Chương 18
Edit & beta: Cún
Trước đó đã kể, Kim Thập Tam cùng “Tam Giang Ưng”, Diệp Lam và Dương Như Ý bốn người cùng nhau lên núi Trường Bạch tìm kiếm “kho báu của Sơn Thần”. Họ không tìm thấy Ô Lực Lăng trong “kuluozi” của anh ta, nhưng lại phát hiện dấu vết của nhóm Dương Bát Gia.
Lần theo dấu vết ấy, họ gặp phải một bầy sói trong rừng. Bốn người vừa chiến đấu vừa thoái lui, dần dần tiến gần đến đỉnh tây bắc của núi Trường Bạch, nhưng kỳ lạ thay, bầy sói lại đột nhiên ngừng truy đuổi. Bốn người thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục leo lên. Lúc này, người đi đầu là Dương Như Ý đột nhiên hét lên kinh hãi, không biết đã nhìn thấy thứ gì.
Kim Thập Tam cùng “Tam Giang Ưng” và Diệp Lam vội vàng chạy tới, thì thấy dưới đất có ba xác chết của đàn ông. Cả ba người này đều mang theo vũ khí. Trong đó, một người có bao súng bên hông đã bị mở ra, tay phải đang nắm chặt chuôi súng, súng bị rút ra được một nửa. Có vẻ như ba người này bị tấn công bất ngờ, chưa kịp phản kháng thì đã bị sát hại.
“Tam Giang Ưng” nhíu mày, hỏi: “Người của Dương Thành Nghiệp à?”
Kim Thập Tam gật đầu, nói: “Ba người này là pháo thủ của Dương Bát gia. Người vừa rút súng ra được một nửa tên là Lý Hữu Lâm, là một trong số các hộ vệ thân cận của Dương Bát gia, thân thủ không tệ. Không ngờ rằng anh ta ngay cả chút phản kháng cũng không có, cứ thế mà bỏ mạng tại đây. Không biết đám người tập kích bọn họ là ai, mà lại lợi hại như vậy?”
Diệp Lam đột nhiên nói: “Ba người này… thật kỳ lạ, sao trên người họ lại có một lớp băng sương?”
Kim Thập Tam trong lòng khẽ động, hắn cúi xuống sờ thi thể của Lý Hữu Lâm, chạm tay vào thấy cứng đờ, lạnh như băng. Lúc này ở núi Trường Bạch vẫn chưa vào đông, xung quanh không có tuyết tích tụ hay hố băng, ngược lại nơi này lại gần khu vực đá núi lửa, mặt đất ấm áp, hoàn toàn không thể khiến thi thể bị đông cứng.
Quan sát kỹ hơn, Kim Thập Tam phát hiện trên ba thi thể này không có vết thương do súng hay dao, chỉ có một vết thương nhỏ ở cổ họng mỗi người, máu đã đông lại thành vảy.
“Tam Giang Ưng” cũng nhìn thấy, nói: “Vết thương này không đều đặn lắm, không giống do đạn hay dao nhọn gây ra, mà giống như bị thứ gì đó cắn.”
Diệp Lam nghe xong, tự nhiên run lên, kinh ngạc nói: “Chẳng nhẽ… là quỷ hút máu?”
Cô có một nửa dòng máu Nga, ở phương Tây, bao gồm nước Nga, từ xa xưa đã có truyền thuyết về quỷ hút máu như Bá tước Dracula, được lan truyền rộng rãi trong dân gian. Những ma cà rồng này là những người nuôi dưỡng lòng oán giận với Chúa, họ trao đổi linh hồn với quỷ dữ và trở nên bất tử.
Vẻ ngoài của họ không khác gì người bình thường, nhưng toàn thân lạnh toát,phải dựa vào việc hút máu người sống để duy trì hơi ấm cơ thể. Những con ma cà rồng này thích hút máu những người phụ nữ xinh đẹp để họ có thể giữ mãi vẻ ngoài của mình. Vậy nên khi nghĩ đến quỷ hút máu, sắc mặt Diệp Lam liền trở nên trắng bệch.
Thật ra, Trung Quốc cũng có truyền thuyết về cương thi, nhưng khác với quỷ hút máu ở phương Tây ở chỗ, đám cương thi này vì chịu sự ảnh hưởng của không khí trong mộ, hoặc chịu sự khống chế của một loại phép thuật nào đó, mất đi ba hồn nhưng vẫn còn bảy vía, khiến cho cơ thể không thể phân hủy hoàn toàn và biến thành cương thi, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Dân trộm mộ gọi những con cương thi này là “bánh tông”, một khi bị kinh động sẽ dựng dậy và tấn công người.
Kim Thập Tam xưa nay luôn giữ thái độ “tạm thời để đó, không bàn đến” đối với những chuyện quỷ thần kỳ quái, anh không mấy tin rằng ba người kia bị thứ gì đó như ma cà rồng hay cương thi sát hại. Nhưng đột nhiên anh nhận ra điều gì đó, cố gắng suy nghĩ, tìm kiếm trong ký ức của mình một vài manh mối có liên quan.
Lúc này, trên trời vang lên tiếng chim hót, một cái bóng quen thuộc như tia chớp bay vút về phía anh.
Kim Thập Tam vui mừng gọi: “Kim Linh Nhi!”
Sinh vật vừa xuất hiện chính là con chim gõ kiến đầu vàng đã cùng Kim Thập Tam vào sinh ra tử, Kim Linh Nhi!
Thường ngày, mỗi khi Kim Linh Nhi thấy Kim Thập Tam, nó liền bay ngay xuống vai hoặc vào lòng bàn tay hắn, tỏ vẻ thân thiết. Nhưng lần này, Kim Linh Nhi lại khác hẳn, không hạ xuống mà cứ bay vòng quanh Kim Thập Tam, miệng không ngừng kêu “chiếp chiếp”, trông đầy vẻ lo lắng, căng thẳng.
Nó đang phát ra một loại cảnh báo! Kim Thập Tam lập tức cảnh giác, nói với “Tam Giang Ưng” và những người còn lại: “Có nguy hiểm! Mọi người cẩn thận đề phòng!”
Cả nhóm giật mình, vội vàng rút súng ra cầm sẵn trong tay, mắt nhìn chằm chằm xung quanh. Ngay cả Dương Như Ý cũng đã nắm chặt khẩu Browning mà Kim Thập Tam tặng cho cô.
Bốn phía im lặng đến rợn người, thậm chí không có lấy một cơn gió. Mọi người đang hoang mang nghi hoặc thì đột nhiên, một luồng khí lạnh kỳ dị bao trùm khắp đất trời, dường như muốn đông cứng cả ngũ tạng lục phủ của họ.
Kim Thập Tam ngẩng đầu nhìn sắc trời, lúc này vừa chạng vạng, vài ngôi sao sớm đã lấp lánh trên cao như đang chớp mắt với anh. Nhưng ở đường chân trời phía tây xa xa, mặt trời vẫn chưa hoàn toàn lặn xuống, vẫn còn một dải mây đỏ rực ánh hoàng hôn. Hôm nay là một ngày nắng ấm, không có sương gió, cũng chẳng có mưa tuyết, vậy thì luồng khí lạnh kỳ lạ này rốt cuộc từ đâu mà đến?
Một tiếng “ầm” vang lên trong đầu hắn, Kim Thập Tam đột nhiên nhớ đến một cơn ác mộng mình từng gặp. Tiếng khóc của trẻ sơ sinh, khu rừng như mê cung quỷ quái, ánh lửa sắp tắt, đàn hươu nằm chờ chết… từng cảnh tượng mà anh tưởng đã sớm lãng quên giờ đây hiện rõ mồn một trong trí óc.
Một con dị thú chỉ lớn cỡ mèo hoang đột nhiên xuất hiện trên đỉnh một tảng đá to cách bọn họ chưa đầy hai trượng về phía trước bên phải, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cả nhóm. Con dị thú này trông khá giống cáo, toàn thân phủ một lớp lông màu lam biếc, nhưng cái đuôi lại không xù như cáo mà chỉ lơ thơ vài nhúm lông. Xương đuôi lại to, từ nửa sau bắt đầu chia nhánh, biến thành chín đốt. Đầu đuôi tròn như quả cầu, trên đó lại đầy những chiếc gai nhọn.
Là nó! Chính là nó! Kim Thập Tam bỗng cảm thấy choáng váng, chẳng lẽ đêm đó mình không phải nằm mơ, mà tất cả là thật sao?
Không khí xung quanh ngày càng lạnh buốt, “Tam Giang Ưng”, Diệp Lam và Dương Như Ý đều run rẩy toàn thân, muốn bóp cò súng nhưng ngón tay đã tê cứng đến mức không thể nhúc nhích nổi.
Con dị thú kia bỗng há miệng, phát ra tiếng “oa oa” khóc như trẻ sơ sinh.
Kim Thập Tam thầm kêu không ổn, vội xé áo bịt kín hai tai lại. Hắn quay đầu nhìn thì thấy “Tam Giang Ưng”, Diệp Lam và Dương Như Ý, gương mặt vốn đầy vẻ sợ hãi giờ đã trống rỗng, ánh mắt trở nên vô hồn, từng bước một tiến về phía con dị thú, rõ ràng đã bị thứ âm thanh kỳ dị của nó khống chế.
Hắn cuống lên, lập tức giơ súng nhắm thẳng vào dị thú bóp cò. Con dị thú lập tức nhảy bật lên, phóng sang một tảng đá khác, thân pháp nhanh như bóng ma. Đôi mắt nó lóe sáng dữ tợn, trừng trừng nhìn Kim Thập Tam đầy hằn học.
Kim Thập Tam thấy trên tảng đá nơi nó vừa đứng có một vệt máu nhỏ, biết rằng mình đã bắn trúng. Rõ ràng, con dị thú này hoàn toàn không ngờ lại có người thoát khỏi sự khống chế của nó, không chỉ còn tỉnh táo mà còn có thể nổ súng và bắn trúng nó một cách chuẩn xác. Vì sơ suất đó nên nó mới bị thương. Nó không biết rằng Kim Thập Tam từng nuốt mật và uống máu “Thần Long”, thân thể khác người thường, không chỉ có khả năng kháng lạnh mà còn vì đã có chuẩn bị sẵn trong lòng, kịp thời bịt tai nên giảm được sức ảnh hưởng của âm thanh ma quái.
Tiếng khóc của dị thú vừa dứt, “Tam Giang Ưng”, Diệp Lam và Dương Như Ý như bừng tỉnh khỏi cơn mê, lập tức dừng bước. Kim Thập Tam cố tránh nhìn thẳng vào mắt con dị thú, tay siết chặt khẩu Mauser C96 của Đức, liên tục bóp cò bắn về phía nó.
Dù đã bị thương, dị thú vẫn di chuyển cực kỳ linh hoạt, nhảy qua lại giữa những tảng đá lớn để né tránh. Trong cú nhảy cuối cùng, nó bất ngờ xoay người giữa không trung, đổi hướng, lao thẳng về phía Kim Thập Tam như một mũi tên sống.
Nòng súng của Kim Thập Tam còn chưa kịp xoay lại thì con dị thú đã nhào tới, chỉ còn cách mặt hắn chưa đầy một thước. Kim Thập Tam chỉ cảm thấy một luồng hàn khí còn lạnh hơn hầm băng gấp mười lần bao phủ lấy toàn thân, máu trong người như ngừng chảy, toàn thân tê dại cứng đờ. Hắn trơ mắt nhìn con dị thú há to cái miệng đầy răng nanh sắc nhọn lao về phía mình, nhưng hoàn toàn bất lực.
Bất chợt, một luồng ánh sáng vàng lóe lên, húc ngang con dị thú văng ra xa.
Kim Thập Tam nhìn rõ, là Kim Linh Nhi đã ra tay tấn công con dị thú đó! Cả hai cùng ngã xuống đất. Dị thú có thân hình lớn hơn Kim Linh Nhi rất nhiều, lăn mấy vòng rồi lại đứng dậy. Còn Kim Linh Nhi thì rơi xuống đất, không ngừng co giật, ngay cả việc lật người cũng vô cùng khó khăn.
Cơ thể Kim Thập Tam bỗng dưng nhẹ nhõm, hắn có thể cử động trở lại. Thấy con dị thú rùng mình như sắp lao lên lần nữa, hắn không do dự, giơ súng tiếp tục nổ liên hồi. Lúc này, súng trong tay “Tam Giang Ưng” và Diệp Lam cũng khai hỏa. Ba khẩu súng tạo thành lưới lửa dày đặc, con dị thú không còn đường nào né tránh, trúng liền mấy phát đạn, ngã lăn xuống đất r3n rỉ vài tiếng, cuối cùng bất động.
Kim Thập Tam lo con dị thú chưa chết hẳn, vội vàng bước tới gần, nhắm thẳng vào đầu nó mà bóp cò liên tiếp cho đến khi đầu nó nát bét mới chịu dừng tay. Hắn thở phào một hơi dài, lập tức cúi xuống ôm lấy Kim Linh Nhi từ mặt đất lên. Đầu Kim Linh Nhi rũ xuống, mắt nhắm hờ. Kim Thập Tam vội gọi tên nó liên tục. Kim Linh Nhi từ từ mở mắt, nhìn hắn, rồi dùng mỏ mổ nhẹ hai cái vào lòng bàn tay hắn.
Kim Thập Tam khẽ thở ra nhẹ nhõm, con chim gõ kiến đầu vàng này đâu phải loài chim tầm thường, sao dễ chết thế được? Lần trước bị đuôi của con “Thần Long” quất trúng, chẳng phải cũng chỉ ngất đi một lúc rồi sau đó bay đi như chưa có chuyện gì xảy ra sao?
Hắn vừa định xem nó bị thương ở đâu thì Kim Linh Nhi đã cố gắng đứng dậy trong tay hắn. Nhìn thấy xác con dị thú, nó kêu “chiếp chiếp” hai tiếng, lại dùng mỏ mổ thêm vài cái vào lòng bàn tay hắn.
Kiểu giao tiếp này Kim Thập Tam rất quen thuộc, biết ngay Kim Linh Nhi đang ám chỉ rằng, trong thân thể con dị thú này có thứ gì đó. Hắn nhẹ nhàng đặt nó vào một bụi cỏ bên cạnh, rút con dao săn mà Ô Lực Lăng tặng, tay trái giữ chặt thân dị thú, tay phải bắt đầu rạch bụng nó ra.
Thế nhưng vừa mới chạm tay trái vào thân thể con dị thú, Kim Thập Tam lập tức cảm thấy một cơn đau buốt như kim châm. Hắn ngẩng lên nhìn, thấy lòng bàn tay mình đã chuyển sang màu tím đỏ, rõ ràng là bị bỏng lạnh. Hắn giật mình kinh hãi, đây rốt cuộc là thứ quái vật gì mà thân thể còn lạnh hơn cả băng ngàn năm?
Hắn vội lục ba lô lấy ra đôi găng da hươu mang vào, rồi lại ấn xuống, vẫn lạnh buốt đến khó chịu. Không dám chần chừ, hắn dùng dao rạch một đường từ cổ họng con dị thú thẳng xuống đến hậu môn, mổ phanh bụng nó ra. Chỉ thấy trái tim con dị thú như con đom đóm, tỏa ra ánh sáng xanh nhạt mờ ảo, lúc sáng lúc tối.
Kim Thập Tam kinh ngạc, vươn tay định rút trái tim đó ra. Dù đã đeo găng da hươu, tay hắn vẫn cảm thấy một luồng hàn khí kinh người xuyên qua da thịt, lạnh đến mức không cầm nổi, vừa rút ra được đã phải ném vội xuống đất. Trái tim rơi xuống vẫn phát sáng lúc mờ lúc tỏ, tựa như còn đang đập. Mà đất đá xung quanh nó trong bán kính một mét lập tức bị đóng băng phủ đầy sương lạnh.
Bốn người nhìn vật quái dị này mà đưa mắt nhìn nhau, không ai biết thứ này rốt cuộc có ích lợi gì. Nhưng Kim Thập Tam thầm nghĩ, Kim Linh Nhi đã ra hiệu bảo anh lấy thì chắc chắn không phải vô cớ. Hắn liền bảo “Tam Giang Ưng” lấy ra một túi rượu mạnh Quan Đông “Thiêu Đao Tử” vốn dùng để rửa vết thương từ trong túi da. Sau đó nhặt trái tim dị thú bỏ vào trong túi rượu, buộc chặt lại, lại dùng vải quấn thêm mấy lớp, rồi mới nhét lại vào túi đeo sau lưng.
Rượu cồn có thể bảo tồn tốt cơ năng sinh vật, hơn nữa điểm đông rất thấp, dẫn nhiệt kém. Dù vậy, hắn vẫn cảm nhận rõ sau lưng như đang đeo một tảng băng lớn, lạnh buốt tận tim.
Kim Thập Tam lại chạy đến bụi cỏ, bế Kim Linh Nhi lên. Vừa chạm tay vào, hắn đã phát hiện đôi mắt của nó nhắm nghiền, thân thể không còn động đậy. Trái tim hắn chợt trầm xuống, vội vàng gọi tên Kim Linh Nhi, nhưng con chim gõ đầu vàng ấy không mở mắt ra nữa.
Kim Thập Tam hoảng hốt, ôm chặt thân thể Kim Linh Nhi vào lòng, muốn dùng thân nhiệt của mình để sưởi ấm cho nó. Thế nhưng, hắn rõ ràng cảm nhận được hơi ấm trên người nó đang từng chút một tan biến, không thể nào vãn hồi.
Kim Thập Tam đứng ngây người tại chỗ, mặc cho nước mắt tuôn trào trên gương mặt. Diệp Lam chưa từng thấy hắn đau lòng đến vậy, khẽ bước tới, dè dặt nói: “Anh Thập Tam, anh…”
Nhưng Kim Thập Tam lại như không nhìn thấy nàng, ánh mắt đờ đẫn, không nói một lời.
Hắn và con chim gõ đầu vàng này đã cùng nhau chiến đấu với “Thần Long Trường Bạch”, có thể nói là sống chết có nhau. Nó đã giúp hắn và nghĩa phụ tìm được “rồng xanh nhả nước”, từ đó lấy được “Thần Long Nhị Trụ Hương” quý giá. Nó từng cứu hắn thoát khỏi tay súng của “Hỏa Thiêu Thiên”, lại còn ngậm sâm về chữa thương cho hắn, bầu bạn với hắn trong những ngày cô tịch nơi núi vắng.
Và giờ đây, nó lại dùng chính mạng sống của mình, liều chết lao vào con dị thú để cứu hắn thêm một lần nữa.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Kim Thập Tam cảm nhận thân thể Kim Linh Nhi đã hoàn toàn lạnh lẽo. Hắn rưng rưng nước mắt lấy nó ra khỏi lòng, nhẹ nhàng vuốt v3 cơ thể nó, mềm nhũn, dường như toàn bộ xương cốt đã vỡ vụn. Có thể tưởng tượng được cú lao mình vào con dị thú của nó lúc ấy, quyết liệt và bi tráng đến nhường nào!
Kim Thập Tam thở dài một hơi, tìm đến một nơi hẻo lánh “âm dương hài hòa”, đào một cái hố sâu, xé một mảnh vải từ áo lót của mình ra, bọc Kim Linh Nhi lại và chôn xuống.
“Tam Giang Ưng” và những người khác đều tận mắt thấy con chim gõ kiến đầu vàng ấy lao vào dị thú, thấy nó chỉ đường cho Kim Thập Tam moi ra trái tim dị thú, thấy nó chết đi, thấy Kim Thập Tam đau đớn đến tột cùng, nhưng vẫn không thể hiểu giữa người và chim ấy rốt cuộc có mối quan hệ thế nào. Chỉ là, nhìn thấy bộ dạng Kim Thập Tam lúc này, không ai biết nên nói gì mới phải.
Kim Thập Tam quỳ nửa người trước mộ phần của Kim Linh Nhi, trầm mặc hồi lâu, rồi mới đứng dậy, giọng khàn đặc nói với “Tam Giang Ưng” và những người khác: “Dấu vết hành tung của nhóm người Dương Thành Nghiệp mà đi được đến nơi hoang vu như thế này, e rằng bọn họ đã rất gần với đích đến rồi. Mà cũng giống chúng ta, họ đã bất ngờ chạm trán con dị thú kia ở đây. Không chút do dự, họ đã bỏ rơi ba người đồng hành, rồi bỏ chạy theo một hướng duy nhất, chính là vách núi sau lớp sương mù kia.”
“Tam Giang Ưng” gật đầu nói: “Không sai, vừa rồi ta đã kiểm tra dấu vết, đúng là bọn họ đã tiến vào vùng sương mù đó.”
Kim Thập Tam nói: “Lúc trước ta không hiểu vì sao bầy sói lại không đuổi theo chúng ta nữa khi đến nơi này. Giờ mới rõ, bọn chúng cũng biết đây là lãnh địa của con dị thú kia, nên mới e sợ mà không dám bước tiếp. Nay chúng ta đã đến tận đây, dù phía trước có là núi đao biển lửa, cũng phải liều mình tiến vào!”
Dương Như Ý nhìn về phía trước, một vùng đá đen kịt kỳ dị, khói dày đặc bốc lên với mùi nồng nặc khó ngửi, nàng rùng mình, lo lắng nói: “Đám khói kia có độc phải không? Chúng ta vào bằng cách nào?”
“Tam Giang Ưng” thì hiểu rõ, nói: “Những tảng đá đen này đều là đá núi lửa hình thành sau khi núi lửa phun trào. Khói dày phần lớn là hơi nước, có lẫn lưu huỳnh, tuy có độc nhưng nếu dùng vải tẩm nước che kín mũi miệng rồi đi nhanh qua thì không thành vấn đề.”
Hắn lấy túi nước uống trong bầu da ra, mọi người lần lượt xé vải áo, làm ướt rồi che kín mũi miệng. Kim Thập Tam dẫn đầu tiến vào làn sương mù dày đặc, Diệp Lam và Dương Như Ý theo sát phía sau, “Tam Giang Ưng” chốt hậu.
Bốn người mò mẫm tiến bước trong làn khói mù. Kim Thập Tam liên tục ngoái đầu lại để trông chừng hai cô gái, sợ họ bị lạc. Đang đi thì hắn suýt vấp ngã bởi thứ gì đó dưới chân. Cảm giác đá phải một vật mềm mềm, không giống đá hay cành cây. Hắn cúi xuống nhìn kỹ, thì ra lại là một cái xác.
Diệp Lam, Dương Như Ý và “Tam Giang Ưng” phía sau cũng vội vây lại. Xác chết nằm sấp dưới đất, lưng quay lên trời. Kim Thập Tam lật người ấy lại, thấy trên mặt người chết còn đeo một chiếc mặt nạ phòng độc. Hắn tháo mặt nạ ra, thì nghe Diệp Lam bất giác kêu “A” một tiếng. Kim Thập Tam vội hỏi nàng sao thế. Diệp Lam giọng run run nói: “Người này… là… là người của cha tôi, chính là tâm phúc mà ông ấy phái tới nhà họ Dương…”
Kim Thập Tam cau mày, nói: “Chẳng lẽ cha cô cũng tới đây à?”
Diệp Lam lắc đầu đáp: “Chắc là không đâu. Ngay cả tôi mà ông ấy còn không cho đến núi Trường Bạch, sao ông ấy lại tự mình đến được chứ? Lúc chúng ta đi, ông ấy còn đang ở Phủ Thuận thu xếp hàng hóa mà. Người này… chắc là tự ý đến núi Trường Bạch trộm báu vật thôi?”
Kim Thập Tam thì lại sinh nghi, chẳng lẽ Diệp Bỉnh Đường đang giở trò “điệu hổ ly sơn”, kho báu của Sơn Thần mê người đến thế, chẳng nhẽ ông ta lại không động lòng? Hơn nữa, chiếc mặt nạ phòng độc trên thi thể kia là loại quân dụng tiêu chuẩn do quân Nga sản xuất vào cuối Thế chiến thứ nhất, dùng để đối phó với đạn khí độc của quân Đức. Ngay cả quân Phụng ở Quan Đông cũng không có loại trang bị này.
Xem ra, đến núi Trường Bạch để tìm báu vật lần này, không chỉ có nhóm của Dương Thành Nghiệp và bọn họ hai phe mà thôi. Nhưng Kim Thập Tam không muốn vạch trần điều đó với Diệp Lam. Hắn cẩn thận kiểm tra thi thể một lần nữa, rồi khẽ thở dài.
“Tam Giang Ưng” hỏi: “Lại là do con dị thú kia cắn chết à?”
Kim Thập Tam gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, trong làn sương mù này e rằng còn không ít xác chết nữa, chỉ là không nhìn thấy mà thôi. May mắn là nhóm hắn đụng phải dị thú ở bên ngoài, nếu bị tấn công trong sương mù dày đặc như thế này, thì e là khó toàn mạng rút lui.
Bốn người men theo địa hình, vượt qua vùng đá núi lửa đầy khói mù, cuối cùng cũng đến được dưới chân vách núi dựng đứng. Chỉ thấy bức vách như đâm thẳng lên trời, trơn nhẵn không một khe nứt, không hề có lấy một con đường, đúng là tuyệt địa không lối thoát.
Diệp Lam kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ bọn người của Dương Bát gia leo qua được bức tường đá này?”
“Tam Giang Ưng” lắc đầu: “Tuyệt đối không thể! Ngay cả với khinh công của ta, tay không cũng khó mà trèo lên bức vách trơn tuột, cao tới mấy chục trượng thế này, huống hồ là người bình thường.”
Kim Thập Tam cũng nói: “Đại ca nói đúng. Dưới vách đá này nhất định có lối vào bí mật nào đó, mà Dương Thành Nghiệp thì biết rõ đường đi. Chúng ta chia ra tìm thử xem.”
Cả bốn người tản ra tìm kiếm. Lúc này trời đã tối đen như mực, cộng thêm khói mù dày đặc, bốn phía giơ tay không thấy nổi năm ngón. Kim Thập Tam lấy chiếc đèn pin trong túi da ra, thứ này là sản phẩm mới của Hoa Kỳ, hắn từng dặn Diệp Lam phải mua từ hiệu Tây, hôm nay quả nhiên phát huy tác dụng. Hắn ấn nút, một luồng sáng mạnh phá tan bóng tối phía trước.
Hắn lần theo chân vách núi mà tìm, thì ở bên hông một khối đá obsidian lớn màu đen phát hiện một khe hở. Hắn đưa tay bấu vào mép đá, dùng sức đẩy mạnh, một phiến đá lớn liền đổ ầm xuống, để lộ ra một lối vào hẹp. Kim Thập Tam lập tức lớn tiếng gọi: “Ở đây rồi!”
Kim Thập Tam cầm đèn pin đi đầu bước vào, ba người còn lại nối đuôi theo sau. Khe đá này kéo dài xuống dưới lòng đất, dù có ánh sáng đèn chiếu rọi cũng không thấy được đáy, đủ thấy nó sâu đến nhường nào. Lối vào tuy ban đầu chật hẹp, nhưng càng đi vào lại càng rộng rãi.
Trên suốt chặng đường đi, bọn họ luôn nơm nớp lo sợ, e rằng lại có quái vật nào bất ngờ xuất hiện. Nhưng ngoài một vài con dơi, chuột, côn trùng hay bò cạp thì cũng không gặp phải thứ gì đặc biệt. Chỉ có điều, những sinh vật bên trong hang động này đều có kích thước lớn hơn hẳn so với ngoài tự nhiên, khiến Kim Thập Tam âm thầm kinh ngạc. Hai cô gái thì càng không dám nhìn kỹ, cứ nhắm mắt lại rồi vội vã đi qua.
Họ đi đến một khúc ngoặt, đột nhiên, đèn pin trong tay Kim Thập Tam chiếu đến hai bộ hài cốt đang ôm chặt lấy nhau dưới vách đá.
Trong hang động âm u như địa ngục mà lại đột ngột hiện ra hai bộ hài cốt với tư thế quái dị như vậy, dù gan dạ như Kim Thập Tam và “Tam Giang Ưng” cũng không khỏi giật mình kinh hãi. Diệp Lam còn giữ được chút bình tĩnh, nhưng sắc mặt đã trắng bệch, không dám bước thêm một bước. Dương Như Ý thì kêu thất thanh, chân mềm nhũn, ôm đầu ngồi thụp xuống đất run rẩy.
Kim Thập Tam trấn định tinh thần, tiến lại gần để quan sát. Hai bộ hài cốt đều không còn nguyên vẹn, xung quanh rải rác những mảnh tứ chi bị đứt lìa, phần thân chính cũng bị tổn hại nặng, nhưng cả hai vẫn ôm chặt lấy nhau, chết trong tư thế đầy quyết tuyệt. Y phục trên người họ đã mục nát, chỉ còn vài mảnh vải rách bám lại, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra, một bộ mặc áo da kiểu dân tộc Ewenki, bộ còn lại mặc quân phục.
“Tam Giang Ưng” quan sát kỹ rồi nói: “Nhìn quân phục có vẻ là của sĩ quan Sa hoàng Nga trong thời chiến tranh Nga – Nhật.”
Kim Thập Tam nhìn thấy trên hai bộ xương đều cắm đầy mảnh đạn lớn nhỏ, liền nói: “Hai người này ôm nhau, bị lựu đạn gi3t chết cùng một lúc.”
Diệp Lam nghe nói một trong hai bộ hài cốt là của sĩ quan Nga, liền lấy hết can đảm lại gần nhìn kỹ hơn. Nào ngờ vừa nhìn vào hốc mắt của bộ hài cốt ấy, thì từ trong đó bất ngờ chui ra một con rết đỏ rực dài hơn cả thước, khiến cô hoảng sợ hét to một tiếng, vội vàng lùi lại.
Con rết toàn thân đỏ như máu, hai chiếc nanh to như kìm kẹp không ngừng mở ra khép vào. Vừa bò ra khỏi hốc mắt, không rõ có phải bị tiếng hét của Diệp Lam k1ch thích hay vì lý do nào khác, nó bỗng cuộn thân ở giữa lại, rồi “vút” một tiếng, bật cao hơn hai thước, lao thẳng về phía Diệp Lam như thể bay tới!
Diệp Lam hoàn toàn không ngờ con rết lại có thể “bay”, sợ đến mức quên cả tránh né, chỉ còn biết mở to mắt nhìn con rết lao về phía mình. Đúng lúc ấy, một ánh dao lướt qua trong nháy mắt, con rết đã bị chém làm đôi, rơi xuống đất. Nhưng dù bị chặt đứt, hai nửa thân thể nó vẫn còn quằn quại giãy dụa trên mặt đất, trông cực kỳ ghê rợn.
Kim Thập Tam cắm lại con dao săn mà Ô Lực Lăng tặng vào vỏ, rồi nói: “Đây là “rết bay”, một loài sinh vật đặc biệt và hiếm có của núi Trường Bạch, có độc tính cực mạnh. Bình thường nó ăn côn trùng, bò cạp, rắn con, thậm chí có thể bắt cả chim. Khác với loài rết thông thường, “rết bay” có khả năng bật nhảy rất mạnh, ai không biết sẽ tưởng nó biết bay nên mới gọi là “rết bay”. Nhưng loài rết này thường chỉ dài chừng bảy, tám tấc, con này lại dài gấp đôi bình thường. To đến mức này, đúng là hiếm thấy.”
“Tam Giang Ưng” cũng tiếp lời: “Không chỉ có con rết này, dường như tất cả sinh vật trong đường hầm này đều có kích thước lớn bất thường.”
Kim Thập Tam gật đầu: “Dù sao đi nữa, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đường hầm này. Trong không gian chật hẹp như vậy mà phải đánh nhau với rắn rết chuột kiến thì chúng ta hoàn toàn bất lợi.”
Bốn người tiếp tục tiến lên. Đi được chừng nửa canh giờ, phía trước họ bỗng xuất hiện một vòng sáng lờ mờ, không khí cũng trở nên trong lành, dễ chịu. Kim Thập Tam trong lòng khẽ mừng rỡ, biết rằng họ đã đến gần lối ra.
Chui ra khỏi cửa động, cả bốn người đều sững sờ tại chỗ. Dưới ánh trăng, trước mắt họ hiện ra một khung cảnh kỳ lạ chưa từng thấy.
Lúc này bên ngoài vách núi của núi Trường Bạch đã bước sang cuối thu đầu đông, khí hậu lạnh lẽo khô hanh, cây cối xác xơ tiêu điều. Nhưng trong thung lũng này lại ấm áp ẩm ướt, cây cối xanh tốt rợp trời. Khắp nơi là cỏ hoa dại, lại có rất nhiều thảo dược quý hiếm, cả loại bổng chùy cũng không ít, trong đó thậm chí có cả loại bốn lá, sáu lá quý giá hiếm có. Vài dòng suối trong vắt không biết từ khe đá nào chảy ra, gom lại thành một con suối rộng hơn bốn trượng, uốn quanh rừng cây mà trôi. Bên những bụi cây thấp và giữa các phiến đá nằm rải rác còn có vài suối nước nóng bốc hơi nghi ngút.
Dùng những từ như “tiên cảnh chốn trần gian” hay “đào nguyên ngoài thế tục” để miêu tả nơi này cũng không hề quá lời.
Thế nhưng, phá vỡ vẻ đẹp thơ mộng ấy lại là cảnh tượng ghê rợn trước mắt, bọn họ phát hiện thêm khoảng hai mươi bộ hài cốt nằm rải rác khắp nơi. Trên thi thể là chi chít những vết thương do dao, súng, có bộ sọ bị bổ đôi, có kẻ bị chặt đứt tay chân… Có thể hình dung lúc những người này chết, cảnh tượng đã tàn khốc và đáng sợ đến mức nào.
Mặc dù quần áo trên các bộ hài cốt đều đã mục nát theo thời gian, nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra, bọn họ mặc chính là quân phục của binh sĩ Nga thời kỳ chiến tranh Nga – Nhật. Có vẻ như họ chính là thuộc hạ của viên sĩ quan Nga mà cả nhóm phát hiện trong đường hầm.
Còn tại sao một tốp quân Nga lại có thể lọt được vào sau vách đá bí mật này, và vì sao toàn bộ lại chết sạch ở nơi được ví như tiên cảnh này, dù có vắt óc suy nghĩ, bốn người cũng không tài nào đoán ra được.
Dấu vết của nhóm Dương Bát gia đã hoàn toàn biến mất, xem ra bọn họ sớm đã đi sâu vào trong thung lũng. Bốn người từ sáng đến giờ, suốt hơn mười tiếng đồng hồ chưa ăn uống gì, lại liên tục gặp hiểm nguy dọc đường, thể lực sớm đã cạn kiệt, đói mệt rã rời, liền quyết định dừng lại nghỉ ngơi, dựng trại tạm thời.
Để đề phòng người của Dương Bát gia hoặc dã thú bất ngờ tập kích, Kim Thập Tam và “Tam Giang Ưng” thay phiên canh gác, còn hai cô gái thì phụ trách chuẩn bị bữa tối.
Dương Như Ý bình thường vốn rất kén ăn, mấy ngày nay chỉ uống nước lạnh cầm hơi với chút lương khô, thịt khô, bụng dạ rối loạn, chỉ mong có được một bát canh nóng hổi để xoa dịu bao khó nhọc. Trong thung lũng có không ít nấm dại, rau rừng và cả bổng chùy, chỉ tiếc là không có vật dụng nào để nấu nướng. Trên mặt đất có một cái nồi sắt, nhưng đã gỉ sét thủng lỗ, không thể dùng được.
Cô để ý thấy bên cạnh xác binh lính Nga có mấy hộp cơm dã chiến bằng nhôm rơi vãi. Trong lòng tuy sợ hãi và cảm thấy ghê tởm, nhưng không cưỡng lại được sự cám dỗ của thức ăn ngon, cô đành nhặt lấy, mang ra suối rửa sạch kỹ lưỡng, rồi cho thịt khô, nấm rừng và bổng chùy vào, đặt lên lửa hầm chậm. Bên cạnh đống củi cháy, cô còn xếp mấy viên đá đã rửa sạch lên, đặt bánh lương khô lên đó để nướng nóng.
Chẳng bao lâu, từ mấy hộp cơm dã chiến kia tỏa ra một mùi thơm kỳ diệu lan khắp không gian. Những chiếc bánh lương khô vốn lạnh ngắt cũng đã được nướng cho vàng nhẹ hai mặt, tỏa hơi nóng nghi ngút, làm người ta đói cồn cào, thèm thuồng không chịu nổi.
“Tam Giang Ưng” mặc dù không quá cầu kỳ trong việc ăn uống, nhưng khi ngửi thấy mùi thức ăn, hắn cũng không ngớt lời khen ngợi: “Ngon quá! Khả năng nấu nướng của muội không tệ nha!” Diệp Lam cũng cười nói: “Không ngờ trong sâu trong núi này, chúng ta lại có thể ăn được món ăn ngon như vậy, tiểu muội đúng là rất có tay nghề! Không giống tôi, chẳng biết gì, chỉ biết ăn thôi. Ai mà lấy được một cô gái như tiểu muội, cả đời này chắc chắn sẽ được hưởng phúc!”
Dương Như Ý chỉ mỉm cười. Cô thấy thức ăn đã đủ chín, nếm thử một chút, rồi lấy một hộp cơm quân đội sạch sẽ, múc một nửa. Không ngờ Diệp Lam lại nói: “Các người ăn trước đi. Anh Thập Tam đang gác ở kia, tôi mang qua cho anh ấy.” Nói rồi, cô cầm hộp canh đi về phía Kim Thập Tam, mang theo một ít bánh mì nướng.
Dương Như Ý không nói gì, tự mình múc một bát canh, nhấp từng ngụm nhỏ. “Tam Giang Ưng” nhìn cô một cái, trong lòng thầm than, rồi nói: “Tiểu muội, mọi chuyện đều có số mệnh, giờ đây đừng nghĩ quá nhiều, ăn uống là chính. Chị gái em dưới suối vàng mà biết được, chắc chắn cũng hy vọng muội sống vui vẻ.”
Dương Như Ý miễn cưỡng cười, nhưng trong lòng lại nghĩ, điều vô nghĩa nhất trong cuộc đời này chính là cái chữ “tình”, thế mà lại là điều khó buông bỏ nhất. Một khi người ta đã yêu, niềm vui cũng từ đó mà đến, phiền muộn cũng do nó mà ra, làm sao có thể tự chủ được?
Diệp Lam không biết rằng Dương Như Ý đã yêu Kim Thập Tam sâu đậm, cũng không thể cảm nhận được những suy tư mệt mỏi trong lòng cô. Cô chỉ biết mình thích Kim Thập Tam, muốn ở bên và trò chuyện với hắn, thế là đủ rồi.
Cô đưa hộp cơm và bánh mì nướng cho Kim Thập Tam, vui vẻ nói: “Đây là canh mà Như Ý nấu, anh ngửi thử xem có thơm không? Còn có bánh mì nướng này, anh có để ý không? Cô gái này tài thật, trong hoàn cảnh như vậy mà có thể làm ra món ăn ngon như thế.”
Kim Thập Tam khẽ cười một cách khổ sở trong lòng, ai có thể hiểu rõ hơn hắn về tài nấu nướng của nhị tiểu thư nhà họ Dương? Hắn ngửi thấy mùi thơm từ hộp cơm trong tay, đúng là một mùi hương khác lạ, khiến người ta không thể không khen ngợi. Khi hắn chuẩn bị uống, bất ngờ có một viên đá bay tới, đánh rơi hộp cơm của hắn xuống đất.
Kim Thập Tam bị tấn công bất ngờ nhưng không hề hoảng loạn, hắn lập tức ngã người xuống, nhanh tay kéo Diệp Lam xuống đất cùng, đồng thời đã cầm chặt khẩu súng Mauser C96 trong tay.
Tuy nhiên, ngay sau đó, hắn nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Kim huynh, là tôi!”
Kim Thập Tam mừng rỡ nói: “Là Ô đại ca!”
Một bóng người bước ra từ đám cây cối, Kim Thập Tam lập tức tiến lên, ôm chầm lấy người đó.
Kim Thập Tam hỏi: “Ô đại ca, mấy ngày qua anh đi đâu thế?”
Ô Lực Lăng lại không trả lời câu hỏi, mà thay vào đó hỏi: “Kim huynh, anh… và cô gái này, chưa uống canh trong hộp cơm chứ?”
Kim Thập Tam ngẩn người, hắn nhớ lại ngay là Ô Lực Lăng chính là người đã dùng đá đánh rơi hộp cơm của mình, liền vội vàng hỏi: “Tôi còn chưa uống, sao thế?” Hắn quay đầu nhìn Diệp Lam. Diệp Lam vội vàng nói: “Tôi cũng chưa uống.”
Ô Lực Lăng thở phào một hơi rồi nói: “Vậy thì tốt. Canh trong hộp cơm đó có độc!”
Kim Thập Tam ngạc nhiên hỏi: “Sao lại thế? Đây là canh chúng tôi tự hái nấm dại và củ chuối trong thung lũng này nấu mà.”
Ô Lực Lăng nói: “Từ xa tôi đã ngửi thấy mùi thơm rồi. Canh của các cậu có một loại nấm dại đặc biệt trong thung lũng này, gọi là nấm hoàng tuyền.”
“Nấm hoàng tuyền gì cơ?” Kim Thập Tam hỏi một cách khó hiểu.
Ô Lực Lăng nói: “Trong tiếng Hán, “hoàng tuyền” là từ dùng để ám chỉ địa ngục, cái tên này chính là do cha tôi đặt. Loại nấm này, bề ngoài giống như nấm dẻ, nhưng lại chứa độc cực kỳ mạnh. Người hay động vật ăn phải nó, cơ thể sẽ phân hủy, tâm trí sẽ phát điên, giống như xác sống, tấn công bất kỳ ai hoặc vật gì xung quanh.”
Kim Thập Tam đột nhiên hét lên một tiếng, quay người nhanh chóng chạy về phía trại.
“Tam Giang Ưng” và Dương Như Ý thấy hắn và Diệp Lam chạy vội về, sau lưng còn có một người đàn ông cao lớn, giống như người rừng đi theo, vô cùng ngạc nhiên, đang định mở miệng hỏi thì Kim Thập Tam đã lao tới, đá văng hai hộp cơm trong tay họ.
“Tam Giang Ưng” không hiểu gì, hỏi: “Huynh đệ, huynh làm gì thế?”
Kim Thập Tam vừa định trả lời, nhưng đằng sau Ô Lực Lăng lại thở dài. Kim Thập Tam quay lại nhìn anh ta, rồi nhìn sang “Tam Giang Ưng” và Dương Như Ý, thấy sắc mặt của họ dưới ánh lửa có một lớp xanh đen, biết chắc họ đã uống phải canh, hắn không khỏi ngây ra.
“Tam Giang Ưng” thấy hắn ngẩn ngơ không nói gì, lại hỏi: “Huynh đệ, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Huynh nói gì đi chứ!”
Kim Thập Tam không trả lời, quay lại hỏi Ô Lực Lăng: “Ô đại ca, loại độc này phải giải như thế nào?”
Ô Lực Lăng lắc đầu đáp: “Không có thuốc giải.”
Kim Thập Tam nắm lấy tay Ô Lực Lăng, hoảng hốt nói: “Không thể nào! Không thể nào! Tất cả mọi thứ trên đời đều có sự tương sinh tương khắc, nhất định có cách giải, phải không?”
Ô Lực Lăng thở dài một hơi, nói: “Kim huynh, huynh còn nhớ lần chúng ta đi săn heo rừng không?
Lúc đó có hai con quái vật núi tấn công chúng ta, đúng lúc chúng ta sắp không đỡ nổi, một con quái vật đột nhiên phát điên tấn công bạn đồng hành của nó, chúng ta mới có thể nhân cơ hội gi3t chết chúng. Hai con quái vật núi đó chính là từ thung lũng này mà ra, con phát điên ấy ăn phải chính nấm hoàng tuyền.
Loại nấm hoàng tuyền này độc tính mạnh mẽ nhưng lại rất ngấm ngầm, người ăn phải sẽ không hề cảm nhận được mình trúng độc, chỉ là sắc mặt dần chuyển xanh, cơ thể không có gì khác thường. Một khi con ngươi chuyển sang đỏ, đó là dấu hiệu độc tố đã vào não, người đó sẽ bắt đầu phát điên, tấn công tất cả những gì xung quanh.
Lúc đó, dù có thuốc tiên gì cũng không cứu được. Trong thời gian ngắn như vậy, chúng ta lấy đâu ra thuốc giải cho nấm hoàng tuyền? Các huynh nhìn xem những người kia đi…”
Anh ta chỉ về phía một đống khoảng hai mươi cái xác khô bị Kim Thập Tam và nhóm của hắn gom lại, nói: “Họ cũng là vì ăn phải nấm hoàng tuyền mà phát điên, rồi tự giết lẫn nhau.”
Kim Thập Tam chưa bao giờ cảm thấy bất lực như vậy, hắn chỉ lẩm bẩm: “Vậy phải làm sao? Phải làm sao đây?”
“Tam Giang Ưng” và Dương Như Ý nghe cuộc đối thoại giữa người rừng và Kim Thập Tam, đại khái hiểu được tình hình. “Tam Giang Ưng” cười một cách thảm hại: “Nếu đã như vậy, chi bằng khi tôi chưa phát điên, tôi tự kết thúc đời mình đi.” Hắn rút súng ra, chĩa vào trán mình, hỏi: “Đạn bắn vào đâu? Một phát súng này, bắn vỡ não, tôi chắc sẽ không trở thành xác sống chứ?”
Dương Như Ý không nói gì, im lặng rút khẩu súng Browning mà Kim Thập Tam tặng cho cô, ngắm nhìn nó. Đây là món quà duy nhất mà anh Thập Tam yêu quý của cô tặng cho cô. Cảm tạ trời đất, cô có thể dùng khẩu súng mà người yêu tặng để tự kết liễu cuộc đời, và có thể chết trước mặt người mình yêu, có lẽ đây là kết cục tốt nhất đối với cô. Trên khuôn mặt cô thậm chí hiện lên một nụ cười, từ từ nâng tay lên, giống như “Tam Giang Ưng”, dùng súng chĩa vào trán mình.
Diệp Lam hoảng hốt, định bước lên giật lấy khẩu súng trong tay cô. Dương Như Ý lạnh lùng quát: “Đừng lại gần, máu sẽ văng bắn lên người đấy!” Cô nở một nụ cười bi thương với Diệp Lam, nói: “Chị Diệp, dù chị không cứu tôi, tôi cũng không trách. Tôi họ Dương, Dương Thành Nghiệp là cha tôi. Nếu chị thật sự muốn cứu tôi, có lẽ tôi sẽ cướp lấy anh Thập Tam từ tay chị đấy!”
Diệp Lam trong đầu hoàn toàn hỗn loạn, ngơ ngác hỏi: “Cô… cô nói gì vậy?”
Dương Như Ý chỉ mỉm cười, không nói gì thêm. Cô từ từ nhắm mắt lại, chuẩn bị bóp cò.