Chương 7
Edit & beta: Cún
Trước đó, chúng ta đã nói đến, trên đường đến nơi thác nước, nhóm người Kim Bất gặp phải sự tấn công của bầy rắn, Trần Cáng Tử bất hạnh tử vong. May thay trên người Kim Thập Tam có viên xà đan trấn áp bầy rắn, mọi người mới thoát được cảnh hiểm nguy.
Khi cả nhóm đến nơi, Kim Bất Hoán tính toán được rằng cây sâm báu ở trong cái hang phía sau thác nước, và sẽ đích thân đi hái cây sâm đó. Kim Thập Tam không yên tâm để cha đi một mình, nên cũng đi theo vào trong thác nước. Hai cha con trải qua nguy hiểm, rồi bất ngờ hái được một cây sâm hiếm nhất trong giới sâm, “Thần Long Nhị Trụ Hương”.
Mọi người quá đỗi vui mừng, đang nghĩ đến việc sẽ kiếm được bộn tiền và chia đều số tiền đó theo đầu người, như vậy mọi người sẽ có đủ tiền chi tiêu cho sinh hoạt hết nửa đời sau, thì Kim Bất Hoán lại nói, lần này sẽ thay đổi quy tắc chia hoa hồng.
Mọi người nghe xong lời của Kim Bất Hoán, không ai lên tiếng. Lý Đại Hào Tử mấp máy môi định nói nhưng lại thôi. Theo quy tắc, mọi thu hoạch của mỗi lần phóng sơn, đều sẽ cho thủ lĩnh chia đều cho mọi người.
Đương nhiên, trong giới còn có một tỷ lệ phân phối thô, nhưng nói chung, thủ lĩnh chắc chắn là người sẽ được hưởng nhiều nhất. Nhưng Kim Bất Hoán là người hào phóng, mấy năm nay đều chia đều cho đám anh em của mình. Vì thế, cho dù lần này ông đề nghị ăn hơn một chút thì mọi người cũng không ai có ý kiến.
Kim Bất Hoán nhìn mọi người, cười khà khà: “Mấy anh em làm sao thế? Sao trông ai cũng buồn rười rượi như vậy?”
Lưu Lão Muộn nói: “Bá đầu, ông là nòng cốt của anh em bọn tôi, củ “Thần Long Nhị Trụ Hương” này cũng là ông và Thập Tam mạo hiểm tính mạng mới hái được. Ông nói chia thế nào thì chia thế ấy, chúng tôi không có ý kiến gì.”
Kim Bất Hoán xua tay, nói: “Mọi người nghe tôi nói hết đã. Hiện tại chúng ta có tất cả bảy người, theo quy tắc thì người thấy có phần, đương nhiên sẽ chia đều thành bảy phần. Nhưng chúng ta không thể quên người anh em đã chết, tất nhiên là cũng sẽ có phần của Cáng Tử. Nhà của Cáng Tử còn có vợ con, sau này không còn nơi nương tựa, nên xứng đáng được nhận phần hơn. Ta muốn đem phần của Thập Tam chia cho cậu ấy. Thập Tam…”
Ông quay đầu nói với Kim Thập Tam: “Con không có ý kiến gì chứ?”
Kim Thập Tam nói to: “Con không có ý kiến!” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Trần Côn Tử: “Bá đầu, tuy là anh trai tôi đã chết, nhưng ông vẫn nhớ chia phần cho anh ấy, như vậy là đủ để thấy ngài là người nhân nghĩa và công bằng. Nhưng Thập Tam theo ông vào sinh ra tử mới hái được củ sâm này, ông lại lấy phần của thằng bé để chia cho anh trai tôi, quả thực là không thích hợp lắm.”
Kim Thập Tam lớn tiếng nói: “Chú Côn Tử, chú đừng nói nữa, là cháu tự nguyện đem phần của cháu nhường cho chú Cáng Tử. Nếu không phải là chú ấy đẩy cháu lên cây trước thì chú ấy cũng sẽ không gặp nạn giữa bầy rắn, thậm chí còn mất mạng. Cháu đem phần của mình cho vợ chú Cáng Tử và các em, đó cũng điều cháu nên làm.”
Kim Bất Hoán nhìn Kim Thập Tam, tán thưởng mà gật đầu. Ông nói tiếp với mọi người: “Lần này, Nhá Mại cũng xem như mất nửa mạng, đoán không chừng khi trở về phải tĩnh dưỡng cỡ nửa năm. Phần của tôi, khi quay về sẽ lấy một ít chia cho Nhá Mại, xem như là bồi thường cho chú ấy.”
Hồ Nhá Mại vốn đang nằm nghỉ ngơi lấy lại sức, nghe thấy Kim Bất Hoán nói vậy, liền mở mắt ra, rồi cố gắn ngồi dậy, nói: “Không được, không được! Tôi có thể nhận được phần của mình là đã thỏa mãn lắm rồi, sao có thể chiếm lời từ phần của ông được! Cha con hai người cứ như vậy, thì còn lại được bao nhiêu chứ?”
Kim Bất Hoán cười nói: “Cậu mau nằm xuống cho ta! Quy tắc trong giới, mọi thu hoạch đều do bá đầu chia chác? Ta đã nói vậy rồi, thì cứ quyết định vậy đi! Chúng ta đã hái được củ “Thần Long Nhị Trụ Hương” này, cho dù chỉ được phần ít, nhưng cũng đủ ăn uống cả đời. Mọi người không cần thấy tiếc thay cho ta và Thập Tam.”
Mọi người nhìn hai cha con họ đầy cảm kích, liền không ai ý kiến gì nữa.
Kim Bất Hoán lại nói: “Vì chúng ta đã hái được củ “Thần Long Nhị Trụ Hương”, nên giờ có thể xuống núi rồi. Vòng về đường cũ, chỉ sợ sẽ phải đi qua khu vực “quỷ đả tường”, không có “kim phượng hoàng” dẫn đường, không biết chúng ta có thể ra khỏi đây không nữa. Hơn nữa, sau khi xuống núi có khả năng sẽ chạm mặt đám người Triều Tiên kia. Đám người này không phải hạng người thiện lương gì, lại người đông thế mạnh, nói không chừng còn ra tay cướp đồ. Vì thế, chúng ta phải xuống núi bằng một đường khác.”
Mọi người lần lượt gật đầu đồng tình.
Lý Đại Hào Tử nói: “Đầm nước này xuyên qua vách núi, chảy về hướng đông nam, chúng ta sẽ đi theo đường thủy, cũng có thể xuống núi.”
Kim Bất Hoán lại lắc đầu nói: “Đông Nam tuyệt đối không thể đi. Hôm qua khi chúng ta gặp phải “quỷ đả tường”, ta đã bắt đầu quan sát. Cây cối, hoa cỏ trong rừng trông thì có vẻ hỗn loạn không có trật tự, nhưng mơ hồ lại như ẩn chứa một quy luật nào đó. Hôm nay, sau khi leo l3n đỉnh vách “rồng xanh nhả nước”, ta quan sát toàn bộ địa thế núi rừng thì bỗng nhiên hiểu ra, nơi này hóa ra lại là một trận đồ Bát Quái do tự nhiên tạo thành. Cửa rừng mà chúng ta đi vào chính là “Thương môn”. Trong “Di Sơn Đảo Hải Quyết” có viết: “Thương môn trị Chấn, tọa ở chính Đông, chủ về bệnh tật, tai họa. Lâm Nhị Bát cung là bị ép, không cát, biến hóa thì mất lợi.’ “Lâm Nhị Bát cung” trong Bát Quái là Chấn khắc Cấn, không phải điềm lành. Mà trong khẩu quyết lại cố ý dùng chữ “bức” (ép buộc), cho thấy sẽ có ngoại lực gây áp bức, quấy nhiễu. Đám người Bang Sâm Triều Tiên bức ép, việc “quỷ đả tường” xuất hiện khiến chúng ta bị lạc đường, bầy rắn tấn công và cái chết của Cáng Tử đều đã chứng minh cho điều đó.
Còn nơi thác nước này nằm tại “Sinh môn”. Trong Di Sơn Đảo Hải Quyết còn viết: “Sinh môn trị Cấn, tọa ở Đông Bắc, chủ sinh dưỡng vạn vật. Dưỡng thủy thì thủy sống, dưỡng người thì người hưng thịnh, dưỡng vật thì vật phát triển.” Quả nhiên, chúng ta đã tìm được “Thần Long Nhị Trụ Hương” phía sau thác nước.
Nếu luận theo đó thì: Đỗ môn trị Tốn, tọa ở Đông Nam, chủ bế tắc, không thông; Cảnh môn trị Ly, tọa ở Chính Nam, chủ quỷ quái, u linh; Tử môn trị Khôn, tọa ở Tây Nam, chủ cái chết, chôn cất; Kinh môn trị Đoài, tọa ở Chính Tây, chủ kinh sợ, bỏ chạy.
Những hướng này đều là hiểm lộ, tử lộ, tuyệt lộ, tuyệt đối không thể đi. Muốn an toàn rời khỏi vùng núi rừng này, nhất định phải chuyển hướng Tây Bắc, đi theo “Khai môn”. Khai môn trị Càn, tọa ở Tây Bắc, chủ hành trình thông suốt. Thông thì có thể đến nơi, dẫu có biến cũng không loạn, gọi là Thái.”
Lưu Lão Muộn, Trần Côn Tử và những người khác đều là những kẻ mù chữ, nghe Kim Bất Hoán ngâm nga khẩu quyết thì chỉ thấy mù mịt chẳng hiểu gì, chỉ biết rằng ý của ông là phải đi về hướng Tây Bắc. Nhưng khi vào núi, bọn họ đã đi từ cửa gió, nằm ở phía Đông Nam của núi Trường Bạch, bây giờ lại phải đi về Tây Bắc, chẳng phải là càng lúc càng tiến sâu vào trong núi hay sao?
Trong lòng mọi người tuy có nghi hoặc, nhưng bá đầu vốn là người dẫn đầu của đội phóng sơn, ông bảo đi hướng nào thì cứ đi hướng đó. Hơn nữa, ai nấy cũng đều cảm kích và khâm phục Kim Bất Hoán, nên không một ai dị nghị, chỉ lặng lẽ làm theo lời ông.
Chỉ có Kim Thập Tam thầm suy nghĩ trong lòng, những khẩu quyết này chẳng lẽ cũng là do vị kỳ nhân kia truyền dạy? Nghĩ đến đó, hắn càng thêm kính ngưỡng, cảm thấy người này quả thực như núi cao khó với tới.
Cả đoàn thay nhau khiêng Hồ Nhá Mại, dãi nắng dầm sương, băng qua những khe núi rừng sâu không dấu chân người. Không có đường thì tự mở đường, gặp suối thì tự bắc cầu, nhưng với đám thợ săn núi này, những việc ấy chẳng đáng là gì. Mọi người chỉ cần nghĩ đến cây “Thần Long Nhị Trụ Hương” đang được Kim Bất Hoán buộc chặt bên hông thì ai nấy đều phấn chấn tinh thần, không còn thấy mệt mỏi nữa. Ai cũng chỉ mong mau chóng ra khỏi ngọn núi này, mang sâm báu đổi thành từng đống bạc trắng lóa mắt.
Chiều hôm ấy, cả nhóm cắm trại trên một triền dốc. Mọi người ai vào việc nấy, thuần thục chặt cây, phát cỏ theo sự phân công của Kim Bất Hoán, chuẩn bị dựng địa xưởng tử. Đã đi suốt bảy tám ngày nay, tuy chưa gặp phải nguy hiểm gì, nhưng vẫn chưa tìm được lối ra khỏi núi. Con người dù có khỏe đến đâu cũng chẳng phải cỗ máy, đường xa vạn dặm băng rừng lội suối khiến ai nấy đều thấm mệt. Họ cần nghỉ ngơi một đêm để lấy sức và suy tính xem tiếp theo nên đi thế nào.
Kim Thập Tam đang vung rìu chặt một cây sam to cỡ miệng bát. Loại cây này có thớ gỗ mềm, dễ đốn hạ, rất thích hợp để dựng địa xưởng tử. Chỉ vài nhát rìu, thân cây đã gãy gục. Hắn né sang một bên, chờ cây đổ xuống, thì bỗng nghe thấy Trần Côn Tử ở cách đó không xa hét lớn: “Thập Tam, mau tránh ra!”
Kim Thập Tam sững người, rồi đột nhiên nghe tiếng soạt soạt trong bụi cỏ phía sau. Hắn vừa quay đầu lại thì đã thấy một bóng đen xông thẳng về phía mình!Hắn nhanh chóng lách người sang một bên, và ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, vật kia lao vút qua sát sườn hắn. Đến lúc này, hắn mới nhìn rõ, đó là một con lợn rừng đầu bờm tua tủa, mõm dài, răng nanh sắc nhọn, thân hình mập mạp chắc nịch, nặng ít nhất cũng phải ba bốn trăm cân!
Kim Thập Tam biết rõ sự lợi hại của loài lợn rừng, chúng khỏe như vâm, da dày, nanh sắc, lại có tính khí hung hãn, đến cả hổ báo đôi khi cũng phải e dè. Con lợn rừng lao tới vài mét, rồi quay ngoắt đầu lại, nhìn hắn chằm chằm với ánh mắt dữ tợn. Nó hừ hừ mấy tiếng, rồi lại cúi đầu, dồn lực chuẩn bị lao đến lần nữa. Kim Thập Tam nhẹ xoay người tránh né, rồi vung rìu chém thẳng vào lưng nó.
Không ngờ đòn đánh mạnh mẽ ấy chỉ để lại một vệt mờ trên lưng con thú, chẳng hề gây tổn thương gì. Tên cục súc này chẳng những không sợ, mà còn há nanh phóng tới, húc thẳng vào bụng Kim Thập Tam!
Phải biết rằng, lợn rừng có lớp da dày cứng, bình thường chúng thích lăn lộn trong bùn, cọ mình vào thân cây để gãi ngứa. Lớp bùn và nhựa cây bám chặt trên lông, tạo thành một lớp áo giáp dày, gần như đao kiếm khó có thể xuyên thủng!
Kim Thập Tam luống cuống tay chân, liên tục lùi lại né tránh. Đúng lúc hắn chật vật không chịu nổi, bỗng nghe một tiếng súng vang lên, con lợn rừng kêu thét một tiếng, đầu nó đã trúng đạn. Người nổ súng là chú Lão Muộn, ông ta đang kéo khóa nòng khẩu “Thủy Liên Châu” trên người để đẩy vỏ đạn ra và nạp đạn, chuẩn bị bắn phát thứ hai.
Nhưng không ngờ con lợn rừng sau khi trúng đạn chẳng những không chết mà còn trở nên hung hăng hơn, bỏ qua Kim Thập Tam, quay đầu lao thẳng về phía ông ta. Súng trường Mosin-Nagant của Nga uy lực cũng khá, nhưng nạp đạn chậm, độ chính xác lại không cao. Chưa kịp để Lưu Lão Muộn bắn phát thứ hai, con lợn rừng đã lao đến trước mặt ông.
Thấy Lưu Lão Muộn không thể né tránh kịp, sắp bị con lợn rừng đâm ngã, mọi người thất kinh, vội vàng vung rìu cầm dao chạy đến cứu, nhưng nước xa không cứu được lửa gần. Đúng lúc ai nấy đều nghĩ rằng Lưu Lão Muộn không tránh khỏi bị con lợn rừng đâm chết hoặc ít nhất cũng trọng thương, bỗng vang lên hai tiếng súng nữa. Lần này là do Kim Bất Hoán cầm khẩu Mauser C96 khai hỏa. Con lợn rừng hự một tiếng, ngã nhào xuống đất, cách Lưu Lão Muộn chưa đầy ba bước.
Mọi người chậm rãi tiến lại gần, thấy con lợn rừng nằm bất động trên mặt đất, trong lòng mừng rỡ khôn xiết. Từ khi khởi hành đến chỗ thác nước để hái nhân sâm, cho đến nay chuyển hướng sang Tây Bắc để tìm đường xuống núi, đã gần mười ngày trôi qua mà họ chưa có một bữa ăn ra hồn.
Phần lớn nhu yếu phẩm đều để lại ở trại cũ, trên người họ chỉ mang theo công cụ thiết yếu và một ít lương khô. Nhưng lương khô đã cạn sạch từ ba ngày trước, những ngày này cả nhóm phải sống dựa vào việc hái trái cây dại, đào củ rừng, miễn cưỡng duy trì để không chết đói.
Giờ đây, ông trời ban cho họ một con lợn rừng to thế này, đủ để cả nhóm có vài bữa ăn thịnh soạn. Chỉ tiếc rằng hiện tại đang là mùa hè, dù trong núi Trường Bạch mát mẻ hơn so với bên ngoài, nhưng nhiệt độ trung bình mỗi ngày vẫn hơn hai mươi độ. Lại thêm việc không có đủ muối và gia vị để ướp thịt, nếu không thì con lợn này đủ để họ ăn no suốt nửa tháng.
Kim Thập Tam ngồi xổm xuống, định lật xác con lợn rừng lên xem kỹ, không ngờ nó lại hừ hừ hai tiếng, thân mình giật giật rồi bất ngờ đứng bật dậy. Kim Thập Tam giật mình đến nỗi ngồi phịch xuống đất. Con lợn rừng bị thương nặng, không còn hơi sức để tấn công hắn nữa, mà chỉ cố sức bỏ chạy. Mọi người không ai ngờ rằng nó đã trúng ba phát đạn mà vẫn chưa chết, thậm chí còn có thể chạy trốn, nên nhất thời đều sững sờ đứng đó.
Kim Thập Tam sao có thể để miếng mồi béo đến miệng rồi còn chạy mất? Hắn vội bò dậy đuổi theo. Hắn đuổi theo suốt hơn một dặm, con lợn rừng vì mất máu quá nhiều nên càng chạy càng chậm, cuối cùng loạng choạng không đứng vững rồi lại ngã nhào xuống đất.
Kim Thập Tam chạy đến bên nó, đá một phát, lần này con lợn chỉ rên khẽ một tiếng, không còn động đậy nữa. Sợ nó lại vùng dậy lần nữa, hắn dùng đầu gối ghì chặt đầu nó xuống, rút dao găm ra, đâm mạnh vào cổ họng. Con lợn rừng co giật hai cái, chân sau đạp vài lần rồi tắt thở hoàn toàn.
Kim Thập Tam vui vẻ đứng lên, định gọi mọi người đến khiêng lợn, nhưng đúng lúc đó, Triệu Nhị Lư chạy đến từ phía sau, bỗng nhiên quay người hét lớn: “Bá đầu, bá đầu! Phía trước chính là sông Hắc Long!”
Nghe thấy tiếng reo hò từ mọi người, Kim Thập Tam ngạc nhiên quay lại nhìn, quả nhiên thấy cách đó chưa đầy trăm mét có một dòng nước rộng chừng hai, ba trượng. Gọi là sông cũng được, mà gọi là suối cũng không sai. Nước trong veo, chảy chậm, có thể lội qua được.
Chẳng bao lâu sau, mọi người lần lượt kéo đến bờ sông.
Kim Bất Hoán đưa tay che mắt, hướng tầm nhìn ra xa. Lúc này, hắn đã có thể thấy bóng dáng của Lão Hổ Bối, đỉnh núi nằm ở sườn tây của núi Trường Bạch. Bên dưới Lão Hổ Bối chính là một hẻm núi lớn, nơi mà hằng năm họ đều ghé qua trong những chuyến vào rừng tìm sâm.
“Quả nhiên là Lão Hổ Bối, nơi này đúng là sông Hắc Long! Xem ra chúng ta đã ra khỏi rừng rồi!”, ông lẩm bẩm, trên gương mặt nở nụ cười rạng rỡ hiếm thấy bấy lâu nay. Mọi người nghe vậy liền hò reo vui sướng, ôm chầm lấy nhau, vỗ vai đập lưng, cười ha hả.
Sau bao ngày vật lộn ở sườn nam của núi Trường Bạch, không những họ tìm được “Thần Long Nhị Trụ Hương”, mà còn thoát khỏi khu rừng già hiểm ác, cảm giác mừng rỡ và xúc động lúc này khó có thể diễn tả thành lời.
Tối hôm đó, cả nhóm hạ trại bên bờ sông Hắc Long nghỉ ngơi. Sau khi ăn xong thịt lợn rừng nướng thơm phức, họ thả mình dưới bầu trời đầy sao, lắng nghe tiếng suối róc rách, tận hưởng làn gió đêm mát lạnh, rồi chìm vào giấc ngủ say sưa.
Sáng hôm sau, mọi người ăn sáng xong liền thu dọn đồ đạc xuống núi. Dọc theo dòng chảy của sông Hắc Long đi về phía nam, chưa đầy một ngày là có thể ra khỏi núi Trường Bạch.
Tâm trạng ai nấy đều nhẹ nhõm, vừa đi vừa trêu đùa nhau, đủ chuyện trên trời dưới đất.
Triệu Nhị Lư chọc ghẹo Lý Đại Hào Tử: “Lần này có tiền rồi, có phải định chuộc cô hoa khôi Bảo nương mà cậu mê mẩn ở Vân Hương Lâu, phủ Trường Xuân không đấy?”
Lưu Lão Muộn thì cười bảo sẽ làm mai cho Trần Côn Tử một cô vợ: “Cô hai nhà Hàn Đại Cước ở Kháo Sơn Đồn đúng độ xuân xanh, người lại xinh đẹp, cũng là duyên trời định cả.”
Ngay cả Hồ Nhá Mại, người nằm trên cáng suốt mấy ngày liền, giờ cũng đã hồi sức, liên tục pha trò với mọi người. Hắn cười hề hề: “Có tiền rồi, việc đầu tiên là chuộc lại đôi vòng ngọc của mẹ bọn trẻ từ tiệm cầm đồ mang về cho cô ấy. Còn nữa, phải lên Thông Hóa, mua đứt cả cái sân nhà của lão địa chủ Trương Đại, cho lão tức chết luôn!”
Cả nhóm cười vang, không khí rộn ràng vô cùng. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Chỉ riêng Kim Bất Hoán lại có chút bất an, nhưng rốt cuộc vì sao thì ngay chính ông cũng không rõ.
Theo lý mà nói, làm một phu sơn tràng, đào được “Thần Long Nhị Trụ Hương”, báu vật chí tôn của giới nhân sâm, thì cả đời này không còn gì phải tiếc nuối nữa. Dù có mất một huynh đệ, nhưng phu sơn tràng xưa nay vẫn coi sinh tử như số mệnh, vinh hoa phú quý đã có trời định, ai nấy đều đã chuẩn bị tâm lý từ trước.
Còn về chuyện với Dương Bát gia… phải rồi, lần này vào núi cũng vì lời mời của ông ta, bản thân ông cũng đã đồng ý giúp ông ta tìm củ “Nhị Tầng Lâu”. Nhưng xét cho cùng, mình không phải người của Bang Sâm Trường Bạch, càng không phải phu sơn tràng do ông ta nuôi dưỡng. Lên núi đào sâm, theo lệ đã nộp đầy đủ phí dụng cho Bang Sâm Trường Bạch, thì số sâm đào được sẽ do ông quyết định. Huống hồ, thứ ông tìm được còn quý hơn cả “Nhị Tầng Lâu”, đó là “Thần Long Nhị Trụ Hương”.
Theo lẽ thường, mình cũng không cần phải bán nó cho ông ta với giá năm mươi ngàn đại dương như thỏa thuận ban đầu. Đương nhiên, nếu ông ta ra giá hợp lý, mình cũng sẵn sàng cắn răng mà nhượng lại…
Ông đang cúi đầu vừa đi vừa suy nghĩ, bỗng nghe thấy một tiếng súng giòn giã vang lên. Giật mình, nhưng tay chân không hề chậm chạp, khẩu Mauser C96 của Đức đã được rút ra sẵn sàng. Mọi người xung quanh cũng lập tức ngừng cười nói, đồng loạt rút vũ khí trên người và cảnh giác nhìn xung quanh.
Lưu Lão Muộn xách khẩu súng dài, bước nhanh lên hai bước, hỏi Kim Bất Hoán: “Bá đầu, có chuyện gì sao?”
Kim Bất Hoán mặt căng thẳng gật đầu, còn chưa kịp lên tiếng thì trong rừng bên cạnh vang lên tiếng sột soạt, rồi hai ba chục người bất ngờ lao ra, chặn ngang đường đi của bọn họ. Dẫn đầu là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, khuôn mặt góc cạnh như dao khắc, lông mày rậm như chổi xể, cằm nhô ra, chính là thủ lĩnh của bọn Bang Sâm Triều Tiên, Kim Hách Dũng.
Kim Bất Hoán nhíu mày, nhìn Kim Hách Dũng và nói: “Kim huynh đệ, các người định làm gì đây?”
Kim Hách Dũng cười khẩy, nói: “Lão bá đầu, thật xin lỗi. Huynh đệ chúng tôi đến xin lão bá đầu ban cho một bữa cơm.”
Kim Bất Hoán giận dữ quát: “Ta đã nhường khu rừng đó cho các người rồi. Các người không vào rừng hái sâm, lại ở đây chặn đường bọn ta, là có ý gì?”
Kim Hách Dũng cười lạnh: “Rừng mà lão bá đầu từng đặt chân qua, thì còn cây bổng chùy lớn nào để lại nữa? Huynh đệ chúng tôi vô dụng, chẳng đào được gì, bất đắc dĩ mới phải đến quấy rầy lão bá đầu. Sao nào? Nếu biết điều thì mau giao hết hàng ra đi!”
Vừa nói, hắn vừa vung tay phải lên, lập tức hai ba chục tên đồng bọn đều lăm lăm vũ khí, chỉ chờ hắn hạ tay là sẽ xông lên liều mạng.
Kim Bất Hoán không ngờ đám phu sâm Triều Tiên này lại dám chặn đường cướp bóc, hơn nữa còn ngay trên lãnh thổ Trung Quốc. Sắc mặt ông trầm xuống, suy nghĩ một lúc rồi quay sang nói với Triệu Nhị Lư: “Đưa túi cho bọn họ!”
Triệu Nhị Lừa tức giận đến run cả người, nhưng cũng không dám cãi lời Kim Bất Hoán, hậm hực bước lên, vác túi sâm trên vai ném mạnh xuống trước mặt Kim Hách Dũng, rồi lui về.
Kim Hách Dũng chẳng thèm nhìn túi sâm, đưa chân đá sang một bên, cười nói: “Lão bá đầu, chỉ có mấy thứ này thôi à? Chúng đâu xứng với bản lĩnh của ngài! Tôi khuyên ngài nên ngoan ngoãn giao “Thần Long Nhị Trụ Hương” ra thì hơn!”
Kim Bất Hoán giật mình, không hiểu sao Kim Hách Dũng lại biết mình đã đào được “Thần Long Nhị Trụ Hương”. Trong khoảnh khắc, hàng loạt suy nghĩ lóe lên trong đầu ông. Ông trầm giọng nói: “Xem ra ngươi nắm rõ tình hình của bọn ta nhỉ! Nhưng tham lam quá cũng không tốt, ngươi không sợ ta liều chết với các ngươi sao?”
Kim Hách Dũng bỗng cười ha hả, nói: “Ồ tôi suýt quên mất, lão bá đầu bắn súng như thần, trăm phát trăm trúng. Nhưng ngài chỉ có một khẩu súng, còn chúng tôi thì đông người, súng cũng không ít, ngài có thể hạ gục hết chúng tôi chắc?”
Kim Bất Hoán nghiến răng, lạnh lùng nói: “Nhưng ta có thể hạ gục ngươi trước, tin không?”
Kim Hách Dũng lắc đầu, cười nhạt: “Tôi không tin.”
Đúng lúc này, ngay bên cạnh Kim Bất Hoán vang lên một giọng nói khác: “Tôi cũng không tin.”
Ngay sau đó, một họng súng đen ngòm đã dí sát vào trán Kim Bất Hoán. Kim Bất Hoán chậm rãi quay đầu lại, thở dài một hơi, trầm giọng nói: “Không ngờ… lại là cậu!”
Triệu Nhị Lư, Lý Đại Hào Tử, Trần Côn Tử, cùng Hồ Nhá Mại đang nằm trên cáng đều sững sờ trước sự biến đổi đột ngột này. Kim Thập Tam giận dữ quát: “Chú Lão Muộn, chú làm gì vậy? Chú điên rồi sao?”
Lưu Lão Mạn gầm lên: “Không ai được động đậy! Ai dám động đậy, tôi sẽ bắn chết hắn ngay!”
Ông ta tước khẩu súng của Kim Bất Hoán, nhét vào thắt lưng mình, rồi lùi lại hai bước, vẫn giữ chặt khẩu súng dài nhắm thẳng vào Kim Bất Hoán, trầm giọng nói: “Xin lỗi, bá đầu, tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.”
Kim Bất Hoán cười lạnh: “Bất đắc dĩ? Ai ép buộc hay mua chuộc cậu hả? Nếu nói ép buộc, thì Lưu Lão Muộn cậu là kẻ đơn thân độc mã, bình thường vẫn là một hảo hán cứng cỏi, rốt cuộc là ai có thể ép buộc được cậu chứ? Nếu nói mua chuộc, chẳng lẽ số tiền cậu được chia không đủ tiêu sao? Nếu không đủ, sao không đến tìm ta chứ?”
Lưu Lão Muộn đỏ mặt, nghẹn lời: “Tôi…”
Lúc này, Kim Hách Dũng bước lên, cười khẩy nói: “Lão bá đầu, cái hố hắn tự đào, ngài lấp sao nổi? Mấy năm qua, ở sòng bạc Doanh Lai tại Phủ Tùng, e rằng hắn đã nướng vào đó không dưới năm vạn đại dương rồi!”
Kim Bất Hoán nghĩ ngợi một hồi, rồi nói: “Hóa ra là Dương Bát gia đã mua chuộc cậu.”
Lưu Lão Muộn nghển cổ, nói thẳng: “Đúng vậy! Giờ ông đã đoán ra, tôi cũng chẳng giấu nữa. Ở sòng bạc Doanh Lai của Dương Bát gia, tôi không chỉ thua sạch số tiền kiếm được bao năm qua, mà còn nợ hắn hơn ba vạn đại dương. Dương Bát gia nói, chỉ cần tôi giúp hắn lấy được “Nhị Tầng Lâu”, toàn bộ nợ nần sẽ được xóa sạch. Nhưng tôi không ngờ ông lại đào được “Thần Long Nhị Trụ Hương”. Nếu tôi có được cây sâm này, chẳng những xóa được nợ, mà còn có thể ép Dương Bát gia đưa thêm một khoản lớn nữa. Hắn sẽ không dám từ chối đâu!”
Lúc này, Hồ Nhá Mại gắng gượng ngồi dậy trên cáng, phẫn nộ mắng: “Phì! Đồ chó chết bán đứng huynh đệ cầu vinh! Bá đầu có từng bạc đãi anh chưa hả? Anh mê cờ bạc, huynh đệ bọn tôi đã bí mật góp tiền giúp anh trả nợ, còn giúp anh giấu bá đầu. Vậy mà chỉ vì chút tiền thối này mà anh lại đối xử với bọn tôi thế này! Con mẹ nó, anh còn chút lương tâm nào không? Có gan thì bắn chết tôi ngay đi, nếu không, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tính sổ với anh!”
Lưu Lão Muộn mặt tái mét, đột nhiên quay súng, bắn thẳng vào Hồ Nhá Mại. “Đoàng!” Hồ Nhá Mại rên lên một tiếng, rồi gục xuống, chết ngay tại chỗ.
Lưu Lão Muộn lập tức quay lại, chĩa súng vào Kim Bất Hoán, trầm giọng nói: “Bá đầu, đến nước này rồi thì ông hãy ngoan ngoãn mà giao “Thần Long Nhị Trụ Hương” ra đi. Nể tình huynh đệ bao năm nay, tôi có thể tha mạng cho các người. Nếu không, kết cục của các người sẽ giống như Hồ Nhá Mại!”
Kim Bất Hoán trừng mắt nhìn Lưu Lão Muộn một cái, chậm rãi nói: “Cậu, không nên giết huynh đệ của mình!” Ông không thèm để ý đến Lưu Lão Muộn nữa, quay đầu lại nói với Kim Hách Dũng: “Vậy thì, ngươi cũng không phải thợ săn sâm Triều Tiên đúng không? Rốt cuộc ngươi là ai? Người của Bang Sâm Trường Bạch, mười phần thì ta nhận ra tám chín phần, nhưng chưa từng thấy ngươi và đám huynh đệ này.”
Kim Hách Dũng cười ha hả, nói: “Kim bá đầu quả nhiên là lão giang hồ, chỉ vài câu đã đoán được tám chín phần. Nói cho ngươi biết cũng không sao, ông đây là “Hỏa Thiêu Thiên” của dãy núi Hắc Vân!”
Tên “Hỏa Thiêu Thiên” này họ Bì tên Tam Đản, là một hồ phỉ hoạt động tại vùng Nhị Đạo Giang, ổ cướp nằm ở dãy núi Hắc Vân, dưới trướng có mười mấy người, hơn mười khẩu súng, chuyên làm nghề đập lò (nghĩa bóng, chỉ một nhóm thổ phỉ) và bắt cóc. Có rất nhiều băng đảng (tiếng lóng, ám chỉ một nhóm cướp) ở Quan Đông.
Băng đảng “Hỏa Thiêu Thiên” không phải là một băng đảng lớn, nhưng lại là băng đảng khét tiếng nhất. Hầu hết các băng đảng vẫn tuân theo một số quy tắc của thế giới ngầm, chẳng hạn như cướp tiền nhưng không cướp mạng người, cướp của người giàu nhưng không cướp của người nghèo, cướp người lạ nhưng không cướp người thân, cướp ở xa nhưng không cướp ở gần, v.v.
Tuy nhiên, các băng đảng “Hỏa Thiêu Thiên” cướp cả bầu trời phía trên, mặt đất bên dưới và không khí ở giữa, bất kể bạn giàu hay nghèo, ở xa hay ở gần, họ hàng xa hay họ hàng gần, chúng sẽ cướp bất cứ ai chúng có thể. Không chỉ cướp của mà còn giết người, người chết rồi còn bị lột đồ.
Hắn cũng thích tra tấn những con tin bị bắt cóc, dùng đủ mọi cách để tra tấn họ cho đến khi họ không còn giống ma hay con người nữa, và hắn làm vậy chỉ để giải trí. Nếu tiền chuộc được giao chậm một chút, hắn sẽ cắt ngón tay của nạn nhân một ngày sau đó, sau khi cắt ngón tay, hắn sẽ cắt ngón chân, rồi đến tai, mũi, mắt, v.v., cho đến khi chặt người thành nhiều mảnh.
Hắn cũng thích bắt cóc phụ nữ, sau khi bắt cóc họ đến vùng núi và ngược đãi họ đủ rồi, hắn sẽ yêu cầu mọi người chuộc họ lại. Nếu ai đó không có tiền chuộc họ, hắn sẽ giết họ, ngay cả khi họ được trả tiền. Theo cách nói ngày nay, loại người này được gọi là kẻ bi3n thái.
Kết quả là, có rất nhiều lời phàn nàn từ khắp nơi, và mọi người đều nghiến răng chịu đựng. Các gia đình giàu có gần đó cũng quyên tiền thuê quân đội chính phủ đàn áp cuộc nổi loạn, nhưng địa hình của dãy núi Hắc Vân rất nguy hiểm và một nhóm nhỏ quân đội chính phủ không thể đàn áp được. Nếu một nhóm lớn quân đội chính phủ được phái ra để bao vây và đàn áp, “Hỏa Thiêu Thiên” sẽ dùng tiền để hối lộ các quan chức và sau đó giả vờ rút lui.
Sau đó, quân đội chính phủ sẽ nhắm mắt làm ngơ và để họ xuống núi, và chỉ đốt cháy những ngôi nhà và nhà kho đổ nát trên núi để hoàn thành nhiệm vụ của họ. Sau khi quân triều đình rút về thành, “Hỏa Thiêu Thiên” dẫn theo anh em mình tái chiếm dãy núi Hắc Vân, tăng cường gây hại cho địa phương.
Trên thực tế, quân đội chính phủ cũng không hơn gì bọn cướp. Bọn cướp thì cướp công khai, còn quân đội chính phủ thì lén lút nhận tiền. Dù sao thì bọn họ cũng lột da dân chúng. Nếu như bọn hồ phỉ thực sự bị tiêu diệt thì quân đội chính phủ còn có tác dụng gì? Lần tới họ sẽ đi lấy dầu ở đâu? Cái gọi là “nuôi địch bảo vệ mình” đã là chuyên môn của họ từ thời xa xưa.
Khi Kim Bất Hoán đoán ra người trước mặt chính là “Hỏa Thiêu Thiên”, ông sửng sốt nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, khom người nói: “Thì ra là Bì đại đương gia, xin hãy tha thứ cho thị lực kém và sự vô lễ của ta!”
“Hỏa Thiêu Thiên” cong môi nói: “Ta không xứng, Kim bá đầu. Đến lúc này, ông muốn hay không muốn cũng phải giao ra củ “Thần Long Nhị Trụ Hương”. Tôi đếm đến ba. Nếu ông vẫn không giao ra thì đừng trách tôi dùng súng gọi tên các ông. Một…”
Kim Bất Hoán trong lòng căng thẳng suy tính. Một khi người đứng sau giật dây là Dương Bát gia, ông biết hôm nay dù thế nào cũng không qua được cửa ải này. Dương Bát gia đã mua chuộc Lưu Lão Muộn làm nội ứng, lại còn mời được “Hỏa Thiêu Thiên” mang người chặn đường cướp đoạt, rõ ràng là quyết tâm phải có bằng được. Xem ra từ khi bọn họ tiến vào núi Trường Bạch, Lưu Lão Muộn đã liên tục âm thầm báo tin cho “Hỏa Thiêu Thiên”.
Trong khu rừng đó, Trần Cáng Tử vô tình phát hiện hành tung của đám người “Hỏa Thiêu Thiên” đang bám theo phía sau, nên bọn chúng mới giả vờ là khách sâm Triều Tiên đến tranh địa bàn, lại cố tình tỏ ra sợ hãi trước tài bắn súng của ông mà tạm thời rút lui. Nhưng thực chất, chúng vẫn âm thầm theo sát phía sau.
Ngay cả khi họ gặp hiện tượng “quỷ đả tường” trong rừng, đến sợi dây đỏ đánh dấu đường cũng mất tích, phần lớn khả năng đều là do Lưu Lão Muộn và “Hỏa Thiêu Thiên” thông đồng với nhau gây ra, mục đích là để họ không thể rời khỏi khu rừng, buộc phải đào được sâm báu.
Việc ông đột ngột quyết định đổi đường rời rừng đã phá vỡ kế hoạch chặn đường cướp bảo trên lộ trình cũ của “Hỏa Thiêu Thiên”. Nhưng đáng tiếc, trong đội lại có nội ứng là Lưu Lão Muộn, kẻ đã liên tục báo tin dọc đường, dẫn đường cho chúng truy đuổi, rồi lập phục kích giữa đường, chỉ chờ cả nhóm của ông bước vào bẫy.
Kim Bất Hoán cũng đã từng nghe danh “Hỏa Thiêu Thiên” từ lâu, biết hắn là kẻ giết người không chớp mắt. Dương Bát gia mời hắn đến để cướp bảo vật, vốn dĩ không hề có ý định để bọn họ sống sót rời khỏi đây. Hôm nay, giao ra “Thần Long Nhị Trụ Hương” thì chết, mà không giao cũng chết. Đã vậy, chỉ còn cách liều mạng với bọn chúng. Nhưng vấn đề là phe ông người ít hơn hẳn, mà hai khẩu súng duy nhất, một dài, một ngắn, cũng đã rơi vào tay tên nội gián Lưu Lão Muộn. Như vậy thì còn đánh thế nào đây?
“Ba!” Tiếng súng của “Hỏa Thiêu Thiên” vang lên không chút do dự. Kim Bất Hoán giật thót, ông vội quay đầu nhìn, chỉ thấy Lưu Lão Muộn trợn trừng mắt, không thể tin nổi nhìn xuống ngực mình, nơi một đóa hoa máu vừa nở bung. Khẩu súng dài trong tay hắn rơi xuống đất một cách bất lực, thân hình lảo đảo hai cái rồi ngã ngửa ra sau.
“Hỏa Thiêu Thiên” nhàn nhã thổi làn khói xanh bốc lên từ nòng súng, liếc nhìn xác của Lưu Lão Muộn với vẻ khinh bỉ rồi cười nhạt: “Chỉ với cái dạng này mà cũng dám đòi tiền của Dương Bát gia à? Hừ, muốn đòi tiền thì cũng phải để ta đi đòi, đúng không?”
Hắn lại quay đầu, dùng ánh mắt mèo vờn chuột nhìn chằm chằm Kim Bất Hoán, cười lạnh: “Kim bá đầu, đến lượt ông rồi. Có cần tôi đếm ba tiếng nữa không?”
Kim Bất Hoán thở dài một hơi, nói: “Không cần đâu. Đã rơi vào tay Bì đại đương gia, thì bọn ta sẽ nhận mệnh.” Ông xé vạt áo, lấy ra một cuộn da rêu được giấu sát bên người, giơ lên trước mặt và nói: “Dù củ sâm này quý giá đến đâu thì cũng chỉ là vật ngoài thân. Ta dùng nó để đổi lấy mạng sống của ta và các huynh đệ, chắc hẳn Bì đại đương gia sẽ không từ chối chứ? Nếu không, ta sẽ bẻ gãy nó ngay tại đây! Nhân sâm gãy chẳng khác gì ngọc vỡ, một xu cũng không đáng!”
“Hỏa Thiêu Thiên” nheo mắt cười, chậm rãi nói: “Kim bá đầu, sao ông lại nói vậy? Tôi còn kính trọng ông không hết, làm sao lại muốn lấy mạng ông chứ? Hơn nữa, tôi chỉ cầu tài, cần là cần củ nhân sâm này, tôi cần mạng của ông để làm gì?”
Kim Bất Hoán gật đầu: “Bì đại đương gia là anh hùng hào kiệt, lời đã nói ra thì chắc chắn sẽ giữ lời. Vậy thì, đón lấy…”
Ông ném cuộn da rêu bọc nhân sâm về phía “Hỏa Thiêu Thiên”, nhưng sợi dây đỏ cột chặt da rêu đã sớm bị ông ngấm ngầm vận nội lực làm đứt. Khi cuộn da rêu còn lơ lửng giữa không trung, nó lập tức bung ra, khiến nhân sâm rơi rải rác xuống đất.
Kim Bất Hoán liền hô lớn: “Không hay rồi! Nhân sâm mà chạm đất thì sẽ mất hết giá trị!”
“Hỏa Thiêu Thiên” tuy không phải dân trong nghề sâm, nhưng giao thiệp với Dương Bát gia đã lâu, ít nhiều cũng từng nghe qua truyền thuyết về “bổng chùy biết chạy”. Tương truyền rằng những cây sâm càng có linh tính thì càng khó thu hoạch, có thể tự động lẩn trốn trong đất. Hắn lo lắng “Thần Long Nhị Trụ Hương” này cũng giống như quả nhân sâm trong Tây Du Ký, vừa chạm đất là biến mất, nên vội vàng lao lên hai bước, đưa tay chộp lấy nhân sâm. Khoảnh khắc này chính là cơ hội mà Kim Bất Hoán chờ đợi!
Ông lập tức lăn mình một vòng đến bên xác Lưu Lão Muộn, rút ra khẩu súng Mauser C96 của Đức từ thắt lưng của gã, đồng thời quát lớn: “Ra tay!” Tiếng súng trong tay hắn nổ vang.
Nhưng phản ứng của “Hỏa Thiêu Thiên” cũng không hề chậm. Vừa chộp được bổng chùy, hắn liền lăn ngay xuống đất, khiến viên đạn của Kim Bất Hoán sượt qua người hắn, bắn trúng hai tên cướp cầm súng trường phía sau, khiến chúng gục xuống ngay lập tức. Đồng thời, súng ngắn trong tay “Hỏa Thiêu Thiên” cũng khai hỏa, viên đạn trúng vào người Kim Bất Hoán!
Biến cố xảy ra quá nhanh, đám cướp chưa kịp phản ứng, nhưng nhóm của Kim Bất Hoán đã chờ đợi thời cơ này từ lâu.
Triệu Nhị Lư nhanh như chớp lao lên, tay trái lặng lẽ phóng ra một lưỡi dao nhỏ sắc bén. Con dao bay thẳng vào ngực một tên cướp cầm súng trường, khiến hắn ngã ngửa ra sau. Ngón tay hắn đã siết cò súng, nhưng chỉ kịp nổ một phát đạn vô ích lên trời.
Lý Đại Hào Tử và Trần Côn Tử cũng lao vào với đao và rìu trong tay, đánh thẳng vào đám cướp. Trong chớp mắt, cả chiến trường trở nên hỗn loạn! “Hỏa Thiêu Thiên” nhanh chóng lật người đứng dậy, nắm chặt cây nhân sâm trong tay, vội vã lùi ra phía sau.
Kim Thập Tam nhào đến bên cạnh Kim Bất Hoán, lo lắng gọi một tiếng “Cha!”, phát hiện vai phải và xương sườn trái của ông đều trúng đạn. Kim Bất Hoán vùng vẫy đẩy hắn ra, quát lớn: “Đừng lo cho ta! Xông lên liều mạng với chúng nó! Có thể thoát được một người thì là một người! Người thoát ra được, sau này báo thù cho mọi người!”
Giữa đám thổ phỉ, hai khẩu súng trường và một khẩu súng ngắn còn lại đồng loạt khai hỏa. Trần Côn Tử trúng hai phát đạn vào ngực và bụng, nhưng thân thể gã cường tráng, trời sinh hung hãn, nhuộm máu xông vào giữa bọn thổ phỉ, bổ một rìu chém đôi đầu một tên cướp cầm súng ngắn.
Triệu Nhị Lư cũng trúng một phát đạn vào chân phải. Gã lảo đảo xông vào đám cướp, ôm chặt tên vừa bắn mình rồi vật xuống đất, siết cổ hắn mà lăn mấy vòng. Ba tên cướp xung quanh lập tức lao tới, chém loạn lên người gã. Kim Thập Tam liền lao đến, lấy thân mình húc bay một tên đang chém giết Triệu Nhị Lư. Hắn lăn một vòng bật dậy, thuận tay đâm con dao găm vào người một tên cướp khác. Lý Đại Hào Tử cũng xông vào, vung đao chém ngã một tên đang vung đao chém Triệu Nhị Lư.
Kim Thập Tam vội cúi xuống xem Triệu Nhị Lư thế nào, nhưng thấy toàn thân gã bê bết máu, mắt mở trừng trừng, đã chết rồi. Còn tên cướp bị gã bóp cổ cũng đã tắt thở từ lâu.
Kim Thập Tam bi phẫn đặt thi thể Triệu Nhị Lư xuống, ngẩng đầu nhìn lên, thấy chú Côn Tử và chú Hào Tử đều đã rơi vào vòng vây. Đặc biệt là chú Côn Tử, trên người đầy thương tích, cho dù đã hạ thêm hai tên cướp nhưng bản thân cũng lảo đảo, khó mà cầm cự. Đúng lúc này, một tên cướp vòng ra sau lưng ông, vung dao đâm mạnh vào lưng.
Trần Côn Tử phát ra một tiếng gầm giận dữ kinh thiên động địa, rồi đổ ầm xuống đất. Lý Đại Hào Tử hét lớn: “Côn Tử!” Vừa phân tâm một chút, liền bị một tên cướp hung ác chém phăng cánh tay trái, máu tươi phun xối xả, cơ thể lảo đảo suýt ngã.
Kim Thập Tam thấy vậy thì mắt như muốn nứt ra, nhảy bật lên như viên đạn, cầm dao găm đâm thẳng vào cổ họng tên cướp hung ác kia. Nhưng tên này cũng vô cùng dữ tợn, hai tay giữ chặt lấy con dao găm cắm trên cổ mình, không để Kim Thập Tam rút ra. Hắn phát ra những âm thanh khò khè trong họng, miệng liên tục phun máu, nhưng vẫn cố chấp không buông tay.
Kim Thập Tam nóng ruột, bèn buông dao, tung một cước đá văng hắn ra xa.
Hắn vừa định đỡ lấy chú Hào Tử thì nghe thấy Kim Bất Hoán đang nằm dưới đất vì trúng đạn, hét lớn: “Cẩn thận!” Kim Thập Tam còn chưa kịp nhìn thì Lý Đại Hào Tử đã xoay người chắn trước mặt hắn. Chỉ nghe “đoàng! đoàng!”, hai phát súng nổ vang, cơ thể Lý Đại Hào Tử run lên, rồi đổ gục xuống đất.
Kẻ nổ súng chính là “Hỏa Thiêu Thiên”. Hắn vừa gi3t chết Lý Đại Hạo Tử, liền xoay nòng súng, định tiếp tục nổ súng với Kim Thập Tam.
Không ngờ dù đang hấp hối, Kim Bất Hoán vẫn cố gắng nhặt khẩu súng Mauser C96 rơi trên đất, run rẩy bóp cò. Nhưng vì không quen bắn bằng tay trái, lại thêm thương thế nặng, phát đạn bắn lệch đi, chỉ trúng vào đùi phải của “Hỏa Thiêu Thiên”.
“Hỏa Thiêu Thiên” giận dữ gào lên, lập tức quay súng bắn liên tiếp vào Kim Bất Hoán. Ông trúng nhiều phát đạn, rõ ràng không thể sống nổi nữa.
Đầu Kim Thập Tam như nổ tung, máu nóng bốc l3n đỉnh đầu, mắt lập tức đỏ ngầu.
Hắn không màng gì nữa, điên cuồng lao thẳng về phía “Hỏa Thiêu Thiên”. Nhưng người nhanh thế nào cũng không thể nhanh hơn súng! Khi hắn còn cách đối phương khoảng một trượng, họng súng đen ngòm đã chĩa thẳng vào hắn.
“Hỏa Thiêu Thiên” nhếch môi nở nụ cười hiểm độc, ánh mắt tràn đầy vẻ chế giễu, không chút do dự mà bóp cò…