánh ban mai, mang theo hào quang cững cỏi phá vợ sự hắc ám sâu thẳm kia.
 
Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi trên người hắn, nàng trông thấy người làm lễ tiến lên đây, mời Liễu Tuyết Dương tham dự, Liễu Tuyết Dương được người ta đỡ lấy, đi đến trước mặt Vệ Uẩn.
 
“Đây vốn nên là chuyện do phụ thân con làm.”
 
Đào Tuyền đứng sau lưng Liễu Tuyết Dương, giọng nói của Liễu Tuyết Dương bình thường yểu điệu trước sau như một, vào giờ khắc này lại dùng âm lượng đủ khiến cho đại đa số người đều có thể nghe thấy, vững vàng lại dịu dàng nói: “Nhưng hôm nay phụ huynh con đều không còn nữa, chỉ có thể để ta tới làm cho con. Vào độ tuổi hai mươi của con, mẫu thân không có chuyện gì muốn để con làm, chỉ có một việc, con ta có biết là gì không?”
 
Vệ Uẩn ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt ngậm nước mắt của Liễu Tuyết Dương, Vệ Uẩn nghiêm túc mở miệng: “Xin mẫu thân chỉ bảo.”
 
“Nhận gia phong của Vệ gia ta,” Liễu Tuyết Dương ngẩng đầu lên, bỗng nhiên cất giọng: “Còn phải làm Đại Sở thịnh thế!”
 
Nói xong, Liễu Tuyết Dương bỗng nhiên quay lại, nhìn về phía đám người: “Đại Sở ta kiến quốc đến nay, trải qua bốn đời vua, Vệ gia ta chính là kiếm trong tay đế vương, bức tường của Bắc Cảnh, chống cự lại ngoại địch, lãnh thổ rộng lớn, giang sơn Đại Sở dài nghìn dặm, bách tính không lo núi sông.”
 
“Nhưng mà những năm gần đây, bách tính trôi dạt khắp nơi, đếm không hết; trên đường hài cốt thành đống, không biết vì sao. Còn nhớ rõ năm đó, Hoa Kinh chính là quê hương trong mộng, Đại Sở chính là đất nước lớn mạnh, đường không có di cốt, đường phố không có người vô gia cư, nhưng hôm nay thì sao?”
 
“Lãm Nguyệt lâu khắc vàng khảm ngọc, trong hoàng cung ca múa thanh bình, nhưng dưới hoàng thành thì đánh thuế nặng nề, dân chúng lầm than, cho dù Vệ gia ta giữ vững Bắc Cảnh, đoạt lại giang sơn, nhưng Đại Sở sớm đã không phải là Đại Sở năm đó. Hoa Kinh không phải là quê hương trong mộng, Đại Sở không phải là đất nước lớn mạnh.”
 
“Ta bây giờ chính là tuổi nghe theo mệnh trời, cả đời đã trải qua vô số chuyện, phu quân và nhi tử đều chết trên sa trường, nhưng mà đây cũng không phải là chuyện làm ta thương tiếc nhất, điều bà già này thương tiếc nhất chính là binh sĩ mạnh mẽ của Đại Sở ta ở đây lại trơ mắt nhìn người gian lộng quyền, giang sơn điêu tàn!”
 
“Con ta,” Liễu Tuyết Dương nhắm mắt lại, khàn giọng lên tiếng: “Sống lưng của người trong thiên hạ này đều có thể gãy, con thì không thể. Đầu của người trong thiên hạ này có thể thấp, con thì không thể. Cho dù là Vệ gia ta chỉ còn lại con và một đám nữ quyến nhưng cũng không đánh mất khí phách trăm năm, không làm gãy sống lưng bốn đời.”
 
“Con ghi nhớ.”
 
Vệ Uẩn cúi đầu xuống, giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt, giống như câu nói đó hắn đã từng nói vô số lần.
 
Liễu Tuyết Dương nâng kim quan lên, nén nước mắt đưa lên đầu hắn.
 
Đây là nhi tử của bà.
 
Nhi tử duy nhất còn sót lại của bà, bà nhìn hắn từ lúc không biết sự đời trưởng thành đến ngày nay. Dù cho hắn sớm đã đối mặt với gian nan vất vả mưa tuyết, nhưng mà lần này, trong lòng Liễu Tuyết Dương, hắn mới chính thức trưởng thành.
 
Bà mang kim quan lên cho hắn, Vệ Uẩn đứng dậy, xoay người về phía đám người.
 
Mặt trời mọc trên cao, hắn mặc hoa phục của tước vương, đầu đội kim quan, cả người chìm trong ánh nắng ban mai, giống như ngọn lửa nắm giữ ánh sáng, muốn đốt cháy chín châu thành tro tàn chìm vào bóng tối.
 
“Hôn quân lộng quyền, bách tính vô tội, Vệ Uẩn nhận mệnh trời, vào hôm nay phát động, tự phong làm vương, nguyện cho Vệ gia ta mãi mãi là lưỡi đao của Đại Sở, bảo vệ bách tính sung túc ổn định, thịnh thế mãi mãi!”
 
“Bách tính sung túc ổn định, thịnh thế mãi mãi!”
 
Chim chu tước bao quanh huy hiệu chữ “Vệ” của Vệ gia chậm rãi dâng lên, các binh sĩ lục tục hô to lên tiếng.
 

Sở Du nghe âm thanh phía dưới càng lúc càng lớn, giống như thủy triều cuồn cuộn mà đến, giống như là muốn bao quanh lấy Vệ Uẩn, nàng và thời đại này.
 
“Bách tính sung túc ổn định, thịnh thế mãi mãi!”
 
“Bách tính sung túc ổn định, thịnh thế mãi mãi!”
 
Sở Du lẳng lặng nhìn thanh niên đang đưa lưng về phía nàng, hắn đứng ở phía trước, gió lớn thổi cho tay áo dài của hắn tung bay, sợi dây châu rũ bên cạnh kim quan chập chờn đong đưa trong gió, hắn giống như chính là một người đang đối mặt với tất cả mưa to gió lớn của thế gian này, thế nhưng dáng vẻ hắn lại thản nhiên, không hề sợ hãi.
 
Nàng nhìn bóng lưng hắn, đột nhiên vô cùng muốn qua đó, đừng bên cạnh hắn, nắm chặt tay hắn, đi cùng hắn, nhìn gió lớn mưa rào, thịnh thế an khang.
 
Nhưng mà nàng lại chỉ có thể ngồi ở chỗ cao này, vị trí trưởng bối của hắn, lấy thân phận của trưởng bối, cùng với Liễu Tuyết Dương, lẳng lặng ngắm nhìn hắn.
 
Dùng sự tỉnh táo để đè nén phần kính ngưỡng và yêu quý trong lòng, dùng lý trí để kiềm chế phần nhiệt tình muốn ôm bất chấp kia.
 
Mãi đến khi hắn xoay người lại, ánh mắt nhìn về phía nàng.
 
Hắn chỉ khẽ nhìn một cái như vậy, cách rèm châu đung đưa, nàng trông thấy hắn đứng dưới ánh mặt trời, bỗng nhiên hắn cười lên.
 
Đó là góc độ mà mọi người rất khó nhìn thấy, nụ cười đó là cười với nàng. Nụ cười đó mang theo vài phần khí khái thiếu niên, mang theo một chút đắc ý khoe khoang, không hợp với tất cả dáng vẻ vừa rồi của hắn.
 
Chỉ là trong chớp mắt, hắn lại quay đầu đi, Sở Du ngồi bên trong rèm châu, nắm chặt tay vịn của ghế, cũng không biết làm sao, nàng đột nhiên khóc lên. Nàng cười rơi lệ, đưa tay dùng khăn lau nước mắt. Vãn Nguyệt ở bên cạnh có chút lo lắng nói: “Phu nhân?”
 
Sở Du xua tay, ra hiệu cho nàng ấy không cần nói.
 
Vãn Nguyệt mím môi, không nhiều lời.
 
Đợi đến khi toàn bộ nghi thức hoàn thành, tất cả mọi người đều tản đi, thân thể Liễu Tuyết Dương khó chịu, Tưởng Thuần đã sớm đỡ bà đi xuống.
 
Vệ Uẩn đi đến trước rèm châu của Sở Du, hắn cuốn rèm châu lên liền nhìn thấy đôi mắt ngậm hơi nước kia.
 
Hắn không thể nhịn được cười: “Sao lại khóc rồi?”
 
Sở Du mỉm cười đứng lên, giống như có chút xấu hổ nói: “Gió cát vào mắt, ta dụi mạnh tay.”
 
Vệ Uẩn không lên tiếng, hắn cười lui lại, cung kính nghênh đón nàng đi ra.
 
Vãn Nguyệt đỡ nàng, Vệ Uẩn đi sau lưng nàng, hắn đưa nàng đi đến nơi ít người rồi lặng lẽ cầm tay nàng.
 
Hắn còn mặc hoa phục vừa rồi, nhiệt độ trong tay lại hoàn toàn như trước đây.
 
“A Du,” Hắn khẽ nói: “Nàng biết tên chữ của ta là gì không?”
 
“Là do Đào tiên sinh đặt à?”
 
Sở Du suy nghĩ một chút: “Vừa rồi sao không nói?”
 
Vệ Uẩn xoay đầu lại, cười nhìn nàng: “Không phải Đào tiên sinh đặt, là tự ta đặt.”
 
Sở Du hơi nghi hoặc mà giương mắt, Vệ Uẩn dừng bước chân lại, kéo lòng bàn tay của nàng qua, viết từng nét từng nét tên chữ của mình vào trên tay nàng.
 
“Hoài…” Sở Du đọc lên chữ thứ nhất, sau đó nàng trông thấy hắn viết xuống chữ thứ hai: “Du…”
 
Sở Du ngẩn người, Vệ Uẩn đưa tay bao bọc nắm chặt tay nàng, giống như nắm cái tên đó ở trong tay.
 
“A Du,” Hắn nghiêm túc mở miệng: “Bất kể tương lai ta đi đến bước nào, ở trước mặt nàng, ta cả đời cũng chỉ là Vệ Thất lang, Vệ Hoài Du.”

 


Bình Luận (0)
Comment