Chương 1135: Cao Trường Không?
Chương 1135: Cao Trường Không?Chương 1135: Cao Trường Không?
Trương Dịch lén hỏi: "Vậy ngươi đổi cho ta, sau đó ta chuyển điểm cho ngươi được không?"
Bách Lý Trường Thanh cười ngượng ngùng: "Những vật phẩm đặc biệt này đều được ghi vào sổ sách, làm việc chui chui chỗ này không khéo lại không được khôn ngoan cho lắm."
Trương Dịch bất đắc dĩ nhún vai.
Hắn cân nhắc đi cân nhắc lại, cuối cùng quyết định là không vội đổi chiến y màu đen.
Dù gì đi làm nhiệm vụ sau thì lão Chu dù thế nào cũng không thể nào keo kiệt vì một bộ chiến y.
Hắn muốn đổi những loại thuốc này trước, mang về cho Lục Khả Nhiên, Chu Khả Nhi nghiên cứu.
Vì thế hắn đổi bốn phần thuốc, tổng cộng tiêu mất của hắn hết 390 triệu điểm.
Trong tay chớp mắt chỉ còn 30 triệu điểm.
Dù sao cũng không phải là con số nhỏ, đổi lấy thức ăn, vũ khí thông thường thì cũng đổi được rất nhiều.
Nhưng Trương Dịch vốn không thiếu những thứ đó nên không cần thiết phải mua sắm gì nhiều.
Sau khi Trương Dịch đổi đồ xong, trong lòng hắn chỉ muốn về thành phố Thiên Hải một chuyến, đem số thuốc này cho Lục Khả Nhiên và Chu Khả Nhi nghiên cứu thử xem.
Dù sao thành phố Thiên Hải cũng không xa nơi này, đi về một chuyến chỉ mất hơn nửa ngày.
Nhưng Bách Lý Trường Thanh đã ngăn cản Trương Dịch định về lại nơi ẩn nấu.
Hắn ta cười bí ẩn nói: "Ta thấy ngươi nên đi gặp những người trong đội Luân Hồi trước thì hơn. Tin ta đi, ngươi chắc chắn sẽ không thất vọng đâu."
Trương Dịch nhướng mày, vẻ mặt tò mò.
"Ta không làm đội trưởng của cái đội liếm chó nào đó, ngay cả khi phải hợp tác với đội Luân Hồi thì cũng không cần ta ra mặt."
"Bách Lý lão ca, vị trí đội trưởng này vẫn nên để ngươi ngồi đi!"
Trương Dịch mỉm cười vỗ vai Bách Lý Trường Thanh.
Bách Lý Trường Thanh cười khổ: "Ngươi tưởng ta không muốn sao? Nhưng năng lực không đủ, cố gồng gánh trách nhiệm là một tội ác."
Hắn ta lắc đầu, trong lòng thậm chí còn có chút hối hận về lòng tham lúc trước.
"Ngoại trừ ngươi, chẳng ai thích hợp làm đội trưởng Thiên Cẩu hơn nữa."
Trương Dịch nói: "Ồ? Cho nên ngươi mới muốn ta đi gặp những người trong đội Luân Hồi?"
"Cũng không hẳn là như vậy."
Nụ cười của Bách Lý Trường Thanh càng nồng đậm hơn.
"Chủ yếu là đội trưởng đội Luân Hồi là bạn của ta. Ta muốn giới thiệu cho hai ngươi gặp mặt!"
"Bạn sao?”
Trương Dịch bĩu môi: "Được thôi, nếu thế thì cũng chẳng mất mát gì khi đi gặp hắn ta một chút."
Bách Lý Trường Thanh nói: "Tốt, vậy ngươi cùng ta qua đó đi! Hôm nay bọn họ sẽ trở vê."
"Đợi gặp xong hắn, ngươi xin Chu Soái rồi hãy về thành phố Thiên Hải."
Vì tôn trọng, vẫn nên nói với Chu Chính một tiếng.
Trương Dịch không có ý kiến gì.
Hắn cất thuốc vào không gian dị năng của mình, cùng Bách Lý Trường Thanh rời khỏi trung tâm chỉ huy tác chiến.
Chiếc xe của Bách Lý Trường Thanh đỗ ở bãi đậu xe bên ngoài, hai người qua đó lấy xe.
Nhưng khi đi qua ngã tư, bỗng nhiên nhìn thấy trên đường có từng chiếc ô tô nhanh chóng chạy qua.
Thậm chí còn có người vui vẻ chạy về hướng thành đông.
Thính lực của Trương Dịch cũng tạm ổn, mơ hồ nghe thấy họ đang nói gì đó.
"Tiểu đội Luân Hồi chiến thắng trở về rồi!"
"Đúng là niềm kiêu hãnh của người dân bình thường, họ lại một lần nữa hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ."
"Này, so với họ thì đội Thiên Thần..."
"Ai bảo chỉ những đại thiếu gia kia mới có thể lập công lập nghiệp? Con cái nhà bình thường chúng ta cũng chẳng kém họ."
"Cao Trường Không, hắn chính là niềm kiêu hãnh của chúng ta! Ta đã nói từ lâu hắn còn xuất sắc hơn Đặng Thần Đồng nhiều."...
Trương Dịch trơ mắt nhìn một đám người mặc áo lông vũ chạy về hướng thành đông.
Trong số đó còn có một đám con gái, giương cao lá cờ, miệng hô vang khẩu hiệu không rõ ràng.
Có vẻ như là "Với lời hẹn của chàng, mãi không quên, lời chàng hứa, cả đời giữ trọn."
Trương Dịch có chút ngây người.
Đến thời đại này rồi mà còn có văn hóa hâm mộ cuồng nhiệt lợi hại như vậy sao?
Bách Lý Trường Thanh lái xe ra, thấy Trương Dịch ngây người, không khỏi cười nói: "Thế nào, mở mang tầm mắt chưa?"
Trương Dịch chỉ vào nhóm con gái chạy qua: "Họ không cần đi học sao? Rảnh thế hả."
Bách Lý Trường Thanh giải thích: "Những cô gái chạy ra ngoài đón đội Luân Hồi này, hoặc là cha mẹ ở nhà làm nghề nghiệp cao cấp, tích đủ điểm tích luỹ để nuôi sống họ."
"Hoặc là..."
Bách Lý Trường Thanh suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ nhún vai.
"Chính là người bình thường, nhưng vì đuổi theo ngôi sao mà bất chấp tất cả đi thôi."
"Họ khá mạo hiểm, lỡ vì trốn việc mà không tích đủ điểm, họ chỉ có thể ngủ ngoài đường rồi, thậm chí ngay cả điểm mua thức ăn, nước nóng và điện cũng không còn."
Trương Dịch nhìn bóng lưng họ đi xa, không khỏi nhớ đến câu khẩu hiệu họ hô. "Cao Trường Không... chẳng lẽ là Cao Trường Không đó sao?"
Bách Lý Trường Thanh gật đầu: "Đúng vậy, chính là Cao Trường Không đói"
Cao Trường Không, cái tên này ở Hoa Tư Quốc gần như ai cũng biết.