Chương 1039: Bất mãn
Chương 1039: Bất mãnChương 1039: Bất mãn
Trần Tiêu Tiêu nhíu mày.
"Nếu như vậy thì tình hình rất tệ."
Người bạn thân bên cạnh cô là Bành Ly nghe thấy câu này thì không khỏi hỏi: "Không có kẻ gian mà lại tệ hả? Nói vậy nghĩa là thế nào?"
Trần Tiêu Tiêu giải thích: "Nếu trong tổng bộ của chúng ta có kẻ gian thì vấn đề này rất dễ giải quyết. Chỉ cần lôi kẻ gian ra, chúng ta có thể ngăn chặn những thất bại như ở chiến dịch lần đầu."
"Nhưng nếu không có ai tiết lộ tin tức của chúng ta... thì chỉ có thể giải thích là đối phương có dị nhân có khả năng thu thập tin tức vô cùng khủng bố!"
Trong số hơn mười người có mặt tại hiện trường, có không ít người có suy nghĩ tương tự.
Họ đều như Trương Dịch, Trần Tiêu Tiêu, đều nhận ra vấn đề không ổn.
Lôi kẻ gian ra thì đơn giản.
Nhưng nếu đối phương có khả năng nhìn thấu thời cơ như vậy thì sau này họ đánh thế nào cũng bị đối phương phát giác trước.
Lương Duyệt không kìm được mà đưa tay rồi nâng cằm nói: "Bảo sao ở chiến dịch lần đầu, rõ ràng là người của chúng ta hành động trước. Nhưng đánh nhau thì đối phương như đã chuẩn bị sẵn sàng vậy."
Lúc này, người đàn ông đầu đỉnh, ánh mắt sắc bén ngồi không xa Trương Dịch ngẩng đầu lên, lên tiếng.
Hắn tới từ Vân Châu, tên là Trác Phi Vũ. "Chu Soái, hôm nay chúng ta nhận được quá nhiều thông tin rồi. Trong thời gian ngắn như vậy, vẫn chưa đưa ra được ý kiến hay ho nào."
"Có thể cho chúng ta một ít thời gian, để chúng ta nghiên cứu kỹ hơn những tài liệu này không. Sau đó rồi thảo luận tiếp?"
Trương Dịch gật đầu, lên tiếng: "Ta đồng ý với đề nghị này. Chỉ xem một lần thì rất nhiều thứ không nhớ nổi, cũng không tiện phát biểu."
Những dị nhân khác cũng giơ tay, tỏ ý đồng ý với đề nghị của Trác Phi Vũ.
Chu Chính suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Cũng được, nhưng các người không có nhiều thời gian để suy nghĩ nữa đâu. Bởi vì thời gian không đợi người. Chúng ta chậm trễ một ngày, những tên lang nhân kia không biết sẽ chạy đi đâu." "Đến lúc đó, đồng bào của chúng ta sống trên mảnh đất này sẽ nguy hiểm!"
Trong mắt Trương Dịch lóe lên một chút vẻ kỳ quái.
Với tư cách là thống soái của Bạo Tuyết Thành, Chu Chính nghĩ như vậy cũng không có gì sai.
Nhưng những dị nhân trong mười hai thành phố liệu có thật sự để tâm đến sự sống chết của những người bình thường không?
Hồi trước khi tranh đoạt nhu yếu phẩm để sinh tồn, họ ra tay đúng là tàn nhân hơn nhau.
Giờ lại nói chuyện này, có hơi... kỳ lạ không?
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, Trương Dịch cũng thấy có mấy phần đạo lý.
Mặc dù hắn ra tay tàn nhãn vô tình, không tính là người tốt gì.
Nhưng hắn tự hỏi về những người không đắc tội với mình, hắn thường không ra tay.
Còn khi ngoại địch xâm lược, bảo vệ mảnh đất này, và những người lương thiện, đáng được bảo vệ trên mảnh đất này, cũng chính là điều mà Trương Dịch muốn làm.
Ví dụ như đối với những người như Lý Kiếm, Trương Dịch vẫn rất hy vọng rằng hẳn ta có thể sống sót ở thời kỳ tận thế.
Giữ lại một ngọn lửa cho nên văn minh nhân loại.
Trương Dịch không khỏi lắc đầu cười khổ.
Con người đúng là một thể hỗn hợp đầy mâu thuẫn. Tiếp đó, Chu Chính lại nói: "Ta chỉ cho các người một ngày nghiên cứu kỹ những tình báo này. Sau đó chúng ta phải chuẩn bị chiến đấu, đi thảo phạt những tên lang nhân chết tiệt kia!"
"Vậy ngay bây giờ, nhân lúc mọi người đều có mặt ở đây. Ta sẽ công bố một chút vê nhóm phân đội cơ bản của chiến dịch."
"Do thực lực của dị nhân tổ Thực Nguyệt rất mạnh, hành động đơn lẻ có rủi ro quá lớn, cho nên mười hai người có mặt ở đây hôm nay sẽ được chia thành ba nhóm hành động."
"Nhiệm vụ của các người là hỗ trợ tiểu đội Thiên Thần. Tiểu đội Thiên Thần sẽ phụ trách tấn công chính!"
"Ngoài ra, để thuận tiện hành sự, mỗi đội đều thành lập một đội trưởng. Trong trường hợp không có lệnh cấp trên, tất cả các thành viên phải tuân theo lệnh của đội trưởng!"
Nghe vậy, Trương Dịch nhướng mày.
Hắn phải hợp tác với người của những thế lực khác sao?
Hắn không khỏi liếc mắt nhìn những người xung quanh, những người khác cũng đang nhìn trái nhìn phải.
Mô hình hành động này cũng khá ổn, vì đều là những dị nhân có thực lực hơn người, tụ họp lại với nhau, ngay cả khi gặp phải kẻ địch thực lực siêu mạnh, họ cũng có thể kéo dài thời gian đủ lâu.
Có thể tạo cho tiểu đội Thiên Thần cơ hội ra tay thì càng tốt.
Kết cục tệ nhất cũng có thể thu thập được thêm nhiều thông tin về Thực Nguyệt.
"Tiếp theo, ta sẽ thông báo vê việc phân đội!"
Chu Chính lấy ra một danh sách từ trong túi áo phao của quân đội, giọng nói trầm ổn và mạnh mẽ vang lên.
"Đội thứ nhất, đội trưởng Trương Dịch!"
Người đầu tiên được nhắc đến đúng là Trương Dịch, hơn nữa còn là trực tiếp làm đội trưởng.
Điều này khiến cho tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt chăm chăm vào Trương Dịch.
Đặng Thần Thông nhìn Trương Dịch, nở nụ cười thích thú, đó là vẻ ngưỡng mộ.
Đội trưởng tiểu đội Thiên Thần này, công tử danh tiếng lẫy lừng, nhưng cho đến giờ chưa từng từ bỏ việc kéo Trương Dịch vào đội của mình. Trương Dịch chỉ ho nhẹ một tiếng, làm dịu bầu không khí.
"Thành viên, Lương Duyệt, Trân Tiêu Tiêu, Bành Ly."
Lương Duyệt tỏ ra rất bình tĩnh, vốn dĩ cô đã là người của Trương Dịch.
Nhưng Trần Tiêu Tiêu và Bành Ly khi biết mình trở thành thành viên dưới quyền Trương Dịch, vẻ mặt đều có một chút bất mãn.
Bụng dạ của Trần Tiêu Tiêu có hơi thâm sâu, rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Nhưng Bành Ly lại luôn dùng ánh mắt nghi ngờ không phục mà nhìn chằm chằm Trương Dịch.
Mọi người đều là những cường giả thống lĩnh một phương, có lý gì mà để Trương Dịch quản lý bọn họ?