Sơn Thần - Phi Ảnh

Chương 13

Chương 13

Edit & beta: Cún

Ở phần trước, chúng ta đã nói đến việc Kim Thập Tam không thể tìm thấy dấu vết của “Thần Long Nhị Trụ Hương” tại tổng hiệu nhà họ Dương. Tuy nhiên, hắn lại vô tình nghe được từ miệng Dương Như Ý rằng trong phủ nhà họ Dương có một kho báu bí mật, nằm trong nơi ở của Dương Bát gia. Chỉ có điều, để mở được kho báu này, cần hai chiếc chìa khóa do Dương Bát gia và Dương Đình Hiên giữ, phải đồng thời tra vào ổ mới có thể mở được.

Kim Thập Tam còn đang lo lắng chưa tìm ra cách thì không ngờ Lục Hợp Đường ở kinh thành lại đến Phủ Tùng mua sâm. Khi xem qua số nhân sâm do tổng hiệu nhà họ Dương dâng lên, bọn họ đều cười lạnh, lắc đầu chê bai, nói thẳng rằng họ muốn bỏ ra số tiền lớn để mua một củ sâm “Tuyết tháng Sáu” mà Dương Bát gia đang cất giữ.

Dương Đình Hiên lập tức giao chìa khóa của mình cho Kim Thập Tam, lệnh cho hắn vào bẩm báo với lão gia, mở kho lấy sâm. Khi Kim Thập Tam quay lại phủ Dương, Dương Bát gia vì bệnh nặng không dậy nổi nên đã trao luôn chiếc chìa khóa của mình cho hắn, lệnh hắn tự mở kho.

Thiên thời địa lợi, Kim Thập Tam mừng như điên, quyết định sau khi lấy được “Thần Long Nhị Trụ Hương”, sẽ ra tay giết luôn Dương Bát gia đang bệnh nặng.

Không ngờ đây lại là một cái bẫy do Dương Bát gia giăng sẵn để thử lòng Kim Thập Tam! Không những không tìm được “Thần Long Nhị Trụ Hương”, hắn còn bị Dương Đình Hiên dẫn người đến bắt giữ, tra hỏi lai lịch. Kim Thập Tam dù chịu đủ cực hình nhưng vẫn cắn răng không nhận.

Dương Bát gia hết cách, cuối cùng giao hắn cho quan phủ Phủ Tùng giam giữ.

Kim Thập Tam chậm rãi tỉnh lại, đầu óc choáng váng, không biết mình đang ở đâu, cũng chẳng rõ đã trôi qua bao lâu.

Hắn mở mắt, tầm nhìn vẫn còn mơ hồ, chỉ thấy trước mặt có ánh sáng vàng vọt lay động. Hắn muốn ngồi dậy, nhưng vừa cử động liền cảm thấy toàn thân như bị xé nát, đau đớn đến mức không nhịn được mà rên lên: “Ui da, ui da…”

Một giọng nói thô lỗ vang lên bên cạnh, lạnh lùng nói: “Đúng là đồ nhát gan, chút vết thương ngoài da mà đã khóc lóc như cha chết mẹ chết rồi.”

Kim Thập Tam dần dần lấy lại thị giác, quan sát xung quanh. Hắn phát hiện mình đang ở trong một nhà lao chật hẹp, tường đều xây bằng những tảng đá thô ráp, nền đất cũng được lát bằng những phiến đá lớn. Ngay sát đầu hắn, cách chưa đầy một thước là một thùng phân, mùi hôi thối xộc vào mũi khiến hắn buồn nôn.

Ở góc tường có một chiếc đèn dầu nhỏ, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Một người đàn ông to lớn ngồi xếp bằng không xa hắn, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm.

Kim Thập Tam hỏi: “Huynh là ai?”

Người đàn ông đó trông chừng ba bốn mươi tuổi, gương mặt đầy sẹo, đến mức không thể nhìn ra dung mạo thật sự, trông vô cùng đáng sợ. Quần áo hắn rách rưới, trên người cũng đầy vết thương, nhưng hắn lại chẳng có vẻ gì là bận tâm, chỉ lạnh lùng cười nhạt: “Haha, thật buồn cười! Khi đám cai ngục ném cậu vào đây, bọn chúng nói cậu là đồng phạm của tôi, mười ngày sau sẽ cùng tôi ra pháp trường xử trảm. Vậy mà cậu còn chẳng biết tôi là ai?”

Kim Thập Tam giật mình nhớ lại.

Hắn bị người trong phủ Dương giao cho quan phủ. Huyện lệnh đích thân thẩm vấn, kết tội hắn là đồng đảng của tên trộm khét tiếng nhất vùng Quan Đông, “Tam Giang Ưng”, nhận lệnh trà trộn vào phủ Dương để trộm cắp, bị gia chủ bắt tại trận, trên người còn thu được một cây sâm báu trị giá liên thành.

Không để Kim Thập Tam giải thích nửa lời, huyện lệnh lập tức sai nha dịch dùng hình, đánh đến mức hắn một bước lên trời, hai bước xuống trần, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

Khi còn làm nhị chưởng quầy tại hiệu sâm nhà họ Dương, Kim Thập Tam từng nghe nói về “Tam Giang Ưng”, đệ nhất phi tặc vùng Quan Đông. Người này có bản lĩnh phi phàm, có thể xuyên tường đột nóc, hành tung quỷ dị, chuyên nhắm vào các nhà giàu mà ra tay.

Ba năm trước, hắn lập nên kỳ tích chấn động toàn Quan Đông khi trong một đêm đột nhập trộm cắp tại mười ba nhà phú hộ ở Phụng Thiên, trong đó có cả hiệu sâm của nhà họ Dương tại Phụng Thiên. Lần đó, nhà họ Dương không chỉ mất đi lượng lớn tài sản, mà riêng số sâm trên ba mươi năm tuổi bị đánh cắp cũng lên đến năm sáu củ, tổng giá trị vượt quá hai vạn đại dương.

Đáng kể nhất là một củ sâm bốn mươi năm tuổi, nặng hơn năm lạng, có tên “Tướng quân bốn tay”. Củ sâm này vốn đã được tam tiểu thư của phủ Đại soái đặt mua, định dùng làm lễ vật mừng thọ đại soái Trương. Tiền đặt cọc đã giao, ba ngày sau đúng dịp đại thọ của đại soái Trương sẽ đến lấy hàng và thanh toán nốt.

Thế nhưng, ngay trong đêm đó, củ sâm đã không cánh mà bay.

Sự kiện này khiến hiệu sâm nhà họ Dương tại Phụng Thiên thiệt hại nặng nề, danh tiếng tổn thất nghiêm trọng. Dương Bát gia hay tin thì giận tím mặt, lập tức treo thưởng hai vạn đại dương để truy bắt “Tam Giang Ưng”.

Không ngờ, trong suốt một năm sau đó, mười tám cửa hiệu sâm của nhà họ Dương tại chín thành liên tục bị mất trộm, ngay cả tổng hiệu Phủ Tùng cũng không thoát khỏi kiếp nạn.

Dù Dương gia có gia tăng cảnh giác thế nào, “Tam Giang Ưng” vẫn có cách đột nhập và rời đi dễ dàng, khiến Dương Bát gia đau đầu không thôi. Xem chừng tên phi tặc này đã quyết tâm đối đầu với Dương gia.

Sau nhiều lần bày mưu tính kế, cuối cùng Dương Bát gia đã bắt được hắn, giao cho quan phủ Phủ Tùng, bị huyện nha kết án tử hình, chờ báo lên Phụng Thiên phê duyệt, dự kiến sẽ hành hình vào mùa thu năm nay.

Để đảm bảo không có sơ suất, ngoài ngục tốt, Dương Bát gia còn ra lệnh cho con rể của mình, Đoàn trưởng Đoàn phòng bị Phủ Tùng là Từ Tùng Nhân cử binh lính thay phiên canh giữ ngục giam.

Kim Thập Tam không ngờ tên phi tặc khét tiếng này lại là một đại hán vạm vỡ như vậy. Trước giờ, hắn vẫn nghĩ những kẻ làm nghề này đều phải nhỏ con, lanh lẹ, giống như Thời Thiên trong “Thủy Hử”, mặt chuột, mắt ti hí, thân hình gầy gò.

Hắn chẳng buồn để ý đến đại hán kia, chỉ nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng “Tam Giang Ưng” lại đứng dậy, bước tới, đá mạnh vào người hắn hai cước, chửi: “Thằng ranh con! Đừng có mà giả chết! Dù mày là ai, vào đây bằng cách nào, tao cũng nói cho mày biết, nếu muốn moi được bí mật kho báu từ miệng ông mày, thì chỉ có nằm mơ!”

Kim Thập Tam thương tích chồng chất, cả vết thương cũ lẫn mới. May mà hắn từng ăn mật rắn, uống máu rắn, thể chất không giống người thường. Dẫu vậy, bị hành hạ liên tiếp thế này, hắn cũng đau đến mức chịu không nổi.

Giờ lại vô duyên vô cớ bị tên hung thần ác sát này đạp thêm hai cước, hắn đau đến suýt ngất xỉu. Giận dữ trào dâng, hắn há miệng chửi bới tổ tông mười tám đời của Tam Giang Ưng, khiến tên kia nổi điên, càng đạp mạnh hơn.

Kim Thập Tam không có sức đứng dậy, bỗng nảy ra một ý, liền vồ lấy chân đại hán, há miệng cắn mạnh vào bắp chân gã. “Tam Giang Ưng” không ngờ tên nhóc này còn có chiêu này, kêu lên “ây dô!” rồi lăn xuống đất. Thấy đắc thủ, Kim Thập Tam nhào lên người gã, dùng chiếc xiềng xích trên tay đập mạnh xuống đầu gã.

“Tam Giang Ưng” không thể ngờ tên này bị thương nặng vậy mà còn sức liều mạng với mình, vội vặn tay hắn ra. Hai người cứ thế giằng co lăn lộn dưới đất như đám du côn đánh nhau.

Bỗng nhiên… “Xoẹt!” Tấm áo rách nát của Kim Thập Tam bị xé toạc một mảng lớn, làm cái túi hộ thân giấu trong ngực rơi ra.

Hắn sững sờ, vừa định đưa tay nhặt lên thì “Tam Giang Ưng” chớp lấy cơ hội, thụi mạnh một cú chỏ vào mặt hắn.

Cú đánh cực mạnh khiến hắn choáng váng, mắt tối sầm lại rồi ngất lịm. Không biết bao lâu sau, Kim Thập Tam lại tỉnh dậy lần nữa. Hắn cố gắng chịu đựng cơn đau, mở mắt ra, liền thấy một gương mặt dữ tợn xấu xí đang dí sát vào mặt mình.

“Tam Giang Ưng” cúi xuống, trợn mắt nhìn hắn chằm chằm.

Kim Thập Tam giật mình hoảng hốt, vội vàng co đầu, né sang một bên để tránh gã. Nhưng động tác này lại làm động đến vết thương, đau đến mức hắn không kìm được mà rên lên một tiếng.

“Tam Giang Ưng” cười hì hì, chìa ra một cái bánh ngô, lại cầm thêm một bát nước trong, nói: “Ngươi cả ngày chưa ăn gì rồi, ăn chút đi!”

Kim Thập Tam quay đầu sang chỗ khác, không thèm đoái hoài. “Tam Giang Ưng” cười bảo: “Hảo tiểu tử, có cốt khí lắm!”

Chợt nhớ đến túi hộ thân của mình, Kim Thập Tam giật mình sờ s0ạng khắp người, quả nhiên không thấy đâu. Hắn lập tức trừng mắt nhìn “Tam Giang Ưng”, quát: “Đồ của tôi đâu? Trả lại cho tôi!”

“Tam Giang Ưng” liếc mắt nhìn ra hành lang ngoài nhà giam, thấy không có ai, liền quay lại, móc ra chiếc túi hộ thân, giơ lên trước mặt hắn, đung đưa qua lại, “Cậu muốn tìm cái này à?”

Kim Thập Tam vội vươn tay giật lấy, nhưng “Tam Giang Ưng” nhanh chóng rụt lại, cười nói: “Khoan đã! Đây là đồ của ngươi à?”

Kim Thập Tam tức giận quát: “Không phải của tôi, chẳng lẽ là của huynh chắc?”

“Tam Giang Ưng” thở dài, chậm rãi nói: “Đương nhiên không phải của tôi. Nhưng tôi biết lai lịch của bộ tiền Ngũ Đế trong cái túi này.”

Kim Thập Tam sững sờ nhìn chằm chằm vào hắn. “Tam Giang Ưng” ngây người hồi lâu, dường như đang nhớ lại một chuyện rất xa xưa.

Một lúc sau, hắn mới chậm rãi nói: “Thông thường, khi nhắc đến “tiền Ngũ Đế”, người ta sẽ nghĩ ngay đến năm loại tiền đồng do năm vị hoàng đế triều nhà Thanh phát hành, lần lượt là “Thuận Trị Thông Bảo”, “Khang Hy Thông Bảo”, “Ung Chính Thông Bảo”, “Càn Long Thông Bảo” và “Gia Khánh Thông Bảo”.

Chúng lần lượt đại diện cho Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ trong Ngũ Hành. Tôi biết những người vào rừng tìm sâm thường dùng tiền Ngũ Đế để định vị trí sâm. Nhưng đó chỉ là “Tiểu Ngũ Đế Tiền” mà thôi.”

Hắn dừng lại một chút, rồi nhìn Kim Thập Tam nói tiếp: “Còn năm đồng tiền trong túi hộ thân của cậu lại là “Đại Ngũ Đế Tiền”, nó gồm: “Bán Lạng Tiền” thời Tần Thủy Hoàng, “Ngũ Châu Tiền” thời Hán Vũ Đế, “Khai Nguyên Thông Bảo” thời Đường Thái Tông, “Tống Nguyên Thông Bảo” thời Tống Thái Tổ, và “Vĩnh Lạc Thông Bảo” thời Minh Thành Tổ.”

Kim Thập Tam càng nghe càng kinh ngạc, nhưng “Tam Giang Ưng” vẫn tiếp tục: “Muốn thu thập đủ “Đại Ngũ Đế Tiền” đã khó gấp trăm lần so với “Tiểu Ngũ Đế Tiền”. Điều đáng quý hơn nữa là những đồng tiền trong tay ngươi không phải ‘tiền con’ mà là ‘tiền mẫu’.”

Kim Thập Tam nhíu mày, hỏi: “Tiền mẫu là gì?”

“‘Tiền mẫu’ là tiền được đúc ra đầu tiên khi một vị hoàng đế lên ngôi. Trước khi lưu hành tiền tệ chính thức, xưởng đúc tiền phải chế tác 8 đến 12 đồng mẫu, dâng lên hoàng đế để kiểm tra hình dáng, chất liệu và chữ khắc. Nếu hoàng đế hài lòng, thì những đồng “tiền mẹ” này mới được dùng làm khuôn mẫu để đúc ra “tiền con”,  tức những đồng tiền lưu hành trên thị trường.

Những mẫu tiền này thường chỉ có trong hoàng cung, không bao giờ lưu hành bên ngoài.

Từ xa xưa, có lời đồn rằng nếu ai có đủ “tiền Ngũ Đế”, sẽ có thể trừ tà, cầu phúc. Nhưng nếu thu thập đủ “Ngũ Đế Mẫu Tiền”, thì có thể điều phối Âm Dương, kiểm soát Ngũ Hành. Còn nếu sở hữu “Đại Ngũ Đế Mẫu Tiền”,  tức năm đồng mẫu tiền của năm triều đại lớn, thì người đó có thể xoay chuyển càn khôn, cải biến vận mệnh trời đất.”

Hắn nhìn Kim Thập Tam, ánh mắt đầy vẻ thâm sâu: “Nhưng từ khi Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Nguyên đến nay, hơn hai nghìn năm binh đao loạn lạc, triều đại thay đổi liên miên, những đồng “Đại Ngũ Đế Mẫu Tiền” này hầu như đã thất truyền. Chúng có thể hội tụ lại với nhau, đó là thiên duyên địa hợp, không phải thứ mà sức người có thể cưỡng cầu.”

Kim Thập Tam nghe vậy trợn mắt há hốc mồm, vội hỏi: “Làm sao huynh biết được năm đồng Đại Ngũ Đế Tiền của tôi là mẫu tiền?”

“Tam Giang Ưng” liếc nhìn hắn một cái, không trả lời ngay, mà ngược lại còn hỏi: “Rốt cuộc cậu là ai? Vì sao trên người lại có năm đồng tiền này?”

Kim Thập Tam hừ lạnh một tiếng, không muốn trả lời.

“Tam Giang Ưng” bật cười, nói: “Ban đầu tôi nghi ngờ cậu là tai mắt do Dương Bát gia phái tới, cố tình giả vờ bị thương để tiếp cận tôi, hòng moi ra tung tích chỗ châu báu mà tôi đã giấu. Vì thế, tôi mới đối xử tàn nhẫn với cậu. Nhưng bây giờ xem ra, cậu không phải người của ông ta. Nếu có gì đắc tội, huynh đệ chớ trách, tôi xin lỗi trước nhé!”

Kim Thập Tam cau mày, hỏi: “Huynh nói châu báu gì cơ?”

“Tam Giang Ưng” cười lạnh, chậm rãi nói: “Tính ra, số tài vật ta trộm được từ Dương Bát gia ít nhất cũng bảy tám vạn, thậm chí hơn mười vạn lượng bạc. Tất nhiên là ông ta muốn lấy lại số của cải đó. Ngoài ra, suốt hai mươi năm hành tẩu ở Quan Đông, chuyên nhắm vào những kẻ giàu có và đã lấy được không ít kỳ trân dị bảo, vàng bạc châu báu. Mặc dù tôi đã tiêu xài rất nhiều, nhưng vânc còn phần tích lũy khổng lồ. Trong đó có vài món bảo vật thật sự vô giá. Dương Bát gia, tên huyện lệnh chó chết kia và cả Từ Tùng Nhân, Đoàn trưởng Đoàn phòng bị Phủ Tùng đã bắt tôi, chỉ muốn moi ra tung tích của số tài bảo này.”

Hắn cười gằn, giọng điệu tràn đầy căm phẫn: “Bọn chúng đã thử mọi cách, từ mua chuộc đến tra tấn, nhưng ông đây quyết không hé nửa lời! Dù có mang đống của cải ấy xuống mồ, tôi cũng không để bọn khốn đó hưởng lợi! Không moi được gì, chúng đành gửi công văn lên phủ đại soái, định trong mười ngày tới sẽ xử trảm tôi để bịt đầu mối.”

Hắn nhìn Kim Thập Tam, hỏi: “Nhưng còn cậu, tại sao lại dính vào vụ này?”

Kim Thập Tam cười khổ, kể lại câu chuyện về cha nuôi Kim Bất Hoán và các chú bị Dương Bát gia sát hại chỉ vì một nhánh “Thần Long Nhị Trụ Hương”, cũng như cách hắn thâm nhập vào phủ Dương để báo thù nhưng lại rơi vào bẫy của Dương Bát gia.

“Tam Giang Ưng” nghe xong, sững sờ, rồi thốt lên: “Hóa ra cậu là con nuôi của Kim Bất Hoán!”

Kim Thập Tam kinh ngạc, vội hỏi: “Huynh quen biết cha nuôi tôi à?”

“Tam Giang Ưng” gật đầu, vẻ mặt thoáng chút cảm khái: “Tôi từng gặp và quen biết ông ấy, rất khâm phục con người ấy. Nhưng nếu cậu là con nuôi của ông ấy, vậy cha ruột của cậu là ai? Và tại sao trên người cậu lại có năm đồng Đại Ngũ Đế Mẫu Tiền này?”

Kim Thập Tam nghe thấy “Tam Giang Ưng” quen biết với nghĩa phụ mình, cảm thấy thân thiết hơn. Khi nghe “Tam Giang Ưng” hỏi về thân thế, hắn chỉ lắc đầu, thở dài nói: “Tôi cũng không biết. Từ khi tôi sinh ra, cái túi hộ thân này đã luôn bên cạnh tôi.”

Hắn nhìn thoáng qua chiếc túi, rồi tiếp tục: “Mãi đến năm mười tuổi, tôi mới biết rằng cha mẹ nuôi của mình không phải cha mẹ ruột. Mẹ nuôi kể rằng, vào một buổi sáng sớm, bà đi chợ mua đồ cho phu nhân, tình cờ thấy một người phụ nữ đang mang thai, dáng vẻ xinh đẹp, ăn mặc sang trọng, nhưng toàn thân đầy máu, nằm gục trong ngôi miếu hoang cách Hàn Gia Bảo khoảng năm dặm. Khi đó, bà ấy đã sắp sinh rồi.”

“Tam Giang Ưng” nghe tới đây, sắc mặt khẽ biến, nhưng không ngắt lời.

Kim Thập Tam tiếp tục kể: “Mẹ nuôi tôi vội vàng giúp bà ấy sinh con. Nhưng bà ấy sinh khó. Trong cơn hấp hối, bà ấy cầu xin mẹ nuôi tôi cố gắng giữ lấy đứa bé, rồi lấy ra cái túi hộ thân này, cắn ngón tay nhỏ máu, viết ngày sinh tháng đẻ của tôi lên một tờ giấy dó bên trong, sau đó dặn mẹ nuôi tôi phải đeo túi này cho tôi cả đời, không được tháo ra.

Cuối cùng, bà ấy chết ngay sau khi sinh tôi ra. Mẹ nuôi không biết bà ấy từ đâu đến, vì sao lại bị thương, nhưng sợ dính dáng đến rắc rối nên đã lặng lẽ chôn cất bà ấy, rồi nhận nuôi tôi.

Mấy tháng sau, một toán thổ phỉ tấn công Hàn Gia Bảo. Toàn bộ gia đình Hàn lão gia, từ chủ nhân, gia nhân, đến đám hộ viện, đều bị giết sạch. Ngay cả cha nuôi tôi cũng không thoát khỏi kiếp nạn. Chỉ có mẹ nuôi ôm tôi trốn thoát được, từ đó lưu lạc khắp nơi, sống bằng nghề giặt giũ, may vá, chật vật qua ngày.

Đến khi tôi mười tuổi, mẹ nuôi tôi cũng chết vì đói khổ và bệnh tật. Trước khi mất, bà ấy kể hết mọi chuyện cho tôi. Tôi lại trở thành một kẻ cô nhi, lang thang khắp nơi xin ăn, cho đến khi ngất xỉu trước cửa nhà cha nuôi Kim Bất Hoán. Nếu không nhờ ông ấy cứu giúp, tôi đã sớm chết từ lâu. Nay cha nuôi tôi bị Dương Bát gia hại chết, đại thù chưa báo, tôi lại bị vu là đồng bọn của ông, sắp cùng ông xuống hoàng tuyền rồi.”

Nói đến đây, lòng hắn chua xót và căm hận, nước mắt bất giác trào ra.

Tam Giang Ưng lại cười lạnh, nói: “Hừ, đúng là trẻ con, chịu không nổi chuyện. Ngươi khóc thì có thể khóc sập ngục này sao? Khóc có thể khiến Dương Bát gia chết à?”

Kim Thập Tam vội lau nước mắt, ngây người nhìn hắn.

Tam Giang Ưng nói tiếp: “Ông đây còn phải ra ngoài tìm ba con chó đó tính sổ, sao có thể chết oan chết uổng trong cái ngục này?”

Kim Thập Tam bỗng thấy tia hy vọng, hỏi ngay: “Ý ông là… sẽ có người đến cứu chúng ta?”

Tam Giang Ưng cười khẩy, nói: “Ông đây xưa nay chỉ có một mình, chưa từng có đồng bọn, càng không cần ai đến cứu. Nhưng muốn đi thì cái nhà lao rách này có thể giữ nổi ta sao? Chỉ là ta còn muốn đợi thêm chút nữa, chờ một người đến gặp ta.”

Kim Thập Tam thở dài, cho rằng hắn chỉ đang nói mộng. Hai người đã bị giam trong lao tử tù, trên người lại bị xiềng xích nặng nề. Ngục này không có cửa sổ, bốn bức tường đều được xây bằng đá hoa cương, kiên cố vô cùng. Các song sắt cũng làm bằng gang đúc, khe hở chỉ vừa đủ để một cánh tay thò ra. Bên ngoài còn có binh lính và ngục tốt canh gác hai lớp trong ngoài. Muốn trốn ra, chỉ sợ thật sự phải biến thành một con ruồi mới được.

Ngày hôm sau, quả nhiên có người đến thăm ngục tử tù.

Khi cai ngục dẫn hai người phụ nữ đến gần song sắt, Kim Thập Tam vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Người đến thăm lại chính là nhị tiểu thư nhà họ Dương, Dương Như Ý và nha hoàn Quyên Nhi.

Dương Như Ý tay cầm một hộp thức ăn, vừa thấy Kim Thập Tam đầu tóc rối bù, quần áo rách rưới, khắp người đầy vết máu, cô hét lên một tiếng, ném hộp thức ăn xuống đất, lao đến bên song sắt, giọng run rẩy: “Anh Thập Tam, anh…” Lời còn chưa dứt, nước mắt đã tuôn rơi lã chã.

Quyên Nhi thì kéo cai ngục sang một bên, lén nhét vào tay hắn hai đồng đại dương, nói nhỏ: “Vị Trần tiên sinh này vốn là người của phủ Dương chúng tôi. Dương Bát gia đặc biệt sai chúng tôi đến thăm và hỏi mấy chuyện quan trọng. Việc này liên quan đến cơ mật của nhà họ Dương, phiền đại ca tránh mặt một chút.”

Cai ngục nhận tiền xong liền rời đi. Quyên Nhi gật đầu với Kim Thập Tam, rồi cũng đi ra ngoài hành lang đợi, để lại Dương Như Ý một mình nói chuyện với hắn.

Kim Thập Tam mỉm cười với Dương Như Ý, nói: “Tôi không sao. Sao em lại đến đây? Phụ thân em có biết không?”

Dương Như Ý khẽ đáp: “Ông ấy không biết, em lấy danh nghĩa của ông ấy để đến. Đám binh sĩ bên ngoài biết em là em vợ của đoàn trưởng, nên không dám cản em. Khi nghe Quyên Nhi nói là anh bị bắt, em suýt thì phát điên! Em chạy đi hỏi cha và anh trai, nhưng bọn họ lại nói anh là đồng bọn của “Tam Giang Ưng”, lẻn vào phủ Dương để trộm kho báu. Nhưng em không tin! Anh nhất định không phải là cường đạo!”

Kim Thập Tam trong lòng cảm động, nói: “Đương nhiên là không phải.”

Dương Như Ý hỏi: “Nhưng tại sao phụ thân và anh trai lại vu oan cho anh chứ? Phụ thân không phải luôn rất tin tưởng anh sao?”

Kim Thập Tam thở dài. Hắn không biết phải trả lời thế nào, hơn nữa, chỉ còn mười ngày nữa là hắn sẽ bị giải lên pháp trường. Giải thích lúc này còn có ích gì?

Hắn im lặng một lúc lâu, rồi nói: “Như Ý, tôi không thể giải thích, cũng không nên giải thích. Chỉ còn vài ngày nữa thôi, tôi sẽ cùng vị đại ca “Tam Giang Ưng” này lên pháp trường. Em hãy quên tôi đi, từ nay về sau đừng đến tìm tôi nữa.”

Dương Như Ý khóc lớn: “Không! Không! Em không muốn anh chết! Em muốn anh nói, anh nói đi! Tại sao? Tại sao?”

Kim Thập Tam lặng lẽ không nói gì, còn Dương Như Ý thì khe khẽ nức nở. Hai người bị ngăn cách bởi một song sắt, trong lòng dù có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Kim Thập Tam hiểu rằng, song sắt này đã tách hắn ra khỏi thế giới của Dương Như Ý.

Bỗng nhiên, “Tam Giang Ưng” bước đến, đứng bên ngoài song sắt hỏi: “Tiểu cô nương, muội là gì của Dương Chân Ý?”

Dương Như Ý thấy người đàn ông này cao lớn uy mãnh, mặt đầy sẹo, trông vừa xấu vừa dữ tợn, trong lòng hoảng sợ, vô thức lùi lại một bước, quên cả khóc.

“Tam Giang Ưng” dịu giọng nói: “Muội đừng sợ, ta là bằng hữu của anh Thập Tam của muội, sẽ không làm hại muội đâu.”

Thấy Kim Thập Tam gật đầu, Dương Như Ý mới thở phào nhẹ nhõm, đáp: “Dương Chân Ý là chị gái của muội à.”

Sắc mặt “Tam Giang Ưng” càng thêm ôn hòa, hỏi: “Chị gái của muội vẫn khỏe chứ? Cô ấy bị hen suyễn, mỗi khi đông về đều trở nặng, không biết giờ đã đỡ hơn chưa?”

Dương Như Ý kinh ngạc: “Ủa, sao huynh biết? Huynh là bạn của chị gái ta sao? Nhưng chị ấy rất ít ra ngoài, cũng chưa bao giờ nhắc đến một người bạn như huynh.”

“Tam Giang Ưng” thở dài, lẩm bẩm: “Đương nhiên là nàng không nhắc đến, cũng không cần nhắc đến, chỉ cần trong lòng nàng xem ta là bằng hữu, thế là đủ rồi.”

Dương Như Ý không nghe rõ hắn nói gì, liền tiếp tục: “Chị ấy bị hen suyễn đã lâu, chữa trị đủ cách mà vẫn không có tiến triển gì đáng kể. Lần này anh rể của muội nhờ người từ Hoa Kỳ mang về một loại thuốc Tây mới, nghe nói rất hiệu quả.”

Sắc mặt “Tam Giang Ưng” bỗng biến đổi, trừng mắt nhìn nàng, giọng run rẩy: “Anh rể của muội… ư?

Bị hắn trừng mắt, Dương Như Ý có chút hoảng loạn, nói lắp bắp: “Đúng… đúng vậy! Chị gái của muội… đầu năm nay, sau Tết đã thành thân rồi. Anh rể của muội chính là… chính là Đoàn trưởng Đoàn phòng bị Phủ Tùng, Từ Tùng Nhân.”

Sắc mặt của “Tam Giang Ưng” cứng đờ, hắn đứng ngây ra hồi lâu, bỗng nhiên gào lên một tiếng chói tai, khàn đặc và dữ dội, gào mãi không dứt. Dương Như Ý hoảng sợ lùi lại liên tiếp, sắc mặt tái nhợt. Ngay cả Kim Thập Tam cũng tròn mắt kinh ngạc, không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên kích động đến mức gần như phát điên.

Cuối hành lang, cánh cửa dẫn đến phòng trực của lính canh mở ra, một đám binh lính và ngục tốt ùa vào. Chúng không nói không rằng, kéo Dương Như Ý đã hoàn toàn hoảng loạn ra ngoài. Sau đó, chúng xông vào phòng giam tử tù, hai tên lính chĩa súng vào Kim Thập Tam, trong khi những kẻ còn lại cầm gậy gộc xông vào đánh tới tấp vào “Tam Giang Ưng”.

“Tam Giang Ưng” ôm đầu, co người dưới đất, không phản kháng, cũng không kêu lấy một tiếng, cứ thế mặc cho đám lính đánh đập tàn nhẫn. Đánh một lúc, chúng cũng mệt, khóa chặt cửa ngục rồi vừa chửi rủa vừa bỏ đi.

Kim Thập Tam không hiểu rốt cuộc “Tam Giang Ưng” bị làm sao, liền mở miệng hỏi, nhưng hắn chỉ nhắm mắt, im lặng không trả lời. Kim Thập Tam thở dài, lấy nước sạch cẩn thận lau rửa vết thương cho hắn. Nhưng “Tam Giang Ưng” như một cái xác không hồn, để mặc hắn làm gì thì làm, chỉ ngây dại nhìn vào khoảng không. Đến bữa tối, Kim Thập Tam đưa chiếc bánh bột ngô mà ngục tốt quẳng vào cho hắn, nhưng hắn cũng không ăn.

Nửa đêm, Kim Thập Tam đang ngủ mơ màng thì bất ngờ bị “Tam Giang Ưng” lay tỉnh. Kim Thập Tam thấy trên tay mình và hắn đều không còn xiềng xích, lập tức hiểu ra, hắn định vượt ngục. “Tam Giang Ưng” vốn là đại đạo khét tiếng đất Quan Đông, cởi bỏ loại xiềng xích thô sơ này chẳng phải chuyện khó. Chỉ cần một đoạn dây thép nhỏ hay một que gỗ vót nhọn cũng có thể mở được khóa.

Nhưng cửa ngục của phòng tử tù này lại là khóa cơ khí kiểu mới của Đức, dù khéo tay đến mấy cũng cần có công cụ tốt và mất kha khá thời gian mới có thể mở ra. Hơn nữa, ngoài hành lang, phòng trực mỗi đêm đều có bốn lính của đoàn bảo vệ thay phiên canh gác, súng luôn lăm lăm trên tay, chỉ cần nghe thấy động tĩnh là sẽ lập tức xông vào.

Kim Thập Tam đang định mở miệng hỏi thì “Tam Giang Ưng” ra hiệu bảo hắn im lặng. Hắn cởi chiếc áo tù trên người, nhúng vào nước trong bình vỡ và cả nước tiểu trong thùng gỗ, sau đó quấn quanh hai thanh sắt của song cửa. Rồi hắn vận nội lực, từ từ vặn xoắn. Hai thanh sắt to bằng bát rượu phát ra tiếng “răng rắc” khe khẽ, dần dần bị bẻ cong, để lộ một khe hở rộng chưa đến một thước.

Dù vậy, với khoảng trống nhỏ bé như thế, Kim Thập Tam ước chừng ngay cả thân hình của hắn cũng khó mà chui lọt, chứ đừng nói đến “Tam Giang Ưng” với thân hình cao lớn. Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến Kim Thập Tam không dám tin vào mắt mình.

Chỉ thấy toàn thân “Tam Giang Ưng” phát ra tiếng lách cách khe khẽ, xương cốt dường như co rút lại, thân hình hắn dần thu nhỏ, cuối cùng chỉ còn hơn một nửa so với lúc đầu. Hắn hơi rướn người một chút, nhẹ nhàng lách qua khe hở giữa hai thanh sắt vừa bị bẻ cong, thoát ra ngoài dễ dàng.

Thu Cốt Công! Kim Thập Tam từng nghe cha nuôi Kim Bất Hoán nhắc đến môn công phu này, nhưng không ngờ trên đời thực sự có người luyện thành.

“Tam Giang Ưng” nhanh chóng biến mất nơi cuối hành lang. Kim Thập Tam lo lắng chờ đợi. Khoảng một nén nhang sau, Tam Giang Ưng quay lại, lần này trong tay mang theo một chùm chìa khóa, mở cửa ngục thả hắn ra.

Kim Thập Tam theo sát phía sau, lặng lẽ băng qua hành lang, tiến đến cánh cửa cuối. Cánh cửa này giống hệt cửa phòng tử tù, làm bằng một tấm sắt dày, khóa cũng là loại cơ khí hiện đại, chỉ có thể mở từ bên ngoài.

Điểm khác biệt duy nhất là trên cửa có một ô quan sát hình vuông, vừa đúng bằng kích cỡ một cái đầu người. Ô quan sát này xuyên thấu hoàn toàn, giúp binh lính trong phòng trực có thể theo dõi động tĩnh bên trong bất cứ lúc nào.

Cánh cửa lúc này đang mở. Kim Thập Tam bước vào phòng trực, lập tức nhìn thấy bốn tên lính của đoàn bảo vệ nằm bất động trên mặt đất. Nhìn tư thế vặn vẹo của họ, có vẻ như đã bị ai đó dùng thủ pháp tàn nhẫn bẻ gãy cổ.

Kim Thập Tam thầm đoán, có lẽ “Tam Giang Ưng” đã chui qua ô quan sát trên cửa, sau đó âm thầm ra tay giết sạch bốn tên lính này mà không gây ra một tiếng động nào.

Kim Thập Tam không khỏi kinh ngạc trước môn “Thu Cốt Công” thần kỳ và khinh công cao cường của “Tam Giang Ưng”. Nhưng điều khiến hắn khó hiểu hơn cả là tại sao mấy tên lính kia lại không có chút phản ứng nào trước khi bị giết?

“Tam Giang Ưng” nhận ra sự nghi hoặc của hắn, vừa bảo hắn chọn một bộ y phục của tên lính có dáng người tương tự để thay vào, vừa giải thích: “Ta bị giam trong ngục này hơn một năm, suốt thời gian đó không ngừng quan sát và ghi nhớ quy luật đổi ca của bọn lính canh. Bốn tên này là đám thích rượu nhất trong đám lính gác.

Cứ đến phiên bọn chúng trực đêm là thế nào cũng ăn uống chè chén no say, thường thì lúc nào cũng say mèm. Tối nay, ta thấy chúng nằm trong số những kẻ xông vào đánh ta, liền quyết định đêm nay chính là thời điểm thích hợp để vượt ngục.

Ta kiên nhẫn đợi đến giờ Tý, lắng nghe động tĩnh trong phòng trực. Đến khi tiếng hô hào, cười nói của chúng lặng dần, ta biết rằng cả bọn lại say gục như mọi khi. Lúc đó ta liền chui qua ô quan sát trên cửa, không tốn chút sức nào đã bẻ gãy cổ bọn chúng.”

Kim Thập Tam thầm khâm phục, đúng là một lão đạo chích dày dặn kinh nghiệm, tính toán tỉ mỉ đến đáng sợ. Còn bốn tên lính kia đúng là xui xẻo, có nằm mơ cũng không ngờ nổi trên đời lại có người luyện được thứ công phu kỳ dị đến vậy, có thể chui lọt qua cái ô quan sát nhỏ bé để đoạt mạng chúng.

Hai người nhanh chóng thay quân phục xong. Kim Thập Tam liếc thấy mỗi tên lính đều mang theo một khẩu súng lục Mauser C96 của Đức, không khỏi kinh ngạc: “Đám lính của Từ Tùng Nhân được trang bị tận răng thế này sao?” Hắn thuận tay cầm lấy một khẩu.

“Tam Giang Ưng” cũng nhặt một khẩu, lạnh lùng nói: “Bốn tên này đều là lính thuộc trung đội cảnh vệ mà Từ Tùng Nhân đích thân tuyển chọn. Đứa nào cũng to khỏe, võ nghệ không tồi, đương nhiên trang bị cũng không giống đám lính thường. Ngày ta rơi vào tay Dương Bát gia, chính trung đội cảnh vệ này đã lập đại công.”

Nói rồi, hai người rời khỏi phòng giam, tiến về phía cổng chính của nhà ngục.

Cổng ngục có bốn lính gác, đều vác súng trường. Trên hai vọng gác cao dọc theo bức tường cũng có hai lính gác khác, tay lăm lăm súng, quan sát mọi động tĩnh.

Kim Thập Tam chột dạ, căng thẳng đến mức cúi thấp vành mũ, bước đi cứng ngắc.

“Tam Giang Ưng” hạ giọng nhắc nhở: “Bình tĩnh. Càng căng thẳng càng dễ bị lộ. Giờ đã khuya, đèn đóm lờ mờ, bọn lính khó mà nhìn rõ mặt chúng ta. Hơn nữa, đội cảnh vệ của Từ Tùng Nhân vốn ngạo mạn, từ lâu đã ngang tàng trong thành Phủ Tùng này, đám cai ngục chỉ biết xu nịnh chúng. Giờ chúng ta mặc quân phục của chúng, ai dám kiểm tra kỹ?”

Nghe vậy, Kim Thập Tam cũng yên tâm phần nào. Lại nghĩ, dù có bị phát hiện thì mình vẫn có súng trong tay, cùng lắm thì liều mạng một trận, chết cũng chẳng sợ!

Hai người giả vờ say rượu, lảo đảo tiến đến cổng nhà giam. Một tên cai ngục cười hỏi: “Hai vị gia, muộn thế này rồi mà còn ra ngoài à?”

“Tam Giang Ưng” lảo đảo, gục đầu xuống vai Kim Thập Tam, miệng lèm bèm: “Lão… lão tử uống rượu rồi… muốn… muốn ra ngoài tìm cô… cô nương giải khuây, mắc gì đến ngươi?c

Tên cai ngục cầm đèn lồ ng định bước đến gần, nhưng Kim Thập Tam lập tức đá hắn một cú khiến hắn loạng choạng ngã dúi dụi, rồi quát lớn: “Mở cửa! Còn lắm lời, ông đây bắn vỡ sọ ngươi bây giờ!”

Hắn vừa nói vừa giơ khẩu súng lên, khiến một tên cai ngục khác hoảng sợ, vội vàng mở cánh cửa nhỏ trên cổng nhà giam, khúm núm nói: “Bọn tôi nào dám quản chuyện của các vị gia? Hai vị cứ tự nhiên.”

“Tam Giang Ưng” khoác vai Kim Thập Tam, hai người loạng choạng bước ra ngoài. Hắn còn ngoái đầu lại, khoát tay nói: “Đóng… đóng cửa lại! Mắt… mắt mở to ra cho ta! Lát nữa lão… lão tử quay lại mà không mở kịp, có chuyện hay ho cho các ngươi xem đấy!”

Mấy tên cai ngục nhìn theo bóng họ khuất dần, rồi đóng cổng lại.

Tên cai ngục bị đá lầm bầm chửi rủa: “Mẹ nó, cái đám khốn kiếp này! Nói là đến giúp chúng ta canh phạm nhân, nhưng thực chất là kéo nhau đến đây làm ông làm cha! Ngày nào cũng bắt tụi mình lo cơm ngon rượu quý, lúc thì đánh bạc, lúc thì đi tìm gái, đã thế còn bày đặt lên mặt! Phỉ nhổ vào chúng nó!”

Tên vừa mở cửa chỉ biết cười khổ, nói: “Haizz, cũng cầm súng như nhau, mà số phận lại khác nhau một trời một vực! Thôi đừng nói nhiều nữa, lỡ bọn chúng nghe thấy thì toi mạng! Đợi vài hôm nữa bắn chết “Tam Giang Ưng”, đám đại gia của trung đội cảnh vệ chắc cũng chẳng bén mảng đến chỗ này nữa.”

Kim Thập Tam và “Tam Giang Ưng” rẽ vào một con phố nhỏ. Khi nhà ngục Phủ Tùng đã khuất hẳn sau lưng, “Tam Giang Ưng” liền đứng thẳng người, nói khẽ: “Chờ ta một chút.”

Hắn quan sát xung quanh, thấy đường phố vắng vẻ, liền lẻn đến trước một cửa tiệm có treo tấm biển “Tiệm may Vương Ký”. Không biết hắn dùng thủ pháp gì, chỉ vặn hai cái đã mở được ổ khóa, rồi lách người vào trong.

Chẳng bao lâu sau, hắn lại ló đầu ra, đứng bên cửa vẫy tay ra hiệu cho Kim Thập Tam. Kim Thập Tam mơ hồ đi theo hắn vào trong tiệm, thắc mắc: “Chúng ta không mau chạy đi, vào đây làm gì?”

“Tam Giang Ưng” nói: “Mặc bộ quân phục của trung đội cảnh vệ thế này quá dễ bị phát hiện, chạy không xa đã bị bắt lại. Phải đổi quần áo. Cậu chọn một bộ đi, đừng chọn loại quá đẹp, cứ chọn đồ của người bình thường là được.”

Kim Thập Tam thầm nghĩ mình quả nhiên kinh nghiệm giang hồ còn quá non, vội chọn một bộ quần áo giản dị nhất để thay. “Tam Giang Ưng” cũng thay đồ, sau đó lục lọi trong quầy, thấy có mấy đồng đại dương và phiếu tiền Phụng Thiên, liền tiện tay gom hết lại.

Hai người rời khỏi tiệm may, “Tam Giang Ưng” tìm một góc khuất không ai để ý, vứt lại bộ quân phục vừa cởi ra, rồi dúi hết số tiền vừa lấy được vào tay Kim Thập Tam, nói: “Người anh em, chúng ta tạm biệt ở đây thôi. Cậu cứ chạy về hướng cửa Tây, nhưng đừng đi qua cổng thành. Giờ chắc khoảng canh ba, trời còn chưa sáng, cửa thành chưa mở, lại có binh lính canh gác.

Cậu cứ đi về bên phải cửa thành chừng một dặm, ở đó có một đường cống ngầm thông ra ngoài sông Mạn Giang. Chấn song sắt ngăn cách bên trong và bên ngoài ta đã phá từ lần trước, ngươi chỉ cần dùng chút sức là gỡ ra được. Đi đường đó, không ai phát hiện đâu.”

Kim Thập Tam ngạc nhiên hỏi: “Sao cơ? Huynh không đi cùng tôi à?”

Tam Giang Ưng đáp: “Tôi còn chuyện quan trọng phải làm. Cậu đi đi, ta chỉ giúp được đến đây thôi. Thiên hạ rộng lớn, cậu muốn đi đâu thì đi, có duyên ắt gặp lại!”

Kim Thập Tam sốt ruột nói: “Nhưng chuyện trong ngục sớm muộn cũng bại lộ! Một khi trung đội cảnh vệ xuất quân, đóng cổng thành, lùng sục khắp nơi, huynh sẽ không chạy thoát được đâu! Chi bằng đi cùng tôi, đợi một năm rưỡi sau gió êm sóng lặng, huynh hãy lén quay lại lo chuyện của mình, không phải tốt hơn sao?”

“Tam Giang Ưng” lắc đầu, nói: “Không được, tôi không thể đợi lâu như vậy. Trung đội cảnh vệ phải tận 8 – 9 giờ sáng mới đổi ca, đám cai ngục kia chắc cũng không vào trạm gác kiểm tra sớm, nên chưa thể lộ chuyện ngay. Hai, ba canh giờ này đủ để ta làm xong việc.”

Kim Thập Tam nói: “Vậy để tôi đi cùng huynh, biết đâu còn giúp được chút gì.”

Tam Giang Ưng trừng mắt, hạ giọng quát: “Ông đây xưa nay quen hành độc một mình, không cần cậu đi theo vướng chân vướng tay! Mau cút! Đừng cản đường tôi!”

Kim Thập Tam bất đắc dĩ, đưa khẩu súng trong tay cho “Tam Giang Ưng”, nói: “Thôi được, vậy chúng ta đành phải tạm biệt ở đây. Khẩu súng này tôi ra ngoài cũng không dùng đến nữa. Huynh ở lại trong thành nguy hiểm trùng trùng, giữ thêm một khẩu để phòng thân cũng tốt. Đa tạ huynh đã cứu tôi, sau này nếu có cơ hội, Kim Thập Tam tôi ắt sẽ báo đáp!”

Tam Giang Ưng nhận lấy súng, vỗ vai hắn, nói: “Được, cậu là một hảo hán! Cả đời tôi kết giao không nhiều huynh đệ, từ nay về sau, cậu tính là một người.”

Kim Thập Tam cảm kích, quỳ xuống bái một bái, gọi một tiếng “Đại ca”, rồi lại nói: “Chúng ta đã cùng nhau trải qua hoạn nạn, vậy mà đến giờ tiểu đệ vẫn chưa biết tên của đại ca là gì. Xin huynh nói cho tiểu đệ biết, sau này nếu huynh tái xuất giang hồ, tiểu đệ nhất định sẽ đến tìm.”

Tam Giang Ưng đỡ hắn dậy, nói: “Làm nghề này, bại lộ thân phận là đại kỵ. Giang hồ chỉ truyền danh hiệu “Tam Giang Ưng”, rất ít người biết tên thật của tôi. Nhưng ngươi là huynh đệ của ta, nói ra cũng không sao. Tôi họ Vệ, tên Ưng, tôi vốn xuất thân từ gia đình lương thiện, nhưng cha mẹ lại bị người khác hãm hại, tan cửa nát nhà. Tôi may mắn có cơ duyên học được một thân bản lĩnh, báo thù xong thì phiêu bạt giang hồ, đành phải hành nghề trộm cắp mà sống. Hôm nay huynh đệ tạm thời chia xa tại đây, nhưng núi sông luân chuyển, ngày sau tất có cơ hội tái ngộ.”

Nói xong, hắn quay người rảo bước đi, không hề ngoảnh đầu lại.

Kim Thập Tam theo lời chỉ dẫn, quả nhiên thuận lợi trốn ra khỏi thành Phủ Tùng. Khi hắn chui ra khỏi cống thoát nước, đứng bên bờ sông Mạn Giang, quay đầu nhìn lại thành Phủ Tùng ẩn hiện trong bóng đêm, chỉ còn vài nét phác họa mơ hồ, trong lòng không khỏi cảm khái vạn phần.

Đại thù chưa báo, người thương chưa thể tương phùng… chuyến đi này, núi dài nước rộng, giang hồ thăm thẳm, chẳng biết đến bao giờ mới có thể quay lại?

Bình Luận (0)
Comment