Sơn Hà Chẩm

Chương 29

Vệ Thu đẩy Vệ Uẩn ra ngoài cửa phủ, vừa ra đã thấy một chiếc xe ngựa khuất trong con hẻm bên ngoài Vệ phủ, thấy Vệ Uẩn đi ra, phu xe lập tức nhảy xuống, chắp tay làm động tác “mời” Vệ Uẩn.
 
Tay người đó xách Tú Xuân đao, trên người mặc áo gấm màu đen, lưng đeo một khối ngọc bài, phía trên viết một chữ “Cẩm”. Đây là phân bổ tiêu chuẩn của Cẩm Y Vệ, cận thần của thiên tử.
 
Thấy trang phục đó, Vệ Uẩn ho khan hai tiếng, vội ngọ nguậy đứng lên, muốn hành lễ với người đó, nhưng vừa đứng lên đã ho khan dồn dập, người nọ vội tiến lên, đè Vệ Uẩn xuống rồi nói: “Thất công tử không cần khách sáo, tại hạ Cẩm Y Vệ Sử Trần Xuân, đặc biệt phụng lệnh của bệ hạ, tới mời công tử vào cung một chuyến.”
 
Vệ Uẩn nghe hắn nói, tiếng ho khan nhỏ dần, thật vất vả mới dừng lại, bèn chậm rãi nói: “Vệ mỗ không khoẻ, mong Trần đại nhân lượng thứ. Đã là lệnh của bệ hạ, vậy nhanh khởi hành đi.”
 
Vừa nói, Vệ Uẩn được Vệ Thu đỡ vào xe ngựa.
 
Một lát sau, Trần Xuân vào ngồi cùng, xe ngựa vang lộc cộc, Vệ Uẩn ngồi đối diện Trần Xuân, không nói một lời, thường ho khan, nhìn bộ dạng có vẻ cực kỳ yếu ớt.
 
Trần Xuân cau mày, hơi do dự nói: “Vết thương của Thất công tử……”
 
Chuyện Vệ Uẩn ở thiên lao, gần như văn võ cả triều đều biết, Hoàng đế tức giận, đã mạnh tay xử lý những kẻ động tới Vệ Uẩn, trong chuyện này cũng có cả Trần Xuân đích thân động tay, thế nên đương nhiên không xa lạ gì với thương tích của Vệ Uẩn.
 
Vệ Uẩn nghe Trần Xuân hỏi chuyện, cười khó khăn nói, “Ngoại thương đã tốt hơn nhiều rồi, chỉ là bị tổn thương nguyên khí, nền tảng không vững.”
 
Chân mày Trần Xuân càng nhíu chặt hơn, Vệ Uẩn nhìn hắn một cái, thở hổn hển nói, “Không biết Trần đại nhân có biết lần này bệ hạ tìm ta là vì chuyện gì không?”
 
“Không biết.”
 
Trần Xuân đáp quả quyết, Vệ Uẩn cũng biết không moi ra được lời gì từ trong miệng Trần Xuân, vì thế tiếp tục giả vờ ốm yếu, suy nghĩ tin tức gần đây.
 
Lúc hắn rời tiền tuyến, tuy quân Vệ gia bị tiêu diệt hoàn toàn ở thung lũng Bạch đế, nhưng Bắc Địch cũng bị thương nặng, hiện giờ Bắc cảnh chủ yếu dựa vào Diêu gia thủ thành, Hoàng đế triệu hắn vào cung ngay trong đêm, tất nhiên là bởi vì tiền tuyến có biến động.
 
Phụ thân và các huynh trưởng hắn đều chết trên tiền tuyến, hắn biết bọn họ tuyệt đối không đơn thuần là bị bao vây tiêu diệt, mà trong đó, Diêu Dũng tất nhiên sắm vai trò cực kỳ quan trọng, cho nên trong lúc Diêu Dũng nắm giữ toàn bộ cục diện Bắc cảnh, hắn tuyệt đối sẽ không ra tiền tuyến chịu chết.
 
Vệ Uẩn ổn định tâm trạng, giả vờ yếu ớt dựa vào thành xe ngựa ngủ. Ngủ một lát, đã nghe thấy Trần Xuân nói: “Công tử, tới rồi.”
 
Vệ Uẩn mở to mắt, lộ ra vẻ hoang mang, một lát sau, hắn mới chuyển thành tỉnh táo, sau đó được Vệ Hạ và Vệ Thu đỡ xuống xe ngựa.
 
Xe ngựa đi thẳng đến trước cửa Ngự Thư Phòng, sau khi Vệ Uẩn xuống xe ngựa thì lập tức nghe thấy giọng Hoàng đế ở bên trong: “Tiểu Thất à, cứ trực tiếp vào đi.”
 
Vệ Uẩn nghe tiếng, vội vàng ho khan.
 
Hắn ho đến mức đau ruột đau gan, làm người nghe cũng cảm thấy đau phổi. Ho xong, hắn đứng dậy, sửa soạn quần áo của mình, lúc này mới đi vào Ngự Thư Phòng.

 
Hoàng đế ở trong phòng đã nghe thấy tiếng ho khan của Vệ Uẩn, chờ đến khi ông ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy một thiếu niên mặc đồ trắng đi vào trong điện, cung kính dập đầu.
 
Hắn có vẻ gầy yếu mỏng manh, chưa bắt đầu mùa đông mà đã phủ thêm áo lông chồn, trong tay ôm lò sưởi, trông có vẻ cực kỳ sợ lạnh.
 
Hô hấp Thuần Đức Đế cứng lại, ông nhớ rõ thiếu niên này từng có dáng vẻ hân hoan sang sảng cỡ nào, khi đó cho dù là mùa đông khắc nghiệt, hắn vẫn có thể mặc một tấm áo mỏng thảnh thơi ngao du bên ngoài.
 
Áy náy từ trong lòng dâng lên, làm trên mặt Thuần Đức Đế mang theo chút thương tiếc, vội cho Vệ Uẩn ngồi xuống, sốt ruột nói: “Sao lại thành bộ dạng này? Hay là còn chỗ nào chưa khỏi, ta bảo thái y tới xem một chút.”
 
“Cũng không có gì ạ……” Vệ Uẩn cười một tiếng, an ủi: “Bệ hạ yên tâm, chỉ là suy nhược cơ thể, gần đây đang tĩnh dưỡng.”
 
Thuần Đức Đế nghe được lời này, nhìn Vệ Uẩn, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra. Vệ Uẩn nhìn biểu cảm của Thuần Đức Đế, ho nhẹ hai tiếng, đến khi thở lại bình thường thì ân cần nói: “Bệ hạ đêm khuya triệu thần vào cung, là tiền tuyến có biến động ạ?”
 
“Ừ,” Nói tới tiền tuyến, sắc mặt Thuần Đức Đế lạnh đi rất nhiều: “Hiện giờ tiền tuyến hoàn toàn dựa vào Diêu tướng quân chống đỡ, nhưng đêm hôm qua, Bạch thành đã bị phá.”
 
“Bạch thành bị phá?” Vệ Uẩn có chút kinh ngạc, rồi lại cảm thấy, đáp án này cũng nằm trong dự đoán. Tiền tuyến từ trước đến nay đều do Vệ gia phòng thủ ở tuyến đầu tiên, Diêu Dũng trước giờ cũng chỉ dựa thế mà đánh rồi nhặt của hời, sở dĩ ngồi vào vị trí này liên quan nhiều đến cân nhắc chính trị. Đột nhiên đẩy một kẻ vô tích sự đến phòng tuyến đầu tiên, thành trì then chốt không còn, ngược lại cũng là điều trong dự đoán.
 
Trong lòng Vệ Uẩn suy tính rõ ràng, nhưng trên mặt lại tỏ ra vừa kinh ngạc vừa quan tâm, nói: “Diêu tướng quân ở Bạch thành có chín vạn đại quân, lúc thần đi lại điều thêm mười vạn quân từ Lương Châu tới, Bạch thành sao có thể bị phá được? Quân ta tổn thất bao nhiêu ạ?”
 
“Quân ta không tổn thất nhiều lắm,” sắc mặt Hoàng đế không quá đẹp, lạnh giọng nói: “Diêu Dũng vì bảo toàn thực lực, việc đầu tiên làm là bỏ thành……”
 
Nghe được lời này, sắc mặt Vệ Uẩn đột nhiên lạnh xuống, chợt mở miệng: “Hắn có sơ tán dân chúng không?”
 
Trước khi Vệ gia bỏ thành, đều sẽ sơ tán dân chúng trước, nếu không, dù chiến đấu đến một binh một tốt cuối cùng thì cũng tuyệt đối không bỏ thành. Dân chúng  trong thành tay không tấc sắt, Bắc Địch và Đại Sở có huyết hải thâm thù, Đại Sở vứt bỏ thành trì, đa số sẽ gặp cảnh tàn sát dân chúng hàng hoạt. Cho nên khi Vệ Uẩn nghe nói Diêu Dũng bỏ thành, hắn phải hỏi vấn đề này đầu tiên.
 
Nhưng sau khi hỏi xong, Vệ Uẩn cũng đã biết đáp án.
 
Diêu Dũng sẽ không sơ tán dân chúng.
 
Hắn không phải người như vậy.
 
Nhưng khi Vệ Uẩn chờ đáp án của Hoàng đế, lại nghe thấy Hoàng đế nói: “Trước khi hắn đi đã sơ tán dân chúng, cũng không có vấn đề gì đáng ngại.”
 
Vệ Uẩn có chút kinh ngạc, để che giấu cảm xúc của mình, hắn lại bắt đầu ho khan dồn dập, trong đầu lại nhanh chóng phân tích.
 
Lấy hiểu biết của hắn đối với Diêu Dũng, hắn ta tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này, nhưng từ trước đến nay hắn ta đều nhiệt tình vơ vét công lao về mình, lần này sợ lại là vị tướng quân nào đó bị hắn ta cướp công.
 
Trong lòng Vệ Uẩn cảm thấy ghê tởm, nhưng trên mặt lại không thay đổi, Thuần Đức Đế nhìn hắn ho khan mà lo lắng, vội cho người gọi thái y tới, Vệ Uẩn xua tay, dần ổn định hơi thở, “Vậy hiện giờ bệ hạ có tính toán gì?”
 

“Diêu Dũng quá mức trung dung*, trên chiến trường này, đôi khi còn cần nhuệ khí thiếu niên.” Thuần Đức Đế thở dài một tiếng, rõ ràng là có bất mãn với hành động bỏ thành lần này của Diêu Dũng, ông ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn, vừa nói câu: “Ngươi……”
 
* Trung dung: không thiên về một bên nào, mà luôn giữ thái độ đứng giữa, trung lập
 
“Bệ hạ, Vệ Uẩn tự xin……” Vệ Uẩn vừa thấy Thuần Đức Đế nhìn tới, vội tiến lên quỳ xuống, đang muốn tỏ lòng trung thành, nhưng mới nói được một nửa đã bắt đầu ho khan kịch liệt.
 
Thấy cả người Vệ Uẩn co quắp, nằm rạp ho khan trên mặt đất, những lời còn dư lại của Thuần Đức Đế cũng chẳng thể nói thành lời, ông tiến lên đích thân đỡ Vệ Uẩn dậy, Vệ Uẩn vừa ho vừa nói: “Thần tự xin…… Đi…… Khụ khụ…… Đi ra tiền tuyến…… Khụ……”
 
“Thôi,” Thuần Đức Đế nhìn bộ dạng Vệ Uẩn, thở dài một tiếng: “Bộ dạng này của ngươi, cũng không cần cậy mạnh đâu, ngươi cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trước đã……” Thuần Đức Đế do dự một lát, sau đó nói: “Tiến cử cho ta vài người đi.”
 
Vệ Uẩn không lên tiếng, dùng cơn ho che giấu suy tính của mình, trong đầu nghĩ đến nguyên nhân khẩn cấp của Thuần Đức Đế.
 
Hiện giờ võ tướng trong triều cũng chỉ có năm sáu nhà có thể dùng, Sở Kiến Xương trấn giữ Tây Nam nhiều năm, hiện giờ thế tấn công của Bắc Địch quá mạnh, nước Nam Việt ở phía Tây Nam sợ là cũng muốn ngo ngoe rục rịch, Sở Kiến Xương không thể đi, vậy chỉ còn lại Tống gia, Diêu gia, Vương gia, Tạ gia, trong đó hai nhà Vương Tạ đều không phải là võ tướng thế gia tiêu chuẩn, tướng lĩnh trong nhà chủ yếu ở nội địa, cũng không có quá nhiều kinh nghiệm thực chiến. Mà Diêu gia đã ở trên chiến trường, Tống gia cũng nghỉ ngơi ở Hoa Kinh nhiều năm, căn bản không có nanh vuốt.
 
Hiện giờ ra tiền tuyến, không chỉ là đánh giặc, mà quan trọng hơn vẫn là chế ngự Diêu Dũng, Diêu Dũng quá mức sợ phiền phức, trận chiến ở Bạch thành không phải là không thể đánh, mà chỉ là Diêu Dũng không muốn huyết chiến, nhưng có trận chiến nào không có hy sinh, nếu cứ rút lui, trực tiếp cầu hòa, thì còn gọi gì là đánh?
 
Nhưng ngoại trừ Vệ gia và Sở gia, mấy nhà khác có lẽ cũng không quá khác biệt với Diêu Dũng, tính ra, cũng chỉ có một mình Vệ Uẩn là có thể dùng.
 
Hiểu được tính toán của Hoàng đế, Vệ Uẩn thở gấp một hơi, yếu ớt nói: “Bệ hạ đột nhiên hỏi thần, thần nhất thời cũng khó có thể đưa ra người thích hợp, không bằng cho thần mấy ngày, thần quan sát mấy ngày rồi lại bẩm bệ hạ?”
 
“Cũng được.” Thuần Đức Đế có chút bất đắc dĩ, người đã thành như vậy, cũng không thể phái một Vệ Uẩn như vậy ra tiền tuyến, vậy có khác gì đi chịu chết đâu?
 
Ông thở dài: “Thôi ngươi về đi, nếu có người thích hợp thì phải nói ngay với trẫm.”
 
“Tạ bệ hạ thông cảm.”
 
Vệ Uẩn quỳ rạp trên đất, thở hổn hển nói: “Đợi sức khỏe thần tốt hơn, sẽ lập tức tới chờ lệnh, tiến lên giết địch, không phụ hoàng ân!”
 
“Ừ,” Thuần Đức Đế lơ đãng gật đầu, nói: “Ngươi cứ về trước đi.”
 
Nói xong, ông lại nhớ ra: “Để thái y xem thêm một chút.”
 
Vệ Uẩn gật đầu, để Vệ đỡ ra ngoài. Sau khi ra cửa, đã thấy một thái y đang nơm nớp lo sợ đứng ở đó, Vệ Uẩn cười ảm đạm với thái y kia, nói: “Vệ mỗ đã mất nhiều sức lực trong cung, giờ muốn nghỉ ngơi sớm một chút, thái y có thể cùng ta tới Vệ phủ xem bệnh không?”
 
“Đều nghe theo lệnh Hầu gia ạ.”
 
Sau khi Vệ Trung và Vệ Quân chết, Vệ Uẩn là người thừa kế hợp lý nhất, thánh chỉ kế thừa tước vị được ban ra ngay ngày Vệ Uẩn trở lại Vệ gia, rất nhiều người nhất thời chưa thay đổi được cách gọi, nhưng thái y lại là người cực kỳ tuân thủ quy củ.

 
Vệ Uẩn gật đầu, mang thái y lên xe ngựa. Hắn nằm nghiêng trên xe ngựa, để thái y tiến lên bắt mạch.
 
Thái y tiến lên khám một lát, nói một đống lớn bệnh cũ, cuối cùng nhíu mày nói: “Nhưng mà…… Cũng không đến mức này.”
 
Vệ Uẩn không lên tiếng, nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt nói: “Thái y, ngài xem thêm chút nữa đi.”
 
Hắn không ho, giọng điệu lành lạnh: “Thân thể Vệ mỗ rõ ràng suy nhược nhiều bệnh, không chịu được gió lạnh, sao lại không có bệnh chứ?”
 
Thái y không lên tiếng, ông nhìn vào mắt Vệ Uẩn, trong mắt đối phương mang theo vẻ máu lạnh làm người ta sợ hãi, trên mặt lại như cười như không: “Thái y, chứng suy nhược cơ thể, quan trọng ở điều dưỡng, có thể lớn cũng có thể nhỏ, lúc tới như núi lở, nếu điều trị thỏa đáng thì bất cứ lúc nào cũng có thể thấy hiệu quả, ngài nói đúng không?”
 
Giờ thái y đã hiểu ý Vệ Uẩn, ông không dám nói lời nào, cả người khẽ run.
 
Vệ Uẩn chống cằm nhìn ông: “Thái y cũng sẽ có lúc chẩn đoán sai, ta cảm thấy cơ thể ta suy nhược, ngài cũng cảm thấy cơ thể ta suy nhược, nhưng có một trăm lang băm nói cơ thể ta không suy nhược, ta cũng có thể đánh hắn. Nhưng rõ ràng cơ thể ta suy nhược, thái y lại nói ta không sao, vậy không đúng rồi.”
 
Thái y đổ mồ hôi lạnh, Vệ Hạ ở bên cạnh đẩy một cái hộp tới, Vệ Uẩn hất cằm: “Thái y, có chút lễ mọn, không được không nể mặt đâu đấy.”
 
Thái y không dám động, Vệ Uẩn duỗi tay nhận lấy, mở hộp ra: “Bản hầu đích thân mở ra vì ngài.”
 
Sau khi mở ra, bên trong đặt hai hàng vàng thỏi ngay ngắn.
 
Vệ Uẩn ôn hòa nói: “Dưới gối thái y ngài còn có hai trai hai gái, đúng không?”
 
Nghe được lời này, thái y hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn hắn. Ánh mắt ông mang theo vẻ không tán đồng, sau một hồi, thái y lắc lắc đầu nói: “Hầu gia thu lễ vật này lại đi, ngài đúng là cơ thể suy nhược, ta sẽ bẩm báo đúng sự thật, xin ngài dừng xe ngựa lại, để lão hủ đi xuống.”
 
Vệ Uẩn gật đầu với người bên cạnh, xe ngựa ngừng lại, thái y nhấc hòm thuốc, cúi đầu đi xuống, nhưng xuống được một nửa, thái y chợt lên tiếng, hơi có chút phẫn nộ: “Lão hủ chưa bao giờ nghĩ rằng, Vệ gia lại có người tâm cơ khó lường, tham sống sợ chết như ngài! Hầu gia làm xấu mặt Vệ gia rồi!”
 
Nghe được lời này, sắc mặt Vệ Uẩn biến đổi lớn, thái y xoay người muốn đi ngay lập tức, Vệ Uẩn đột nhiên gọi ông lại.
 
“Lão bá,” thái y dừng bước, cứng người lại, nghe thấy giọng nói lạnh băng của Vệ Uẩn, lúc này ông mới cảm thấy mình đã quá xúc động. Nhưng khí phách làm ông không đi xin lỗi, không muốn quay đầu lại, Vệ Uẩn nhìn bóng lưng ông, sau một hồi thì khẽ cười một tiếng: “Thôi, ông đi đi.”
 
“Nhưng lão bá à, ta muốn ngài hiểu rằng, nếu ta là Vệ Tiểu Thất, ta đương nhiên nguyện máu chảy đầu rơi vì nước vì dân mà không màng hậu quả, nhưng ta là Vệ Uẩn.”
 
Ánh mắt Vệ Uẩn lạnh đi: “Ta là Trấn Quốc Hầu, Vệ Uẩn.”
 
Khi hắn nói lời này, hoàn toàn không giống một thiếu niên mười mấy tuổi, mỗi một chữ đều nói ra cực kỳ rõ ràng, như đang tuyên bố chuyện gì đó.
 
Thái y không lên tiếng, ông đưa lưng về phía hắn, một lát sau, ông nói giọng đầy đanh thép: “Cho dù Hầu gia là Vệ Thất công tử hay là Trấn Quốc Hầu, chỉ mong Hầu gia nhớ kỹ. Ngài sinh ra trong Vệ gia,” ông quay đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Đây là khí phách nhiệt huyết hiếm có của Đại Sở, mong ngài có thể không làm nhục nó.”
 
Lúc này Vệ Uẩn lại không nói lời nào, hắn nhìn đôi mắt sáng rõ của thái y, nhất thời lại không có lời nào để nói.
 
Hắn cảm thấy trong ngực có thứ gì nảy lên, quay cuồng không dứt, hắn siết chặt khung cửa sổ, không nói một lời.
 
Về đến nhà, vừa vào cửa, Sở Du đã đi lên đón, sốt ruột nói: “Bệ hạ nói sao?”
 

Vệ Uẩn kể lại ngắn gọn chuyện trong cung, Sở Du yên lòng, sau đó nói: “Sao đệ không muốn ra tiền tuyến chứ?”
 
Trong trí nhớ của nàng, năm đó Vệ Uẩn gánh giấy sinh tử trên lưng, tự mình chờ lệnh ra tiền tuyến, sau đó gồng gánh đất nước khỏi cơn sóng giữ, mới xây dựng được địa vị của mình. Nhưng lần này Vệ Uẩn lại giả bệnh không đi, hắn nghĩ như thế nào vậy?
 
“Cái chết của phụ huynh đệ có liên quan tới Diêu Dũng,” Vệ Uẩn ngược lại cũng không che giấu tâm tư của mình, hắn giao áo lông chồn cho Vệ Thu, ngồi vào một bên, rót trà cho mình, sau khi uống một ngụm thì chậm rãi nói: “Hiện giờ toàn bộ tiền tuyến đều nằm trong sự khống chế của hắn, nếu đệ tới đó, sợ là chạy ngàn dặm xa xôi đến để chịu chết thôi.”
 
Khi Vệ Uẩn nói những lời này, trong mắt mang theo ánh sáng sắc bén như đao.
 
Sở Du nhìn ánh mắt hắn, mím môi, nói sang chuyện khác: “Vậy đệ định tiến cử ai đi?”
 
“Còn đang suy nghĩ,” Vệ Uẩn cau mày: “Cũng nên tìm một người thích hợp mới được.”
 
Sở Du nghe lời hắn nói, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng không nói.
 
Đời trước Vệ Uẩn hô mưa gọi gió, chứng minh bản thân Vệ Uẩn chính là người cực kỳ có năng lực, bởi vậy nếu không phải biết trước việc hệ trọng trong tương lai, Sở Du sẽ không can thiệp vào sự lựa chọn của hắn.
 
Cái chết của người Vệ gia khiến Sở Du hiểu rằng những gì nàng tự cho là “Biết rõ” có lẽ là sai, biết một tin tức sai lệch còn đáng sợ hơn là không biết cái gì.
 
Nàng suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Vậy đệ cứ từ từ suy nghĩ, có việc gì thì gọi ta.”
 
Vệ Uẩn đáp một tiếng bằng âm mũi, ngồi tại chỗ, cầm chén trà ngơ ngác.
 
Sở Du do dự một lát rồi đi ra ngoài, vừa ra đến cửa, Vệ Uẩn đột nhiên gọi nàng lại.
 
“Tẩu tử,” hắn mơ màng mở miệng: “Nếu đệ cũng giống như một chính khách, trở thành người không từ thủ đoạn thì phải làm sao?”
 
Sở Du nghe thấy vấn đề này, quay đầu nhìn hắn, thiếu niên như có chút chán nản. Nàng suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Nước quá trong ắt không có cá.”
 
Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn nàng, đang muốn nói gì đó, Sở Du lại như thể biết hắn muốn nói gì, vội nói: “Nhưng mà, đệ cũng phải bảo đảm, đó là nước.”
 
“Trong sạch và không trong sạch có liên quan tới nhau, chứ không phải không có liên quan. Tiểu Thất, thật ra phụ huynh đệ bị hại là bởi vì bọn họ không đủ cảnh giác, không đủ nhạy cảm đối với triều đình. Nếu bọn họ có thể có một nửa tâm nhãn của đệ hiện giờ, có lẽ cũng sẽ không xảy ra chuyện.”
 
Vệ Uẩn nghe được lời này, mím môi thành một đường thẳng tắp. Sau khi đấu tranh một hồi, hắn chậm rãi ngẩng đầu: “Đệ không để ý.”
 
Sở Du có chút mờ mịt, không rõ người trước mặt có ý gì.
 
Vệ Uẩn nhìn chằm chằm nàng, trong mắt sáng bừng, như cháy lên từng ngọn lửa.
 
“Sỉ nhục Vệ gia cũng được, bôi nhọ gia phong cũng được, đệ đều không để ý. Đệ chỉ hận tại sao đệ không tỉnh ngộ sớm một chút. Nếu đệ tỉnh ngộ sớm một chút, có lẽ phụ huynh sẽ không phải chết. Cho nên đệ không quan tâm đệ biến thành bộ dạng gì, đệ chỉ quan tâm có thể bảo vệ tốt mọi người hay không, có thể đứng ở chỗ cao hay không.”
 
“Sớm muộn gì cũng có một ngày ——”
 
Vệ Uẩn siết nắm đấm, hai mắt sáng bừng lên, hắn ngồi trên xe lăn, cắn răng khẽ run, khàn giọng nói: “Đệ nhất định phải làm đám người này —— nợ máu trả bằng máu!”

 


Bình Luận (0)
Comment