Sơn Thần - Phi Ảnh

Chương 11

Chương 11

Edit & beta: Cún

Lần trước, chúng ta đã nói đến việc Kim Thập Tam theo dõi tên tiểu nhị hành tung mờ ám, phát hiện ra hắn chính là tai mắt do “Hỏa Thiêu Thiên” cài vào quán trọ Phượng Lai. “Hỏa Thiêu Thiên” mưu đồ bắt cóc nhị tiểu thư nhà họ Dương để trao đổi lấy đôi sâm Long Phượng trong tay Dương Bát gia. Tuy nhiên, Kim Thập Tam lại không tiện báo cho Lỗ Cửu Đao biết chuyện này, vì có thể bại lộ thân phận đang nằm vùng trong phủ nhà họ Dương.

“Hỏa Thiêu Thiên” sai người giả làm bọn trộm cắp vặt trong giang hồ, bày mưu lừa mất hai cây bổng chùy bốn lá mà Lỗ Cửu Đao cùng đội ngũ mang đến Phụng Thiên, nhằm dụ họ đuổi theo. Nhưng Kim Thập Tam đã kịp thời ngăn cản. Không dừng lại ở đó, “Hỏa Thiêu Thiên” tiếp tục giở trò “điệu hổ ly sơn”, sai khiến bọn phường trộm cắp này ng ý để để dẫn đội cảnh vệ và đám pháo thủ của phủ nhà họ Dương và dẫn về phía nam trấn.

Lỗ Cửu Đao nhờ có lời khuyên can hết mực của Kim Thập Tam mới miễn cưỡng ở lại quán trọ, đóng chặt cửa, ngồi trong tiền sảnh chờ đợi tin tức. Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, dường như đội cảnh vệ đã bắt được tội phạm, kéo đến khách đi3m xin thưởng. Trong lòng hắn vui mừng khôn xiết, vội vàng bước ra mở cửa. Nhưng không ngờ, vừa mới tháo chốt cửa, cánh cửa đã bị xô bật ra…

Vài tên đại hán lực lưỡng xông vào, nhào tới người Lỗ Cửu Đao lúc này đã có phần lơi lỏng cảnh giác, không kịp phản ứng, liền bị đè ngã xuống đất. Hắn phản ứng rất nhanh, thân thủ cũng không tầm thường, nằm trên đất liền vung chân đá xoay một vòng, lập tức đá ngã hai tên. Ngẩng đầu th úc mạnh, hắn húc ngất luôn tên cướp đang đè trên người giữ chặt tay phải hắn.

Tay phải thoát khỏi kiềm chế, hắn lập tức thò vào thắt lưng rút ra một thanh phi đao, đâm thẳng vào hốc mắt tên cướp đang giữ tay trái mình. Tên cướp hét thảm một tiếng, buông tay rồi

Lỗ Cửu Đao bật dậy, vừa định rút thêm phi đao trong thắt lưng, bỗng một báng súng giáng mạnh vào mặt hắn. Cú đánh mạnh đến mức khiến mặt hắn tóe máu, lảo đảo lùi lại hai bước. Mắt hắn mờ đi, nhưng hai tay vẫn không ngừng hoạt động, rút phi đao ném liên tục. Chỉ nghe mấy tiếng kêu đau đớn vang lên, vài tên cướp trúng đao ngã lăn ra đất.

Đột nhiên, Lỗ Cửu Đao cảm thấy sau lưng lạnh buốt kèm theo cơn đau nhói. Một con dao găm đã đâm sâu vào hông hắn. Hắn theán tính lao về phía trước để thoát khỏi lưỡi dao, nhưng trước ngực lại bị một nhát đâm chí mạng khác. Người đâm hắn chính là Mã Toàn, kẻ giả làm tiểu đóng nhị trong quán trọ.

Lỗ Cửu Đao trừng mắt nhìn hắn, bỗng nhiên thân thể dấn mạnh về phía trước. Mã Toàn chưa kịp phản ứng, lưỡi dao của hắn đã xuyên thẳng qua người Lỗ Cửu Đao. Nhưng đồng thời, Lỗ Cửu Đao cũng đã áp sát hắn, hai tay siết chặt lấy cổ họng Mã Toàn. Mã Toàn hoảng hốt, cố rút dao ra nhưng không được. Chẳng mấy chốc, mặt hắn tái xanh, lưỡi thè ra.

Tên cướp đứng sau lưng Lỗ Cửu Đao thấy vậy, liền dốc hết sức đẩy mạnh con dao găm, nhấn toàn bộ lưỡi dao vào trong lưng hắn.

Lỗ Cửu Đao hét lên một tiếng thảm thiết, gục xuống tắt thở. Nhưng đôi tay hắn vẫn cứng ngắc siết chặt cổ Mã Toàn. Mấy tên cướp xúm lại gỡ ra một hồi lâu mới tách được hai người. Nhìn thấy Mã Toàn đã tắt thở từ lúc nào.

Lúc đó, “Hỏa Thiêu Thiên” bước vào quán trọ, liếc nhìn thi thể Lỗ Cửu Đao, cau mày. Hắn bày mưu mở cửa quán trọ để bắt sống Lỗ Cửu Đao mà không cần nổ súng, tránh kinh động người khác hoặc dẫn đến việc đội cảnh vệ kéo đến. Nhưng không ngờ, dù vậy cũng không thể bắt được hắn, lại còn khiến vài thuộc hạ bị thương. Tiếng thét trước khi chết của Lỗ Cửu Đao, bất cứ ai trong quán trọ nếu không bị điếc, đều có thể nghe thấy.

“Hỏa Thiêu Thiên” quay sang hỏi Lưu Tam, kẻ giả làm khách trọ đã ra tay ám toán Lỗ Cửu Đao: “Người vẫn ở trong đó chứ?”

Lưu Tam vội đáp: “Hai “hồng phiếu” đều có mặt, còn có thêm một đứa nhóc.”

Hỏa Thiêu Thiên quay sang nói với Tam đương gia: “Lão Tam, ngươi dẫn vài người canh giữ toàn bộ khách trọ, không cho ai ra vào!”

Sau đó hắn nói với Lưu Tam: “Ngươi dẫn đường, các huynh đệ theo ta qua viện phía đông!”

Kim Thập Tam, Dương Như Ý và Quyên Nhi ở trong phòng đều nghe rõ tiếng thét trước khi chết của Lỗ Cửu Đao.

Kim Thập Tam nghiêm giọng nói: “Giặc đã đến, các muội mau trốn đi!”

Dương Như Ý và Quyên Nhi liếc nhau, sắc mặt trắng bệch.

Kim Thập Tam cầm súng bước ra ngoài, liền nghe thấy tiếng huỳnh huỵch vang lên từ cửa viện phía đông. Hắn không chần chừ, lập tức nhắm thẳng vào cửa mà bóp cò. Chỉ nghe thấy hai tiếng kêu đau đớn, tiếng đập cửa lập tức dừng lại, có lẽ đã có tên cướp trúng đạn, những tên khác sợ hãi vội vàng né tránh.

Ngay sau đó, một tràng súng vang lên từ bên ngoài, bọn cướp đồng loạt nổ súng qua cánh cửa. Cánh cửa viện tuy đã bị bắn  phía đông hủng đầy lỗ đạn, nhưng vẫn còn rất chắc chắn, không hề đổ sập. Trong sân viện phía đông có một gốc cây to cỡ một người ôm, nằm ngay đối diện cửa.

Kim Thập Tam nấp chặt sau thân cây, đạn của bọn cướp xuyên qua cửa viện, nhưng chỉ găm vào thân cây mà thôi. Hễ tiếng súng của bọn cướp ngừng lại là hắn liền thò người ra bắn trả một phát, không cần gì nhiều, chỉ cần ngăn không cho bọn chúng xông cho vào là được

Trong lúc giằng co, có vài tên cướp định trèo tường vào trong, nhưng vừa thò được nửa người qua, Kim Thập Tam lập tức giơ súng bắn, một phát đạn nổ tung đầu tên cướp xấu số. Bọn cướp không ngờ hắn lại bắn chính xác đến vậy, sợ hãi không dám trèo tường nữa, chỉ đứng bên ngoài chửi rủa om sòm.

Một lúc sau, “Hỏa Thiêu Thiên” ra lệnh ném lựu đạn. Một quả lựu đạn từ bên ngoài ném vào, may nhờ có cây to che chắn, mảnh văng không làm bị thương Kim Thập Tam. Nhưng ngay sau đó, bọn cướp liên tiếp ném thêm mấy quả vào trong. Kim Thập Tam không ngờ bọn chúng lại có cả lựu đạn, biết rằng không thể giữ vững vị trí nữa, bèn nhanh chóng chạy về nội viện, đóng chặt cửa chính gian nhà, tắt đèn, lật bàn ghế, tủ kệ để chặn cửa lại.

Bọn cướp tiếp tục phá cửa viện phía đông, cuối cùng cũng đẩy được cửa ra, ùn ùn lao vào nội viện. Nhưng ngay khi chúng lao tới cửa gian nhà chính, hai tên đi đầu lập tức bị đạn bắn hạ. Một cướp rút lựu đạn ra định ném, “Hỏa Thiêu Thiên” liền tát cho hắn một cái và quát lớn: “Mẹ kiếp, tao cần nhị tiểu thư còn sống, chứ không cần một cái xác chết cháy!”

Hắn ra lệnh cho thuộc hạ vừa bắn áp chế, vừa từ từ tiến sát cửa phòng. Tiếng đạn bay vèo vèo xuyên qua cửa sổ, trúng vào trong nhà, khiến Dương Như Ý hoảng sợ, ngồi thụp xuống góc tường, hai tay ôm chặt tai, hét lên một tiếng.

“Hỏa Thiêu Thiên” sợ sẽ làm tổn thương người phụ nữ mà hắn muốn, lập tức ra lệnh ngừng bắn. Hắn nói vọng vào trong phòng: “Nhóc con, chỉ cần mày giao nhị tiểu thư ra đây, tao tuyệt đối không làm khó mày, còn cho mày hẳn hai trăm đồng bạc trắng để đi đường, thế nào?”

Bên trong vẫn im lặng không có động tĩnh. “Hỏa Thiêu Thiên” lại tiếp tục nói: “Các người không thể trốn thoát hà tất phải chống cự vô ích? Bọn tao sẽ không làm hại nhị tiểu thư, cũng sẽ không làm hại đến cậu!” Vừa nói, đến mày vừa lặng lẽ ra hiệu cho Lưu Tam.

Lưu Tam dẫn theo hai tên cướp lén lút bò đến cửa phòng, cố sức đẩy nhưng cửa hoàn toàn không nhúc nhích. Từ bên trong, Kim Thập Tam nổ súng, lại hạ thêm một tên. Lưu Tam liền bảo tên còn lại đứng ngoài cửa đánh lạc hướng Kim Thập Tam, còn hắn thì cầm súng lục, bất ngờ xô cửa sổ, lật mình nhảy vào trong phòng.

Hắn khá lanh lợi, tính toán rằng sau khi vào phòng sẽ lăn mấy vòng để tránh đạn rồi mới bắn hạ Kim Thập Tam. Nhưng không ngờ Kim Thập Tam đã đoán trước được chiêu này, chờ sẵn dưới cửa sổ. Vừa lúc Lưu Tam chạm đất, hắn lập tức bị Kim Thập Tam ghì chặt. Hắn vừa há miệng định kêu lên, cổ họng đã lạnh buốt, rồi đau nhói. Một nhát dao sắc bén rạch ngang cổ, Lưu Tam lập tức gục xuống, mất mạng ngay tại chỗ.

Sau một hồi vật lộn, bọn cướp thương vong không ít, nhưng vẫn không sao đột phá lớp phòng thủ bên trong căn phòng. “Hỏa Thiêu Thiên” vừa tức giận vừa lo lắng, mồ hôi túa ra. Hắn hiểu rằng nếu cứ kéo dài thêm thì đội cảnh vệ và đội bảo vệ mỏ, thậm chí quân trú phòng ở Hưng Kinh có thể sẽ kéo tới. Khi đó, đừng nói là bắt người, ngay cả mạng của chính hắn và đồbản thânn cũng khó giữ.

Hắn liền lớn tiếng quát vào trong nhà: “Thằng ranh con! Nếu còn không chịu đầu hàng, tao sẽ đốt sạch căn nhà này!”

Quyên Nhi nghe vậy, hoảng sợ hỏi: “Anh Thập Tam, bọn chúng định phóng hỏa, làm sao đây?”

Kim Thập Tam trầm giọng đáp: “Không đâu. Chúng tốn công sức lớn như vậy, chết bao nhiêu người rồi, tuyệt đối không chấp nhận để nhị tiểu thư chết cháy đâu.”

Hắn bèn cất giọng khiêu khích: “Đại đương gia, muốn đốt thì cứ đốt! Ông đây còn đang thấy lạnh, muốn sưởi ấm một chút đây!”

“Hỏa Thiêu Thiên” nghiến răng tức tối: “Quả nhiên là thằng ranh nhà ngươi! Mẹ kiếp, mày nghĩ tao không dám đốt chắc? Tao đã xé xác không ít “hồng phiếu”, có thêm hai đứa trong nhà cũng chẳng sao!”

Kim Thập Tam cười lớn: “Hahaha! Đại đương gia biết rõ mà, nhị tiểu thư nhà họ Dương đâu phải loại “hồng phiếu” tầm thường? Cô ấy đáng giá cả một tòa thành đấy! Tôi cũng biết rõ lý do các người đến trấn Phượng Hoàng này, đại đương gia chắc chắn không muốn làm chuyện “gà bay trứng vỡ”… ồ không, phải gọi là “lấy đá đập chân mình” mới đúng.”

Hỏa Thiêu Thiên” nghe vậy, ngẫm nghĩ một lúc rồi cười nói: “Nếu đã vậy, chi bằng mày giao người cho tao. Tao đảm bảo sau khi đạt được thứ mà tao muốn, sẽ chia cho mày một phần.”

Thập Tam lạnh lùng đáp: “Đại đương gia định lấy gì ra để đảm bảo? Dùng đám súng ống trong tay các ông à? Haha! Hôm nay tôi đơn thương độc mã, bị vây trong căn phòng tối tăm này, không dám tin vào mấy lời hứa suông của ông đâu. Núi không xoay thì nước xoay, sau này có khi tôi cũng cần nhờ cậy đến đại đương gia. Tôi nói đến đây thôi, đại đương gia là người thông minh, tự khắc hiểu.”

“Hỏa Thiêu Thiên” đưa tay sờ vào con mắt trái đã bị hỏng của mình, trên mặt nở nụ cười dữ tợn. Hắn nghĩ thằng nhóc này vốn đi theo Kim Bất Hoán vào rừng, xem ra mục đích trà trộn vào nhà họ Dương cũng giống mình, chính là vì đôi sâm Long Phượng.

Nghĩ lại mà hối hận, lúc trước không hiểu được giá trị thực sự của “Thần Long Nhị Trụ Hương”, nên mới bán nó cho Dương Bát gia với giá hai vạn đồng đại dương. Bây giờ phải dẫn quân đến bắt cóc ‘hồng phiếu’ để ép Dương Bát gia giao dịch thêm lần nữa, vậy mà lại bị thằng nhóc này phá hỏng kế hoạch. Trong lòng hắn căm hận vô cùn vô cùng, nhưng lại không làm gì được thằng nhóc đó.

Hắn đang do dự thì đột nhiên tam đương gia vội vàng chạy vào, báo cáo: “Đại ca, ‘liệu thủy’ (tiếng lóng của bọn cướp, ám chỉ người canh gác hoặc giám sát) vừa báo tin, ‘điếu tử’ (từ lóng được bọn cướp sử dụng để chỉ các sĩ quan và binh lính) đã quay lại, không quá một khắc nữa sẽ tới đây. Chúng ta phải rút lui thôi!”

Hắn nhìn về phía căn nhà tối đen của nội viện, hỏi: “Sao rồi? Vẫn chưa bắt được à?”

“Hỏa Thiêu Thiên” không ngờ quân cảnh vệ lại quay lại sớm hơn dự tính, tức giận gật đầu nói: “Bị một thằng ranh con phá hỏng hết mọi chuyện!”

Nghĩ ngợi một chút, hắn cắn răng dậm chân nói: “Còn núi sông là còn nước non, giữ lại mạng thì không lo thiếu cơ hội! Lão tam, bảo ‘bính tiên tử’ (từ lóng được bọn cướp sử dụng để chỉ anh em của chúng) lập tức rút lui!”

Chẳng mấy chốc, bọn cướp rút đi sạch sẽ, ngay cả thi thể và thương binh cũng không để lại. Trong sân yên tĩnh trở lại. Một lát sau, một nhóm đông người tràn vào viện phía Đông của khách đi3m. Mộtquán trọ vang lên: “Lục soát kỹ vào, xem còn ai khả nghi hay thứ gì đáng nghi không!”

Kim Thập Tam dời đồ đạc chặn cửa ra, mở cửa nói: “Đội trưởng Thường, lũ cướp đã rút đi hết rồi. Nhị tiểu thư vẫn ở trong phòng, không thể kinh động cô ấy!”

Đội trưởng Thường sững người, rồi trên mặt lộ vẻ nhẹ nhõm, chắp tay nói: “Đúng là may mắn! Tôi cứ lo nhị tiểu thư đã rơi vào tay bọn cướp rồi, hóa ra người tốt tự có trời phù hộ!”

Ông ta ra hiệu cho thuộc hạ ngừng lục soát, rồi quay sang Kim Thập Tam nói: “Vị huynh đệ đây họ Trần phải không? Trần huynh đệ, nhờ huynh chuyển lời hỏi thăm của tôi đến nhị tiểu thư. Tôi lập tức dẫn quân đuổi theo bọn cướp! Trấn trưởng Giang và đội trưởng Đường của đội bảo vệ mỏ sắp tới rồi, ngay cả đoàn trưởng Thẩm ở Hưng Kinh cũng đã điều binh tới đây. Chỉ là… Lỗ gia, cùng với một nhóm huynh đệ trong phủ… đều…” Ông ta thở dài, không nói hết câu.

Kim Thập Tam gật đầu. Việc Lỗ Cửu Đao cùng Phùng Liên Khánh, Triệu Liên Hải và đám người kia chết vốn đã nằm trong dự liệu của hắn, nhưng bây giờ nghe được tin xác thực, dù sao cũng đã từng chung sống với họ một thời gian, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bã. Đặc biệt là Lỗ Cửu Đao, một hảo hán thực thụ, nhưng lại trúng bẫy của bọn tiểu nhân mà chết, thực sự đáng tiếc, đáng than thở.

Hắn trở về phòng kể lại cho Dương Như Ý và Quyên Nhi. Dương Như Ý sau khi hoàn hồn cũng không khỏi cảm thấy thương cảm. Còn Quyên Nhi thì tròn mắt nhìn hắn, nói: “Trần Thập Tam, lời vừa rồi của anh là có ý gì vậy? Hình như anh có quen với tên thủ lĩnh của đám thổ phỉ kia… gọi thế nào ấy nhỉ? “Bì đại đương gia” gì đó. Anh thật sự định giao tiểu thư cho hắn và chia hoa hồng à?”

Kim Thập Tam cười khổ, nói: “Ta chỉ đùa giỡn với bọn thổ phỉ để kéo dài thời gian thôi, sao có thể thật sự giao hai người ra được! Tên thủ lĩnh bọn chúng có biệt danh là “Hỏa Thiêu Thiên”, là một tên cướp khét tiếng ở dãy núi Dã Vân, giết người phóng hỏa không chuyện gì là không làm cả. Thôn Trần Gia của tôi cũng từng bị chúng kéo đến cướp bóc một lần. Ta từng giáp với mặt hắn nên đương nhiên là nhận ra.”

Quyên Nhi bĩu môi, nói: “Hừ, anh là người nhiều tâm kế, biết đâu có ngày anh lại thấy tiền sáng mắt, thật sự bán chúng tôi đi! Tiểu thư, cô nói có phải không?”

Dương Như Ý chỉ khẽ mỉm cười, nói: “Ta tin anh Thập Tam!”

Câu nói này rất đơn giản, nhưng lại chứa đựng sự tin tưởng vô hạn. Kim Thập Tam nghe vậy, trong lòng bỗng thấy ấm áp, không biết phải nói gì.

Quyên Nhi lè lưỡi, làm mặt quỷ trêu chọc hắn.

Trấn Phượng Hoàng trong mười năm qua chưa từng xảy ra vụ “đập lửa sáng” nào (tiếng lóng giang hồ, chỉ việc công khai xông vào nhà dân cướp bóc, bắt cóc). Lần này có đến mười mấy mạng người thiệt mạng, mà toàn là người của nhà họ Dương.

Trấn trưởng Giang và đội trưởng Thường đương nhiên cảm thấy áp lực nặng nề. Hơn nữa, đến giờ vẫn chưa làm rõ đám thổ phỉ này thuộc nhóm nào, đội trưởng Thường lại càng mất mặt. May mắn là nhị tiểu thư nhà họ Dương không hề hấn gì, có thể xem là trong họa có phúc.

Kim Thập Tam biết rõ đội trưởng Thường hò hét đòi phái người đuổi theo bọn cướp chẳng qua chỉ là dọa nạt, dù có muốn đuổi cũng không thể đuổi kịp. Hắn không vạch trần, chỉ bàn bạc với Liên trưởng Lý đến từ Hưng Kinh, nhờ ông ta đưa ba người bọn họ cùng linh cữu của các pháo thủ nhà họ Dương về Phủ Tùng.

Liên trưởng Lý vốn đã nghe danh nhà họ Dương ở Quan Đông, bình thường ông ta ở cấp bậc này muốn kết thân cũng chẳng có cơ hội. Nay có dịp hiếm có, lại biết Dương Bát gia xưa nay hào phóng, lần này dẫn quân hộ tống nhị tiểu thư nhà họ về, tất nhiên sẽ nhận được khoản thù lao hậu hĩnh, vậy thì còn gì phải do dự? Ông ta lập tức vui vẻ đồng ý.

Kim Thập Tam cùng Dương Như Ý, Quyên Nhi khởi hành ngay trong ngày, đường đi xóc nảy không cần nhắc đến. Về đến nhà họ Dương, Dương Bát gia nghe tin xảy ra chuyện lớn như vậy, vừa kinh hãi vừa phẫn nộ.

Ông ta dùng số tiền lớn cảm tạ đoàn hộ tống của Liên trưởng Lý, rồi sắp xếp hậu sự cho các pháo thủ đã hy sinh. Sau đó quay lại hỏi kỹ Dương Như Ý và Quyên Nhi về diễn biến và nguyên nhân sự việc.

Hai người đều không rõ, chỉ nói nếu không có Kim Thập Tam một mình chống lại bọn cướp, e rằng họ đã sớm rơi vào tay thổ phỉ. Nhắc đến sự hiểm nguy trong đêm hôm ấy, hai người vẫn còn bàng hoàng, dành hết lời cảm kích và ca ngợi Kim Thập Tam.

Quyên Nhi kể lại, nghe giọng điệu của Kim Thập Tam lúc ấy, dường như hắn nhận ra tên cầm đầu bọn cướp chính là đại đương gia “Hỏa Thiêu Thiên” của dãy núi Dã Vân. Dương Bát gia giật mình, thì ra là hắn! “Hỏa Thiêu Thiên” vốn luôn được nhà họ Dương che chở, nếu không thì từ lâu đã bị đoàn phòng vệ Phủ Tùng của Từ Tùng Nhân tiêu diệt.

Bình thường ông ta vẫn hay chu cấp tiền bạc cho tên này, một là để mua sự bình yên, hai là dùng đám thổ phỉ này làm những việc không tiện ra mặt. Trước đây, chính ông ta đã thuê bọn chúng đi chặn giết Kim Bất Hoán.

Khi trở về, “Hỏa Thiêu Thiên” nói rằng người của Kim Bất Hoán đã bị hắn giết sạch, nhân sâm cũng đã lấy được, đôi bên coi như tiền trao cháo múc. Vậy mà lần này, không hiểu vì sao hắn lại nảy sinh ý đồ xấu, dám liều lĩnh đến mức bắt cóc con gái mình, chẳng lẽ hắn thực sự muốn trở mặt với nhà họ Dương?

Trong lòng Dương Bát gia suy tính đủ điều, nhưng trên mặt không lộ ra chút sơ hở nào, chỉ hòa nhã hỏi Quyên Nhi: “Tên Trần Thập Tam này làm sao nhận ra tên cướp đó?”

Quyên Nhi lắc đầu đáp: “Con cũng không rõ lắm, hình như hắn nói rằng đám thổ phỉ này từng cướp phá quê nhà hắn, thôn Trần Gia, nên hắn nhận ra tên cầm đầu.”

Dương Bát gia thấy không thể hỏi thêm gì nữa, bèn dặn Quyên Nhi chăm sóc tiểu thư nghỉ ngơi. Đợi hai người họ rời đi, ông lập tức sai người gọi Trần Thập Tam đến gặp.

Kim Thập Tam theo Hàn Tứ gia đi vào nội viện của phủ Dương. Đây lại là một khu nhà ba lớp sân, liền kề một hoa viên rộng hơn chục mẫu. Hắn theo Hàn Tứ gia vòng vèo qua các con đường nhỏ, trong lòng âm thầm ghi nhớ vị trí từng dãy nhà, lối đi, mãi một lúc lâu mới đến gian chính của Dương Bát gia.

Đây là một tòa nhà năm gian rộng rãi, nền lát gạch xanh, đại sảnh bày hai hàng ghế gỗ hoa lê. Chính giữa không treo tranh hổ xuống núi, cũng chẳng treo đại bàng dang cánh, lại càng không phải phúc lộc thọ hỷ, mà chỉ có một bức họa thần núi, Tôn Lương. Phía dưới bức họa, trên chiếc ghế đại sư, một người ngồi ngay ngắn, chính là Dương Bát gia.

Hàn Tứ gia dẫn Kim Thập Tam vào bái kiến. Dương Bát gia cất tiếng hỏi: “Lão Tứ, thằng nhóc này là do ngươi tuyển vào à?”

Hàn Tứ Gia cúi người đáp: “Dạ phải, thưa Bát gia. Tên nhóc này tên Trần Thập Tam, quê ở thôn Trần Gia. Nhà hắn gặp tai họa, cả gia đình đều mất mạng, hắn trốn chạy đến Phủ Tùng.

Đúng lúc ấy, đại tiểu thư thành thân, tôi liền nhận hắn vào phủ Dương làm công tạm thời. Sau thấy hắn thật thà chăm chỉ, tôi mới để hắn chính thức làm việc trong phủ. Ban đầu hắn chỉ phụ bếp ở ngoại viện, sau này do bắn súng giỏi, võ nghệ cũng không tệ, nên được Lỗ Cửu Đao chọn vào đội pháo thủ, còn giao nhiệm vụ hộ tống đại thiếu gia và nhị tiểu thư đi Phụng Thiên.”

Dương Bát Gia lại hỏi: “Đã chính thức vào phủ Dương, vậy chắc ngươi phải biết rõ gốc gác của hắn chứ?”

Kim Thập Tam là người do Tiêu Tam Lại Tử tiến cử vào phủ Dương làm công việc tạm thời, bản thân Hàn Tứ gia chưa từng trực tiếp đưa vào. Sau đó cũng chính Tiêu Tam Lại tử giới thiệu, Hàn Tứ gia mới để Kim Thập Tam chính thức vào phủ, hoàn toàn không thể nói là đã biết rõ gốc gác, cũng chưa từng điều tra gì.

Nhưng chuyện này làm sao hắn có thể nói thẳng với Dương Bát gia được? Chẳng khác nào tự vả vào mặt mình. Hơn nữa, Kim Thập Tam xưa nay làm việc chắc chắn, lại thường xuyên hiếu kính hắn, lần này còn vì bảo vệ nhị tiểu thư mà lập công lớn, hắn lại càng không muốn làm người xấu, bèn gật đầu nói: “Đúng vậy, đứa nhỏ này tôi đã tìm hiểu qua, quả thực là con nhà lương thiện.”

Dương Bát Gia “ừm” một tiếng, nói: “Được rồi, ngươi đi làm việc đi, để nó ở lại.”

Hàn Tứ gia đáp một tiếng, rồi xoay người bước ra ngoài.

Dương Bát gia đứng dậy, khoanh tay sau lưng, đi một vòng quanh Kim Thập Tam. Kim Thập Tam đứng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng, nhưng trong lòng lại thấp thỏm không yên.

Mãi một lúc lâu sau, Dương Bát gia mới mở miệng hỏi: “Ngươi đã là người thôn Trần gia, vậy bản lĩnh võ nghệ và súng pháp này học từ ai?”

Kim Thập Tam hơi cúi người, đáp: “Bẩm Bát gia, tôi học từ cậu ruột của mình. Nhà chúng tôi vốn là người Thương Châu, Trực Lệ. Cậu tôi từ nhỏ đã tập võ, sau này đầu quân, từng phục vụ trong đội cận vệ của Đại Tổng Thống Viên ở Bắc Kinh mấy năm.

Sau khi Đại Tổng Thống Viên qua đời, đội cận vệ bị giải tán, cậu tôi cũng không làm nữa, dẫn cả nhà tôi chạy sang Quan Đông. Hai năm gần đây, cậu tôi vẫn làm một số việc buôn bán da thú, nhân sâm, dược liệu ở Quan Đông, không có chỗ ở cố định, cũng rất ít khi về quê thôn Trần gia.

Năm ngoái, thôn Trần Gia gặp đại nạn, người chết gần hết, số ít còn sống cũng lưu lạc khắp nơi. Tôi vất vả lắm mới chạy nạn đến Phủ Tùng, may mắn nghe nói đến hôn sự của đại tiểu thư, mới có cơ hội vào phủ Dương, kiếm được bát cơm ăn. Lần này tôi nghe người ta nói cậu tôi đang ở Phụng Thiên, nên muốn nhân dịp hộ tống nhị tiểu thư, tiện thể đến Phụng Thiên tìm ông ấy. Không ngờ giữa đường lại gặp chuyện này. May nhờ có uy phong của Bát gia và phúc lớn của nhị tiểu thư, chúng tôi mới thoát khỏi kiếp nạn này.”

Dương Bát gia nghe Kim Thập Tam nói rành rọt có đầu có đuôi, liền vuốt chòm râu dê dưới cằm, lại hỏi: “Nghe nói ngươi nhận ra đại đương gia của đám thổ phỉ kia chính là “Hỏa Thiêu Thiên” ở dãy núi Dã Vân?”

Kim Thập Tam gật đầu, nói: “Đúng vậy. Ba năm trước, “Hỏa Thiêu Thiên” từng đến thôn Trần gia để “đập lò”. Khi đó, tôi cùng cậu ruột và đám đàn ông trong thôn đã giao chiến với hắn, nên nhận ra ngay. Lần đó, họ Bì không “đập lò” (thuật ngữ trong giới thổ phỉ, chỉ việc công phá và cướp bóc một thôn trại, đại viện hay pháo đài) được, hắn rất khâm phục thủ đoạn của cậu tôi.

Cậu tôi cũng biết không thể đắc tội quá mức với bọn thổ phỉ hung hãn này, nên đã tập hợp dân làng, gom góp một nghìn đồng đại dương đưa cho hắn, xem như cầu hòa, khi ấy hắn mới chịu rút đi. Ai ngờ bọn thổ phỉ không diệt được thôn Trần gia, nhưng một trận thiên tai ập đến, cả thôn gần như bị xóa sổ. Thật đúng là ông trời không có mắt.”

Dương Bát gia ngồi xuống chiếc ghế thái sư, nói: “Nếu đã vậy, từ nay hãy làm việc thật tốt ở phủ Dương! Ngươi còn trẻ mà đã có bản lĩnh như vậy, ta đương nhiên không thể để phí tài năng của ngươi. Lần này ngươi lập công lớn, hãy ở bên cạnh ta làm thân tín đi! Tiền công mỗi tháng sẽ tăng gấp đôi, thế nào?”

Làm thân tín của Dương Bát gia rõ ràng tốt hơn nhiều so với làm pháo thủ ở ngoại viện. Không chỉ địa vị cao, đãi ngộ tốt, thường xuyên được ban thưởng, mà quan trọng nhất là có thể đi theo Dương Bát gia xuất nhập, thậm chí tự do ra vào nội viện. Kim Thập Tam mừng rỡ, cúi người nói: “Cảm tạ ân điển của ngài!”

Người trong ngoại viện nghe tin Kim Thập Tam được thăng chức đều đến chúc mừng, Tiêu Tam Lại tử còn mở tiệc thiết đãi, thái độ đã có phần nịnh bợ. Ngay cả Hàn Tứ gia cũng tỏ ra thân thiết với hắn, không còn giữ dáng vẻ bề trên như trước. Kim Thập Tam là người hòa đồng, hào phóng, quan hệ với mọi người đều khéo léo, nên không ai trong phủ Dương không khen hắn.

Người vui mừng nhất dĩ nhiên là nhị tiểu thư Dương Như Ý. Cô không quan tâm anh Thập Tam có được thăng chức hay không, mà chỉ vui vì từ nay có thêm nhiều cơ hội gặp hắn.

Chớp mắt đã hơn một tháng trôi qua. Dù Kim Thập Tam được coi như cá gặp nước trong phủ Dương, đi khắp nơi, thậm chí đã vào cả phòng ngủ của Dương Bát gia, nhưng vẫn không thể tìm ra nơi cất giữ sâm bảo. Hắn lại nghĩ, liệu nhà họ Dương đã mang “Thần Long Nhị Trụ Hương” gửi vào hiệu sâm nào để bán chưa? Nhưng chỉ là một thân tín bên cạnh Dương Bát gia, hắn nào có cơ hội điều tra những tin tức này.

Ngày mùng tám tháng Sáu, có mấy lái buôn sâm từ Ninh Cổ Tháp đến giao dịch tại chợ sâm Phủ Tùng. Dù nhân sâm của Ninh Cổ Tháp không nổi tiếng bằng sâm núi Trường Bạch, nhưng cũng là một trong những loại sâm danh tiếng ở Quan Đông. Theo quy tắc do Bang Sâm Trường Bạch đặt ra, những củ sâm từ bốn lá trở lên khi mang đến Phủ Tùng giao dịch trước tiên phải đưa qua hiệu sâm của nhà họ Dương thẩm định.

Dương Đình Hiên, con trai Dương Bát gia, khi kiểm tra hàng đã phát hiện trong số đó có một củ sâm bốn lá “Tướng quân bốn tay” và một củ sáu lá “Sương tháng Sáu”.

Đối phương ra giá chỉ tám nghìn đồng đại dương cho cả hai củ sâm này. Hiện tại, một củ sâm bốn lá bình thường trên thị trường ít nhất cũng đáng giá một nghìn hai trăm đồng đại dương, mà “Tướng quân bốn tay” lại là loại thượng phẩm trong dòng sâm bốn lá, tuổi đời trên ba mươi năm, có thể bán đến ba nghìn đồng đại dương.

Còn củ “Sương tháng Sáu” lại càng quý hiếm, nhìn phần gốc có thể đoán ít nhất đã bốn mươi năm tuổi, trên thân có vân lõm hình đùi gà đặc trưng, đặc biệt là phần rễ tua rua điểm đầy hạt trân châu trắng, trông như được bao phủ bởi một lớp sương mỏng. Loại sâm này thường được thu hoạch vào tháng Sáu âm lịch, nên có tên gọi “Sương tháng Sau”, là hàng thượng phẩm trong dòng sâm sáu lá, giá trị có thể lên tới bảy, tám nghìn, thậm chí một vạn đồng đại dương.

Dương Đình Hiên thầm cười mấy lái buôn kia là dân “không tử” (thuật ngữ giang hồ, chỉ người ngoại đạo hoặc kẻ không thuộc giới buôn sâm), nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, cố tình ép giá. Kết quả, hắn mua được cả bảy củ sâm với giá chỉ tám nghìn đồng đại dương, trong đó có hai củ sâm quý trên, cảm thấy mình đã kiếm được món hời lớn.

Dương Đình Hiên vô cùng đắc ý, mang cả bảy củ về để Dương Bát gia giám định. Dương Bát gia xưa nay vốn không hài lòng với đứa con trai ham ăn chơi, không mấy chú t@m đến việc làm ăn này. Nay thấy hắn làm được một vụ giao dịch có lời lớn, nhất là thu mua được hai củ sâm quý, liền vui vẻ ra mặt. Lúc ông đang xem xét kỹ lưỡng, Kim Thập Tam đứng bên cạnh bỗng khẽ hửm một tiếng.

Dương Bát gia quay sang hỏi: “Trần Thập Tam, ngươi cũng biết xem sâm à?”

Kim Thập Tam ngượng ngùng đáp: “Không dám nhận là hiểu rõ. Nhưng cậu ruột tôi từng làm người chuyên đào sâm hoang vài năm, có dạy tôi một vài cách phân biệt nhân sâm.”

Dương Bát Gia lập tức hứng thú, cười nói: “Ồ? Vậy ngươi thử xem bảy củ sâm này thế nào?”

Kim Thập Tam chăm chú quan sát, rồi dùng tay sờ nắn, cân nhấc một hồi, sau đó thở dài nói: “Có lẽ lần này thiếu gia Đình Hiên đã sơ ý để mất châu báu, bị người ta lừa rồi.”

Dương Đình Hiên trừng mắt quát: “Bớt nói linh tinh đi! Ngươi biết cái quái gì chứ?”

Dương Bát gia phất tay ngăn con trai lại, bảo Kim Thập Tam: “Ngươi cứ nói đi, hắn bị lừa ở chỗ nào?”

Kim Thập Tam cúi đầu đáp: “Dạ, mong Thiếu gia Đình Hiên thứ lỗi cho sự mạo phạm của tôi. Tôi thực ra cũng chỉ là một kẻ ngoại đạo, chỉ xin mạn phép đưa ra ý kiến cá nhân, mong Bát gia và thiếu gia chỉ giáo.”

Hắn chỉ vào năm củ sâm bình thường còn lại, nói: “Năm củ này đều dưới bốn lá, nhưng thuộc loại “đăng đài tử” thượng phẩm, cộng lại cũng đáng giá khoảng một ngàn đồng đại dương, cho thấy thiếu gia Đình Hiên cũng có con mắt tinh tường. Có lẽ vì bị món lợi nhỏ này làm mờ mắt, nên thiếu gia đã quên mất rằng “Tướng quân bốn tay” và “Sương tháng Sáu” mới là trọng điểm thật sự.”

Dương Đình Hiên lạnh lùng cười nói: “Ai mà quên được? Ta chính là nhắm vào hai củ sâm trân bảo đó, còn năm củ kia chẳng qua là vơ cỏ bắt con thỏ thôi. Đã có thể chiếm lợi sao lại không?”

Kim Thập Tam khiêm tốn đáp: “Vâng, vâng. Nhưng thiếu gia thấy săn mồi thì vui mừng, chỉ chăm chăm mặc cả với đám lái buôn kia mà không để ý kỹ. Ngài chỉ đếm thấy củ “Tướng quân bốn tay” này có hơn hai mươi đốt rễ, nhưng lại không sờ kỹ xem phần gốc có tròn trịa hay không, cũng không quan sát kỹ lớp vỏ có bị nhuộm màu hay không.

Củ “Tướng quân bốn tay” này đã bị làm giả màu vỏ, chỉ cần chà xát một chút là lộ ra bên trong thực chất có màu vàng nhạt. Còn về củ “Sương tháng Sáu”, tuy hình dáng bề ngoài không tệ, phần rễ cũng trông có vẻ dày đặc những hạt trân châu, nhưng ngài xem…”

Hắn bỗng nhiên giật mạnh hai sợi rễ từ củ sâm xuống.

Dương Đình Hiên không kìm được hô lên một tiếng kinh hãi. Ai trong nghề cũng biết, sâm trân bảo nếu bị gãy rễ sẽ mất giá trị rất lớn. Nhưng Kim Thập Tam bình tĩnh nói: “Ngài xem, rễ sâm này rất dễ bị bứt đứt, hơn nữa phần đứt gãy lại có màu trắng nõn, mọng nước. Đây tuyệt đối không phải là sâm núi lâu năm.”

Dương Đình Hiên sững sờ, không nói nên lời.

Dương Bát gia từ đầu đến cuối vẫn im lặng lắng nghe, sắc mặt trầm như nước. Một lúc lâu sau, ông bỗng bật cười, nói: “Hay lắm! Không ngờ Trần Thập Tam ngươi lại là một tay sành sỏi trong việc giám định sâm! Lần này tuy Đình Hiên có lẽ mất vài nghìn đồng đại dương, nhưng lại giúp ta phát hiện ra một nhân tài, vậy cũng không tính là thiệt thòi.”

Ông quay sang Dương Đình Hiên, tiếp tục nói: “Nhìn xem, học nghệ không tinh, lại tham cái lợi nhỏ, kết quả là thế này đây. Con không cần buồn bực, càng không được oán hận Trần Thập Tam vì khiến con mất mặt. Ta thấy nên để Trần Thập Tam lên tổng hiệu làm nhị chưởng quầy, giúp con kiểm tra hàng hóa, kiểm soát chất lượng. Con phải khiêm tốn hơn, chịu khó học hỏi hắn.”

Kim Thập Tam vội vàng đáp: “Không dám, không dám. Tôi chỉ là vô tình đoán trúng, thật ra cũng không hiểu sâu, chỉ là nói bừa, mong Bát gia và thiếu gia lượng thứ.”

Mặt Dương Đình Hiên đỏ bừng lên, đột nhiên đập bàn một cái, căm giận nói: “Đám không tử từ nơi khác dám đến lừa ngay trên đầu nhà họ Dương chúng ta! Chắc bây giờ bọn chúng vẫn chưa đi xa, ta sẽ dẫn theo một nhóm huynh đệ đi bắt chúng về.”

Nói xong liền đứng bật dậy định rời đi.

Nhưng Dương Bát gia chỉ khoát tay, lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi. Mất vài nghìn đồng đại dương thì đã sao? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, người ta sẽ nói nhà họ Dương chúng ta không có bản lĩnh, nhìn nhầm hàng rồi lại dùng vũ lực đòi lại, vậy mới là mất mặt.”

Ông quay sang Kim Thập Tam, dặn dò: “Cứ quyết định như vậy đi. Ngươi hãy giúp đỡ thiếu gia thật tốt, nhà họ Dương sẽ không bạc đãi ngươi đâu.”

Bình Luận (0)
Comment