Sơn Nam Hải Bắc

Chương 34

Chiếc ví trở lại tay Trần Dật, tuy bên trong không có tiền nhưng vẫn còn giấy tờ quan trọng.

Vẻ mặt của cô lúc nhận lại chiếc ví có thể nói là cằm rớt khỏi hàm, tất nhiên, những thắc mắc trong lòng cũng dần dần dâng lên.

Làm thế nào mà Cát Gia lấy lại được chiếc ví cho mình? Ông ấy bắt được kẻ trộm rồi ư? Ông ấy là người bắt trộm hay cùng hội cùng thuyền với đám trộm cắp kia?

Trần Dật liếc nhìn Tiết Sơn. Hình như anh không hề nghi ngờ vì đã biết trước sự việc. Còn Cát Gia, sắc mặt ông lộ vẻ bình thản, tỏ ý không muốn giải thích nhiều.

Ánh mắt cô hướng sang thanh niên trẻ đứng cạnh Cát Gia.

Cảm giác ngờ ngợ lúc mới gặp dấy lên, một cái bóng mơ hồ dần hiển hiện rõ ràng.

Một lát sau, mọi nghi ngờ trong mắt cô tiêu tan.

Chàng trai này chính là vị khách trẻ ngồi phía trước bên trái cô trong chuyến xe ngày hôm qua.

Cát Gia biết điều cô đang nghĩ. Bấy giờ, ông mới bắt đầu giới thiệu: “Cháu gái, đây là Tiểu Bạch, ví tiền của cháu là do cậu ấy lấy về đấy”.

Không hỏi chi tiết, Trần Dật vội vàng gửi lời cảm ơn.

Chàng trai tên Tiểu Bạch sắc mặt lãnh đạm, gật đầu với Trần Dật, xem như chào hỏi.

Cát Gia cười ha hả giải thích thay cậu ta: “Thằng bé Tiểu Bạch này không thích trò chuyện, không biết nói đùa, Sa Y bảo cậu ấy là người mặt lạnh”.

Nghe vậy, Trần Dật và Tiết Sơn cùng bật cười, thái độ của chàng trai mặt lạnh vẫn không chút cảm xúc, rất phù hợp với nhận xét của Sa Y.

Hàn huyên thêm mấy câu, Cát Gia chào từ biệt. Trước khi đi, Tiết Sơn gọi Đồng Đồng lại, Cát Gia ôm con bé một cách trìu mến, sờ đầu con bé, nói: “Mấy tháng không gặp, cháu đã cao như thế này rồi, nhanh thật đấy”.

Đương nhiên Đồng Đồng không quen kiểu vừa nói chuyện vừa ôm ấp của ông bác lạ hoắc, con bé rụt người né tránh, đưa mắt nhìn Tiết Sơn cầu cứu.

Tiết Sơn mỉm cười, gật đầu với Đồng Đồng. Con bé đành nhịn cảm giác khó chịu xuống. Khi Cát Gia vừa buông Đồng Đồng ra, con bé liền chui tọt trốn sau lưng Trần Dật.

Cát Gia không hề nổi cáu, nhìn con bé tin tưởng Trần Dật, trong lòng ông cảm thấy như được an ủi.

Sau khi trao đổi số điện thoại, Trần Dật tiễn Cát Gia ra ngoài.

Hai chú cháu đứng trước con suối nhỏ ở cửa lớn, nghe tiếng nước róc rách, đợi Tiểu Bạch quay xe.

Trong lúc chờ, Cát Gia nói với Trần Dật: “Biết chuyện cháu và A Sơn, chú thật sự rất bất ngờ. Nhưng hôm nay gặp hai cháu, chú không còn thấy ngạc nhiên nữa”.

Có một số việc, lúc mới nghe thì cảm thấy quá đỗi bất ngờ. Xem xét kỹ càng, lại cảm thấy đúng là số mệnh sai khiến.

Nhìn dòng suối dưới chân, Trần Dật thì thầm: “Cháu cảm ơn chú”.

Cát Gia tiếp tục: “Cháu gái, chú nói thật. Cháu lựa chọn A Sơn, tương lai có thể sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Nhưng chú tin, các cháu là những người không dễ dàng cúi đầu khuất phục”.

Ông nói thêm: “Cháu rất thông minh, khám phá được nhiều chuyện nhưng không nói ra. Chú tin cháu sẽ xử lý tốt hết thảy mọi việc. Chú hy vọng, cháu và A Sơn đều có thể hạnh phúc”.

Trần Dật ngẩng đầu nhìn ông, thoáng giật mình, cảm giác ông giống như một người cha.

Cô mỉm cười, đáp: “Chúng cháu nhất định sẽ như vậy, cảm ơn chú nhiều”.

Nếu gặp gian khổ, chúng cháu sẽ kề vai sát cánh cùng tiến lên phía trước, chúng cháu nhất định sẽ có được tương lai thuộc về chúng cháu.

Cát Gia đi rồi, Tiết Sơn dẫn Đồng Đồng ra ngoài đứng cùng Trần Dật.

Phát giác bóng người đứng lặng bên cạnh, Trần Dật khẽ gọi anh: “Tiết Sơn”.

“Ừ”.

Ánh mắt cô nhìn ra xa, không biết đang nhìn bầu trời xanh bao la, hay nhìn cánh đồng lúa vàng, giọng điệu nhỏ nhẹ: “Anh vẫn làm cho Cát Gia à?”.

Bàn tay nắm lấy Đồng Đồng khẽ run lên, Tiết Sơn thì thầm: “…Không có”.

Trần Dật quay sang, lẳng lặng nhìn anh: “Thật chứ?”.

Đối mặt với cái nhìn của cô, ánh mắt anh không chút né tránh, gật đầu.

Im lặng, Trần Dật nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay kia của Đồng Đồng, cúi nhìn nụ cười trong sáng hồn nhiên của con bé.

Thực ra, trong lòng cô đang rất mâu thuẫn.

Rõ ràng, cô sẵn sàng chấp nhận tất cả những gì vốn là lựa chọn của anh. Nhưng sâu trong thâm tâm, cô lại không hề muốn anh đi theo “vũng nước đục” của Cát Gia.

Kiếm tìm một cuộc sống yên bình không dễ, nếu quả thật có bão tố, cô sẽ không sợ hãi. Cô chỉ có một mong muốn thầm kín, cơn bão đó hãy đến chậm một chút, hãy cho bọn cô có thêm thời gian để hưởng thụ, thế mà thôi.

+++

Sau đó vài hôm, Trần Dật cảm nhận rõ, công tác phòng chống ma túy trong thôn Nhã Lý không ngừng được tăng cường.

Trong các quán trà đầu đường, tiệm cơm nhỏ, khách sạn đều trở thành điểm điều tra của cảnh sát. Ngày nào cũng có vài cuộc kiểm tra đột kích, và quả nhiên, đã bắt được rất nhiều kẻ mua bán ma túy.

Thì ra, mấy hôm trước, Tiểu Bạch ngồi cùng cô trên xe khách là để theo dõi bọn sử dụng ma túy đồng thời là những tên trộm cắp chuyên nghiệp.

Điều này chứng minh cho suy nghĩ của Trần Dật từ trước tới nay – chỉ cần tồn tại quan hệ lợi ích, công tác phòng chống ma tuý không phải ngày một ngày hai mà là cả một quá trình lâu dài, việc buôn bán ma túy sẽ luôn là một vòng tròn lặp đi lặp lại không có điểm dừng.

Điều đó dường như giải thích vì sao gần đây bệnh nhân điều trị bằng methadone lại giảm đáng kể.

Bởi vì trước kia, một số người không có khả năng mua ma túy để hút, hoặc không có nguồn để mua. Nhưng bây giờ đã có con đường mua mới. Điều này cũng có nghĩa, có một đợt ma túy mới đã xâm nhập vào thôn Nhã Lý, thậm chí thâm nhập vào các địa phương khác, duy trì một cách kín kẽ. 

Cuối tháng tám, Trần Dật đến Trung tâm kiểm soát và ngăn ngừa bệnh tật thành phố để tham gia báo cáo công tác của ‘phòng khám trị liệu bằng methadone’, đồng thời đưa Đồng Đồng đi khám tâm lý định kỳ.

Bọn cô xuất phát cùng một lúc, dự tính quay về trước khi trời tối để Tiết Sơn uống thuốc.

Ở chỗ Đồng Đồng, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ, chưa đến 3h chiều đã kết thúc. Rời khỏi trung tâm tư vấn, Tiết Sơn gửi tin nhắn cho Trần Dật hỏi thăm tiến triển của cô.

Lúc đó, Trần Dật đang ngồi nghiêm chỉnh trong đại sảnh phòng họp tiếp nhận lời khen ngợi của cấp trên.

Trong phạm vi quản lý, bao gồm các viện của thành phố và thị trấn, có tổng cộng 9 trung tâm điều trị methadone đã được mở ra.

Ngoại trừ trung tâm sức khỏe cộng đồng thôn Nhã Lý, hầu hết các phòng khám trị liệu khác đều có thái độ làm việc lười nhác, bệnh án không ghi chép theo yêu cầu, thông tin bệnh nhân không đầy đủ, bị lãnh đạo ra thông báo kiểm điểm.

Chấm dứt cuộc họp, Trần Dật thu thập túi văn kiện, vừa đi ra ngoài vừa nhắn tin trả lời.

Trong quá trình tiếp xúc, Trần Dật dần phát hiện, Tiết Sơn rất giống cô, không hiểu gì về xu hướng công nghệ. Cả hai đều không sử dụng phần mềm giao tiếp xã hội, liên lạc hàng ngày, nhờ toàn bộ vào tin nhắn.

Nhắn tin xong, Trần Dật nhanh chóng chạy ra cổng trung tâm chờ xe buýt. Cô hẹn gặp Tiết Sơn ở bến.

Có mấy chiếc xe buýt đi đến, nhưng không có chiếc nào đúng tuyến. Trần Dật đành ra sát vỉa hè vẫy taxi. Cô đợi mãi vẫn không bắt được chiếc nào.

Trong lúc cô đang cầm điện thoại định nhắn tin cho Tiết Sơn thì một chiếc xe con màu đen chầm chậm dừng trước mặt Trần Dật. Cửa sổ xe quay xuống, bên trong một gương mặt hơi quen thò ra.

“Cô đang đợi xe à?”. Người đàn ông kéo cổ áo sơ mi màu đen, hỏi.

Trần Dật nhận ra anh ta, mỉm cười lịch sự: “Chào anh Hà”.

Hà Giang cười to: “Chào bác sĩ Trần, đằng trước đường Vinh Hoa đang bị kẹt xe, bắt xe lúc này hơi khó đấy. Cô định đi đâu, để tôi chở đi?”.

Trần Dật hơi bất ngờ, không nghĩ sẽ chạm mặt anh ta. Thấy anh ta nhiệt tình như vậy, cô vô thức liếc mắt vào trong xe, không có ai khác, chỉ có mình anh ta.

Cô không thích đoán bừa thiện chí của người khác, liền nhã nhặn từ chối: “ Tôi đến bến xe thôi, không cần phiền anh Hà đâu. Tôi sẽ chờ thêm một chút nữa, cảm ơn anh”.

Nghe cô nói, vẻ mặt Hà Giang dửng dưng: “Tôi có việc ở khách sạn Hải Luân ngay gần đó, vừa hay tiện đường, cô không cần phải khách sáo”.

Trần Dật có ấn tượng với khách sạn này, đây vốn là khách sạn nổi tiếng của thành phố, lại rất gần bến xe.

Người trên ghế lái vẫn đang đợi câu trả lời của cô, đột nhiên có hai cô gái trẻ bước nhanh tới, hỏi vội: “Anh tài, anh có đi đến công viên Thịnh Thành không? Chúng ta đi ghép xe được chứ?”. Nửa câu sau là nói với Trần Dật.

Hà Giang bật cười: “Bác sĩ Trần, cô không lên xe, mỹ nữ nhà người ta lại tưởng tôi là tài xế taxi”.

Nghe xong, hai cô gái trẻ cười lúng túng, vậy mà mới đầu còn tưởng có chiếc Audi chạy taxi, kết quả không phải. Hai cô gái vội nói ‘xin lỗi’, quay về trạm tiếp tục chờ xe.

Trần Dật đưa tay nhìn đồng hồ, bốn rưỡi chiều, cô đợi đã trọn nửa tiếng đồng hồ. Cô quay sang nhìn người trong xe: “Vậy làm phiền anh Hà rồi”.

Hà Giang nắm vô lăng bằng một tay, liếc nhìn dáng ngồi đoan chính của cô gái trẻ xinh đẹp trong bộ đồ đen trắng. Anh ta nhếch miệng cười, bộ dạng nghiêm trang lạnh lùng ấy, thật sự có chút thú vị.

Trần Dật hiếm khi chủ động mở miệng, ngược lại, Hà Giang thi thoảng nói vài câu với cô khiến quãng đường đi không đến nỗi quá buồn tẻ.

Trần Dật cúi đầu nhắn tin cho Tiết Sơn, chợt nghe Hà Giang hỏi: “Có ai đang chờ cô à?”.

Không hiểu sao anh ta lại biết, nhưng Trần Dật không phủ nhận, gật đầu: “Vâng”.

“Bạn trai?”. Hà Giang làm bộ tùy tiện hỏi.

“Vâng”. Trần Dật tiếp tục thản nhiên gật đầu.

Hà Giang nhếch miệng, chuyển chủ đề: “Bác sĩ Trần, cô nói xem có phải chúng ta bị tắc đường ám rồi không?”

Trần Dật thoáng ngạc nhiên, nghe anh ta tiếp tục giải thích: “Lần trước gặp cô, cô cũng vì tắc đường, không bắt được taxi”.

Nói chuyện với Trần Dật, giọng điệu của cô luôn mang vẻ hờ hững xa cách. Trong mắt người cùng giới thì đó là một kiểu ‘lạnh lùng’. Nhưng đối với người khác phái, đương nhiên sẽ bị lý giải thành ‘muốn từ chối còn ra vẻ mời chào’.

Hà Giang không cảm thấy như vậy. Thậm chí anh ta còn nghĩ Trần Dật là một người nhàm chán, không phải là một cô gái nhỏ nhắn, hoạt bát, đáng yêu. Trong khoảnh khắc này, anh ta hết sức tò mò về người bạn trai trong truyền thuyết của Trần Dật.

Một bác sĩ cai nghiện, một kẻ nghiện ma túy, một sự kết hợp kỳ lạ, một sự kết hợp có cá tính.

Nửa giờ sau, bọn họ dừng trước bến xe khách. Trần Dật nói cảm ơn xong xuống xe. Hà Giang lái xe đi một đoạn rồi từ từ dừng lại, lẳng lặng nhìn cảnh ba người họ gặp nhau qua kính chiếu hậu.

Nụ cười trên khóe miệng dần phai. Anh ta nhếch môi, ánh mắt chăm chú quan sát bóng dáng thấp thoáng của người đàn ông.
Bình Luận (0)
Comment