Sơn Hà Chẩm

Chương 99

Tiếng quát to này vang lên, tất cả đều choáng váng, Vệ Uẩn túm lấy đầu Cố Sở Sinh nện xuống đất, Sở Du phản ứng lại đầu tiên, nàng vội vàng đi tóm lấy Vệ Uẩn đang trong cơn giận, lo lắng nói: “Dừng lại! Công Tôn tiên sinh huynh buông tay!”

Nói xong, Sở Du lôi kéo Vệ Uẩn đứng dậy, Vệ Uẩn vẫn không ngừng tay, hắn cố gắng giãy giụa để đạp Cố Sở Sinh, Sở Du sốt ruột đưa tay cản hắn, hai người một lùi một tiến như vậy, Vệ Uẩn liền cảm thấy như người đụng vào trong lồng ngực hắn, lúc này thân thể hắn mới cứng đờ rồi thành thật lại.

Lúc này Triệu Nguyệt cũng mang người đến, nhóm cung nhân vội vàng đi đỡ Cố Sở Sinh, đầu Cố Sở Sinh bị đập đến chảy máu, hắn ta cầm khăn che trán, ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Uẩn, thở hổn hển nói: “Công Tôn Lan ngươi là cái thứ gì…”

“Đây là có chuyện gì?”

Trưởng công chúa từ phía sau đi tới, nàng lặng lẽ nhìn ba người sau đó nhếch miệng: “Ồ, ở đây náo nhiệt rồi.”

Nói xong, Cố Sở Sinh được cung nhân dìu đứng lên, hắn ta miễn cưỡng hành lễ với Triệu Nguyệt và Trưởng công chúa.

Vệ Uẩn và Sở Du ở một bên đồng thời hành lễ, Triệu Nguyệt cau mày nhìn ba người, ánh mắt đảo qua đầu tóc rối bời và đôi môi đỏ tươi của Sở Du, hắn ta hơi ngẩn ra, tựa như cảm thấy có chút xấu hổ, hắn ta mở miệng muốn nói gì đó, cuối cùng cũng chỉ xua tay áo nói: “Thôi, đưa đi cho Thái y xem trước đã.”

“Bệ hạ,” Vệ Uẩn lạnh giọng mở miệng: “Bỏ qua như vậy?”

Nghe thấy lời này, Triệu Nguyệt bị Vệ Uẩn chọc giận mà cười lên: “Thế nào, ngươi còn muốn truy cứu cái gì hay sao?”

“Hắn…”

Nói còn chưa dứt lời, Vệ Uẩn đã bị Sở Du giữ chặt, Sở Du hơi khom người nói: “Bệ hạ an bài rất đúng, thiếp thân đưa Công Tôn đại nhân lui xuống.”

Vệ Uẩn nhíu mày, mang theo chút bất mãn, hắn giãy giụa còn muốn nói gì đó, Sở Du nắm cổ tay Vệ Uẩn, kéo hắn đi đến trước mặt Cố Sở Sinh.

Cố Sở Sinh lạnh nhạt nhìn bọn họ đi đến trước mặt mình, ánh mắt rơi xuống bàn tay kéo lấy Vệ Uẩn của Sở Du.

“Cố đại nhân,” Vẻ mặt Sở Du bình tĩnh: “Ta không biết ngài nghe thấy tin tức gì, nhưng có một điểm ta muốn nói rõ ràng với ngài.”

“Có được sự yêu thích của ngài, thiếp thân vô cùng cảm kích. Cho tới nay, thiếp thân cũng chỉ lấy thân phận bằng hữu để ở cùng với đại nhân, bốn năm Hầu gia không ở đây, đại nhân có nhiều chăm sóc, thiếp thân cũng chỉ cho rằng sự chăm sóc này là bởi vì Hầu gia và Cố đại nhân chính là hảo hữu.”

Bởi vì có Triệu Nguyệt ở đây, phần hảo hữu này được nói rất uyển chuyển, mà người ở đây đều hiểu rõ, ý tứ của Sở Du không phải là hảo hữu mà là minh hữu (đồng minh).

Giống như Cố Sở Sinh và Vệ Uẩn đời trước, Vệ Uẩn cho Cố Sở Sinh sự chèo chống mà hắn ta cần, Cố Sở Sinh thì cho Vệ Uẩn sự thuận tiện ở triều đình.

Môi Cố Sở Sinh run lên, hắn ta mở miệng nhưng lại không nói ra được gì. Vẻ mặt Sở Du bình tĩnh: “Lời năm đó đại nhân nói, ta từng từ chối một lần. Nếu như bây giờ đại nhân vẫn khăng khăng, vậy thì thiếp thân còn phải nói một lần nữa.”

“Thiếp thân thích một người, thích đến chấp nhất. Từ bỏ rồi thì cũng sẽ không quay đầu.”

Cố Sở Sinh nhìn nàng, nước mắt xoay vòng trong hốc mắt.

“Đời này thiếp thân sẽ thích người khác, sẽ gả cho người khác, người này không phải là Công Tôn tiên sinh thì cũng sẽ là những người khác, Cố đại nhân,” Sở Du khẽ thở dài: “Thế gian này có rất nhiều cô nương tốt, ngài không cần cố chấp.”

“Ta không tin…” Cố Sở Sinh khàn giọng mở miệng, Sở Du nhẹ nhàng cười: “Ta và Công Tôn tiên sinh bây giờ tâm đầu ý hợp…”

“Ta không tin!” Cố Sở Sinh hùng hổ nâng cao giọng: “Hắn là ai, hắn là thứ từ đâu tới, nàng và hắn gặp nhau được mấy lần?! Hắn thì tính là gì!”

Sở Du không lên tiếng, nàng lẳng lặng nhìn hắn ta, trong vẻ mặt dịu dàng mang theo một chút thương hại, dưới ánh mắt của nàng, Cố Sở Sinh chậm rãi tỉnh táo lại.

Hắn ta ngơ ngác nhìn người trước mặt, hai người bọn họ nắm tay, đứng trước mặt hắn ta.

Hai người bọn họ đều mặc trường sam thuần trắng, ngay cả hoa văn in ở góc áo cũng giống nhau như đúc, hai người vai sóng vai mà đứng cùng nhau, ống tay áo quấn vào nhau, trông có loại tương xứng khác biệt.

Giống như nhân duyên trời định, người ngoài không hủy được, không xua tan được.

Sở Du thấy hắn ta tỉnh táo rồi thì cười một tiếng, hành lễ nói: “Cố đại nhân, hy vọng lần sau gặp mặt, ngài có thể buông bỏ.”

Nói xong, nàng xoay người sang chỗ khác, nắm tay Vệ Uẩn rời đi.

Nhịp tim của Vệ Uẩn rất nhanh, Dù cho hắn biết bây giờ Sở Du chỉ mượn hắn để từ chối Cố Sở Sinh nhưng hắn vẫn có một loại hạnh phúc kỳ lạ quanh quẩn trong lòng.

Hắn cẩn thận vươn tay, bao bọc lấy tay của Sở Du. Sở Du hơi sửng sốt nhưng Cố Sở Sinh ở phía sau đang nhìn, nàng cũng không dám giãy giụa, chỉ hung hăng trừng Vệ Uẩn một cái, lấy đó làm cảnh cáo.

Vệ Uẩn mím chặt môi, nhìn ánh mắt của người đó, cảm thấy giống như mèo con cào vào lòng. Hắn cúi đầu cười khẽ, cầm tay đối phương, chậm rãi ung dung bước về phía trước. Hắn vừa đi vừa không quên quay đầu nhìn Cố Sở Sinh, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng mang theo sự u ám không đè nén được của đối phương, Vệ Uẩn không nhịn được mà nhếch miệng rồi quay đầu kéo Sở Du, lớn tiếng nói: “Đi, tức phụ về nhà!”

Vẻ mặt Cố Sở Sinh bỗng nhiên sụp đổ, Trưởng công chúa không nhịn được mà cười ra tiếng, Triệu Nguyệt có chút bất đắc dĩ, hắn ta lắc đầu đưa tay khoác lên đầu vai của Trưởng công chúa, nhỏ giọng nói: “Kiềm chế một chút, đừng cười nữa.”

Mà Sở Du lẳng lặng quan sát hành động của Vệ Uẩn, không nói gì.

Chờ đi ra khỏi tầm mắt của Cố Sở Sinh, Vệ Uẩn còn đang cao hứng, hắn kéo tay Sở Du đi ra ngoài thì nghe thấy Sở Du nén cười nói: “Công Tôn tiên sinh, còn chưa đã nghiền sao?”

Động tác của Vệ Uẩn cứng đờ, lúc này mới nhớ tới, một phen hành động vừa rồi của mình so với mưu sĩ Công Tôn Lan thực sự là khác biệt quá lớn. Hắn vội thu tay lại, hành lễ với Sở Du nói: “Vừa rồi đã mạo phạm phu nhân, mong phu nhân thứ lỗi.”

Sở Du không lên tiếng, nàng cầm tay của mình, nhẹ nhàng xoay khớp nối, cùng Vệ Uẩn chậm rãi đi ra ngoài: “Hôm nay ta mới nhớ tới, Công Tôn tiên sinh làm mưu sĩ, ta cho rằng vốn nên là đối tượng để chúng ta bảo vệ, lại không nghĩ tới là cao thủ.”

“Công phu mèo cào, không tính là cao thủ.”

Vệ Uẩn không biết làm sao lại cảm thấy có chút chột dạ. Hắn đi theo sau lưng Sở Du, trong lòng cố gắng suy tư xem bây giờ Sở Du muốn hỏi gì.

“Võ nghệ của Cố Sở Sinh ta vẫn rõ ràng, thật sự là võ nghệ của hắn không tinh nhưng cũng tuyệt đối sẽ không bị một người có công phu mèo cào đè đánh. Quan trọng hơn là, lần đầu chúng ta gặp gỡ, Công Tôn tiên sinh đã khiến thiếp thân cảm thấy võ nghệ phi phàm, thiếp thân hết sức tò mò về thân thế của tiên sinh, cho nên đã đặc biệt cho người đi tra một chút. Thiếp thân ngạc nhiên phát hiện ra, chiếu theo tin tức thì huynh dường như chỉ tùy tiện học qua một hai năm kiếm thuật phòng thân vào lúc còn bé?”

Võ nghệ của Công Tôn Lan không cao, nhiều lắm là mạnh hơn người bình thường một chút, cho nên cho tới nay lúc ngụy trang thành Công Tôn Lan, Vệ Uẩn rất ít động thủ.

Bây giờ Sở Du hỏi như vậy, trong lòng Vệ Uẩn không khỏi có chút bối rối, cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hai người đi đến trước xe ngựa, Sở Du nhìn Vệ Uẩn một cái, biết được bây giờ hắn chột dạ thì lạnh giọng nói: “Đoạn đường này huynh suy nghĩ cho kỹ, khi về nhà cho ta một câu trả lời hài lòng, nếu không ta không tha cho huynh.”

Nói xong, Sở Du trực tiếp đi thẳng lên xe, Vệ Uẩn thấy nàng đi vào xe ngựa rồi thì đưa tay đập lên trán mình.

Tính sai rồi.

Sau khi Sở Du vào xe ngựa, Vãn Nguyệt đưa trà cho nàng. Sở Du giơ tay lên rồi nói với Vãn Nguyệt: “Lấy thư hồi âm mới nhất của Hầu gia cho ta xem một chút.”

Vãn Nguyệt có chút khó hiểu nhưng vẫn từ trong ngăn kéo bên cạnh lấy thư đến vào đêm qua của Vệ Uẩn giao cho Sở Du.

Trong thư nói gần nói xa đều khiến Sở Du nể trọng Công Tôn Lan, lại trả lời một vài vấn đề của Sở Du. Sở Du liếc nhìn bức thư, ngửi mùi hương trên đó, sau đó ngẩng đầu hỏi Trường Nguyệt: “Lần trước bảo ngươi tra chuyện trang giấy, ngươi tra xong chưa?”

“Tra xong rồi.”

Trường Nguyệt vội vàng nói: “Trang giấy này là của Thất Hương các, trong phủ chúng ta cũng dùng loại giấy này?”

“Ồ? Sao ta không dùng đến?”

Sở Du có chút khó hiểu, Trường Nguyệt cười cười: “Thật ra trong phủ chúng ta có ba loại giấy, một loại là giấy bình thường nhất, là hạ nhân chúng ta dùng. Hai loại khác theo thứ tự là ‘Lăng Vân’ và ‘Yêu Nguyệt’ của Thất Hương các, mùi của ‘Yêu Nguyệt’ nữ tính hơn, cho nên để cho nữ quyến trong phủ dùng, ‘Lăng Vân’ này thì cho nam quyến dùng.”

Sở Du suy tư, lại ngửi mùi hương: “Vậy Thất Hương các kia có mấy cửa hàng?”

“Chỉ một cửa hàng.”

“Một cửa hàng?” Sở Du ngẩng đầu nhìn về phía Trường Nguyệt, Trường Nguyệt gật đầu: “Giấy của cửa hàng đó được sản xuất không nhiều, chỉ cung cấp cho quý tộc của Hoa Kinh.”

Nghe thấy lời này, trong lòng Sở Du bình tĩnh lại, nàng nhìn trang giấy rồi cười lạnh một tiếng, không nói nhiều.

Một lát sau, cuối cùng cũng tới cửa, Sở Du vén rèm lên đi ra ngoài thì nhìn thấy Vệ Uẩn cung kính đứng bên cạnh. Sở Du đi ngang qua bên cạnh Vệ Uẩn, nhạt giọng nói: “Đi theo ta.”

Trên mặt Vệ Uẩn thì bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm nghiêng trời lệch đất. Hắn kiên trì đi theo sau Sở Du, nghĩ xem một lát nữa nên nói cái gì.

Sở Du có thái độ này thì rõ ràng là đã biết hắn là ai, chỉ đợi hắn đi tự thú. Nhưng hắn thực sự không biết nên tự thú như thế nào.

Hắn vốn nghĩ, mang theo mặt nạ, lấy thân phận của Công Tôn Lan, làm xằng làm bậy một thời gian, chờ sau khi trở về thì đẩy tất cả lên người Công Tôn Lan. Nhưng hôm nay Sở Du đã biết hắn là Vệ Uẩn, chuyện trước đó phải giải thích thế nào?

Không có lớp mặt nạ này, tất cả mọi chuyện, hắn nhớ tới đều cảm thấy xấu hổ.

Tâm hắn loạn như ma, không dám đối mặt, không dám ngẩng đầu, chỉ đi theo sau Sở Du, đến phòng Sở Du, nàng ngồi vào trên ghế nghiêng, giơ tay lên nói: “Ngồi.”

Vệ Uẩn “bịch” một cái ngồi quỳ trên mặt đất, thắt lưng thẳng tắp, tay hơi căng thẳng mà đặt trên hai đầu gối, hắn cúi đầu nhìn mặt đất, giống như đang quỳ gối trước mặt Sở Du.

Sở Du lấy roi từ trong tay áo ra, lẳng lặng nhìn hắn: “Lấy mặt nạ xuống.”

Vệ Uẩn quả quyết đưa tay lấy mặt nạ xuống rồi để sang một bên, tiếp tục cúi đầu.

Sở Du nhíu mày, nhìn vết sẹo vì bị lửa làm tổn thương kia, nàng bất mãn nói: “Còn một lớp nữa.”

Vệ Uẩn do dự, Sở Du cúi đầu thở dài: “Đệ trưởng thành rồi, ta cũng không quản được đệ nữa. Đã đi bốn năm, ở biên cảnh làm Hầu gia đã bốn năm, sớm đã quên sạch sẽ người trong phủ rồi, nào còn nhớ đến tẩu tẩu…”

“Ta lấy.” Vệ Uẩn sợ Sở Du, hắn vội vàng đưa tay, cắt ngang lời kế tiếp của nàng: “Ta lấy.”

Nói xong, Vệ Uẩn đưa tay nắm kéo kẽ hở dính trên mặt mình. Tim hắn đập rất nhanh, Sở Du lẳng lặng nhìn, cũng không biết vì sao, theo động tác của đối phương, bản thân lại cũng có chút căng thẳng.

Thời gian đã qua đi bốn năm, cuối cùng cũng sắp gặp được người này, tự dưng nàng lại có chút cảm giác cận hương tình kiếp*.

*Cận hương tình kiếp: một thành ngữ tiếng Trung, nói về cảm xúc phức tạp, không bình tĩnh được khi đi du lịch về quê nhà.

Nhưng trên mặt nàng vẫn ra vẻ trấn định như cũ, nhìn Vệ Uẩn từng chút kéo mặt nạ xuống rồi để ở một bên, sau đó một mực cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên.

Sở Du đứng dậy, dừng lại trước mặt hắn, bình tĩnh nói: “Vì sao không ngẩng đầu lên?”

Vệ Uẩn ăn ngay nói thật, hắn thấp giọng nói: “Không còn mặt mũi.”

Sở Du bị lời này chọc cười, bắt đầu từ lúc hắn đánh Cố Sở Sinh, nàng đã cảm thấy, tính tình này thật sự không giống như một thư sinh mưu sĩ, ngược lại là cực kỳ giống tiểu Hầu gia vô pháp vô thiên của năm đó.

Sở Du mím môi, kiềm chế nụ cười của mình, nghiêm mặt nói: “Biết là không còn mặt mũi còn dám trêu chọc ta như vậy?”

Vệ Uẩn không lên tiếng, giống như đã biết lỗi rồi.

Sở Du nhìn hắn, cảm thấy hắn như một đứa trẻ. Nàng thở dài, có chút bất đắc dĩ mà mở miệng: “Đệ cũng mười chín rồi, sang năm sẽ làm lễ đội mũ*, sao lại còn giống như một đứa trẻ vậy? Chọc ghẹo tẩu tẩu như vậy, đệ cảm thấy rất vui vẻ?”

*Thời xưa khi con trai đến 20 tuổi thì tiến hành lễ đội mũ, cho biết người đó đã trưởng thành.

Vệ Uẩn mím môi, hắn nghe thấy lời của Sở Du, cảm giác bất lực lại dâng lên.

Lại như vậy.

Trong lòng nàng, có lẽ cả đời hắn đều là một đứa trẻ.

Thế nhưng hắn đã sớm không phải rồi.

Nếu như nói bốn năm trước hắn còn có thể là thiếu niên không biết tâm ý của mình, nhưng hôm nay hắn đã nhìn qua sông núi tươi đẹp suốt bốn năm, hắn từng gặp qua ngàn vạn người đến người đi, hắn chìm nổi phiêu bạt trong thế gian chảy xiết này, cuối cùng vẫn nhớ người đó, hắn như vậy --- nên được tính là một nam nhân rồi.

Hắn không cam chịu giọng điệu của nàng, nhưng mọi lời đã đến giữa răng môi, hắn lại vô năng bất lực. Hắn không dám nói, không thể nói, chỉ có thể cúi đầu, dùng tóc để che đi tâm tình của mình.

Sở Du thấy hắn không đáp lời, nàng ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào hắn: “Thôi, cho dù là cảm thấy mất mặt thì cũng nên ngẩng đầu lên, để ta xem xem, Tiểu Thất của chúng ta lớn lên thế nào rồi?”

Vệ Uẩn vẫn cúi đầu bất động như cũ, Sở Du dùng roi nâng cằm hắn lên.

Một khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên va vào tầm mắt của nàng.

Hắn đã gầy đi rất nhiều, ngũ quan lập thể, góc cạnh rõ ràng, đã bớt đi chút đáng yêu mượt mà của thiếu niên, đường nét gọn gàng khiến hắn đã hoàn toàn có dáng vẻ của thanh niên.

Hắn tuấn mỹ, vừa vặn nằm ở điểm cân bằng giữa âm dương. Thêm một phần thì quá mềm mại, bớt đi một phần thì quá cứng nhắc. Khóe mắt đuôi lông mày của hắn đều mang theo nhan sắc tốt, đôi mắt phượng lẳng lặng nhìn người cũng cảm thấy nơi khóe mắt dường như ẩn chứa một chút phong lưu, tình nghĩa đếm không hết nói không rõ, làm cho trái tim người ta nhảy lên ầm ầm. Nhưng nhan sắc như vậy cũng không khiến hắn có vẻ đẹp đẽ dịu dàng, cả khuôn mặt hắn mang theo một sự kiên nghị hào hùng mà ở Hoa Kinh hiếm có người có, cả người cao vút như trúc, đẹp dẻo dai lại kiên cường.

Sở Du nhìn gương mặt đó, bỗng nhiên như về lại đời trước. Nàng đi ra khỏi Hoa Kinh, hắn đứng bên ngoài xe ngựa trò chuyện với nàng.

Khi đó thật ra hắn còn anh tuấn hơn bây giờ một chút, mang theo hơi thở của nam tử trưởng thành, vừa lạnh lùng vừa cô độc. Nhưng đó chủ yếu cũng là sự thay đổi trong khí chất, ngũ quan bây giờ cùng với khi đó đã hoàn toàn như giống nhau rồi.

Sở Du ngơ ngác nhìn hắn, có lẽ thời gian hơi lâu một chút, Vệ Uẩn bị nàng nhìn mà cũng có chút ngại ngùng, hắn nhỏ giọng nói: “Tẩu tẩu…”

Sở Du bỗng nhiên hoàn hồn, chậm chạp thu roi lại. Nàng đứng dậy rồi lùi lại một bước, bình ổn lại tâm tình rồi mới cười lên.

“Bốn năm không gặp, thay đổi lớn như vậy, ta suýt chút nữa cũng không nhận ra được.”

Sở Du thở dài, vẻ mặt ôn hòa: “Tiểu Thất, một mình đệ ở bên ngoài, sợ là đã chịu khổ rồi nhỉ?”

Vệ Uẩn quỳ trên mặt đất, ở nơi gió sương mưa tuyết, hắn không cảm thấy khổ sở uất ức một chút nào, nhưng nghe Sở Du nói câu đó, hắn lại cảm thấy mình giống như một đứa trẻ, sự cô độc khi một mình độc hành và nỗi nhớ bốn năm không gặp hòa vào nhau, khiến hắn cảm thấy vô cùng tủi thân.

Giọng nói hắn khàn khàn, hắn ngửa đầu nhìn nàng.

Hắn muốn cầu nàng đi lên phía trước một chút, như vậy thì hắn có thể vươn tay, ôm nàng, dựa trán vào bụng nàng, nói một tiếng, đúng vậy, rất khổ.

Thế nhưng hắn không thể làm vậy, hắn chỉ có thể lẳng lặng nhìn nàng, chậm rãi cười lên.

“Nam nhi ở bên ngoài, làm sao có thể nói khổ?”

Sở Du không lên tiếng, nàng nhìn hắn chăm chú, nghe hắn nói: “Ngoại trừ nhớ nhung vô bờ đến hóa thành nước đắng rót vào lòng thì không có cái khổ nào khác.”

*Trong tiếng Trung, khổ và đắng đều viết là 苦, đọc là kǔ.

“Hành quân không khổ?”

“Không khổ.”

“Chém gϊếŧ không khổ?”

“Không khổ.”

Ngàn không khổ, vạn không khổ, chỉ có nỗi tương tư này là khổ.
Bình Luận (0)
Comment