Chương 1030: Cẩn thận
Chương 1030: Cẩn thậnChương 1030: Cẩn thận
Dù thua Trương Dịch trong cuộc ẩu đả nhưng hắn ta muốn tìm cơ hội lấy lại thể diện trên bàn nhậu.
Thế nhưng lần này, hắn ta thua thảm hại hơn thế.
Ngay đến cả Lương Duyệt, người ít nói, cũng bị Mạnh Tư Vũ kéo đi uống vài chén.
Đến nửa đêm, Bách Lý Trường Thanh mới lái xe đưa Trương Dịch và những người khác đến căn hộ dành cho người ngoại thành.
Không biết là cố ý hay vô tình, Bách Lý Trường Thanh chỉ mở cho họ một phòng.
Lương Duyệt uống ít rượu hơn, đầu óc còn khá tỉnh táo. Cô ấy nhìn Trương Dịch đang nằm trên giường, mới phát hiện ra tình huống hai người đang trong cùng một căn phòng, không khỏi mặt đỏ ửng lên.
Ngay khi cô ấy định đi mở thêm một phòng khác, Trương Dịch đột nhiên ngồi bật dậy từ trên giường.
Mắt hắn có chút mơ hồ, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo.
Chừng rượu đó không đủ để làm hẳn say được.
Với tính cách của Trương Dịch, không thể nào lại say mèm ở một nơi xa lạ.
"Mọi người đi cả rồi à?"
Trương Dịch ngáp một cái rồi lên tiếng hỏi.
Lương Duyệt cắn môi, đặt cây Long Minh sang một bên, lững thững nói: "Đi rồi. Ngươi đang giả say à?"
"Không hẳn thế"
Trương Dịch nhàn nhạt nói: "Cho dù †a say, đầu óc của ta vẫn tỉnh táo."
Hắn ta thực sự đã uống không ít, nhưng chỉ có một chút ban đầu là uống thật.
Sau đó, khi Ngô Địch và những người khác muốn liều mạng sống với hắn †a, Trương Dịch đã lén sử dụng năng lực không gian dị năng để đổ phần lớn rượu vào đó.
Hắn lấy một chai sữa từ không gian khác ra, nhờ Lương Duyệt giúp hâm nóng bằng ấm đun nước.
Sau đó, Trương Dịch ngồi xuống ghế sô pha trong phòng, vây tay, Hoa Hoa liền nhảy lên, khoanh chân ngồi trên đùi hẳn.
Trương Dịch vừa vuốt ve Hoa Hoa vừa dựa vào ghế sô pha suy nghĩ về những thông tin thu thập được trong ngày hôm nay.
Đôi mắt hắn vẫn sáng như tuyết, rực lên tia sáng của trí tuệ.
"Lần này đại khu triệu tập những người dị năng hàng đầu từ bên ngoài thành chứ không giống như lần trước là triệu tập tất cả các thế lực. Điều này cũng cho thấy, chiến thuật đã bắt đầu có sự thay đổi"
"Không còn sử dụng thế mạnh về số lượng để vây giết bọn họ nữa, mà chuyển sang dùng nhóm tỉnh nhuệ”"
"Có nghĩa là lợi thế vê số lượng đã vô dụng rồi sao?"
Trương Dịch hơi nheo mắt lại.
Cách làm này thực sự là chính xác.
Người dị năng đạt đến cấp Delta, đặc biệt là người dị năng chiến đấu, sức mạnh của họ đã vượt xa tầm hiểu biết của con người.
Thậm chí bọn họ còn có thể phớt lờ hầu hết các loại vũ khí nóng hạng nhẹ.
Trong tình huống như vậy, những người dị năng cấp thấp và con người bình thường, kể cả những chiến sĩ được huấn luyện có bài bản, đều khó có thể đưa ra tác dụng trước mặt bọn họ.
Sau khi mười tổ chức người dị năng bị tiêu diệt, đại khu Giang Nam nhận ra điều này, mới bắt đầu thay đổi phương thức tác chiến.
Và tiếp theo, đội Thiên Thần sẽ dẫn đội, những dị năng bên ngoài thành có khả năng sẽ hỗ trợ tác chiến.
Vậy thì trách nhiệm của hắn và những người dị năng bên ngoài thành là gì? "Pháo hôi?"
Trương Dịch khẽ lẩm nhẩm hai chữ này trong miệng.
Nhưng hắn nhanh chóng lắc đầu, phủ nhận suy nghĩ này.
Nếu cần pháo hôi, thì lựa chọn tốt nhất là sử dụng nhiều người dị năng bình thường và binh lính tinh nhuệ.
Còn lần này, những người được điều động đến, về sức mạnh chắc chắn sẽ mạnh hơn những người dị năng của mười tổ chức người dị năng đầu tiên.
"Dù năng lực tác chiến chung của chúng ta, những người dị năng bên ngoài thành, không bằng nhóm chuyên nghiệp ở Bạo Tuyết Thành. Nhưng năng lực chiến đấu cá nhân của chúng ta chắc chắn không kém hơn họ là bao"
"Dựa vào thông tin mà họ thu thập được một phần trước đó, Thực Nguyệt chỉ có mười ba thành viên"
"Vậy có phải đại khu cân nhắc để chúng ta kiềm chế những kẻ đó hay không? Sau đó tạo cơ hội cho tiểu đội Thiên Thần không?”
Lương Duyệt hâm sữa xong, đưa cho Trương Dịch.
"Ta thấy, có phải là để chúng ta đảm bảo những kẻ lang nhân đó sẽ không trốn thoát được?”
"Dù sao, một khi bọn họ nhận ra dấu hiệu bất ổn, rất có thể bọn họ sẽ chạy trốn đầu tiên. Truy đuổi bọn họ thì khó hơn nhiều so với việc tiêu diệt bọn họ."
Trương Dịch gật đầu, nhận lấy bình sữa, rồi uống một ngụm sữa ấm.
Sau khi uống rượu xong, rồi uống thêm một ngụm sữa ấm như thế này, quả thật làm người ta cảm thấy ấm áp dễ chịu trong dạ dày hơn nhiều. "Đúng vậy! Muốn phân định thắng bại thì rất dễ, nhưng đây là chiến tranh, người ta sẽ không dàn trận ra rồi đánh tới chết với ngươi đâu."
"Họ sẽ dùng đủ loại âm mưu, đánh không lại thì họ chạy thôi."
Hắn ta bỗng nhớ đến một câu chuyện ngụ ngôn thú vị, cười nhìn Lương Duyệt.
"Lương lão sư, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề. Nếu chuột tha lửa chạy vào kho đạn dược, thì phải làm sao?"
Lương Duyệt chớp chớp mắt, cô nhanh chóng hiểu ra.
Đây là một câu chuyện rất kinh điển, có bản nguyên từ các tác phẩm phim truyền hình của mấy chục năm trước.
"Thì cho mèo tha nước đi dập lửa chứ." Cô mỉm cười nói.
"Chúng ta là mèo, còn Thực Nguyệt chính là chuột."
Trương Dịch cười hỏi: "Nhưng trong câu chuyện này, nước và lửa lại tượng trưng cho điều gì đây?"