Sơn Nam Hải Bắc

Chương 47

Trời đêm, gió thu lạnh run rẩy.

Khu trấn cũ dần bị sương mù bao phủ, những căn nhà lụp xụp tồi tàn lặng lẽ ngủ say.

Đương nhiên, ngoại trừ "con phố giải trí" nằm ở phía bắc.

Ở đây, đèn đường giống như những ngôi sao di động, lập lòe nhấp nháy, mộng ảo khiến người ta mê say.

Quán bar We nằm dưới lòng đất, tiếng ca múa vang trời, tiếng người huyên náo. Đêm xa hoa trụy lạc vừa kéo màn che.

Trong ánh đèn lúc sáng lúc tối, một thanh niên mặc bộ đồ thể thao màu đen rời sàn nhảy. Hắn rụt cổ, hai tay ôm trước ngực, liên tục mút nước mũi, đi thẳng về phía quầy bar.

Hắn không uống rượu, hạ âm thanh hỏi bartender: "Anh Lộ có ở đây không?".

Bartender không nghe rõ câu hỏi của hắn nhưng nhìn bộ dạng, anh ta thừa hiểu hắn muốn gì, chỉ chỉ vào cánh cửa nhỏ trước mặt hắn.

Hắn run rẩy, mút nước mũi đi vào căn phòng bartender chỉ.

Hắn mở cửa, thấy một gã đàn ông trẻ dáng gầy gò mặc sơ mi hoa ngồi ở đó. Thấy hắn tới, gã đàn ông gầy gò ngậm điếu thuốc, hỏi: "Uống gì?".

Hắn vội vã móc một xấp tiền giơ trước mặt gã đàn ông gầy gò: "Rượu vang đỏ thêm đá".

Thẩm tra đối chiếu mật hiệu không sai, gã đàn ông gầy gò nhận tiền, ngón tay nhanh chóng đếm xoèn xoẹt, không nhiều không ít, vừa vặn năm trăm tệ.

Gã cười quỷ dị với tên thanh niên trẻ: "Chú em à, thành phẩm "rượu vang đỏ" giá nhập hơi cao, đây là giá cũ, giờ lên giá rồi nhé".

Tên thanh niên trẻ dường như không chờ nổi, hắn lập tức rút trong túi quần thêm hai tờ 100: "Đủ chưa? Anh nhanh cho em vào đi, em không chịu được nữa rồi".

Gã đàn ông gầy gò cười ha hả, rút một tờ 100, còn dư trả lại cho hắn. Gã nhấc bộ đàm lên nói gì đó, chưa tới vài giây, cánh cửa lớn đóng chặt mở ra một lối nhỏ.

Tên thanh niên hấp tấp chui tọt vào, trở tay đóng cửa.

Trong căn phòng u ám, bốn năm người nằm co ro trên chiếc sofa đen. Bên kia chiếc sofa đỏ thẫm, ba bốn thanh niên nam nữ trẻ tuổi đang châu đầu hít trên bàn trà.

Tên thanh niên vừa bước vào, đã có người chào đón: "Hút bao nhiêu?".

Hắn đáp: "Một gói".

Tiền trao, cháo múc.

Tên thanh niên cầm gói bột 1gr, nhanh chóng đến bên sofa, tìm chỗ trống để ngồi, gạt mấy thứ linh tinh trên bàn xuống.

Hắn đặt gói bột lên bàn, run rẩy móc bao thuốc lá, rút tờ giấy bạc nhét bên trong ra, thuần thục chia gói bột thành mấy phần, sau đó cuộn tờ giấy lại, một đầu nhét vào lỗ mũi, một đầu nhắm xuống đống bột nhỏ trên bàn, hít mạnh.

Lúc hắn làm động tác này, gã đàn ông giao hàng khi nãy vẫn âm thầm quan sát hắn. Thấy hắn đã hút xong, dáng dấp sảng khoái, khóe miệng gã giật giật, không tiếp tục theo dõi nữa.

Trong căn phòng lớn này, thực ra còn chứa một căn phòng nhỏ khác, lối vào ẩn trong bức tường đối diện.

Màu sắc của cánh cửa giống y hoa văn giấy dán tường, nhìn liếc qua không dễ phát hiện ngay. Đó chính là phòng khách của "anh Lộ".

Nằm trên ghế sofa một lúc, tên thanh niên trẻ đứng dậy, đi về phía gã vừa giao hàng.

"Đại ca, em có thể lấy thêm hàng không? Nhà em ở xa, ngày nào cũng tới đây thì bất tiện quá".

Gã cầm hàng dò xét hắn, ngữ khí không kiên nhẫn: "Tôi thấy chú em tới đây cũng nhiều lần rồi nhưng quy định của anh Lộ chú không hiểu à? Không xuất hàng ra ngoài, phải hút tại đây".

Tên thanh niên cầu khẩn: "Sắp tới em phải ra ngoài một chuyến, sợ ở ngoài không mua được hàng tốt như của anh Lộ. Đại ca, anh thông cảm chút đi, em mua với giá hai nghìn, anh nói với anh Lộ giúp em".

"Biến". Gã đàn ông hoàn toàn mất kiên nhẫn.

Tên thanh niên có vẻ như không muốn bỏ qua, đúng lúc hắn túm lấy cánh tay đối phương van nài thì cánh cửa phòng nhỏ đột nhiên bật mở.

Khe cửa mở không rộng, một gã đầu trọc mặc sơ mi đen lách mình ra rồi lập tức trở tay đóng cánh cửa lại.

Hai giây ngắn ngủi đủ để tên thanh niên thấy rõ tình hình bên trong.

Gã đầu trọc trách mắng hai kẻ bên này: "Làm gì đấy?".

Gã chịu trách nhiệm giữ hàng giải thích một hồi, nét mặt gã đầu trọc tỏ ra không vui: "Tên nhóc kia, muốn tiếp tục đến đây, sau này phải tuân thủ quy định".

Tên thanh niên trẻ dường như thấy hết hy vọng mang hàng đi, liền buông cánh tay đối phương, ngượng ngùng rời khỏi.

Nhưng hắn không ra quán bar mà quay trở lại sàn nhảy, làm như mệt mỏi, ngồi nghỉ ngơi trên chiếc sofa.

Cánh cửa kia, vừa vặn rơi vào tầm mắt hắn.

Đến và đi, ra và vào, hắn nhớ rất rõ, trong nửa tiếng, tiến vào tám người, đi ra chín người.

Đồng hồ nhích tới con số 10, gã đàn ông dáng dấp cao dong dỏng mặc sơ mi đen bước ra cùng tên áo hoa. Hắn mỉm cười dặn dò tên đàn em áo hoa, tên áo hoa thái độ tỏ rất cung kính.

Tên thanh niên trẻ chậm rãi đứng dậy, lười biếng duỗi lưng, nói với đám "bằng hữu" mới quen: "Thôi, về nhà làm một giấc cái đã".

"Đám bằng hữu" ngà ngà say, vẫy tay với hắn: "Hôm khác lại tới chơi nhé anh bạn".

***

Một chiếc Volkswagen đen đỗ phía trước con ngõ tối bên ngoài quán bar.

Khúc Mộc Sa Y ngồi ở vị trí lái, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú từng người ra vào cửa quán bar, trong tai nghe vang lên một giọng nói trầm thấp: "Chú ý gã đàn ông khoảng ba mươi tuổi, cao gầy, mặc sơ mi đen, quần tây đen, cổ tay trái đeo đồng hồ vàng".

Nửa phút sau, quả nhiên, cửa quán bar xuất hiện một gã đàn ông phù hợp với miêu tả. Khúc Mộc Sa Y nhìn hắn đi về hướng đối diện, mở khóa điện tử, ngồi vào chiếc Audi màu đen.

Khúc Mộc Sa Y nhìn hắn chằm chằm, lặng lẽ khởi động chân ga, chầm chậm rời ngõ tối.

Rất nhanh, cửa quán bar lại xuất hiện tên thanh niên trẻ. Hắn cúi đầu, ngầm dò xét tình hình xung quanh rồi đi thẳng về phía chiếc xe của Khúc Mộc Sa Y, nhanh chóng mở cửa, nhảy lên ghế phụ.

"Đi theo hắn". Chàng trai trầm giọng nói.

Khúc Mộc Sa Y lập tức tăng tốc đuổi theo, đồng thời hỏi anh: "Tên này là thế nào?".

Chàng trai đưa mắt nhìn phía trước, giọng điệu bình tĩnh: "Đã nhìn thấy anh Lộ trong văn phòng, đám thuộc hạ tỏ ra rất lễ độ với hắn".

Khúc Mộc Sa Y lập tức hiểu ngay, hai người bám theo chiếc Audi màu đen, duy trì khoảng cách.

Trên đường, Khúc Mộc Sa Y hỏi người ngồi bên: "Hàng hôm nay đâu?".

Chàng trai rút gói bột trắng từ trong túi áo, nói với Khúc Mộc Sa Y: "1gr, hơn không cho".

Sau khi cầm hàng, trên đường lại gần chiếc sofa, anh nhanh chóng đổi gói bột trắng thành đồ đã chuẩn bị trước đó.

Khúc Mộc Sa Y liếc chàng trai: "Cậu vất vả rồi Mặt Lạnh, hôm nay hít không ít vitamin C".

Mặt Lạnh Tiểu Bạch không chút cảm xúc: "Lần sau đổi sang vitamin B thử xem".

***

Sau khi cho Đồng Đồng đi ngủ, Trần Dật cầm cặp sách của con bé trở lại phòng khách, trên chiếc bàn gỗ đặt mấy chiếc bìa bọc sách.

Ngày đầu tiên đến trường, biểu hiện của con bé rất tốt. Biểu chiều sau khi tan học, Trần Dật và Tiết Sơn đi đón Đồng Đồng, chủ nhiệm lớp giao con bé vào tay hai người, liên tục khen cô nhóc ngoan ngoãn nghe lời, hiểu chuyện, học hành cũng rất nghiêm túc.

Ăn cơm tối xong, Trần Dật bóng gió hỏi Đồng Đồng ở trường có bạn nào nói lời lẽ khó nghe không? Con bé ngẫm nghĩ rồi gật đầu.

Trần Dật hỏi Đồng Đồng: "Vậy cháu có tức giận không?".

Con bé lắc đầu.

Trần Dật xoa đầu con bé: "Đồng Đồng của chúng ta giỏi quá, tương lai có thể nói chuyện, cười đùa, ca hát cùng các bạn, đúng không?".

Con bé ngẩn người nhìn Trần Dật, một lúc sau, khẽ gật đầu.

Tiết Sơn rửa mặt xong vào nhà, Trần Dật còn một cuốn sách cần bọc. Trước mặt cô là một đống giấy vụn màu hồng nhạt.

Biết Tiết Sơn vào, cô liếc mắt nhìn anh: "Anh ngủ trước đi, em dọn dẹp chỗ này đã".

Tiết Sơn không nhúc nhích, đứng im nhìn cô làm. Trần Dật cũng để mặc anh, tự làm cho xong mới lại gần, huých cùi chỏ vào người anh: "Đi thôi, đồ ngốc".

"Đồ ngốc" thoáng mỉm cười, khoác vai cô, hai người cùng bước vào phòng.

Màn đêm yên tĩnh, giống như vật dẫn tốt nhất để kể ra những bí mật.

***

Họ chờ đợi hai năm rưỡi ở trên núi không một chút tin tức.

Sau khi xa gia đình, Tiết Sơn không ngừng tìm cơ hội đi thăm họ nhưng không thành công.

Cuối cùng, trong một lần vận chuyển nha phiến ngang qua vườn cao su, Tiết Sơn mới có cơ hội. Lúc gần đi, Lý Phương đột nhiên quỳ xuống, khóc sướt mướt xin anh cứu A Hải. Bấy giờ anh mới biết, Tiết Hải bị nghiện.

Loại thuốc phiện này không chỉ phá hủy ý chí mà còn tiêu diệt triệt để Tiết Hải, sự tuyệt vọng mang đến hưng phấn, mang đến "dũng khí" để sống sót.

Hôm đó, Tiết Sơn kéo Tiết Hải đến bên vách núi, chỉ vào ruộng anh túc khắp đồi, cao giọng quát mắng: "Em xem những thứ kia là gì? Tất cả đều là thuốc phiện, tất cả đều là thứ hại người! Em không biết ư? Em bị điên rồi sao?".

Tiết Hải quỳ dưới đất, vẻ mặt cười như không cười: "Em biết, nhưng thế thì sao? Em không thể rời cái nơi quỷ quái này, sẽ phải sống cả đời ở đây, sống như những con chó. Chi bằng tìm chút việc cho vui, để cho mình sống vui vẻ một chút".

Cậu ngước lên nhìn ánh mắt giận dữ của Tiết Sơn, hỏi anh: "Anh, anh nói xem, chúng ta còn có thể về nhà không?".

Đôi mắt Tiết Sơn đỏ hoe: "Cứ cho là không thể về nhà thì em cũng không được trụy lạc như vậy".

"Có gì khác nhau đâu". Tiết Hải đột nhiên cao giọng: "Trở về thì sẽ bị bắt. Chúng ta đang buôn lậu thuốc phiện! Chúng ta đang giúp đỡ những kẻ buôn bán ma túy đấy anh ạ!".

Tiết Sơn buộc mình phải tỉnh táo: "Em phải tin anh, A Hải, chúng ta sẽ không sao đâu, chúng ta...".

"Đủ rồi". Tiết Hải cắt lời anh: "Em đã nghe anh nói quá nhiều những lời ấy rồi".

Tiết Sơn mặc kệ cậu, nói tiếp: "Em phải tin anh A Hải, em sẽ bỏ được ma túy. Chúng ta sẽ trở lại, nhất định sẽ được về nhà".

Tiết Hải nhìn anh, đột nhiên cười ha hả, cười đấy nhưng nước mắt tràn mi: "Cai nghiện à? Món này dễ cai thế sao, "hàng" chúng ta giấu được thì phải bán cho ai?".

Tiết Sơn ngồi xổm xuống trước mặt Tiết Hải, lúng túng nhắc đi nhắc lại: "Nhất định sẽ được, nhất định sẽ được".

Tiết Hải đẩy anh ra: "Có thể được ư? Anh không hút ma túy, nên không biết nó vốn đáng sợ như thế nào".

Thời gian dường như đình trệ, giữa núi rừng vắng vẻ, chỉ còn lại tiếng khóc nghẹn ngào của người đàn ông.

Thật lâu sau, Tiết Sơn mới chậm rãi mở miệng: "A Hải, em còn nhớ không? Trước kia anh từng hỏi em, nếu chân của em lành lặn, cho em chọn một nghề để làm cả đời. Lúc ấy, em đã nói với anh, em muốn trở thành một quân nhân, bảo vệ tổ quốc, bảo vệ người thân".

Nghe anh nói, Tiết Hải đưa hai tay che mặt, lắc đầu đau khổ: "Anh đừng nói nữa! Em đang bị nghiện, em không thể cai nghiện! Anh mới là quân nhân, em thì không phải! Đến bây giờ em cũng thế, vĩnh viễn không phải".

Tiết Hải ngẩng phắt đầu, ánh mắt đỏ rực nhìn Tiết Sơn, vẻ mặt nhăn nhó: "Anh nghĩ em có thể cai nghiện đúng không? Được thôi, vậy anh hút theo em đi, anh em mình cùng hút, xem ai có thể từ bỏ được?".

Ai cũng biết đây là một câu nói hồ đồ mất kiểm soát. Nhưng lúc này đây, Tiết Sơn lẳng lặng nhìn người giống anh như đúc, người đàn ông đã bị vận mệnh từ bỏ vô số lần, khiến người khác đưa ra quyết định hối hận.

Anh đáp: "Được, anh sẽ hút cùng em".
Bình Luận (0)
Comment