Chương 1: Sau khi tận thế, tôi trùng sinh
Chương 1: Sau khi tận thế, tôi trùng sinhChương 1: Sau khi tận thế, tôi trùng sinh
Đau, đau quát!
Nỗi đau đớn khắc cốt ghi tâm bao phủ lấy toàn bộ thân thể Trương Dịch.
Đây không phải là một loại cảm giác, mà là một chuyện thực tế đã thực sự xảy ra với anh.
Giờ đây, anh đang bị những người bạn, những người hàng xóm mà mình từng tin tưởng, từng giúp đỡ lao vào tham lam cấu xé.
Ở thời kỳ tận thế này, vật tư khan hiếm, bọn họ thậm chí có thể quên đi ân tình mà Trương Dịch giúp đỡ họ trước đây, sẵn sàng vung dao lên chém cho anh một nhát.
Vào thời khắc cận kề sinh tử, anh mơ hồ nhìn thấy nữ thần trong lòng mình - Phương Vũ Tinh, đứng sau đám người, dáng vẻ đáng thương mà dùng sức hét lên: "Là em bảo cậu ấy mở cửa, các anh phải để lại cho em một miếng sườn dự phòng để nấu canh đó nha!"
Chính người phụ nữ này đã lừa Trương Dịch mở cửa phòng ra, sau đó hại chết anh.
Trương Dịch nhìn cô ả, trong mắt tràn đầy sự căm ghét và hối hận.
Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách bản thân mình quá ngu xuẩn, quá tốt bụng, mới khiến cho mình trở thành đồ ăn mà người khác bỏ vào trong miệng ngay lúc tận thế đầy rẫy khó khăn này.
Anh ước gì mọi thứ có thể bắt đầu lại từ đầu.
Khi đó, anh sẽ không còn nhân từ, không còn nương tay với bất cứ ai, sẽ chỉ sống cho chính mình.
Rất nhanh, hai mắt Trương Dịch đã tối sầm lại, trở nên hôn mê bất tỉnh.
Tuy nhiên, ngay sau đó, anh đột nhiên mở mắt ra, bật dậy khỏi ghế sô pha.
Có lẽ là vừa mới trải qua khung cảnh ở nơi địa ngục tăm tối, cảm giác đau đớn khủng khiếp còn hiện rõ mồn một trước mắt anh.
Trương Dịch thở hổn hển, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng phải mình đã bị những tên hàng xóm súc vật kia giết chết rồi hay sao?"
Sau khi lấy lại tỉnh thần, Trương Dịch bắt đầu dò xét mọi thứ xung alianh mình. Nơi này đối với anh cũng không xa lạ gì, đây chính là nhà của anh.
Nhiệt độ dễ chịu trong không khí khiến anh cảm thấy hết sức ngạc nhiên.
Bởi vì vào tháng 12 năm 2050 theo dương lịch, Lam Tinh đã bị ảnh hưởng bởi một vụ nổ siêu tân tỉnh cách nửa triệu năm ánh sáng, nghênh đón một sự bùng nổ kỷ Cambri khắp trên cả toàn cầu.
*Bùng nổ kỷ Cambri: Sự bùng nổ kỷ Cambri đánh dấu sự khởi đầu của Kỷ nguyên Palaeozoic (cách đây 542 đến 250 triệu năm), đây cũng là một thời điểm quan trọng trong lịch sử tự nhiên, nó thậm chí còn được gọi là "vụ nổ lớn của sự sống". Nó đánh dấu thời điểm mà các sinh vật bắt đầu tiến hóa các bộ phận cơ thể, cơ hội sống sót của chúng cũng đã tăng lên rất nhiều so với tổ tiên của chúng và hồ sơ hóa thạch trở nên hoàn thiện hơn nhiều kể từ thời điểm này trở đỉ.
Nhiệt độ trên toàn cầu giảm mạnh, nhiệt độ hàng ngày ở thành phố Thiên Hải nơi Trương Dịch sinh sống rơi vào khoảng âm 60 đến 70 độ. Bão tuyết kéo dài suốt một tháng, che phủ toàn bộ thành phố.
Nghe nói rằng ở miền Bắc Hoa Quốc, nhiệt độ thậm chí còn âm hơn 100 độ, cả trái đất đều bị chôn vùi trong băng tuyết.
Tất cả các loại sinh vật đều tuyệt chủng, chết hàng loạt, ngay cả loài người cũng bỏ mình trong thảm họa này, theo thống kê, hơn 95% nhân loại đã tử vong.
Trương Dịch đứng dậy, lấy một chai nước từ trong tủ lạnh ra, uống 'ừng ực ừng ực' gần hết phân nửa chai.
Mặc dù nhiệt độ của nước ướp lạnh rất thấp, nhưng đối với anh của bây giờ mà nói, loại nước này quả thật chính là quỳnh tương ngọc dịch.
*Quỳnh tương ngọc dịch: Thần thoại Trung Quốc cũng cho rằng "Quỳnh tương ngọc dịch" ?#3# 3# là thức uống ngon trong hội Bàn đào #§ Đk của Vương Mẫu Nương Nương
Ở thời tận thế, cách duy nhất mọi người thu hoạch nước chính là bất chấp nhiệt độ ngoài trời âm 60-70 độ mà đi ra ngoài đào tuyết lên rồi đợi cho tan thành nước.
Nhưng mà làm như thế sẽ rất dễ dàng khiến cho người ta chết cóng.
Sau khi Trương Dịch uống nước xong thì mở điện thoại di động ra rồi nhìn thoáng qua.
Bên trên hiển thị thời gian là 'ngày 12 tháng 11'.
Vẫn còn cách tận thế tận một tháng dài ròng rã. Trương Dịch hít một hơi thật sâu, nhanh chóng hiểu rõ mọi chuyện đã xảy ra.
Một tháng đó trải qua không thể nào là nằm mơ được, nhất là nỗi đau bị người khác xâu xé quá mức chân thực.
Trương Dịch ngẩng đầu lên, có thể sống sót sau tai nạn khiến cho trong lòng anh cảm thấy vô cùng may mắn.
Cùng lúc đó, một tia sáng vô cùng sắc bén xẹt qua trong mắt anh.