Trên một bãi cát vàng mênh mông hoàn toàn không có một bóng người, chỉ có tiếng sóng biển cuồn cuộn cùng tiếng gió lớn thổi tới từ bốn phương tám hướng.
Thế nhưng trong không gian cô độc lạc lõng này lại có một bóng người, không phải chỉ có một mình hắn mà nói đúng ra là một người một thú. Kẻ đó đang ngự Ngưu Vi Hành, vâng trên đời không thiếu loại kỳ chân dị thú để làm thú cưỡi, nhưng kẻ này lại trọn một con hắc ngưu để cùng mình du sơn ngoạn thủy, thật đúng là một kẻ kỳ lạ hiếm gặp trên đời.
Vậy thì gã quái nhân này là ai, hắn đang có mục đích gì? Không phải đơn giản chỉ là ngự ngưu dong duổi thiên hạ, ngắm nhìn trời xanh nước biếc thôi chứ.
Đương nhiên không phải?
Bởi vì sống trong một thiên hạ loạn lạc như thế này làm sao lại có một kẻ nhàn vân dã hạc như vậy, hắn đương nhiên cũng là có mục đích của mình.
Đó là một nam tử trung niên không rõ tuổi tác chính xác là bao nhiêu, thứ trên người hắn khiến cho người ta chú ý đến nhất không phải là hắn đang ngự Ngưu vi hành mà là mái tóc của hắn.
Tóc của gã này có gì đặc biệt, đó là một kiểu tóc phi thường cổ quái, giống như hình một chữ sơn được uốn tạo đặc biệt càng hiện lộ vẻ ly kỳ của con người này.
Nhưng chưa dừng lại đó, chuyện xảy ra tiếp theo còn thập phần cổ quái hơn cả mái tóc của hắn rất nhiều.
Đó chính là ở bên dưới mặt cát, nơi mà bước chân Hắc Ngưu của hắn bước qua, xuất hiện vô số những quỷ trùng hình thù quái đản, thân hình kỳ dị tạo nên một cảnh tượng chấn kinh ghê người.
Ngay lúc đó thì một cảnh tượng khác còn đáng kinh ngạc hơn đã xảy ra, từ dưới nước một một con dị thú hung hãn trồi lên. Quái vật này thân hình quái dị nửa người nửa cá có tay không chân, lưng có vảy đi lại tự do thông thiên quán địa.
Dị thú hung mãnh ngay khi vừa trồm lên khỏi mặt nước đã tiến tới gã nam tử trung niên nọ, nhưng nó lại không tấn công y mà nhắm vào một con quỷ trùng vừa mới dưới cát trồi lên trong vết chân của hắc ngưu.
Nó liền chộp lấy con mồi và cho vào miệng nhai ngấu nghiến, đúng là bản năng của kẻ đi săn, hành động dứt khoát không một động tác thừa.
Mọi thứ diễn ra trước mắt đã đập với vào mắt nam tử trung niên với mái tóc chữ sơn kia. Hắn cũng không đơn giản chỉ là ngồi xem dị thú săn mồi, hắn đến đây cũng không phải là du sơn ngoạn thủy, mục đích của hắn đó là ghi chép lại sự tồn tại của các loài linh thú trong trời đất này.
Họa sự nhẫn nại quan sát mọi hành động của dị thú nửa người nửa cá kia, đợi đến khi nó phát ra thao tác săn mồi đẹp nhất, người này mới bắt đầu động thân. Hắn dùng một chiếc bút lông và một nghiên mực đã được chuẩn bị từ trước, bắt đúng khung cảnh đẹp nhất quái thú săn mồi, sau đó vẽ lại lên một trang giấy trắng.
Người này không hổ là một họa sư, không chỉ bút pháp uốn lượn tinh sảo mà tư duy tượng hình cũng cái thế vô song. Hình ảnh dị thú vồ lấy con mồi chỉ diễn ra trong sát na, thế nhưng dưới ngòi bút của người này lại vô cùng sống động và đẹp mắt.
Sau khi chỉ trong nháy mắt đã có thể vẽ ra được một bức tranh chân thực như vậy, họa sư khẽ thè lưỡi liếm môi của mình một cái ra vẻ hài lòng. Sau đó đưa bút lông lên bức họa bắt đầu đề thêm những chú thích trùng hợp với chi tiết của dị thú, hắn thêm vào hai chữ lớn Đê Nhân lên mặt giấy.
Thì ra hắn đang đặt tên cho dị thú trước mắt, dị thú hóa ra không có tên, nhưng kẻ này tại sao lại tìm tới đặt tên cho nó để làm gì. Hành động của gã này đúng là cực kỳ khó hiểu.
Thế nhưng người ta còn chưa kịp hiểu thì đã có một tình huống kinh khiếp hơn nữa xảy ra ngay lúc đó. Một cột nước trồi lên dưới mặt biển, sóng dữ cuồn cuộn như ba đào dậy sóng, từ bên dưới một dị thú khổng lồ khác trồm lên khí thế hung tợn mạnh mẽ vô cùng.
Dị thú này có đầu rồng mình rùa, da có vảy giáp cứng rắn vô cùng, hơn nữa nó còn có những sau con mắt, hình dáng uy vũ cổ quái dị thường.
Đê Nhân trên bờ đang mải mê với con mồi mà lơ là cảnh giác, phú trốc đã bị quái thú đầu rồng mình rùa nuốt chửng.
Họa sư trông thấy cảnh tượng này thì không bỏ lỡ cơ hội tiếp tục vùng ngòi bút của mình lên một mặt giấy trắng khác. Trước hoàn cảnh hung hiểm là vậy, họa sư khó có thể vẽ được chi tiết mà chỉ có thể phác họa thần thái cơ bản của dị thú mà thôi.
Sau khi đã vẽ song được những đặc điểm cần thiết của dị thú, dựa vào ngoại hình đầu rồng, mình rùa của nó hắn đặt tên cho dị thú này là Long Quy.
Sau khi mở miệng cắn một nhát chí mạng vào nửa người của Đê Nhân thì Long Quy khổng lồ từ từ kéo con mồi của mình xuống biển và biến mất trong dòng nước xanh thẳm.
Sơn Lâm kỳ bí đại hải vô biên không gì là không có, thiên hạ này không thiếu gì kỳ chân dị thú số lượng nhiều không kể xiết. Không những thế chúng còn đa chủng loại quái dị, con người không thể nào nhận biết được hết, nên chỉ còn cách là ghi chép lại mà thôi.
Đa phần những dị thú có thân hình to lớn đều hung mãnh gian xảo, có một số ăn thịt người, cũng có một số ít nhân thú chọn cách sống chung với nhân loại. Cuộc chiến giữa con người và mãnh thú đã diễn ra cả trăm năm qua, đánh hoài không dứt.
Vào thời thượng cổ nhân gian được sống trong hòa bình an lạc, mặt đất yên ổn con người được an cư lạp nghiệp, sống trong hạnh phúc âm no.
Nhưng một hôm từ trong sơn cốc chẳng biết từ đâu có hung thú xuất hiện, chúng kéo nhau ra đông ngịt lấy con người làm thức ăn của chúng.
Bá tánh vô tội phút chốc bị tàn sát đẫm máu, tử thương khắp nơi xương trắng đầy đồng. Trong thời đại đó con người gần như sắp bước tới bờ vực của sự diệt vong với nạn quái thú hoành hành.
Cho đến khi có người phát hiện ra ăn thịt và uống máu dị thú sẽ sở hữu được sức mạnh hung hãn của dị thú đó. Những người sở hữu được dị năng này họ được gọi là những dị sĩ.
TRong số các dị sĩ đó có một người cực kỳ lợi hại, hắn được người đời tôn xưng là Nhất Đại Kỳ Nhân. Sở hữu tuyệt đại thần công do bản thân sở sáng có tên là Tiềm Vô Hạn. Với bản lĩnh cái thế của mình người này đã tự tay tiêu diệt năm con hung thú bá vương, thu nhận Ngũ Đại Thú Lực kinh thế đó là Phụng Hoàng, Hỏa Xà, Thuật Thích, Cáp Cáp Ngư, cuối cùng là Phỉ tức con gián thượng cổ.
Tên của siêu cấp cường giả này là Bá Ích, chính là họa sự Ngự Ngưu chuyên đi ghi chép lại kỳ chân dị thú trong thiên hạ sau đó viết nên Sơn hải kinh.
Cũng theo như tên của kinh văn, Bá Ích cũng khai tông lập phái lập nên Sơn Hải Phái, mục đích là săn thú, ăn thịt thú, kháng cự lại họa hung thú.
Không chỉ dừng lại như vậy Sơn Hải Phái còn lấy máu thịt của dị thú để luyện dược, có công hiệu như thần, từ đó bán ra bên ngoài thu nhận được lợi nhuận cực kỳ lớn.
Chính vì như vậy nên chỉ trong thời gian ngắn Sơn Hải Phái đã phát triển thành thế lực lớn nhất trong thiên hạ, có địa vị cực kỳ quan trọng trong võ lâm.
còn có một nguyên nhân khác khiến cho địa vị của Sơn Hải Phái ngày một tăng tiến, đó là một số quốc gia vì muốn trống lại nạn quái thú hoành hành, nên cam nguyện dâng hiến lương thực cho Sơn Hải Phái, đổi lấy sự chi viện và bảo hộ của môn phái này.
Nhưng cũng có trường hợp khác khi một số quốc gia lại chọn những dị thú lương thiện làm bằng hữu của họ cùng chung sống hòa bình. Cho nên họ đã cấm việc săn bắt dị thú trong quốc gia của mình.
Còn có trường hợp có một vài quốc gia còn coi dị thú là thần linh thành tâm bái tế quyết chống đối lại Sơn Hải Phái.
Từ đó hình thành nên hai thế lực với lập trường khác nhau, dẫn đến nảy sinh nhiều mâu thuẫn xung đột.
Nhưng may mắn là vẫn chưa xảy ra chiến tranh và thương vọng nặng nề. Cục diện kiếm rút cung dương giữa hai thế lực lập trường đối lập này cứ thế tiếp diễn từ ngày này qua ngày khác.
Cho đến một ngày một tình huống bất ngờ đã xảy ra, kinh thế kỳ nhân Bá Ích chủ nhân của thiên hạ đệ nhất phái Sơn Hải Phái tự nhiên biến mất, khiến cho bố cục đối đầu này có nguy cơ bị phá dẫn tới chiến tranh diện rộng.
Và điều đó cuối cùng đã xảy ra sau thời gian bảy năm cường giả Bá ích mất tích.