Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch)

Chương 1050 - Chương 1041: Nói Chuyện

Chương 1041: Nói chuyện Chương 1041: Nói chuyệnChương 1041: Nói chuyện

Vào lúc quan trọng như thế này, sắp sửa phải ra chiến trường, để chiến đấu với những lãng nhân Nghê Hồng vừa mạnh mẽ vừa hung tàn kia.

Mà Trương Dịch lại biểu hiện một vẻ không quan tâm gì cả.

Trong lòng Trần Tiêu Tiêu bỗng dưng có chút tức giận.

Hắn ta coi nhiệm vụ lần này là cái gì chứ?

Coi thân phận đội trưởng của mình là cái gì chứ?

"Hô!"

Cô đột ngột đứng dậy, nói với Bành Ly đang ngỡ ngàng như mình: "Đi, đến đó †ìm hắn ta!"

Nói xong cô đi theo sát Trương Dịch, Bành Ly phản ứng lại, vội vàng đuổi theo.

Lúc này Trương Dịch và Lương Duyệt đang đi trên hành lang, sắp đến thang máy.

Bỗng nhiên từ phía sau truyền đến một giọng nữ trong trẻo gọn gàng.

"Trương Dịch, đợi một chút!"

Không cần quay đầu lại, Trương Dịch cũng biết là ai.

Nhưng vì phép lịch sự, hắn vẫn lười nhác quay lại liếc nhìn.

"Chuyện gì?"

Thái độ vô cùng bình tĩnh của Trương Dịch khiến cho trong lòng Trần Tiêu Tiêu càng giận dữ hơn, nhưng cô cũng không phải là cô nhóc non nớt, cũng không đến mức để lộ cảm xúc bất mãn lên trên mặt.

Cô đi đến trước mặt Trương Dịch, cố gắng nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt.

"Bây giờ chúng ta đang là một đội cùng hành động, mà ngươi lại là đội trưởng. Ta nghĩ ít nhất thì chúng ta nên hiểu nhau hơn một chút."

"Hơn nữa cùng nhau nghiên cứu tài liệu về Thực Nguyệt thì đông người thảo luận cũng tiện hơn, không phải sao?"

Trương Dịch nhướng mày, vẻ kiên quyết nhanh nhẹn của Trần Tiêu Tiêu này, có hơi giống Tiêu Hồng Luyện.

Xem ra cũng là một nữ trung hào kiệt tính tình thẳng thắn cương trực, không chịu khuất phục.

Trần Tiêu Tiêu dang rộng hai tay, mỉm cười nói: "Để ta tự giới thiệu nhé! Ta tên là Trần Tiêu Tiêu, đây là Bành Ly, chúng ta đến từ một tổ chức tại Bá Châu."

Giới thiệu đến đây, cô thận trọng nhìn xung quanh rồi nói với Trương Dịch: "Ngươi xem, nói chuyện ở đây cũng không tiện lắm. Hay là chúng ta tìm một chỗ nào đó để từ từ nói chuyện, được không? Đội trưởng."

Cô cố ý nhấn mạnh hai từ "đội trưởng", từng chữ một thốt ra từ đôi môi.

Trương Dịch thầm nghĩ: Trông ngươi còn giống đội trưởng hơn cả ta.

Hắn biết Trần Tiêu Tiêu và Bành Ly không phục hắn làm đội trưởng, nhưng thì sao chứ?

Đây là mệnh lệnh của Chu Chính, nếu có bản lĩnh thì đi tìm hắn ta mà nói.

Tuy nhiên, mặc dù họ có chút hiếu thắng, nhưng Trương Dịch cũng không cảm thấy ghét.

Nghĩ đến việc sau này hai người họ sẽ cùng nhau hành động, chỉ cân họ không có ác ý thì cũng không phải là không thể có mối quan hệ tốt.

Trương Dịch gật đầu, giơ ngón tay cái lên "Được thôi! Chúng ta đến quán bar Mật Mã đi, ta trả tiền!"

Trương Dịch tỏ ra hào phóng mở lời mời khách, Lương Duyệt không nhịn được, cúi đầu thì thâm bên tai hẳn ta: "Chúng ta có tiền không thế?"

Tiền ở Bạo Tuyết Thành chính là điểm tích lũy thôi, chỉ những ai ở Bạo Tuyết Thành mới có thể kiếm được thông qua lao động, nhiệm vụ...

Dĩ nhiên là Trương Dịch không có, ngay cả tiền ăn ở đây hắn ta cũng phải nhờ phân phối.

Trương Dịch bĩu môi: "Không sao, ta có bạn!"

Người mà hắn ta nói đến dĩ nhiên là Bách Lý Trường Thanh rồi. Cái hắn này bây giờ đã là đội trưởng đội điều tra, trong tay nắm giữ rất nhiều điểm tích lũy.

Hơn nữa, hắn ta còn nợ Trương Dịch một ân tình rất lớn, nhân danh hẳn ta mở một phòng riêng để uống rượu chắc không thành vấn đề.

Nhưng Trần Tiêu Tiêu và Bành Ly lại mỉm cười từ chối lòng tốt của Trương Dịch.

"Uống rượu thì thôi đi! Hay là đến phòng của ngươi, chúng ta từ từ trò chuyện."

Dù là thủ lĩnh của thế lực, nhưng lần đầu tiên uống rượu với đàn ông, hai người không tránh khỏi có chút đề phòng.

Tuy nhiên, lời đề nghị mà họ đưa ra nghe có vẻ dễ gây hiểu nhầm.

Đến phòng của ngươi... từ từ trò chuyện.

Ngay cả Trương Dịch cũng không nhịn được, trong lòng nghĩ ngợi lung tung.

Chẳng lẽ hai người này thèm muốn cơ thể của mình sao?

Bành Ly thấy ánh mắt của Trương Dịch có vẻ không đúng, tức giận giải thích: "Không phải như ngươi nghĩ đâu! Chỉ là bây giờ chúng ta không có chỗ nào khác để đi thôi!"

Những người ngoại thành như bọn họ vốn không quen thuộc nơi này, muốn tìm một nơi yên tĩnh kín đáo để trò chuyện cũng không phải chuyện dễ.

Trương Dịch hắn lắc đầu: "Xin lỗi, xin lỗi, vậy quyết định như thế đi!"

Vậy là bốn người cùng nhau bước vào thang máy, rồi định đến phòng của Trương Dịch để trò chuyện. Sau khi bọn họ rời đi, những dị nhân khác cũng lần lượt bước ra khỏi phòng họp.

Đội trưởng của đội thứ hai là Trác Phi Vũ cũng không nói chuyện gì với các thành viên trong đội.

Mọi người trong lòng đều hiểu rằng, muốn khiến những kẻ ngạo mạn này phục mình quả là chuyện không hề dễ dàng.

Không phải chỉ ba câu ba điều là có thể lay động được.

"Trác Phi Vũ!"

Một giọng nói trầm lắng gọi lại Trác Phi Vũ, lúc này đang định rời đi.

Trác Phi Vũ ánh mắt lóe lên, liếc về phía sau, nhìn thấy lão binh Chính Dương đến từ Từ Xuyên đang đứng đó.

"Có chuyện gì vậy?" Trác Phi Vũ lạnh lùng hỏi.
Bình Luận (0)
Comment