Chương 1007: Tại sao?
Chương 1007: Tại sao?Chương 1007: Tại sao?
Trương Dịch vốn không muốn ra tay, nhưng một khi đã động thủ, hắn sẽ tuân thủ nguyên tắc "người không phạm ta, ta không phạm người; người đã phạm ta, diệt cỏ tận gốc".
Hôm nay, không một dị nhân nào từ Đại Trạch tới thành phố Thiên Hải sẽ được sống sót cải!
Cơ thể máu me bê bết của Tôn Kiến Minh co giật trên mặt đất.
Đối với Tôn Kiến Minh mà nói, dáng vẻ cẩn thận đề phòng của Trương Dịch có phần hơi thừa thãi.
Bởi vì vừa rồi, hắn chỉ dựa vào bản năng bộc phát toàn bộ sức mạnh của mình mới miễn cưỡng không bị nghiền nát hoàn toàn như những người khác dưới sức mạnh của Hư Không. Nhưng toàn thân xương cốt của hắn gần như đều đã hư hết, nội tạng cũng bị tổn thương nghiêm trọng, đến mức không thể tự đứng dậy nổi.
Trong lòng Tôn Kiến Minh vô cùng hoảng sợ, đồng thời cũng cảm thấy mơ hồ, mà đến khi đứng trước bờ vực sống chết, tất cả những cảm xúc hỗn tạp đó đều biến thành sự tức giận!
Đúng vậy, đó chính là sự tức giận!
Tại sao ngươi mạnh mẽ như vậy, mà còn phải giả vờ yếu đuối?
Nếu như ngươi nói cho chúng ta biết sớm hơn, thì chúng ta có dám tới đây gây chuyện với ngươi không?
Tôn Kiến Minh gian nan ngẩng cổ lên, trừng mắt nhìn Trương Dịch một cách tàn độc.
Ngay khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, hắn phát ra tiếng gào phân nộ †ừ cổ họng mình.
"Tại saoIIIII"
Trương Dịch dừng bước cách hắn một trăm mét.
Sau đó, hẳn tiện tay mở ra Cổng Không Thời Gian, giơ cao Thẩm Phán trong tay phải, có vẻ như đang định điều chỉnh phương hướng xuất kiếm.
"Sao lại có cái lý do quái nào chứ?”
Trương Dịch nói một cách bình thản, một nhát kiếm xuyên qua Cổng Không Thời Gian, xuyên thủng đầu của Tôn Kiến Minh.
"Chỉ tại ngươi quá yếu mà thôi."
Cho đến lúc này, đội dị nhân thành phố Đại Trạch tới xâm lược thành phố Thiên Hải đã bị diệt tới tám phần trên đường đi, trong đó có hai thủ lĩnh dị nhân cấp Delta. Trương Dịch không chút biểu cảm, mọi thứ đều diễn ra thuận lợi như trong dự tính của hắn.
Dị nhân cấp cao đối đầu với dị nhân cấp thấp hơn thì thực lực quả thực chênh lệch áp đảo.
Cảm giác lúc này của hắn y hệt như khi Biên Quân Vũ mới đến thành Thiên Hải.
Cho dù đều là cấp Delta, hắn vẫn có thể dễ dàng nghiền áp những người khác.
Từ một hướng khác, một bóng người đang liều mạng chạy trên tuyết, hiện lên một cơn lốc tuyết khổng lồ.
Đó là Trần Lương Ngọc, một trong ba thủ lĩnh thế lực lớn của thành phố Đại Trạch.
Là dị năng giả hệ thú nhân, biến thân của hắn là "báo gấm'. Xuất phát từ bản năng của loài thú săn mồi, ngay khi Trương Dịch ngưng tụ Hư Không, hắn đã cảm nhận được trong nháy mắt rằng mình đang bị đe dọa tính mạng.
Chỉ một giây sau, hắn đã chạy ra khỏi phạm vi bao phủ của Hư Không Chỉ Mâu.
Trần Lương Ngọc ngoảnh đầu nhìn lại không gian đen tối khổng lồ kia, cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng xâm chiếm tâm trí hắn.
"Đây... Đây vẫn là dị nhân cấp Delta ư? E là ngay cả đội trưởng đội điều tra của Bạo Tuyết Thành cũng chỉ dừng lại ở mức này mà thôi!"
"Chúng ta đã trêu chọc con quái vật nào vậy!"
"Chạy! Phải chạy trốn ngay, nếu không thì chắc chắn sẽ chết!" Trân Lương Ngọc không còn màng đến bất cứ điều gì nữa, trước khi đối mặt với nguy cơ sống chết, hắn có thể từ bỏ tất cả.
Thế nhưng trên đường chạy trốn, một bức tường lửa lớn bất ngờ chặn mất đường đi của hẳn.
Lửa bùng cháy ngút trời che phủ khắp nơi, không khí phẳng phất mùi rượu nồng nặc.
"Đây là?"
Trân Lương Ngọc bị ngọn lửa bức ép không thể không dừng bước.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy trước mặt mình là hai dị nhân.
Một người phụ nữ toàn thân phủ đầy bùa phù văn dung nham, đôi mắt lạnh lùng như dao, đang cầm một bình rượu khổng lồ nhìn hắn. Đặng sau cô ta, còn có một người đàn ông mặt mũi ẻo lả, đang híp mắt mà cười.
Đó chính là người phụ trách căn cứ Dương Thịnh - Tiêu Hồng Luyện, cùng với phó thủ hạ của cô ta là Gia Cát Thanh Đình, đã đợi ở đây từ rất lâu. ........
Trương Dịch không đi truy sát những người còn lại vì lũ tép riu còn sống sót đã sợ mất mật, không cần hắn phải tốn sức.
Hắn hấp thụ xong bản nguyên của Tôn Kiến Minh, sau đó quay trở lại bên dưới Tam Thất Tháp, lấy ra một chiếc ghế ngồi xuống, vừa nghỉ ngơi vừa đợi tin tức của những người khác.
Nửa giờ sau, mọi người lần lượt đến đây, trong tay mỗi người đều cầm một lượng đầu người không bằng nhau.
Trên người họ đều đóng băng tuyết đỏ, đó là máu đông lại thành băng.
Nhưng trên khuôn mặt của mỗi người đều nở nụ cười.
Bởi vì lần này những kẻ thành Đại Trạch phái tới đều là tinh anh, trong số đó có không ít dị nhân.
Sau khi giết chết họ, dưới sự cho phép của Trương Dịch, các dị nhân thành phố Thiên Hải đã hấp thụ bản nguyên của họ.
Ngoài một số dị nhân bị Trương Dịch tiêu diệt đến mức tan thành tro bụi thì những dị nhân khác đều đã bổ sung một lượng lớn năng lượng cho các dị nhân thành phố Thiên Hải.
Đặc biệt là Hoa Hoa và Lương Duyệt, trong trận chiến này, hai người họ giết được nhiều địch nhất, thu hoạch cũng lớn nhất.