Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch)

Chương 1138 - Chương 1129: Hờ Hững

Chương 1129: Hờ hững Chương 1129: Hờ hữngChương 1129: Hờ hững

Chu Chính nói tiếp: "Thiên Cẩu Thực Nguyệt! Mục đích của đội này là diệt trừ sạch sẽ lũ Thực Nguyệt chó chết cho ta!"

Hắn ta nói đến chỗ kích động, đập bàn thật mạnh.

Sau đó hắn ta giang hai tay về phía Trương Dịch/Trương Dịch, ngươi sẽ trở thành đội trưởng đội này. Nói cách khác, chúc mừng ngươi , có thể trực tiếp trở thành đội trưởng của đội điều tra rồi!"

Trương Dịch nghe xong, trong lòng không chút dao động.

Hắn đưa tay sờ cằm,Nhưng ta không hứng thú với chuyện này."

Bách Lý Trường Thanh vô cùng phức tạp, Chu Chính thậm chí không thèm hỏi ý kiến của hắn mà đã định cho Trương Dịch làm đội trưởng mới.

Nói cách khác, hắn chỉ làm đội trưởng chưa đầy một tháng, trong chớp mắt đã mất chức.

Nhưng trong khoảng thời gian này, hẳn rõ ràng cảm nhận được rằng mình đúng là không có năng lực làm đội trưởng.

Mà mọi người khác cũng chưa từng xem hắn là một người đội trưởng.

Đây là một thế giới rất khắc nghiệt và thực tế, người không có năng lực thì đương nhiên không được coi trọng.

Nhưng so với chuyện này, Trương Dịch có thái độ như vậy thì Bách Lý Trường Thanh không hề ngạc nhiên.

Hắn hiểu Trương Dịch muốn gì.

Cả Chu Chính lẫn vệ sĩ của hẳn là Tôn Lộc Huyên đều lộ vẻ kỳ lạ. Chu Chính hỏi: "Ngươi có biết đội trưởng điều tra có ý nghĩa như thế nào không?"

"Trong toàn bộ đại khu Giang Nam, đội trưởng của một đội điều tra là những người có đặc quyền rất lớn. Ngoại trừ một số ít cấp cao, quyền hạn của họ là lớn nhất."

"Nếu ngươi mà làm đội trưởng điều tra, thì ngươi sẽ có quyền lực tối cao, danh tiếng, ngươi có thể được hàng vạn người ngưỡng mộ, trở thành anh hùng!"

Trương Dịch không hề động lòng.

Hắn chỉ cười nhạt, điềm đạm nói: "Ta không muốn làm anh hùng. Danh tiếng, quyền lực, những thứ này ta cũng không muốn. Ta chỉ muốn cuộc sống ổn định, có vật chất và tinh thần sung túc."

"Nhưng những thứ đó, ta cũng không thiếu." Trong mắt Tôn Lộc Huyền lóe lên vẻ kinh ngạc, hắn nhìn Trương Dịch, sự ngưỡng mộ trong lòng dâng trào.

Tôn Lộc Huyền mỉm cười, lặng lẽ gật đầu.

Có thể coi nhẹ danh lợi như vậy, tâm tính của chàng trai này thật khó có được!

Chu Chính cũng chìm vào im lặng một lát.

Tay hắn gõ nhẹ trên bàn.

Nếu ngay cả những thứ này mà Trương Dịch còn không quan tâm, vậy thì còn điều gì có thể khiến hắn ta động lòng?

Nhưng Trương Dịch lại tự mở miệng trước.

"Ta vẫn giữ nguyên câu nói trước đó, cần ta giúp tiêu diệt Thực Nguyệt, ta tuyệt đối không lảng tránh." "Nhưng đừng để ta làm đội trưởng gì gì đó, ta thích hành động một mình hơn. Đến cùng là hợp tác với các ngươi. Mà ta cũng không giỏi chỉ huy."

Trương Dịch vô cùng chán ghét việc mang thêm một đám gà mờ.

Nói tóm lại, có mấy đứa chân ngắn đi theo bên cạnh phiền muốn chết.

"Thì ra ngươi nghĩ như vậy!"

Chu Chính hít sâu một hơi.

Trương Dịch tuy không từ chối tham gia vào cuộc vây quét lần sau nhưng Chu Chính vẫn khá hài lòng.

Chỉ có điều, hắn ta có hơi không hiểu tại sao bọn trẻ bây giờ lại sống như kiểu nằm một chỗ.

Rõ ràng đã trao cho hắn cơ hội thăng chức tăng lương, cũng cho hắn cơ hội rạng danh thiên hạ vậy mà hẳn lại không muốn thế?

Chu Chính xoa xoa cằm đầy râu của mình, nói: "Nhưng, ngoài ngươi ra thì không còn ai phù hợp hơn với vị trí này."

"Suy cho cùng hai đội điều tra cần phải hợp nhất, chức đội trưởng không phải dễ dàng mà lên được. Yếu tố then chốt nhất là phải đủ thực lực!"

Chu Chính cũng chẳng còn lựa chọn nào tốt hơn.

Nếu không thì hẳn ta cũng sẽ không để một dị nhân từ ngoại thành tạm thời lên chức, làm đội trưởng đội [ Thiên Cẩu].

Trương Dịch mỉm cười.

"Còn về chuyện này, ngươi cứ từ từ mà cân nhắc đi! Ta tin là sẽ có người phù hợp hơn ta."

Làm đội trưởng là chức để đổ lỗi, lỡ sau này có xảy ra vấn đề gì, chỉ có nước người người đến tìm.

Đánh Trương Dịch chết cũng không làm.

Thấy Chu Chính có vẻ do dự, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc hắn ta cười nói: "Được rồi, ta sẽ suy nghĩ kỹ chuyện này. Nhưng chỉ cần ngươi chịu vào [ Thiên Cẩu] thì cũng tốt."

"Ngươi cũng có thể về suy nghĩ kỹ lại, nếu đổi ý thì vị trí này sẽ vẫn luôn dành cho ngươi."

Trên mặt Chu Chính nở nụ cười ôn hòa hết mức có thể.

Điều này khiến Bách Lý Trường Thanh sững sờ.

Mãnh Hổ Chu Chính vốn được biết đến là người nghiêm khắc, hắn ta rất ít khi bộc lộ biểu cảm như thế này với người khác. Dù là Đặng Thần Thông hồi xưa cũng thường xuyên bị Chu Chính quát mắng vì thái độ hờ hững.

Bách Lý Trường Thanh không nhịn được nhìn về phía Trương Dịch.

Khuôn mặt chán chường kia mang theo nụ cười nhàn nhạt, ngoài việc điển trai ra thì chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng rõ ràng là địa vị của hắn trong lòng Chu Chính đã khác rồi.

Trương Dịch nghiêng người về phía trước, bỗng mỉm cười nói với Chu Chính: "Vậy thì, Chu soái. Nếu bảo ta đi đánh Thực Nguyệt thì chắc vật tư phải được cung cấp không giới hạn, đúng chứ?"
Bình Luận (0)
Comment