Chương 1137: Cao thủ
Chương 1137: Cao thủChương 1137: Cao thủ
Cao Trường Không xuất thân trong gia đình bình thường, cũng không phải xuất thân quân đội.
Có thể nói, hắn chính là đại diện của việc người dân thường quật khởi ở Bạo Tuyết Thành, câu chuyện nửa đời của hắn vô cùng truyền cảm hứng.
Do đó hắn có uy tín rất cao trong lòng người dân.
Người thành này không biết có bao nhiêu thiếu nữ là fan hâm mộ của hẳn.
Thậm chí nhiều cô gái riêng tư còn nói, trạng thái lý tưởng nhất chính là gả cho Đặng Thần Thông, sau đó để Cao Trường Không làm tình nhân.
Một là tổng tài bá đạo có tiền có quyền có sắc, một là thánh ky sĩ ánh trăng sáng ấm áp đầy tài năng.
Trương Dịch rốt cuộc cũng cảm nhận được sức hấp dẫn của thần tượng đối với người hâm mộ.
Tuy nhiên đây cũng được tính là chuyện tốt.
Sau thế giới tận thế, người ta không còn sùng bái những tiểu thịt tươi, mà là những chiến sĩ anh dũng không biết sợ.
Không biết sau này bản thân có được hưởng đãi ngộ này hay không.
Hắn đi chậm hơn Bách Lý Trường Thanh một bước, cũng không muốn mình quá nổi bật.
Nhưng ánh mắt của Cao Trường Không ngược lại vẫn đảo qua hắn một lúc.
Có chút thân phận thì không giấu nổi. Ngươi xuất hiện ở đâu thì chính là nơi đủ chói mắt.
Bách Lý Trường Thanh sải bước đến, cười lớn rồi ôm choàng lấy Cao Trường Không.
"Lão Cao, chúc mừng nhé! Chuyến đi Bắc Đình Hồ lần này không gặp rắc rối gì chứ?"
Cao Trường Không cười nói: "Cũng tạm, thực lực của sinh vật lần này tuy mạnh, nhưng không có đầu óc. Chỉ là dưới trướng nó có khá nhiều thế lực, thế nên chúng ta mới hao tổn không ít thời gian".
Hắn ta nhìn về phía Trương Dịch,'Vị này là?"
Bách Lý Trường Thanh vội giới thiệu Trương Dịch: "Để ta giới thiệu với ngươi, hẳn tên là Trương Dịch. Là dị nhân ở Thiên Hải, về câu chuyện của hắn thì rất dài, để khi nào rảnh chúng ta lại bàn tiếp".
Mặc dù Bách Lý Trường Thanh giới thiệu rất đơn giản, nhưng trong mắt Cao Trường Không không hề có chút xem thường nào.
Người mà Bách Lý Trường Thanh có thể đích thân lái xe đưa tới, thì ít nhất cũng phải là người có thực lực ngang hàng với hắn ta.
là một cao thủ.
Cao Trường Không đưa ra quyết định trong lòng như vậy.
Hắn ta chủ động tiến đến, giơ tay phải về phía Trương Dịch.
"Trương Dịch, chào ngươi! Ta là Cao Trường Không, đội trưởng đội Luân Hồi."
Trương Dịch nhìn vào tay phải của hẳn ta, thấy đeo một chiếc găng tay bằng da màu đen.
Trương Dịch cũng đeo găng tay, liền bắt tay hắn ta.
"Cao đội trưởng, ta đã nghe danh ngươi từ lâu."
Quan sát Cao Trường Không, Trương Dịch tiện thể quan sát luôn cả các thành viên đội Luân Hồi.
Biệt đội luân hồi, thành viên tổng cộng có chín người.
Nhưng đáng chú ý nhất, chính là hai người bên cạnh Cao Trường Không.
Đứng bên trái phía sau hắn là một người phụ nữ cao ráo dịu dàng, mái tóc dày đen óng ả buông dài tới tận hông.
Mái tóc dài như vậy rất hiếm thấy, vì thế cũng rất hút mắt.
Kết hợp với thân hình và gương mặt xinh đẹp của cô, rất dễ khiến người ta say đắm.
Còn bên kia là một người đàn ông đẹp trai, tóc chẻ ngôi, hai tay đút trong túi.
Trên gương mặt hắn ta lúc nào cũng phảng phất ba phân ngông cuồng, ba phần lạnh lùng, ba phân bất cần và một phần khinh thường.
Cao Trường Không quay mặt về phía mọi người, lớn tiếng nói: "Cám ơn, xin cám ơn mọi người! Chúng ta đã bình an trở về, cảm ơn sự quan tâm của mọi người."
Tiếng hò reo lại vang lên xung quanh.
Trong đám đông có người hét to lên: "Ca ca, trông ngươi xử lý tiểu Nghê Hồng đi!"
Vấn đề này vừa xuất hiện thì lập tức thổi bùng lên cảm xúc của những người xung quanh.
Đa phần mọi người vì cảm xúc mà khinh thường cực độ đất nước Nghê Hồng này.
Giờ đây thấy Bạo Tuyết Thành hai lân chiến bại ở chiến dịch Thực Nguyệt, lòng vô cùng phần uất.
Lúc này đều mong Cao Trường Không có thể ra mặt, vì đại khu Giang Nam, vì toàn bộ dân tộc Hoa mà đoạt lại thể diện!
"Cao đội trưởng, đánh chết tụi tiểu Nghê Hồng!"
"Đánh cho chúng tơi tả đi! Bọn tiểu Nghê Hồng đó thật quá đáng ghét."
Nghe những lời bàn tán này, trong lòng Trương Dịch cảm thấy có chút vô cảm.
Làm sao đám người này có thể hiểu được, Thực Nguyệt rốt cuộc mạnh mẽ đến mức nào?
Luôn ấp ủ trái tim kiêu ngạo, coi thường đối thủ của mình, chỉ có thể khiến bản thân rơi vào sự hạn hẹp của việc tự đóng cửa bảo thủ.
Yếu đuối và thiếu hiểu biết không phải là rào cản của sự sống còn, mà sự kiêu ngạo thì có.
Cao Trường Không nghe xong lời này, ánh mắt có chút khác thường, nhưng hắn ta không trả lời yêu cầu của người hâm mộ, chỉ cười và xua tay.
Sau đó hắn nói với Bách Lý Trường Thanh và Trương Dịch: "Ta sẽ đến tổng bộ trước để báo cáo nhiệm vụ với Chu Soái. Sau đó, chúng ta hãy tìm một nơi uống vài ly nhé! Ta vẫn luôn ở bên ngoài, tiện thể hỏi thăm các ngươi về những chuyện xảy ra gần đây ở Bạo Tuyết Thành".
Bách Lý Trường Thanh gãi đầu: "Ngươi đã chiến thắng trở về, lẽ ra trên trường nên mở tiệc ăn mừng cho ngươi mới phải".